Ôn dịch ở thôn Lưu gia đã được giải quyết, tuy rằng còn vài lão nhân và trẻ con cơ thể yếu nên chưa khỏe hẳn, nhưng có phương thuốc Nhậm Bình Sinh lưu lại, khỏi bệnh cũng là chuyện nay mai.
Trước khi đi, Tạ Giác đã cho binh sĩ Thần Vệ doanh đi quanh thôn hai vòng, xác nhận thi thẻ súc vật cùng người bệnh đều đã được đốt cháy chôn sâu, mới yên tâm dẫn binh rời đi.
Mùa mưa đã qua, bờ đê bị nước lũ phá nay đã được Thần Vệ doanh tu sửa, có thể chống đỡ ít nhất ba, bốn năm. Giang Hiểu Hàn để lại dược liệu cùng lương thực cho nửa tháng rồi cũng bắt tay vào chuẩn bị trở về Bình Giang.
Lúc trước hắn chỉ mang danh đi tuần tra cho nên ở đâu cũng được. Thế nhưng hiện nay trong Kinh lại chỉ rõ để hắn tạm lo chuyện Bình Giang, nếu cứ tiếp tục ở lại thôn Lưu gia thì cũng có chút kỳ cục.
Giang Hiểu Hàn phải đi, đương nhiên là gióng trống khua chiêng. Cần phải khôi phục chẩn đường lại nguyên dạng cho thôn dân đã đành, còn phải điều xe ngựa từ Bình Giang tới đón.
Hai ngày nay Giang Mặc bận bịu tứ phía, hơn nửa cái làng đều biết, Giang đại nhân phải dẫn Nhan tiên sinh đi rồi.
Tiểu Bảo hai ngày này tựa hồ luôn có tâm sự, lúc học bài thường xuyên mất tập trung, có lúc nhìn Nhan Thanh như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Giang Hiểu Hàn nhìn thấu tâm tư đứa nhỏ, nhưng lại xấu tính không nói ra, ngày ngày chỉ nhàn nhã dẫn bé con ra ngoài bắt cá, rất tự tại.
Mãi đến tận ngày mùng 1 tháng 6, Giang Mặc đến gọi từ sáng sớm, nói là đã chuẩn bị thỏa đáng, xe ngựa hiện đang ở cửa thôn, có thể đi rồi. Lúc này, Tiểu Bảo mới không nhịn được nữa mà dắt em gái cùng quỳ xuống trước cửa phòng Nhan Thanh.
Hôm nay Nhan Thanh mặc một bộ y phục nguyệt sắc, Xích Tiêu kiếm đeo bên eo, tóc dài dùng ngân quan buộc lên, trường bào buông thõng, khí khái lại thanh nhã.
"Tiên sinh..." Tiểu Bảo hiếm có khi thấy được phong thái tiên nhân này của y, nhất thời không khỏi sửng sốt.
"Con có lời gì muốn nói với ta sao?" Nhan Thanh nhìn xuống, nhẹ nhàng hỏi.
"Con..." Tiểu Bảo mở miệng, cũng không biết nên nói gì. Từ khi biết Giang Hiểu Hàn và Nhan Thanh phải đi, tâm trạng nhóc vẫn luôn bất an, nhưng nhóc rõ, hai người này có địa vị khác một trời một vực với những người phàm phu tục tử bọn nhóc. Có thể may mắn nhận được nửa câu chỉ điểm của Nhan Thanh, đã là phúc phận ba đời rồi.
Tiểu Bảo do dự một chút, cuối cùng không nói gì, chỉ khom lưng rập đầu: "Con đến cảm tạ tiên sinh mấy ngày nay đã dạy bảo con."
"Những gì ta giảng lúc trước, con đều nhớ?" Nhan Thanh đột nhiên hỏi.
Tiểu Bảo tựa hồ không ngờ tới lúc này mà Nhan Thanh vẫn còn kiểm tra bài tập, nghe vậy thì chần chờ nói: "Dạ nhớ."
Giang Hiểu Hàn đứng cạnh Nhan Thanh, thấy thế thì lùi về sau một bước, ôm Thuần Quân đứng phía sau y.
Nhan Thanh chắp tay sau lưng, trầm giọng hỏi: "Chúng sinh hướng mệnh, nói vậy là sao?"
"Trời đất là đức tin, chúng sinh lấy đó noi theo. Người suy nghĩ lâu dài mới có thể tự sinh sống, coi trời đất là mẫu, cho nên muốn trường sinh." (*)
Giang Hiểu Hàn kinh ngạc nhướn mày.
Câu hỏi Nhan Thanh đặt ra khá lắt léo, lại còn là hỏi một đứa nhỏ.Tiểu Bảo có thể đáp lại đàng hoàng như vậy, đã tính là không tồi.
"Như thế nào là thờ ơ (vong tình)?" Nhan Thanh lại hỏi.
Tuy tính tình Nhan Thanh thường lãnh đạm, nhưng nếu ở chung lâu sẽ phát hiện, tính y không hề gay gắt, ít có khi nào nghiêm túc như vậy.
Tiểu Bảo mặc dù không hiểu vì sao Nhan Thanh lại hỏi vạy, nhưng vẫn suy ngẫm cẩn thận mới trả lời: "Vong tình không phải vô tình, không vì tình mà nhiễu, chẳng vì tình mà lo, ấy là vong tình."
"Trời là của riêng, nhưng dùng hướng tới công. Số mệnh đều theo khí. Chết là gốc của sống, mà sống là gốc của chết." Nhan Thanh nói. (**)
Tiểu Bảo cúi xuống, chán trạm đất: "Vâng."
Nhan Thanh bình tĩnh nhìn cậu bé một lúc mới mở miệng nói: "Ta cùng con có duyên, con có nguyện ý bái ta làm thầy, từ giờ trở thành đồ đệ của ta?"
Tiểu Bảo nhất thời ngẩn ra, không thể tin ngẩng đầu lên: "Tiên sinh mới nói...?"
Giang Hiểu Hàn cũng không bất ngờ, hắn lười nhác tựa trên tường, nhìn bóng lưng Nhan Thanh, cảm thấy xem thế nào cũng đẹp.
"Nếu con nguyện ý, sau này ta chính là sư phụ con. Con rập đầu bái ta, ta cũng sẽ che chở con." Nhan Thanh nói: "Từ đây một mạch thầy trò."
"Con đương nhiên nguyện ý!" Tiểu Bảo vui sướng khôn cùng, vội vã rập đầu lạy y: "Tiên sinh đồng ý thu nhận, ấy là phúc khí con tu luyện được ba đời."
Tiểu Bảo đang rập đầu, bỗng dừng lại, như là nhớ ra điều gì, do dự hỏi: "Tiên sinh, ngài có thu nhận muội muội con làm đồ đệ không ạ?"
"Không biết." Nhan Thanh đáp rất nhanh, cũng vô cùng kiên quyết: "Phái ta từ trước đến nay chỉ thu nhận một người, chưa bao giờ có ngoại lệ."
Tiểu Bảo bỗng lộ ra vẻ khó khăn.
Em gái còn nhỏ, vẫn luôn sống nương tựa cùng nhóc ___ nhóc có thể theo Nhan Thanh một bước lên trời, nhưng cho dù có tìm một người nhờ thu dưỡng em gái, nhóc cũng không thể an tâm.
Nhan Thanh nhìn thấm điểm khó xử của cậu bé, hờ hững nói: "Nếu thấy khó, vậy đừng cưỡng cầu, có lẽ cơ duyên của con và ta chưa đủ sâu."
"Con..." Tiểu Bảo nắm chặt tay em mình, nhưng lại chậm chạp không nói ra một chữ "Vâng".
Mấy ngày nay đi theo Nhan Thanh, nghe y giảng kinh, chỉ bảo lẽ phải, nhóc đương nhiên biết người này bực nào uyên bác. Huống hồ, Nhan Thanh lại là người vô cùng tốt, chưa từng mắng mỏ nhóc, từng việc từng việc như vậy, Tiểu Bảo sao có thể không động tâm.
Nhưng bảo nhóc phải bỏ em gái, nhóc thực sự không thể.
Tiểu Bảo đấu tranh trong lòng, tim thiếu chút nữa đã bị cắt làm hai nửa, nhưng cuối cùng thì tình thân vẫn chiếm thượng phong.
"Tiên sinh." Cậu bé chậm rãi cúi đầu, run giọng: "Tiên sinh, chí hướng ngài cao xa, ngày sau nhất định vang danh thiên hạ. Nhưng em ấy chỉ có mình con, cho nên ___"
Chỉ vài câu ngắn ngủi như vậy, Tiểu Bảo đã cảm thấy hi vọng cả đời đều biến mất, cũng không nói tiếp được nữa.
Nhan Thanh thấy thế, định đỡ cậu bé dậy, nói cho xong câu này, lại bị người khác ngắt lời.
"Hầy." Giang Hiểu Hàn chợt cười: "Nào có phiền toái như vậy."
Nhan Thanh và Tiểu Bảo cùng nhìn hắn.
Giang Hiểu Hàn ung dung đeo Thuần Quân bên hông, hơi khom người, gọi: "Nhóc con, đến đây."
Cô bé vừa nghe hắn gọi mình, vội vã dùng cả tay cả chân đứng dậy, vui vẻ chạy nhào vào lòng Giang Hiểu Hàn.
"Y đã nói vậy, thì đó là mệnh của nhóc." Giang Hiểu Hàn nâng nâng cô bé, nói với Tiểu Bảo: "Nhóc con này hợp ý ta, mấy ngày nay cũng gọi ta là cha, không bằng bây giờ ta coi tiếng ấy là thật, để nhóc con sau này thành con gái ta, thấy thế nào?"
Tiểu Bảo tựa hồ không ngờ hôm nay lại có tận hai phần bánh từ trên trời rơi xuống, nhất thời sửng sốt.
Thấy Tiểu Bảo không nói lời nào, Giang Hiểu Hàn tiếp tục: "Ta chưa có con, ngày sau hẳn cũng không có."
Hắn nhìn qua Nhan Thanh, rồi nói với Tiểu Bảo: "Lúc trước ta đã hỏi qua, cha mẹ nhóc đều đã không còn, bây giờ ta muốn thương lượng với nhóc, ta chắc chắn sẽ đổi xử với bé con này như con đẻ, nhóc có yên tâm không?"
Tuy Tiểu Bảo còn nhỏ, nhưng khi nói những lời này, Giang Hiểu Hàn không coi cậu bé là đứa trẻ chưa hiểu chuyện, mà là thật lòng muốn bàn bạc với bé.
Nếu Giang Hiểu Hàn đã đồng ý thu dưỡng em gái mình, Tiểu Bảo không có nửa phần không muốn. Mấy ngày nay, Tiểu Bảo đã thấy rõ hắn đối xử với cô bé thế nào, huống hồ em nhóc lại chịu thân cận với Giang Hiểu Hàn, quyết định này là điều không gì có thể tốt hơn.
Nhưng cậu nhóc lại vừa nói mấy lời ban nãy ___
Tiểu Bảo mím môi nhìn Nhan Thanh, thấy y không có ý phản đối, mới nói: "Con yên tâm ạ."
Cậu bé nói xong, quỳ gối tiến lên vài bước, tới trước mặt Nhan Thanh, nghiêm túc rập đầu lạy y ba lạy.
Nhan Thanh hỏi: "Phái ta trước giờ chỉ truyền dạy cho một người, vì vậy ngày sau có không ít thứ phải học, con có chịu khổ được không?"
Tiểu Bảo kiên định nói: "Con có thể."
"Vậy thì tốt... Dời đi núi đá chồng chất, lộ ra phong cảnh thoáng đãng sạch sẽ." Nhan Thanh nói: "Chuyện cũ trước kia con như không còn, ta không tiện thay tên đổi họ cho con, cứ để cái tên ấy tồn tại trong lòng con là được. Ta là thầy của con, chọn cho con hai chữ Cảnh Trạm làm tự, ngày sau sẽ gọi coi như vậy, được không?"
"Đồ nhi đồng ý."
"Vậy từ nay về sau, nhóc con này liền trở thành tiểu thư Giang gia." Giang Hiểu Hàn nói: "Nhưng nếu muốn làm con gái của ta, thì cần phải đổi sang họ Giang rồi."
Cô bé năm nay mới bốn tuổi, không có quá nhiều ký ức về cha mẹ thân sinh, Tiểu Bảo... À không, hiện phải là Cảnh Trạm mới đúng. Cảnh Trạm đương nhiên biết điều gì là tốt cho cô bé nhất, cho nên đồng ý.
Cảnh Trạm cung kính nói: "Ngài là người làm cha, ban tên cho con gái là lẽ đương nhiên."
"Con gái của Giang Hiểu Hàn ta, không cần nhu thuận khiêm tốn, cũng sẽ không bị gò bó bởi đức huấn, phải tự do tự tại mới tốt." Giang Hiểu Hàn cười: "Tranh Lăng Yên, trước Cam Tuyền, công danh người niên thiếu từ thưở xưa ___ Nhóc con từ giờ, tên là Giang Lăng nhé?" (***)
___
(*) Oki mí bạn, mình hiểu mình chết liền. Nhưng đọc đi đọc lại thì tạm hiểu thế này nè, ý Đạo trưởng muốn hỏi là vì sao vạn vật đều hướng tới "tính mạng", vì sao lại muốn "sống". Vạn vật trước giờ luôn lấy trời đất làm mẫu, "Người bắt chước đất, đất bắt chước trời, trời bắt chước Đạo, Đạo bắt chước tự nhiên", Lão Tử bảo thế, cho nên nhìn vào thiên địa trường sinh, người muốn theo đó mà sống lâu cũng là lẽ thường. Đấy là mình chém ra thế, còn thực hư thế nào mình chịu. Sau đây là bản gốc, bạn nào hiểu thì nhắc để mình còn sửa hic:
"苍生之命, 是为何故?"
"天地之信, 是谓苍生为名. 以念长久者方能自生, 又成天地之象, 故为长生."
(**) Ý đoạn này là, ai cũng có một "bầu trời" riêng, có "cái tôi" riêng. Thế nhưng trước đây lại nói "trời đất không thiên vị ai, không tồn tại vì bản thân", nghĩa là "trời" cũng có tính công, cứ hiểu đại khái là cái ranh giới giữa "tư" và "công" không hề rõ ràng. Trời không thiên vị ai, nhưng vì ở nơi cao nên cũng không quan tâm ai, đấy là cái "tư" của trời. Trời "vong tình", không "vô tình", vì chẳng gì có thể ảnh hưởng đến trời hết. Người thiên về "tư", có phần "ích kỷ", sống vì bản thân, có thể coi là theo trời, theo tự nhiên. Cái "khí" ở đây là "sự hòa quyện của đạo, trời, đất và người" (?) Túm lại là, trong mỗi một con người đều có một cái tôi nhưng rồi lại phải vượt lên cái tôi đó để hòa vào cái chung. Muốn sống thế nào, có ích kỷ hay không, đều là do cách con người suy nghĩ để hòa hợp với đất, trời và đạo. Câu sau cũng chỉ là để nói rõ thêm cái bù trừ, tác động lẫn nhau của hai thứ đối lập (tư-công, sống-chết), ý là những thứ này tạo thành một thể, không thể hoàn toàn tách rời.
Viết rất tâm huyết, đúng sai hên xui nha các bạn. Đoạn trên là mình tự tóm gọn lại theo ý hiểu của mình dựa vào một bài giải nghĩa tiếng Trung, mà vấn đề là mình không biết tiếng Trung, nên hiểu có đúng không thì không chắc.
(***) Tên của Cảnh Trạm và Giang Lăng đều được lấy từ thơ, nhưng mình không tìm được bản dịch, bản giải nghĩa tiếng Trung cũng khó hiểu quá, nên không chú giải được.