“Sao vẫn còn chưa tới?”
Cuối giờ Tý, Khúc Mậu ngồi trong quan dịch thành nam, hắn đã uống đến cốc trà đậm thứ ba rồi, “Rõ ràng đã hẹn đúng giờ Sửu, vậy mà ngươi xem, đã là giờ nào rồi hả? Đổi ngày là hắn, nay tới trễ cũng là hắn.”
Khúc Mậu tức điên, xưa nay chỉ có người ngoài chờ Khúc Ngũ gia hắn, nào có chuyện Khúc Ngũ gia phải chờ người khác?
Vưu Thiệu đứng bên nói: “Ngũ gia à, vẫn chưa tới giờ Sửu mà, Tiểu Chương đại nhân sẽ đến nhanh thôi.”
Sử Lương cũng tiếp lời: “Đúng đấy ạ, tiểu nhân từng làm việc với Tiểu Chương đại nhân mấy lần, lần nào đại nhân cũng rất đúng giờ, chưa từng trễ lần nào.”
Bỗng từ đằng xa vọng tới tiếng vó ngựa, Khúc Mậu nheo mắt nhìn, Chương Đình đã đến rồi.
Trong màn đêm âm u, tuần vệ sau lưng Khúc Mậu giơ cao ngọn đuốc, ngoài Chương Đình ra thì còn có hai viên quan của Đại Lý Tự.
Xuất thành tiếp nghi phạm sớm một ngày là bởi vì ngoài Thôi Hoằng Nghĩa ra, bọn họ còn phải đến dịch quán ở ngoại ô tiếp một tù nhân khác, Chương Đình mới bảo đằng nào cũng rời thành, vậy chi bằng đi thêm hơn ba mươi dặm để tiếp Thôi Hoằng Nghĩa luôn.
Chương Đình nghiêm nghị mặt mày, liếc Khúc Mậu một cái rồi phớt lờ hắn, hỏi thẳng Sử Lương đi cùng: “Đã điểm binh xong chưa?”
“Bẩm Tiểu Chương đại nhân, đã xong rồi ạ.”
Chương Đình gật đầu, cao giọng nói với các tuần vệ: “Mọi người, hôm nay chúng ta sẽ tiếp nhận tổng cộng hai nghi phạm, lần lượt đến từ Lăng Xuyên và Nhạc Châu. Nghi phạm ở Nhạc Châu có liên quan tới Tiển Khâm Đài, nên lúc đối chiếu chân dung và vân tay của nghi phạm, mọi người phải để ý thật kỹ.”
Các tuần vệ dõng dạc đáp một tiếng, Chương Đình ra lệnh: “Khởi hành.” Rồi xoay mình lên ngựa.
Đêm đông tối như hũ nút, từ quan dịch thành nam đi đến trạm dịch đầu tiên mất những một canh giờ.
Chưa bao giờ Khúc Mậu phải khổ sở thế này, mọi khi đi đâu cũng toàn ngồi xe, thế mà bây giờ phải gấp gáp đi đường, cả đội ngũ phi ngựa như bay, hắn ngồi trên lưng ngựa xóc nảy lên xuống, phát hiện hóa ra cưỡi ngựa là chuyện đau đớn vô cùng. Mà đi được nửa đường trời còn đổ tuyết, bông tuyết li ti rơi xuống vạt áo sau, khiến hắn không khỏi rùng mình.
Hành xác mệt như chết, ấy mà tới nơi vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Xe cũi áp giải nghi phạm đã chờ ngoài dịch quán, Chương Đình tức tốc dẫn quan viên đến thẩm tra, còn sai Tuần Kiểm Ti đối chiếu dấu vân tay, thủ tục quy trình rất rắc rối.
Cũng may còn có tuần vệ già dặn kinh nghiệm là Sử Lương, cho nên không cần Khúc Mậu phải bận tâm chuyện ấy.
Khúc Mậu xuống ngựa, than khổ luôn mồm: “Khúc Ngũ gia ta thề cả đời này sẽ không bao giờ cưỡi ngựa nữa.”
Vưu Thiệu vội cởi túi da dê bên hông xuống, đưa cho Khúc Mậu: “Ngũ gia, ngài uống chút nước đi.”
Khúc Mậu “ờ” một tiếng, đỡ hông ngồi xuống ngoài dịch quán, nhấp vài ngụm nước rồi ngẩng đầu nhìn trời. Tinh không một màu đen nhánh, những bông tuyết cứ như rơi xuống từ cái động tối khổng lồ ấy, Khúc Mậu nghĩ bụng, bây giờ đã quá nửa giờ Dần rồi, bình thường vào giờ này, không phải đang ngủ ngon thì cũng đang trên đỉnh cực khoái nhân gian, hắn hối hận không thôi, rảnh rỗi chạy đi làm quan cái gì? Vừa mệt vừa buồn ngủ, xương cốt sắp rã rời đến nơi rồi.
Khúc Mậu gọi Vưu Thiệu tới: “Ta ăn không nổi, ngươi đi nói với Chương Lan Nhược là cho mọi người nghỉ ngơi một lúc.”
Vưu Thiệu là cận vệ của Khúc Mậu, cho nên khi thấy hắn đến xin chỉ thị, Chương Đình biết ngay là ý của ai.
Chương Đình nhìn Khúc Mậu, thấy bộ dạng èo uột của hắn ta thì cực kỳ khinh bỉ, quay sang hỏi Sử Lương: “Đã đối chiếu vân tay xong chưa?”
“Bẩm Tiểu Chương đại nhân, xong rồi ạ.”
Chương Đình phất tay áo, “Xong rồi thì lên ngựa. Nếu ưa nghỉ ngơi hưởng lạc thì dẫn binh làm gì nữa, mới đi mấy chục dặm đã đòi nghỉ, về nhà quách cho khỏe!”
Người có mắt đều hiểu hắn đang chửi ai, Khúc Mậu nổi cơn tam bành, đứng bật dậy ném trả túi nước cho Vưu Thiệu, “Làm sao? Ngũ gia ta hơn nửa đêm rời thành chẳng qua vì nể mặt ngươi, ngươi tưởng…”
Nói chưa hết câu, Vưu Thiệu đã khuyên nhủ: “Ngũ gia à thôi nào, đây là công việc đầu tiên của ngài, nếu làm hỏng, cẩn thận lão gia lại mắng đấy.”
Sử Lương cũng nói: “Hiệu úy đại nhân, Tiểu Chương đại nhân gấp rút lên đường là vì muốn về sớm, nhìn trận tuyết có vẻ sẽ không ngừng sớm, nếu đi đường chậm trễ, tới lúc về tuyết càng rơi lớn cho xem, bị kẹt thêm một ngày, mọi người lại bị cóng mất.”
Tuy nghe lọt lời này nhưng Khúc Mậu vẫn chưa nguôi giận, hắn không hiểu, nghỉ một lúc rồi đi tiếp thì chậm trễ bao lâu? Hắn lườm Chương Đình rồi xoay mình lên ngựa, nghĩ bụng thôi vậy, giờ tạm thời nhịn hắn ta, chẳng phải Vưu Thiệu đã tìm bọn lưu manh rồi à, lát nữa trị hắn một trận.
Tuyết rơi, trời cũng sáng muộn hơn mọi khi, tiếp nhận nghi phạm đầu tiên xong, Chương Đình lệnh một viên quan cùng vài tuần vệ hộ tống xe tù về kinh trước.
Ban đầu nơi tiếp nhận Thôi Hoằng Nghĩa là ở dịch trạm trấn Cát Bồ cách kinh thành năm mươi dặm, vì hiện tại đi sớm một ngày nên sẽ men đường cái, đi thêm ba mươi dặm về hướng Nhạc Châu, đến chỗ cột mốc giáp Phàn Châu. Vùng đất nơi đây trống trải bát ngát, từ xa nhìn lại, hai bên đường là những gò đất và núi thấp phân bố rời rạc.
Khi tới cột mốc thì trời đã sáng choang, sáng sớm mùa đông chẳng thấy bóng dáng ai qua lại, tuyết rơi lớn, chân trời phủ một màu trắng xóa, những đụn mây dày che lấp đỉnh đầu khiến trời đất bị bao phủ trong sắc màu xanh xám.
Dẫu đoạn đường này đi rất vội nhưng Chương Đình nhắm giờ cực chuẩn xác, mới tới một cột mốc thì ở đối diện cũng xuất hiện xe cũi áp giải phạm nhân.
Lần này Khúc Mậu không còn gật gù nữa, đợi Chương Đình thẩm vấn nghi phạm xong, hắn lập tức đích thân đối chiếu dấu vân tay
Thôi Hoằng Nghĩa ngồi trong cũi tù. Ông tuổi gần bốn mươi, áo mặc phong phanh, trên cổ đeo gông cùm, có lẽ vì ngồi tù mà người gầy sọp hẳn đi, song nếu chỉ nhìn mặt thôi thì trông ông rất đàng hoàng. Khúc Mậu quan sát ông thật kỹ, trên mắt làm gì có vết bớt. Cũng không hiểu vì sao đệ muội lại có vết bớt kia nữa, tội nghiệp Tử Lăng quá.
Hiện Khúc Mậu đã biết Thôi Hoằng Nghĩa là thúc phụ của Thanh Duy. Con người hắn có một điểm tốt, đấy là không bao giờ nịnh trên khinh dưới, từ đại quan vọng tộc cho tới bách tính bình dân, hắn chưa bao giờ a dua theo ai, cũng không ra vẻ quý công tử ngông nghênh, miễn ăn ý là sẽ kết bạn, đồng thời ngược lại, hắn cực ghét cái loại ỷ mình thanh cao như Chương Đình.
Khúc Mậu vừa đối chiếu dấu vân tay vừa nói chuyện với Thôi Hoằng Nghĩa: “Ông lạnh không? Thời tiết ở kinh đô như vậy đấy, nói lạnh là lạnh ngay. Ông yên tâm, cũng chỉ ở bên ngoài mới lạnh thôi, bao giờ về kinh ta sẽ sai người đưa lò sưởi đến phòng giam cho ông.”
Thôi Hoằng Nghĩa đờ đẫn cả buổi mới giật mình nhận ra vị đại quan trước mắt này đang nói chuyện với mình, ông nơm nớp sợ hãi, rụt rè hỏi: “Quan, quan gia, tiểu nhân lại phạm vào chuyện gì sao?”
Khúc Mậu khoát tay, bảo là lúc này không tiện chuyện trò với Thôi Hoằng Nghĩa.
Trong đầu hắn đang có một suy nghĩ rất lớn mạnh, nhìn phía Chương Đình liên tục giục ngựa quay về, không cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi, thế mà hắn chẳng tức giận tí nào, chỉ nhìn Vưu Thiệu, ý là đến lúc rồi.
Chốc lát sau, trên đường xuất hiện mấy lưu dân ăn mặc lam lũ, trông thấy nhóm quan binh bên này thì lập tức ùa tới, “Quan gia, tốt quá rồi!”
“Quan gia, thảo dân đến từ Cật Bắc, quê nhà gặp nạn, lưu lạc lên kinh, mong quan gia nhủ lòng cho chút đồ ăn.”
Tư lại bên cạnh Chương Đình nói: “Đại nhân, trông đám lưu dân này có vẻ lạ, làm gì có lưu dân nào lại đi đường sáng sớm thế này?”
Sử Lương cũng cảnh giác, đang định quát ra lệnh Tuần Kiểm Ti đuổi người đi thì Khúc Mậu đã nhấc tay lên, nói: “Chẳng phải chỉ là mấy kẻ xin cơm thôi à? Cho bọn họ đi, trời rét đất đông, đi lại đâu dễ gì. Vưu Thiệu, trong tay nải của ta có ít lương khô, ngươi đi lấy một ít chia cho họ đi.”
Tuy hôm nay Chương Đình dẫn đội ngũ ra khỏi thành, nhưng Khúc Mậu mới là người đứng đầu tuần vệ, hắn đã ra lệnh, bên dưới không dám ngăn cản, đành để các “lưu dân” ấy đi tới chỗ Khúc Mậu.
“Lưu dân” xòe hai tay xin ăn, nhưng ngay khoảnh khắc Vưu Thiệu lấy lương khô ra, bọn chúng lập tức đảo mắt, đồng thời bổ nhào về phía Chương Đình.
Sự tình diễn ra quá đột ngột, ngay tới Sử Lương cũng không kịp phản ứng, Chương Đình và tư lại bị xô ngã xuống đất, vạt áo lấm bùn.
Khúc Mậu thấy thế, vừa cười cợt vừa cảm thấy tiếc nuối, bọn lưu manh này chẳng để ý thời cơ gì cả, đợi Chương Đình lên ngựa rồi ra tay không phải tốt hơn sao.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn ra vẻ kinh hãi, ra lệnh: “Ngây ra đó làm gì? Mau bảo vệ Tiểu Chương đại nhân!”
Song người ngoài đâu bị mù, Sử Lương đứng gần đó đã nhận ra Khúc Mậu cười cợt Tiểu chương đại nhân, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài, nhanh chóng dẫn người dìu Chương Đình dậy, lại sai người đuổi theo đám “lưu dân” kia.
Phía bên này loạn cả lên, bất thình lình từ trên những gò đất gần đó xuất hiện mấy chục bóng người mặc đồ đen.
Khúc Mậu tưởng là Vưu Thiệu sắp xếp, ngạc nhiên nhướn mày, hạ giọng nói, “Ngươi thu xếp chu đáo lắm, còn chia làm hai tốp cơ đấy, phen này dọa được Chương Lan Nhược rồi. Quay về Ngũ gia có thưởng!”
Nhưng Vưu Thiệu lại biến sắc, hắn nói: “Ngũ gia, bọn, bọn người này không phải do tiểu nhân sắp xếp, tiểu nhân chỉ thuê, đám lúc nãy thôi.”
Khúc Mậu chưa kịp hiểu ra thì đã thấy đám người kia dùng tốc độ cực nhanh, từ bốn phương tám hướng lao vọt xuống đường, một tia sáng vụt lóe, ngay tức khắc chém đứt cổ họng người dẫn đầu.
Khúc Mậu đứng sau lưng người đó, máu tươi ọc ra bắn thẳng vào hắn.
Hắn nhìn người trước mặt ngã xuống, đầu óc trống rỗng.
Người này.. chết rồi ư?
Hắn… gặp đạo tặc thật sao?
Khúc Mậu lập tức ngã phịch xuống đất, cùng lúc ấy, Vưu Thiệu rút đao xông tới, đẩy lùi một chiêu của kẻ địch, túm tay Khúc Mậu kéo hắn về phía sau mười mấy bước, thảy hắn cho Chương Đình rồi lần nữa xông lên.
Sử Lương cũng tháo trường mâu, cao giọng ra lệnh: “Nhanh! Bảo vệ hai vị đại nhân, bảo vệ nghi phạm!”
Hôm nay Tuần Kiểm Ti đi theo không nhiều, mà lúc nãy có gần một nửa tuần vệ đã đưa nghi phạm trước đó về kinh rồi, bây giờ chỉ còn lại chừng hơn một trăm, phải phân tâm bảo vệ Thôi Hoằng Nghĩa với Khúc Mậu Chương Đình. Mà toán sát thủ tuy chỉ có mấy chục người, song chúng chỉ tấn công không thèm phòng thủ, Tuần Kiểm Ti giao đấu với chúng, chẳng mấy chốc đã rơi vào thế hạ phong.
Vưu Thiệu đâm chết tên sát thủ xông đến đánh úp rồi nhanh chóng trở lại chỗ Khúc Mậu, hắn xuất thân từ doanh ngũ, giỏi công phu, thấy chỗ Khúc Mậu đã có người bảo vệ, mà tình hình lúc này lại đang không ổn, “Ngũ gia, thuộc hạ đi giúp bọn họ!”
Khúc Mậu đâu thấy chiến trận, đờ đẫn gật đầu mới sực tỉnh, bàng hoàng hét lên, “Không, không được! Ngươi không được đi. Ngươi mà đi, ta biết làm thế nào, ta… ta không đánh lại bọn sát thủ này…”
“Vưu hộ vệ.” Đúng lúc này, Chương Đình cất tiếng. Hắn cũng như Khúc Mậu, sợ tới mức mặt trắng bệch tái mét, nhưng chí ít vẫn bình tĩnh hơn Khúc Mậu, hắn nói: “Ở đây đã có tuần vệ rồi, cũng có… ta, xem chừng bọn sát thủ này nhắm vào nghi phạm, xin Vưu hộ vệ nhất định phải bảo vệ nghi phạm.”
Vưu Thiệu lấy đại cục làm trọng, lập tức gật đầu: “Vâng.”
Tuần vệ của Tuần Kiểm Ti dàn trận xung quanh xe cũi, tạo thành những bức tường chắn, tiếc thay bọn họ chẳng phải binh tướng từng trải chiến trường, cho nên những bức tường ấy không hề vững chãi, dù Vưu Thiệu có gia nhập thì chẳng mấy chốc cũng đã bị lưỡi đao sắc bén của sát thủ xuyên thủng.
Hình như bọn sát thủ cũng biết không thể nán lại đây lâu, bọn chúng chia nhỏ người tấn công Khúc Mậu và Chương Đình, hòng phân tán binh lực của Tuần Kiểm Ti, số còn lại tấn công xe tù. Vưu Thiệu đã nhận ra mục đích của chúng, dẫu lá chắn người của Tuần Kiểm Ti không kiên cố tới đâu thì mọi binh lực đều tập trung về đó, sát thủ cần thời gian mới có thể xuyên thủng hoàn toàn, chi bằng cướp ngựa đầu xe, thả xe tù chạy, như thế bọn chúng có dư sơ hở để ra tay với nghi phạm.
Chiêu nào chiêu nấy của sát thủ cũng rất chí mạng, chẳng mấy chốc chúng đã đâm thủng được lá chắn ở đầu xe, Vưu Thiệu muốn ngăn cản nhưng đã không kịp, trơ mắt nhìn một tên sát thủ nhảy lên lưng ngựa dưới sự che chở của đồng bọn, nhưng đúng lúc này, từ nơi xa bỗng truyền tới tiếng ngựa phi rầm rập.
Vưu Thiệu quay phắt người lại, trong cơn mưa tuyết rợp trời, mấy chục người cưỡi tuấn mã phi như bay xông tới, áo bào đại bàng đen trên người nổi bật hẳn lên giữa đất trời trắng phau, rõ ràng cách rất xa, nhưng Vưu Thiệu vẫn có thể trông thấy hoa văn hùng ưng trên vạt áo bọn họ – vào thời điểm Huyền Ưng Ti phát triển nhất, ánh mắt trợn trừng của hùng ưng đủ khiến bất cứ ai cũng phải sợ hãi kính nể.
Kỳ Minh có thị lực tốt, giỏi quan sát, từ xa trông thấy một sát thủ đã leo lên lưng ngựa, vội cao giọng hô lên: “Vệ Chưởng sứ!”
Vệ Quyết gật đầu, hắn ngồi trên ngựa giương cung lắp tên, cách màn tuyết rơi lất phất, mũi tên xé gió lao vụt đi, ghim thẳng vào ngực sát thủ.
Sát thủ kêu lên một tiếng rồi ngã ngựa.
Tuần Kiểm Ti thấy Huyền Ưng Ti đã tới thì sĩ khí dâng cao, nhân lúc đó lấp vào chỗ trống trước xe, tiếc thay động tác của đám sát thủ còn nhanh hơn, thấy tình hình có biến, bọn chúng lập tức thay đổi đối sách, không màng phòng thủ nữa mà dùng máu mở đường, từ bốn phương tám hướng xông thẳng vào xe tù.
Thanh Duy dẫn theo Triêu Thiên tức tốc đánh ngựa, còn chưa đến gần đã phóng nhuyễn kiếm trong tay ra, quấn chặt lấy cổ một gã sát thủ, nàng mượn lực vút lên không, rút loan đao bên hông ra, thân hình nhanh như tàn ảnh chặn ngay trước xe ngựa, chém đứt cánh tay của kẻ đang đánh vào Thôi Hoằng Nghĩa. Cùng lúc đó, Triêu Thiên giơ tay bóp họng một tên sát thủ trước ngựa rồi ném đi, quẳng về phía đám địch toan xông tới.
Giang Từ Chu thấy đã khống chế được thế cục, y dừng ngựa bên cạnh Khúc Mậu, giơ kiếm lên chặn lại một đao của kẻ địch, đồng thời ra lệnh: “Vệ Quyết, ngươi hãy dẫn người bảo vệ nghi phạm, Chương Lộc Chi, vụ cướp xe tù hôm nay rất quan trọng với Hà Hồng Vân, chắc chắn hắn ta sẽ không để đám sát thủ này tới một mình, ắt hẳn Thiện Liên đang ở gần đây, ngươi mau dẫn binh truy tìm.”
Cả hai đồng thanh đáp: “Vâng.”
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, Huyền Ưng Ti tới, tốp sát thủ lập tức thất thế, hơn nữa Giang Từ Chu bố trí dàn trận vô cùng bài bản, chẳng mấy chốc Thôi Hoằng Nghĩa đã được bảo vệ, toán sát thủ thấy không còn khả năng cướp tù thì rút lui, kẻ nào không rút được thì cắn thuốc độc tự vẫn.
Tuy Huyền Ưng Ti đã đến kịp thời nhưng Tuần Kiểm Ti vẫn có thương vong tổn thất, Kỳ Minh dẫn một tốp Huyền Ưng vệ quét dọn chiến trường, Thanh Duy đi tới trước xe, vén tấm bạt lên, “Thúc phụ, là cháu đây, thúc không sao chứ?”
Thôi Hoằng Nghĩa trải qua một phen sống chết, tâm trí cực kỳ hốt thoảng, thấy Thanh Duy tới thì ngạc nhiên vô cùng: “Thanh Duy, sao… sao lại là cháu?”
Ông biết nàng giỏi võ, nhưng không ngờ công phu lại cao cường đến vậy, cũng may ông chỉ là một thương nhân bình thường, không nhìn rõ bản lĩnh thực sự của nàng cao thấp thế nào, chỉ hỏi: “Nếu cháu ở đây, vậy Chi Vân đâu?”
“Chi Vân ở nhà, chỗ này quá nguy hiểm, cháu không dám để muội ấy tới.” Thanh Duy nói.
Nàng chỉ đáp qua loa, Thôi Hoằng Nghĩa nghe không rõ lắm, nhưng ông biết đây không phải nơi để ôn chuyện, quay sang hỏi: “Sao lại có nhiều sát thủ như thế?”
“Chuyện này kể ra rất dài dòng.” Thanh Duy nói, “Chúng ta về kinh trước đã, còn có nhiều chuyện cháu cần chứng thực với thúc phụ.”
Thôi Hoằng Nghĩa gật đầu liên tục: “Được.”
Thấy Thanh Duy, Thôi Hoằng Nghĩa cũng yên tâm phần nào, tuy tiểu a đầu này chỉ ở Thôi phủ hai năm, cũng kiệm lời ít nói, nhưng nhưng ông biết con bé rất có chính kiến, vào lúc quan trọng rất đáng tin, bằng không khi mà khâm sai tới, ông đã không gửi gắm Chi Vân cho con bé.
Huyền Ưng Ti nhanh chóng thu dọn chiến trường, san ngựa với Tuần Kiểm Ti để chở xác chết, một lúc sau, Chương Lộc Chi cũng quay về, bẩm báo với Giang Từ Chu: “Bẩm Ngu hầu, thuộc hạ đã dẫn người tìm kiếm xung quanh, quả nhiên ở gần đây có kẻ theo dõi hành động của đám sát thủ này, nhưng hắn rất cảnh giác, thấy sát thủ thất thế thì đã bỏ chạy từ lâu, cũng không rõ có phải là Thiện Liên hay không.”
Giang Từ Chu gật đầu, xoay người đi tới trước mặt Chương Đình: “Tiểu Chương đại nhân, không thể nán lại đây nữa, nếu đã tiếp nghi phạm xong, xin ngài tăng tốc quay về kinh thành.”
Chương Đình im lặng, không hỏi vì sao Huyền Ưng Ti biết trước nguy hiểm mà tới kịp thời như vậy. Nói gì đi nữa nha môn như Huyền Ưng Ti chỉ nghe lệnh một mình Thiên tử, có vài nội tình không đến lượt hắn hỏi.
Hắn chắp tay, cúi người vái Giang Từ Chu: “Hôm nay thật sự đã đa tạ Ngu hầu.”
Lúc này Khúc Mậu mới định thần, hắn bị Vưu Thiệu giữ chặt, mặt mày xám xịt đứng một bên, nghe Giang Từ Chu và Chương Đình nói chuyện, nuốt nước bọt, “Tử Lăng, lúc nãy ta thấy đệ…”
Ánh mắt hắn dừng lại ở thanh kiếm bên hông Giang Từ Chu.
Hắn biết đó là bội kiếm của Đô Ngu hầu Huyền Ưng Ti.
Nhưng… trong ấn tượng của hắn, Giang Từ Chu cũng dốt nát bất tài như hắn, không biết văn cũng chẳng giỏi võ, lại càng không biết điều động dụng binh, thế mà vừa rồi, y giục ngựa đến trước người hắn, nhẹ nhàng ngăn cản một chiêu của sát thủ, một người không biết võ không thể làm như vậy được.
Khúc Mậu tự nhận mình học võ rất phế, nhưng chí ít hắn cũng xuất thân từ thế gia nhà tướng, vẫn có thể nhận ra vài chuyện.
Giang Từ Chu dừng lại, đoạn bảo: “Việc này đợi quay về nói sau.”
Lúc bấy giờ trời đã sáng choang, tuyết rơi lất phất không ngừng nghỉ, đoàn người lên ngựa, tiếp tục đi dọc theo đường cái, đột nhiên cả đoàn đồng loạt dừng lại.
Vì một toán quan binh xuất hiện từ đối diện, người dẫn đầu chính là Lang trung bộ Hình, đi theo bên cạnh ngoài Hà Hồng Vân ra thì còn có cả còn có cả Trung lang tướng ở Tả Kiêu vệ cùng các Tả Kiêu vệ khinh kỵ.
Lúc tới gần, Lang trung bộ Hình xuống ngựa, đầu tiên là hành lễ với Giang Từ Chu và Chương Đình: “Giang Ngu hầu, Tiểu Chương đại nhân.”
Chương Đình cũng xuống ngựa: “Chẳng hay Lương đại nhân tới đây là có việc gì?”
“Là thế này, sáng hôm nay bộ Hình nhận được tin báo án, nói là…” Lương Lang trung chần chừ nhìn Giang Từ Chu, “Nói là Thôi thị phu nhân của Giang Ngu hầu… chính là nữ tặc đã cướp ngục thành nam ngày trước. Trước mắt bộ Hình đã kiểm tra rồi, Thôi thị chắc chắn là nữ tặc ấy, có bản cung của Viên Văn Quang làm chứng, Tiểu Hà đại nhân cũng cung cấp chứng cứ Thôi thị từng xông vào Chúc Ninh Trang. Vì sự việc liên quan đến gia quyến của mệnh quan triều đình, tại hạ đã xin chỉ thị của tam ti về việc này, tấu lên triều đình, triều đình nghi ngờ Huyền Ưng Ti và Thôi thị cấu kết với nhau, lại hay tin Huyền Ưng Ti có động thái khác thường, bèn lệnh Tả Kiêu vệ Trung lang tướng dẫn theo khinh kỵ, cùng tại hạ rời thành truy bắt Thôi thị.”
Giang Từ Chu siết chặt bàn tay nắm dây cương.
Y biết không dễ đối phó với Hà Hồng Vân, hôm nay trước khi đi cứu Thôi Hoằng Nghĩa, y cũng đã đoán hắn sẽ chuẩn bị hậu chiêu, té ra là chờ ở đây.
Chuyện Thanh Duy cướp ngục là sự thật, không ai có thể giúp nàng xóa bỏ chứng cứ phạm tội.
Đúng lúc này, Kỳ Minh lên tiếng: “Bản án cướp ngục thành nam vốn dĩ do Huyền Ưng Ti phụ trách, nếu bộ Hình muốn tiếp quản thì cũng nên nói trước với Vệ Chưởng sứ một tiếng tự ý dẫn người như vậy, có vẻ không hay lắm.”
Tả Kiêu vệ Trung lang tướng là người thẳng tính: “Kỳ hộ vệ nói chí phải, vậy xin mời Vệ Chưởng sứ giải thích rõ cho, tại sao nghi phạm đang ở ngay bên cạnh mà Huyền Ưng Ti không bắt? Lẽ nào coi như người nhà nên cố ý bao che?”
“Không bắt nghi phạm là vì chưa có bằng chứng xác thực, chứ không phải Huyền Ưng Ti cố ý bao che.” Vệ Quyết nói, sau khi trải qua trận hỏa hoạn ở thao trường Dương Pha, hắn có thể nhận ra mục đích của hội Hà Hồng Vân không đơn giản là dẫn Thanh Duy đi, “Nếu Lương đại nhân có bằng chứng, vậy dám chắc Lương đại nhân cũng biết tên Viên Văn Quang đó liên tục thay đổi lời khai, thế mà triều đình cũng tin mà dùng ư? Còn nữa, Lương đại nhân nói trong tay có bằng chứng Thôi thị xông vào Chúc Ninh Trang, do Tiểu Hà đại nhân cung cấp? Xin hỏi Thôi thị xông vào Chúc Ninh Trang chứng minh được gì? Chứng minh rằng nàng ta có công phu cao cường đủ để cướp ngục, hay ý là bản thân Chúc Ninh Trang có điểm khác thường, Lương đại nhân đã thẩm tra chưa? Nếu là ý của tam ti, bộ Hình muốn quản bản án cướp ngục, cũng được thôi, nhưng nếu muốn chụp Huyền Ưng Ti cái tội bao che nghi phạm, vậy chờ hồi kinh, xin mời bộ Hình đến Huyền Ưng Ti trình bày rõ ràng nguyên do sự việc.”
Đúng lúc này, Hà Hồng Vân lên tiếng: “Vệ Chưởng sứ nói đúng, không có bằng chứng thì không thể tự tiện bắt người.” Hắn dừng lại, lia mắt sang Thanh Duy đứng bên xe tù, đột nhiên ngạc nhiên la lên, “Không phải đệ muội đấy sao? Ủa lạ thế, đáng lí ra hôm nay chỉ có Tuần Kiểm Ti rời thành tiếp người thôi chứ, Huyền Ưng Ti đột nhiên xuất hiện đã đành, sao cả đệ muội cũng đi theo?”
Rồi hắn đưa mắt nhìn xác chết nằm vắt trên lưng ngựa: “Có cả người chết nữa ư? Lẽ nào chư vị có tranh chấp, hay kẻ muốn cướp xe tù?”
“Đúng!” Tả Kiêu vệ Trung lang tướng tiếp lời, “Xin Huyền Ưng Ti giải thích rõ ràng, rốt cuộc những xác chết này là sao?”
Chương Đình khựng lại, đoạn trả lời: “Là thế này, vừa rồi đúng là có sát thủ cướp xe tù, binh lực của Tuần Kiểm Ti không đủ, xém chút nữa nghi phạm đã bị sát thủ giết, may Huyền Ưng Ti đến kịp thời, giúp ta chuyển nguy thành an.”
“Đến kịp thời?” Trung lang tướng nói, “Sao có thể khéo vậy được? Chẳng lẽ là ném đá giấu tay, đi chung với sát thủ? Bằng không sao có thể đúng lúc như thế? Mà cũng phải thôi, cái việc cướp tù cướp ngục này, lần đầu còn lạ chứ lần hai là quen thôi mà. Ắt không phải lần đầu chư vị thực hiện, sao, nếu bọn ta không tới, Huyền Ưng Ti định thả người ở đâu hả?”
Thốt ra lời này, gã ta nghiễm nhiên đem tội danh của một mình Thanh Duy ụp hết lên đầu cả Huyền Ưng Ti.
Chương Lộc Chi khó chịu, quát: “Tại sao lại trùng hợp ư?! Chi bằng Tiểu Hà đại nhân tự hỏi mình đi, rốt cuộc ngày trước ngươi đã làm gì, vì sao phải thuê sát thủ giết nghi phạm, rõ ràng ngươi…”
Chưa đợi hắn nói hết, Giang Từ Chu đã giơ tay cắt ngang.
Hiện tại vẫn chưa thẩm vấn Thôi Hoằng Nghĩa, mọi nguyên do đều là suy đoán của bọn họ, tuy đúng cũng tám chín phần mười nhưng không không có bằng chứng xác thực, nói càng được càng sơ hở nhiều, trái lại sẽ tạo cơ hội cho Hà Hồng Vân.
Mà y cũng đã nhận ra, Hà Hồng Vân quyết tâm dùng Thanh Duy để khống chế Huyền Ưng Ti, tuyệt đối không thể giao Thôi Hoằng Nghĩa cho bọn họ.
Y nhìn thẳng Hà Hồng Vân: “Tiểu Hà đại nhân muốn làm gì?”
“Không làm gì cả.” Hà Hồng Vân bật cười, “Ta chỉ đi theo tới đây, còn việc bắt đạo tặc là việc của bộ Hình và Trung lang tướng.”
Lương Lang trung vái Giang Từ Chu lần thứ hai: “Bẩm Ngu hầu, lần này hạ quan truy bắt đạo tặc là phụng mệnh hành sự, mong Ngu hầu không cản trở.”
Cùng lúc đó, Trung lang tướng hạ lệnh: “Bắt người!”
Giang Từ Chu thúc ngựa chặn ngang trước mặt Thanh Duy, từ kẽ răng lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Không được.”
“Ngu hầu liên tục ngăn cản như vậy, chỉ có thể chứng minh Huyền Ưng Ti bao che nghi phạm, thậm chí hồi cướp ngục ngày trước, không chừng chính Huyền Ưng Ti và Thôi thị cấu kết với nhau!”
Giang Từ Chu nói: “Ta không quan tâm các ngươi nghĩ thế nào, muốn dẫn nàng đi thì ta sẽ ngăn cản.”
Nếu Thanh Duy rơi vào tay Hà Hồng Vân, y không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.
Hà Hồng Vân là kẻ nham hiểm, hai tay đã nhuốm đầy máu tươi, bây giờ có dính thêm máu hắn cũng không quan tâm. Hắn ta chỉ biết lợi dụng nàng, khống chế nàng, cứ xem Phù Hạ bị giày vò tới mức nào là rõ.
Trung lang tướng nổi giận: “Huyền Ưng Ti nghe lệnh Thiên tử, nhưng trên đầu Thiên tử còn có thiên lý, các ngươi dám bất chấp vương pháp, coi trời bằng vung đến vậy sao? Lẽ nào các ngươi tưởng Huyền Ưng Ti vẫn là Huyền Ưng Ti ngày trước?!”
Rồi hắn vung tay, thẳng thừng hạ lệnh: “Khinh kỵ binh!”
“Có!” Mấy trăm kỵ binh ở phía sau đồng loạt rút gươm ra, trên vùng đất trống mênh mông, nghe rõ mồn một tiếng gươm tuốt vỏ.
Giang Từ Chu cũng hạ lệnh: “Huyền Ưng Ti!”
“Có mặt!”
Huyền Ưng Ti không lùi bước, cũng đồng thời rút kiếm, dù nhân lực mỏng song khí thế không hề thua kém, tuyết rơi phất phơ, gió mạnh thốc bay áo bào hùng ưng.
Lương Lang trung thấy hai bên sắp sửa đánh nhau thì hấp tấp xuống ngựa, đi tới giữa ngăn cản: “Bẩm Ngu hầu, năm xưa đã có bao nhiêu người phải chết dưới Tiển Khâm Đài? Mà Thôi thị này, kẻ nàng ta cướp ngục chính là trọng phạm Tiển Khâm Đài, hành vi phạm tội rất nặng, nếu không thẩm tra thì trên triều khó yên lòng, mong Ngu hầu cho phép hạ quan dẫn người đi, hạ quan xin cam đoan với ngài rằng chỉ cần Thôi thị vô tội, hạ quan chắc chắn sẽ giao trả nàng cho Ngu hầu mà không mất một cọng tóc nào.”
Nói đến đây, Thanh Duy cũng đã nhận ra cái lợi và cái hại.
Nếu nàng không đi theo bộ Hình, như vậy Hà Hồng Vân sẽ ụp tội danh bao che nghi phạm, thậm chí là đồng mưu cướp ngục lên đầu Huyền Ưng Ti. Mà nếu thế, Huyền Ưng Ti sẽ không có tư cách cùng Tuần Kiểm Ti áp giải Thôi Hoằng Nghĩa lên kinh, đó chẳng phải là điều Hà Hồng Vân mong muốn sao?
Nàng thế nào không quan trọng, sự việc đã đến nước này rồi, chỉ cần thúc phụ còn trong tay Giang Từ Chu thì sớm muộn gì tội ác của Hà Hồng Vân cũng sẽ bị vạch trần, nàng bất chấp mạo hiểm bước lên con đường này chẳng phải vì kết quả ấy ư?
Ngày hôm đó khi Tiết Trường Hưng nhảy xuống núi, nàng đã lập lời thề trước vách núi, cũng đã chuẩn bị trả giá cho mọi chuyện.
Thanh Duy xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt Giang Từ Chu: “Ta có thể…”
Dường như Giang Từ Chu biết nàng muốn nói gì, y cũng xuống ngựa: “Nàng không được làm vậy.”
Thấy cảnh đó, Trung lang tướng lập tức móc mỉa: “Giang Ngu hầu, xem ra nương tử nhà ngài còn biết thời cuộc hơn ngài, tình hình như thế, nhân chứng còn ở đây, ngài không ngăn được đâ…”
Nhưng chưa nói hết câu, Giang Từ Chu bỗng xoay mặt nhìn hắn chằm chằm.
Dẫu cách sương tuyết mịt mùng, cách một tấm mặt nạ, ấy vậy mà Trung lang tướng vẫn kinh hãi trước cái nhìn sắc bén đó, lời đến bên môi đành nuốt lại vào bụng.
Giang Từ Chu im lặng một rất lâu, sau đó xoay người nhìn sang hội Hà Hồng Vân.
“Các ngươi nói đúng, Giang Từ Chu không ngăn cản được.”
Giọng y sang sảng, văng vẳng giữa nơi đồng hoang, rồi y giơ tay lên, từ từ đỡ lấy mặt nạ.
Khoảnh khắc ấy, cả trời và đất trở nên tĩnh lặng, dường như chỉ còn tiếng tuyết rơi.
Giang Từ Chu cũng đã sắp quên mình đeo chiếc mặt nạ này như thế nào rồi.
Y chỉ nhớ được cơn mưa xối xả ngày Tiển Khâm Đài sập, cùng với bóng tối bên dưới đống đổ nát. Trong thời gian một năm hồi cung chữa trị, dù đang tỉnh hay trong cơn mê, ngày qua ngày y luôn chìm trong khói bụi mịt mù, bên tai văng vẳng câu nói “dỡ đi” của chính mình, là lời nguyền sâu nhất trên đời này.
Y không tài nào bước ra được điện Chiêu Doãn, thậm chí không thể đứng dưới vòm trời rực rỡ.
Mãi đến một năm sau, y đeo chiếc mặt nạ này vào để làm một người khác, thì mới có thể đứng dưới bầu trời xanh lần đầu tiên.
Nhưng đó không phải là y. Chí ít không phải là Tạ Dung Dữ của trước kia.
Giang Từ Chu ngỡ rằng suốt đời này y sẽ ẩn mình sau tấm mặt nạ, giấu đi tính cách và góc cạnh thực, không còn sống như chính mình nữa, nhưng… thế sự mới khó lường làm sao.
Tuyết lặng lẽ rơi, và thời khắc này đây, cõi lòng Tạ Dung Dữ cũng trở nên lặng thinh.
Lặng thinh như ngày thành thân, y dùng gậy như ý vén khăn của nàng lên; như trong vụ hỏa hoạn ở thao trường Dương Pha, vào lúc tháp đổ, nàng dơ tay che mắt y, y ôm lấy nàng, cùng nhảy xuống từ ngọn tháp cao.
Như một tia sáng xuyên qua khói bụi mịt mù u tối, chạm tới vực thẳm hoang tàn.
Và kể từ đây, trong cuộc đời y còn có điều quan trọng hơn thế.
Y biết Giang Từ Chu không thể ngăn cản được binh mã, nhưng… nếu là…
Tạ Dung Dữ giơ tay đỡ lấy mặt nạ, từ từ tháo ra. Tuyết rơi dày đặc cuốn đi bụi bặm mịt mù, ánh dương xuyên thấu áng mây, cũng đã đến lúc y cần cố thoát khỏi vực thẳm.
Sau năm năm, gương mặt ấy lần đầu xuất hiện.
“Nếu là bổn vương?”
Danh Sách Chương: