Một hôm nào đó, Tiểu Tịch muốn ăn cá, nên kéo Vi Đào vào siêu thị gần nhà, hai người nắm tay nhau đến quầy thức ăn tươi sống. Nói trước là Cố Tiểu Tịch hôm nay đeo kính sát tròng, nhưng gần đây mắt có chiều hướng tăng độ nên thỉnh thoảng nhìn không rõ cũng là chuyện bình thường. Cố Tiểu Tịch vừa bóp mũi, vừa lôi Vi Đào đi vòng vòng quanh quầy hàng tươi sống để ngắm, cô ghét mùi cá tanh nhưng lại thích ăn canh cá, quái nhân! Bỗng, Cố Tiểu Tịch phát hiện ra một thứ lạ lẫm, kéo Vi Đào đi nhanh đến đó. Cô chỉ vào nó trên quầy đông lạnh, hỏi Vi Đào: “Đây là cá gì, tại sao đầu lại to như vậy? Hơn nữa, anh nhìn này, miệng nó còn há ra, hình như vẫn còn sống”. Vi Đào liếc nhìn bảng tên, cá XXX tươi, anh vỗ mạnh Cố Tịch gần như đang áp sát mũi vào con cá đó một cái. Cô giật mình hét lên, nhào vào lòng anh. Vi Đào lạnh lùng nói: “Nó còn sống”. Không thể, Cố Tiểu Tịch giãy ra, lại chạy đến, mặt vừa kề sát thì “Phì!”. Chỉ thấy mặt lạnh ngắt, con cá đó đã nhả ra bong bóng vào ngay mặt cô. Cố Tiểu Tịch từ từ quay lại, mặt mày đau khổ, nó còn sống thật. Vi Đào dở khóc dở cười kéo cô vào lòng, lấy khăn giấy ra lau sạch cho cô, bất lực lắc đầu, “Người ta đã viết rành rành ra đấy rồi còn gì”. Cố Tiểu Tịch nhăn nhó, “Em… em có nhìn thấy đâu” Vi Đào đành chịu thua, “Ừ, vậy đem nó về được chưa, bà xã đại nhân?”. Cố Tiểu Tịch lập tức chuyển buồn thành vui, gật đầu liên tục, nhả bong bóng vào ta, xem ta ăn nhà ngươi nhé! Sau đó thấy hai người vừa đẩy xe vừa nghiên cứu ba mươi sáu món cá, bạn cá kia vẫn còn giãy giụa chống đối trong túi. Rõ ràng là cô nàng ngốc nghếch muốn tôi hù dọa cơ mà, tại sao kẻ ác còn kiện cáo trước? Thế giới này có còn công bằng nữa không?!