Bởi vì chiến hỏa đã châm, phố xá S thị vốn trật tự nơi nơi đều là đá ngói hoang phế. Không ngừng có người di dịch phế tích, nhưng những tòa cao ốc bị chấn động sụp một nửa lại không còn có thể phục hồi như cũ.
Trừ bỏ đê biển ngay từ đầu có phòng vệ, hai nơi là căn cứ S thị cùng sở nghiên cứu, đều là nơi tổn hại nghiêm trọng nhất. Nhất là sở nghiên cứu, dụng cụ tinh vi chứa trong tòa nhà hầu hết đều bị đá đập hư, trở thành một mảnh phế tích.
Cho nên, trên một tảng lớn đất trống bên cạnh sở nghiên cứu dựng rậm rạp lều trại giản dị. Người bị thương đều được an trí ở trong này tiến hành bảo hộ trị liệu, nhưng cũng càng có nhiều người không qua khỏi tập kích ngay từ đầu, hoặc bởi vì bị thương quá nặng mà chết.
Tần Sở kéo ống nghe bên tai xuống, khẩu trang y tế hạ xuống lộ ra cặp môi nhếch đỏ mọng. Cô vươn tay đem tóc đen lòa xòa bên trán vén ra sau tai, lui một bước về phía sau nhường ra con đường, nhìn các y tá nâng lại một tiến hóa giả trọng thương chết rời lều trại, hướng một nơi đắp vải trắng xóa mà đến.
Nơi đó… Tất cả đều là thi thể chờ hoả táng.
Với số người bị thương khổng lồ thế này, Tần Sở cũng vô pháp trị liệu mỗi một người bị thương. Hai má cô tái nhợt gầy yếu mấy ngày nay cho thấy dị năng đã sử dụng quá độ, cùng với hậu trị liệu ngày đêm không ngớt.
“Đây là…người thứ 28 của hôm nay.”
Nhìn theo một cánh tay tiến hóa giả bị chặt đứt biến mất trong tầm nhìn, Tần Sở không tự giác mở miệng, thì thào tự nói. Hai tay cô cắm trong túi áo bành tô rộng lớn, một trận gió thanh lương sau lưng thổi tới, làm cho bóng dáng cô càng hiu quạnh.
“Bác sĩ Tần, bên kia có một người vừa mới được đào ra từ trong phế tích, mạch máu chân trái bị cự thạch đè nghiến đã hoại tử, ngài mau đi xem một chút xem nên cần xử lý như thế nào”
Một nữ hộ sĩ vội vàng chạy tới, một hồi, Tần Sở xoay người cùng cô đồng thời hướng một cái lều nhỏ chạy tới, căn bản không có một chút thời gian nghỉ ngơi, lại càng không có thời giờ bi thương cảm khái.
Ngày oi bức không có yếu bớt một tia nóng nực nào, mặt trời tiếp tục chiếu xuống mặt đất đầy bi thương. Chạng vạng, tiến hành lần hoả táng đầu tiên, vì dưới loại thời tiết nóng bức này, việc phòng ngừa bệnh truyền nhiễm bắt đầu, chuyện như vậy đã được bốn ngày.
Kỷ Xuyên Trình tự tay châm bó lửa đầu tiên, tiếp đó là lửa cháy đầy trời cắn nuốt thân thể hơn mười người, ánh lửa hỗn loạn tận trời, khí vị gay mũi biến mất trên thế giới, chỉ để lại cốt tro xám trắng cùng số ít cặn. Sau một trận hơi lạnh, tro cốt theo gió biến mất, sắc trời bắt đầu tối.
Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình đi trên hàng hiên ký túc xá an tĩnh không người, đêm đã khuya.
Hai người đều trầm mặc không nói đi về phía trước, chỉ có hai bàn tay nắm còn cho nhau truyền lại độ ấm, giao lưu không tiếng động. Không biết qua bao lâu, Cảnh Hạ vẫn là nhịn không được khẽ thở dài một tiếng, nói: “A Xuyên, hôm nay em nhìn thấy Tần tỷ lại bởi vì sử dụng quá độ dị năng mà té xỉu. Đây… Là lần thứ năm kể từ này đó đi.”
Trừ bỏ trình độ y thuật đứng đầu, dị năng chữa trị là bản lĩnh nhất của Tần Sở.
Khi một ít người trọng thương đến không còn phương pháp phục hồi được đưa vào khu chữa bệnh, cô sẽ dùng dị năng kéo dài thời gian, cứu lại sinh mệnh. Loại tiêu hao dị năng quá độ này làm thân thể cô từ từ gầy yếu, người cũng hao gầy đến mức khiến người ta đau xót.
Kỷ Xuyên Trình hơi hơi ngẩng đầu, bất động thanh sắc nhìn Cảnh Hạ. Chỉ thấy đôi mày thanh nhã nhíu lại, tựa hồ đang tự hỏi cái gì. Qua một lúc lâu, y gật đầu nói: “Ừ. Mấy ngày nay người bị thương càng ngày càng ít, loại tình huống này về sau sẽ tốt hơn.”
Cảnh Hạ cúi đầu, không nói một tiếng.
Người bị thương càng ngày càng ít, nhân số tử vong cũng từ từ tăng lên.
Cho dù là có cậu cố ý nhắc nhở gia cố đê đập, căn cứ S thị lại gặp phải lần thú triều thứ ba so vời đời trước còn nghiêm trọng hơn. Loại một thất một còn này khiến cậu không từ bỏ mà tự hỏi chính mình: Làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?
Nếu như không có cậu nhắc nhở Kỳ Dương đi kiểm tra tình huống thú biến dị sông Hoàng Phổ, có lẽ sẽ không thay đổi tiến trình lịch sử, cũng sẽ không khiến cho một tai nạn lớn như vậy xảy ra. Ngay từ đầu đúng là cứu vớt không ít sinh mệnh, có điều bốn ngày trước đến lúc này đây, lại làm cho càng nhiều người gặp phải bất hạnh.
“Em không có sai.” Tựa hồ là đã nhận ra cảm xúc do dự bất định trong lòng Cảnh Hạ, ánh mắt tối đen thâm thúy Kỷ Xuyên Trình gắt gao chăm chú nhìn trên người cậu, mâu sắc nhu hòa, bên môi dẫn theo một tia ý cười bất đắc dĩ: “Lần thú triều này tuyệt đối rất không bình thường. Thú biến dị đối Stab-1 do thám cùng phòng bị, biểu lộ lực lượng chân thực của bọn chúng, đều là tư liệu trân quý chúng ta nhận được.”
Vừa lúc đi đến chỗ ngoặt cầu thang, ánh trăng bàng bạc xuyên thấu qua cửa sổ cao nửa thước, đánh bóng khuôn mặt tuấn mỹ của Kỷ Xuyên Trình. Cánh mũi cao thẳng bởi vì ánh trăng chiếu ra một cái bóng, ngả lên một bên gò má của y, ngũ quan càng có vẻ sâu sắc.
Kỷ Xuyên Trình giải thích: “Nếu như không có em nhắc nhở, chúng ta không có khả năng phát hiện S1, cũng không có khả năng nghiên cứu ra Stab-1. Có thứ có thể trực tiếp uy hiếp thú biến dị như vậy, đối với nhân loại chúng ta mà nói, là một tòa thành thị đều không thể đổi đi.”
Tuy rằng hiểu được đối phương có phần an ủi mình, nhưng Cảnh Hạ cũng hiểu được ý nghĩa của Stab-1 đối với nhân loại. Lại càng không cần nói, Kỳ Dương cùng Giáo sư tề may mắn còn sống đã bắt tay nghiên cứu vũ khí kiểu mới theo sau Stab.
Hai người nện bước thong thả đi tới cửa, Kỷ Xuyên Trình vừa mở cửa, vừa thấp giọng nói: “Kỳ thật, em làm thay đổi có lẽ căn bản không chỉ mấy thứ này. Hôm nay, B thị bên kia phái người đưa tới tin tức, bọn họ đã thành công vượt qua lần thú triều thứ hai, mà còn đạt được thắng lợi.”
Cảnh Hạ đang đẩy cửa tính vào nhà, chợt nghe lời này, cậu kinh ngạc tạm dừng cước bộ, cả kinh nói: “B thị nơi đó thắng lợi? ”
Kỷ Xuyên Trình nắm cả vòng eo gầy gò gầy yếu Cảnh Hạ vào phòng, tùy tay dùng gót chân khép cửa phòng lại. Phòng cũng không bật đèn, nhưng cũng không tối, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ vào, mông lung phác thảo nội thất trong phòng. [tiểu công dỗ vợ thiệt bình tĩnh (▔▔ ]
“Ừ.” Kỷ Xuyên Trình thấp giọng khẳng định, tiếp tục nói: “Trừ bỏ Vu Giai, Tần Sở, Kỳ Dương cùng anh, người của vùng cấm đều đi B thị, mà còn mang đi một ít thiết bị cùng vũ khí tiên tiến. Trừ bỏ lần thú triều đầu tiên có chút trở tay không kịp ra, lúc này bọn họ đã chuẩn bị mười phần, lấy được toàn thắng.”
Nghe xong lời này, thân mình mấy ngày qua Cảnh Hạ vẫn luôn buộc chặt rốt cục lỏng xuống. Cậu nhẹ nhàng thở ra, ngửa ra sau tựa vào vách tường lành lạnh, giữa phía sau lưng cùng bức tường thô ráp chỉ cách một tầng vải dệt mỏng manh, khiến mồ hôi làm vách tường ướt nhẹp.
“Cuối cùng… Cũng có một tin tức tốt.” Khẽ gật đầu, Cảnh Hạ nói: “B thị nơi đó cầnchú ý phòng bị chính là núi non, vùng núi đầy thú biến dị kia, mà S thị phải đề phòng cũng là biển. Sinh vật biển quả thật khó đối phó so sinh vật trên đất liền nhiều gấp mấy lần.”
“Nếu em không có làm ra thay đổi, như cũ giống đời trước, như vậy trừ bỏ anh cùng Tần Sở, toàn bộ vùng cấm đều sẽ toàn quân bị diệt.” Trong huyền quan nhỏ hẹp chật chội, đồng tử tối đen của Kỷ Xuyên Trình có vẻ thập phần sáng ngời, y lẳng lặng nhìn Cảnh Hạ, bên môi mang cười: “Tuy rằng thực không muốn thừa nhận, nhưng em cũng đúng là đã cứu Kỳ Dương một cái mệnh.”
Cảnh Hạ nghe vậy, hơi hơi sửng sốt: “Vì sao không muốn thừa nhận?”
Kỷ Xuyên Trình chớp mắt: “Em rất có hảo cảm với cậu ta?”
“…” Sau một lúc lâu, Cảnh Hạ một quyền đánh lên trên bờ ngực rắn chắc rộng lớn [ sếch xì (゚ ╦═゚ ] của Kỷ Xuyên Trình: “Anh lại nói bậy bạ cái gì đó?? ”