Hai bông hoa nở chung một cành, để từ từ kể từng chuyện một.
Đêm đã khuya, Giang Từ Chu ngồi trong thư phòng nghe Kỳ Minh bẩm báo, Thanh Duy cũng có mặt.
“Những hộ buôn ấy vẫn không muốn tố giác Hà Hồng Vân giam cầm con tin, hơn nữa có một hộ họ Chúc phản ứng rất kịch liệt, có vẻ đã nhận được nhiều lợi từ Hà gia. Người của chúng ta canh chừng xung quanh, thế là thuộc hạ của Hà Hồng Vân đóng giả làm người bán hàng quanh quẩn đầu phố, bọn chúng không gây chuyện nên chúng thuộc hạ cũng không tiện tróc nã.”
Giang Từ Chu nghĩ ngợi, đoạn dặn: “Sáng sớm ngày mai, bảo Chương Lộc Chi đưa Vương Nguyên Thưởng về nhà.”
Vương Nguyên Thưởng là con tin bọn họ đã xông vào đám cháy, khó khăn lắm mới cứu sống được.
Kỳ Minh lấy làm ngạc nhiên: “Vương Nguyên Thưởng quá quan trọng, hắn là nhân chứng chủ chốt trong vụ án của Hà Hồng Vân, nếu cứ để hắn quay về như thế, e rằng…”
Nhưng chưa nói xong, Đức Vinh ở bên ngoài đã chạy vào bẩm báo: “Công tử, Khúc Ngũ gia đến ạ.”
Giang Từ Chu giơ tay cắt ngang lời Kỳ Minh.
Một lát sau, Khúc Mậu hấp tấp đi vào, hắn đặt văn thư lên bàn Giang Từ Chu, ngồi phịch xuống ghế, “Đệ xem đi, ta ngủ bù cái đã.”
Đấy là quy trình Tuần Kiểm Ti tiếp nhận phạm nhân, hồi sáng Giang Từ Chu đã nhờ Khúc Mậu hỏi chuyện này lúc đến nha môn, hắn chẳng buồn mở ra xem lần nào, thậm chí còn cầm cả danh sách nghi phạm đưa tới.
Giang Từ Chu nhìn xấp văn thư, nói: “Sao huynh lại đưa hồ sơ ra khỏi nha môn?”
Khúc Mậu kêu lên, “Không phải đệ muốn biết à?”
Tiển Khâm Đài là án lớn, danh sách nghi phạm là hồ sơ vô cùng bí mật, thậm chí Giang Từ Chu đích thân đến Đại Lý Tự hỏi thì Tôn Ngải cũng chỉ thuật lại bằng miệng, không dám đưa thẳng hồ sơ giấy tờ cho Giang Từ Chu xem.
Kỳ Minh hỏi: “Có ai biết Tiểu Ngũ gia đem hồ sơ rời khỏi nha môn không?”
“Không ai biết hết, chỉ có một tuần vệ trưởng làm việc cho ta, tên Sử… Sử gì đấy…” Khúc Mậu dựa lưng ra ghế, bực bội nói, “Cũng tại cái thằng Chương Lan Nhược kia, không muốn đợi tới ngày mốt đi tiếp nghi phạm mà khăng khăng đòi đổi sang sáng mai, mai tiếp hay mốt tiếp có gì khác nhau? Cũng chỉ là quãng đường hơn ba mươi dặm. Giờ ta phải ngủ bù một giấc đã, lát nữa còn tới doanh trại để sáng mai rời thành.”
Hắn nói một lèo, hội Giang Từ Chu lại không ai lên tiếng.
Khúc Mậu thấy có điểm lạ, “Sao thế? Chỗ, chỗ hồ sơ này, thực sự không thể đem ra khỏi nha môn à?”
Kỳ Minh đáp: “Chắc Tiểu Ngũ gia không biết, đây là án lớn, người không liên quan đến vụ án thì không được tự ý giở xem.”
“Không đúng. Hồi chiều có người ở bộ Hình đến, còn tìm ta đòi so sánh vân tay nghi phạm mà, hắn có nói là không được xem hồ sơ đâu.”
Thanh Duy nghe tới đây, lập tức lấy làm cảnh giác – bộ Hình không hề phụ trách vụ án này, bèn hỏi: “Là ai?”
“… Hình như họ Lưu.” Khúc Mậu gõ vào đầu, “Ây da, không nhớ nữa, ta sai Sử Lương làm việc này, hay mấy người đi tìm hắn hỏi thử?”
Giang Từ Chu liếc Kỳ Minh, Kỳ Minh hiểu ý, lập tức rời khỏi thư phòng.
Khúc Mậu thấy Giang Từ Chu không nói năng gì thì xem như mình không làm sai, hắn vốn vô tâm, vừa nhắm mắt là cơn buồn ngủ ập tới, chưa gì đã ngáy khò khò.
Giang Từ Chu rút hồ sơ của Thôi Hoằng Nghĩa ra, đưa cho Thanh Duy xem. Trong hồ sơ, nguyên nhân Thôi Hoằng Nghĩa bị áp giải lên kinh cũng giống như Giang Từ Chu đã nói, có điều chi tiết tỉ mỉ hơn.
Thanh Duy còn chưa xem xong thì Đức Vinh đứng bên ngoài đã gõ cửa: “Công tử, thiếu phu nhân, Cao Nhị thiếu gia đến ạ.”
Cao Tử Du tới?
Thanh Duy đẩy cửa ra: “Hắn ta đến làm gì?”
“Nói là đường cô nương để quên một món đồ rất quan trọng ở Cao gia, cho nên cậu ấy đến đưa, nhân tiện muốn nói vài lời.” Đức Vinh nhìn Giang Từ Chu, đoạn chắp tay vái Thanh Duy, “Cậu ấy muốn nói chuyện riêng với thiếu phu nhân.”
Giang Từ Chu không ngăn cản, Thanh Duy lại nghĩ, nàng và Cao Tử Du không có thâm thù đại hận, không tới mức đến cửa còn từ chối, bèn hỏi: “Hắn đang ở đâu?”
“Đang chờ ngoài phủ ạ, tiểu nhân có mời nhưng Cao Nhị thiếu gia từ chối không vào.”
Thanh Duy gật đầu: “Được, ta đi gặp hắn.”
Cuối giờ Sửu, màn đêm sâu thẳm, Thanh Duy ra khỏi phủ, thấy Cao Tử Du đang đợi ở đầu ngõ thì cầm đèn đi tới, nói thẳng: “Có chuyện gì nói đi.”
Cao Tử Du cầm một chiếc hộp trong tay, chần chừ một lúc mới nói: “Xin hỏi Thanh Duy biểu muội, Chi Vân muội ấy… dạo gần đây có khỏe không?”
Thanh Duy nói luôn: “Rời xa anh, muội ấy khỏe hơn nhiều.”
Cao Tử Du cười khổ, đưa chiếc hộp trong tay cho Thanh Duy: “Xin nhờ biểu muội chuyển giùm.” Dừng một lúc rồi nói tiếp, “Biểu muội, ta kiếm chỗ nào nói chuyện đi.”
Thanh Duy nhíu mày, đầu ngõ vắng vẻ không bóng người qua lại, có chuyện gì cũng có thể nói ở đây, nàng đang định mở miệng từ chối, nhưng khi thấy gương mặt nghiêm nghị như có ẩn ý gì đó Cao Tử Du, nàng thoáng nghĩ ngợi rồi cuối cùng vẫn đi theo.
Hai người đi tới con ngõ phía sau, Cao Tử Du xoay người lại, bỗng vái Thanh Duy một cái rồi lặng lẽ rời khỏi ngõ, cùng lúc ấy, ở đầu ngõ bên kia truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Thanh Duy không nhúc nhích, nàng giơ đèn lên, nhìn chằm chằm phía bên ấy. Có một bóng người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, lúc tới gần, thấy rõ người nọ mặc lan sam, dịu dàng trong trẻo, chính là Trương Viễn Tụ.
“Cô nương.” Trương Viễn Tụ gọi Thanh Duy, “Sự tình quá đường đột, không thể không dùng cách này để mời gặp cô nương, mong cô nương bỏ qua cho sự mạo phạm của tại hạ.”
Thanh Duy nhíu mày.
Nàng hiểu rồi, cái gì mà Chi Vân để quên đồ ở Cao phủ, tất cả chỉ là cái cớ.
Tối nay không phải Cao Tử Du tìm Chi Vân, mà là Trương Viễn Tụ nhờ Cao Tử Du đến Giang phủ tìm nàng.
Nàng nhìn thẳng Trương Viễn Tụ: “Anh gặp tôi có chuyện gì?”
Trương Viễn Tụ hỏi: “Xin hỏi cô nương, có phải gần đây cô đang điều tra vụ án của Hà Hồng Vân không?”
Thanh Duy không đáp.
Trương Viễn Tụ nói tiếp: “Tại hạ biết vụ án này liên đới rất lớn, hiện trong tay tại hạ có một manh mối, chẳng rõ có hữu dụng với cô nương hay không.
Tối nay tại hạ và Hà Hồng Vân dự tiệc ở Hội Vân Lư, giữa buổi tiệc, tùy tùng của Hà Hồng Vân là Thiện Liên đến tìm, hình như có chuyện vô cùng quan trọng. Sợ đánh động Hà Hồng Vân nên tại hạ không thể lại gần, không rõ bọn họ nói gì, sau đó tại hạ sai người đi điều tra Thiện Liên, phát hiện có vẻ hắn đi tới từ Tuần Kiểm Ti.”
Thanh Duy nghe Trương Viễn Tụ nói xong, im lặng một lúc thật lâu rồi mới hỏi: “Tại sao anh lại cho ta biết manh mối quan trọng như vậy?”
Nàng không hề quen biết y, sau cơn hỏa hoạn ở thao trường Dương Pha, trong mắt người ngoài bản án ôn dịch do Huyền Ưng Ti xử lý, nếu Trương Viễn Tụ có bất kỳ manh mối nào thì đáng lẽ phải đi tìm Giang Từ Chu chứ không phải là nàng.
Huống hồ nghe ý của Trương Viễn Tụ, có vẻ y biết bản án ôn dịch liên quan tới Tiển Khâm Đài.
Trương Viễn Tụ không đáp, y chỉ cười bảo: “Hồi trước nghe nói cô nương từng bị thương dưới Tiển Khâm Đài, chẳng hay đã khỏe hơn chưa?”
Thanh Duy đáp: “… Khỏe hơn nhiều rồi.”
Trương Viễn Tụ nói: “Tại hạ về kinh quá đột ngột, nghe được chuyện này mới gấp gáp chuẩn bị quà, lễ không trọn vẹn, xin cô nương chớ trách.”
Nói xong, y lại vái Thanh Duy, “Giờ đã muộn rồi, hôm nay không làm phiền cô nương nữa, hẹn ngày sau gặp.”
Khi Thanh Duy về thư phòng thì Khúc Mậu đã rời đi, hắn còn phải tới doanh trại, một canh giờ sau cần dẫn binh rời thành.
Giang Từ Chu thấy Thanh Duy sầm mặt, nhỏ nhẹ hỏi: “Có chuyện gì à?”
Thanh Duy lắc đầu, không phải nàng không muốn nhắc đến Trương Viễn Tụ với Giang Từ Chu, chỉ là trước mắt có chuyện khẩn cấp hơn, không cần thiết phải dồn sự chú ý lên người ngoài, nàng chỉ hỏi: “Ngài phái người điều tra Thiện Liên hả?”
Giang Từ Chu nói: “Người của Ngô Tăng theo dõi hắn, nếu hắn có động thái khác thường, Huyền Ưng Ti sẽ báo cáo lại.”
Đúng lúc này, Kỳ Minh hộc tốc chạy vào, trong mắt viết rõ cấp bách, không còn vẻ điềm tĩnh như ngày thường, vừa bước chân vào thư phòng đã lập tức báo ngay với Giang Từ Chu: “Bẩm Ngu hầu, thuộc hạ đã hỏi Sử Lương của Tuần Kiểm Ti rồi, hắn nói người hôm nay đã đối chiếu dấu vân tay chính là Lưu điển lệ của bộ Hình, dấu vân tay hắn tìm được… là của Thôi Hoằng Nghĩa.”
Giang Từ Chu và Thanh Duy đồng thời biến sắc.
Có người đi đối chiếu dấu vân tay của Thôi Hoằng Nghĩa?
Kỳ Minh nói tiếp: “Trên đường về, thuộc hạ còn gặp Ngô Hiệu úy, hắn nhờ thuộc hạ báo lại là cuối giờ Thân ngày hôm nay, Thiện Liên từng xuất hiện gần Tuần Kiểm Ti. Thuộc hạ tính sơ qua, tuy không mấy chắc chắn, nhưng có vẻ thời gian Thiện Liên xuất hiện cũng khớp với thời gian Lưu điển lệ rời đi.”
Con tim Thanh Duy đập trễ một nhịp, Trương Viễn Tụ không hề lừa nàng, quả nhiên hôm nay Thiện Liên đã có động thái khác thường.
Giang Từ Chu hỏi: “Ngô Tăng đâu?”
“Ngô Hiệu úy nói, động thái hôm nay của Thiện Liên rất lạ, hắn cảm thấy lo nên định tới chỗ các hộ buôn thuốc xem thế nào.”
Nếu Lưu điển lệ và Thiện Liên cùng xuất hiện tại cùng một địa điểm thì không thể nào là trùng hợp được, hay nói cách khác, chính Hà Hồng Vân bày mưu đối chiếu so sánh dấu vân tay của Thôi Hoằng Nghĩa.
Hà Hồng Vân hành sự luôn cẩn thận, có thể khiến hắn ta bất chấp mạo hiểm như thế, tất phải liên quan đến Tiển Khâm Đài.
Nhưng Thôi Hoằng Nghĩa thì có liên quan gì tới Tiển Khâm Đài? Giang Từ Chu chỉ có thể nghĩ đến một bản án.
Y nhìn Thanh Duy, chưa mở miệng mà Thanh Duy đã biết y muốn nói gì, nàng lên tiếng trước: “Ta đi gọi em gái ta tới.”
Thôi Chi Vân bước vào thư phòng, thấy ngoài Thanh Duy ra, trong phòng còn có Giang Từ Chu cùng vài ba Huyền Ưng vệ, nàng giật mình, một lúc sau mới dè dặt gọi: “A tỉ, tỉ phu…”
Giang Từ Chu nói: “Ta có chuyện muốn hỏi muội, muội hãy nói rõ chi tiết, đừng sợ.”
Thôi Chi Vân gật đầu: “Tỉ phu cứ hỏi ạ.”
“Ta nghe Thanh Duy nói, năm xưa thúc phụ vốn là thợ phụ ở bến thuyền Lăng Xuyên, về sau mới chuyển nhà tới Nhạc Châu kinh doanh trà Cừ, muội còn nhớ vì sao ông ấy bỗng chuyển sang kinh doanh không?”
Hồi Thôi Hoằng Nghĩa chuyển nhà tới Nhạc Châu, Thôi Chi Vân đã khoảng mười một mười hai tuổi, ở độ tuổi có nhận biết ghi nhớ.
Nàng đáp: “Còn nhớ ạ, cha nói ông ấy được quan lớn chỉ điểm.”
“Quan lớn kia là ai?” Thanh Duy hỏi, “Là Ngụy Thăng?”
“Không, không phải.” Thôi Chi Vân biết Ngụy Thăng là ai, “Ngụy đại nhân là phủ doãn Lăng Xuyên, làm sao cha có thể quen được với nhân vật như vậy? Muội vẫn nhớ, hình như là… một tư lại, thuộc hạ của Vệ đại nhân.”
Giang Từ Chu hỏi tiếp: “Vì sao tư lại thuộc hạ của Ngụy Thăng lại giới thiệu thương lộ cho thúc phụ?”
Thôi Chi Vân nói: “Vì cha từng chạy việc vận chuyển hàng hóa giúp ông ta, ông ta cảm kích nên mới chỉ điểm cho cha.”
Trong hồ sơ cũng ghi lại như vậy, khâm sai hỏi Thôi Hoằng Nghĩa là Ngụy Thăng đã giới thiệu việc kinh doanh với ông ta như thế nào, Thôi Hoằng Nghĩa trả lời là vì ông từng giúp việc cho thuộc hạ của Ngụy Thăng.
Thôi Chi Vân thấy cả Thanh Duy lẫn Giang Từ Chu đều vô cùng nghiêm túc, ý thức được chuyện mình nói vô cùng quan trọng, bây giờ cha sắp bị áp giải lên kinh, không chừng a tỉ và tỉ phu có thể cứu ông ấy? Nàng cố gắng nhớ lại, không dám bỏ sót một chi tiết nào, “Muội còn nhớ… hình như lúc ấy, cha đã giúp tư lại kia chuyển chở một lượng… một lượng dược liệu lớn.”
“Muội nói gì?” Thanh Duy ngạc nhiên, “Thứ thúc phụ chuyển chở là dược liệu?”
Nàng dừng lại, “Chứ không phải là vật liệu gỗ?”
Thôi Chi Vân nghe thế thì cũng rất ngạc nhiên, ngẫm nghĩ cẩn thận rồi mới nói: “Chắc a tỉ nhầm rồi, vật liệu gỗ là quan phủ bảo cha vận chuyển mà Hồi Tiển Khâm Đài mới được xây dựng, có một lô gỗ được đưa tới Lăng Xuyên, cha nhận công việc này nên mới quen với tư lại của Ngụy đại nhân. Rồi về sau hình như tư lại đó có việc bận, nên mới nhờ cha hỗ trợ vận chuyển thuốc.”
Nàng vắt óc nhớ lại, “Nhiều rương hòm lắm, rương nào rương nấy cũng rất nặng, tư lại ấy nói với cha rằng, đó là vì hiệu thuốc lo dược liệu không tươi mới nên đã trộn thêm bùn vào trong rương.”
Thanh Duy đờ đẫn.
Nàng không hề nhầm, chỉ là nàng không biết đến chuyện này. Cũng như việc nàng ngàn tính vạn tính cũng không lường được rằng, mấu chốt cuối cùng trong vụ án Hà Hồng Vân lại dính dáng tới Thôi Hoằng Nghĩa.
Giang Từ Chu hỏi: “Có phải lúc ấy thúc phụ đã chở số dược liệu đó đến tiêu cục không?”
“Làm sao tỉ phu biết?” Thôi Chi Vân gật đầu, “Đúng là tiêu cục, vì hình như số dược liệu ấy là thương nhân trong kinh thành mua, tiêu cục nhận dược liệu rồi đưa tới trong kinh.”
Con tim Giang Từ Chu chùng xuống.
Hóa ra số bạc mà Hà Hồng Vân tham ô của Tiển Khâm Đài thật sự đã qua tay Thôi Hoằng Nghĩa, rồi sau đó mới tới tay tiêu cục.
Thôi Chi Vân thấy Giang Từ Chu không nói gì, bèn hỏi Thanh Duy: “A tỉ, có phải cha muội đã gặp chuyện gì không?”
Thanh Duy cũng không biết nên giải thích thế nào.
Thôi Hoằng Nghĩa dính vào sự việc quá lớn, nàng cũng không thể giấu Chi Vân.
Thấy sắc mặt nặng nề của Thanh Duy, Thôi Chi Vân cũng sốt ruột, nước mắt ầng ậng dâng lên, bỗng nàng quỳ thụp xuống: “A tỉ, tỉ phu, xin mọi người cứu cha muội, cha là người hiền lành, không biết chuyện gì hết, buôn bán phát tài cũng là nhờ thành thật.”
Nói đoạn, nàng cắn răng tháo túi thơm bên hông ra, đưa cho Thanh Duy: “Bây giờ trong người muội chẳng có gì đáng giá, chỉ có chiếc túi thơm này là mẫu thân để lại cho muội trước lúc lâm chung, có thể bảo vệ bình an, đem lại may mắn cho người đeo, nay xin a tỉ nhận cho, nhất định, nhất định hãy giúp muội cứu phụ thân.”
Thanh Duy không định nhận nó, nhưng nếu không nhận thì Thôi Chi Vân sẽ không yên tâm. Vả lại Thôi Hoằng Nghĩa cũng có ơn với nàng, mà bây giờ ông ấy là nhân chứng tối quan trọng trong vụ án Hà Hồng Vân tham ô bạc, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Thanh Duy nhận túi thơm, nói với Thôi Chi Vân: “Muội yên tâm, nhất định tỉ sẽ cứu thúc phụ.”
Giang Từ Chu ra lệnh: “Đức Vinh, bảo Lưu Phương và Trú Vân đưa đường cô nương về phòng nghỉ ngơi.”
Đã quá nửa giờ Tý rồi mà Thanh Duy vẫn không hề buồn ngủ, Thôi Chi Vân vừa đi, nàng lập tức hỏi: “Vì sao lại là thúc phụ ta ủy thác số bạc đó cho tiêu cục?”
Giang Từ Chu khép hai mắt: “Xem ra Thôi Hoằng Nghĩa chính là con dê thế tội của Ngụy Thăng.”
Thanh Duy không hiểu việc quan trường, nhưng ba chữ “dê thế tội” lọt vào tai, nàng bỗng sáng tỏ.
Cũng như con dế thế tội của Hà Hồng Vân là Ngụy Thăng, thì Ngụy Thăng cũng kéo cho mình một chiếc đệm lưng.
Thanh Duy sốt ruột hỏi: “Thế Hà Hồng Vân hắn…”
Đúng lúc này, Triêu Thiên bỗng chạy ùa vào thư phòng: “Công tử, thuộc hạ của Ngô Hiệu úy tới, nói có chuyện khẩn cấp muốn bẩm báo.”
Một Huyền Ưng vệ nối gót Triêu Thiên đi vào, “Bẩm Ngu hầu, thuộc hạ đến từ chỗ các hộ buôn, Hà gia bố trí tai mắt ở đầu phố, tối nay lúc thay ca thì bỗng hụt đi vài người, Ngô Hiệu úy nói sự tình rất lạ, bảo thuộc hạ đến báo với Ngu hầu.”
Thay ca điều người chỉ là một thay đổi rất bé, nhưng Ngô Tăng từng là lương tướng dẫn binh, vô cùng nhạy cảm với việc điều động dùng binh.
Từ khi Trâu gia không còn, số nhân lực Hà Hồng Vân có thể sử dụng đã ít đi hơn nửa.
Bây giờ số người theo dõi các hộ buôn thuốc chợt giảm đi, điều đó chứng tỏ…
Giang Từ Chu trầm giọng nói: “Hà Hồng Vân đã hành động rồi.”
Y xoay người lại, lấy áo khoác trên giá xuống rồi đẩy cửa đi ra, nhìn lên bầu trời, đã vào giờ Sửu, ắt hẳn Khúc Mậu đã dẫn binh rời thành.
“Triêu Thiên, ngươi nhanh chóng đi tìm Ngô Tăng, bảo hắn điều động một nửa nhân lực ở đại bản doanh về Huyền Ưng Ti, bảo vệ Vương Nguyên Thưởng cùng Phù Đông và Mai Nương.”
“Kỳ Minh, ngươi hãy trở về Huyền Ưng Ti ngay lập tức, điều Vệ Quyết, Chương Lộc Chi cùng thuộc hạ Hiêu bộ theo ta rời thành, không cần số lượng nhiều nhưng phải tinh nhuệ, trong vòng một canh giờ gặp ta tại trạm dịch thành nam, nhanh lên, Hà Hồng Vân muốn cướp xe chở tù!”
Danh Sách Chương: