"Ngươi xem đi." Lạc Tùy Phong nói: "Đều ở đây rồi."
Tóc hắn còn có giọt nước tí tách chảy, nhưng tập sách trong tay lại được che chở đến một chút cũng không ướt. Giang Hiểu Hàn nhận tập sách, lật qua lật lại, mới phát hiện Lạc Tùy Phong nói là "vẽ" thật chẳng chút nào sai. Chữ trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, xoay ngang xoay dọc, hẳn là nhớ được thế nào thì vẽ ra thế ấy.
Giang Hiểu Hàn: "..."
Nếu không phải Giang Hiểu Hàn biết trước đây là "chữ", e rằng còn tưởng mình nhận được một quyển bùa quỷ.
___ không đúng, không thể nói như vậy. Bùa chú so với đống này còn đẹp hơn nhiều.
Nhan Thanh thấy vẻ mặt kỳ lạ của hắn, bèn đưa tay cầm một quyển khác lật xem.
Nhan Thanh: "..."
Lạc Tùy Phong thấy hai người không nói gì, không khỏi có chút thấp thỏm: "Vẽ sai rồi à?"
Nói xong, hắn lại lắc đầu, tự phủ nhận: "Không thể nào, ta đều nhớ hết, sẽ không nhầm."
"Không sai." Nhan Thanh nói: "Chỉ... chỉ chừng này thời gian, ngươi có thể vẽ lại từng này chữ đã là rất giỏi rồi."
Y nói không sai, những chữ này được vẽ lại theo thứ tự, chỉ cần chép lại cẩn thận một lần là có thể đọc hiểu. Mặc dù Lạc Tùy Phong không biết chữ, thế nhưng năng lực nhìn qua là không quên này thật đúng là hơn người, chẳng trách lại được Lạc lão trang chủ vừa ý, dẫn về sơn trang kế thừa y bát.
Giang Hiểu Hàn khép sách lại, gật đầu: "Rất hữu dụng, đa tạ."
Lạc Tùy Phong thở phào nhẹ nhõm: "... Vậy ta mang đồ rời đi?"
"Xin cứ tự nhiên." Giang Hiểu Hàn nâng tay ra hiệu: "Hôm nay ngươi giúp ta một đại ân, ngày sau nếu có cơ hội, ta tất sẽ cảm tạ."
Lạc Tùy Phong không biết ứng phó mấy lời này, vội vã đưa đồ đến rồi quay lưng rời đi.
Nhưng cũng may Giang Hiểu Hàn chỉ khách khí một hồi. Bên ngòa mưa lớn, trong kho lại không có vật gì quý trọng, Giang Hiểu Hàn cũng lười ra ngoài tỏ vẻ, ở lại phân cao thấp với đống sách này.
Nhan Thanh thấy hắn thật sự vất vả, cũng cầm một quyển sách trống, nhúng mực, bắt đầu chép lại sách.
Nhan Thanh là người bình tĩnh, làm những việc này cũng không sốt ruột. Nói tóm lại, chữ Lạc Tùy Phong viết ra không khó nhận thức, chỉ là thiên bàng bộ thủ cách nhau rất xa, giữa các chữ lại không có khoảng cách, vì vậy nhìn qua có chút loạn.
Giang Hiểu Hàn phủi đầu ngón tay dính vỏ hạt dưa, kéo nghiên mực lại, giúp y mài mực.
Phần sổ sách này đối với phần Giang Hiểu Hàn lấy được có chút không khớp, nhưng cũng có chỗ tương tự. Ngoài việc bản sách này không phải nguyên bản, có mấy chữ viết không cách nào xác nhận ra, thì trong này cũng ghi chép lại năm tháng thời gian.
Nhưng khác biệt ở chỗ, sau thời gian, tại mỗi hàng đều có tên châu huyện, phía sau còn có một loạt số. Những con số này ít nhất phải lên đến năm trăm, không giống như số mảnh đất.
Ngoài ra, trong sổ sách còn phân chia các thôn trang thành từng nhóm, đặt ký hiệu riêng.
Nhan Thanh càng chép càng cảm thấy khó hiểu ___ y chưa từng gặp cách ghi sổ kiểu này. Những con số này quá lớn so với lượng đất, dùng tính toán ngân lượng lại quá mức phiền toái. Nhan Thanh chép xong một quyển, vẫn thực sự không biết Ôn Túy muốn viết cái gì.
Lạc Tùy Phong vẽ nghiêng vẽ ngửa, một tờ chỉ đủ vài chữ, cho nên viết thành sáu, bảy quyển sách. Sau khi được Nhan Thanh chép lại thì thành hai quyển.
Y thu lại giấy bút, vừa ngẩng đầu đã thấy bình rượu hoa quế ở trước mặt Giang Hiểu Hàn từ lúc nào. Trước mặt Giang đại nhân còn có một đống vỏ hạt dưa nhỏ, rượu trong bình đã vơi đi hơn nửa.
____ Khá lắm!
Giang Hiểu Hàn thấy y ngẩng đầu, bình tĩnh liếm môi, không hề có tự giác bị bắt quả tang: "Em chép xong rồi à?"
Nhan Thanh: "..."
Nhan công tử bỗng cảm thấy vô cùng mệt tâm: "Chép xong rồi."
Giang Hiểu Hàn đẩy đĩa hạt dưa về phía Nhan Thanh, tiện tay cấm sách đi: "Rượu gạo mới đun, để lát nữa sẽ mất hương. Ta giúp em thử qua, giờ vừa vặn uống."
Giang đại nhân nói khoác không biết ngượng, Nhan Thanh trầm mặc chốc lát, thầm tính toán xem liệu mình có khả năng đánh bại công phu miệng lưỡi của Giang Hiểu Hàn không, cuối cùng phát hiện mình không có phần thắng, chỉ đành theo hắn.
Chữ viết của Nhan Thanh ngay ngắn, mỗi nét đều chỉnh tề, vừa đọc là hiểu ngay.
Giang Hiểu Hàn lật vài tờ, sắc mặt dần có chút không đúng.
Nhan Thanh không ở trong triều, đương nhiên không biết những uẩn khúc này. Nhưng Giang Hiểu Hàn thì khác, hắn chỉ nhìn qua đã cảm thấy thứ này có chút quen mắt.
"Huynh nhìn ra gì sao?" Nhan Thanh hỏi.
"Vẫn chưa." Giang Hiểu Hàn đóng sách lại, cười cười với y: "Hiện giờ tất cả chỉ là suy đoán, ngày mai ta cho người xác nhận một hồi rồi nói với em sau."
Nhan Thanh không nghi ngờ hắn.
Ngày hôm sau, Giang Hiểu Hàn dậy rất sớm. Bởi hôm qua trời mưa to, sắc trời lâu sáng hơn bình thường một chút, lúc hắn đến phủ nha, trời mới tảng sáng.
Giang Ảnh đã an bài thỏa đáng chuyện bên ngoài, trở về bên người Giang Hiểu Hàn.
Giang Hiểu Hàn cho bộ khoái lui xuống, lấy sổ sách trong ngực áo ra ném về phía Giang Ảnh: "Ngươi xem qua mấy quyển sổ sách này, dùng loại ghi chép này, có thể là chuyện gì."
Việc tra sổ sách trước giờ đều là Giang Mặc quản lý, Giang Ảnh khó hiểu nhận sách, cúi đầu lật xem.
Chỉ liếc mắt nhìn trang sách, Giang Ảnh nhất thời cả kinh: "Công tử, thứ này ___"
"Xem ra ta nhớ không lầm." Giang Hiểu Hàn trầm giọng: "Đây nào phải sổ sách, mà là ghi chép binh tịch."
Ghi chép binh tịch của Đại Sở phân làm hai loại, một loại là danh sách nhân số trong trại lính, mà loại còn lại là thứ trong tay Giang Hiểu Hàn lúc này. Loại binh tịch này thường được dùng khi tuyển quân, bên trong cũng không viết rõ họ tên và tuổi tác của binh sĩ, mà chỉ khoanh vùng phạm vi, ghi lại số quân tuyển được, sau đó viết rõ quân doanh, thường được dùng để báo cáo.
Giang Hiểu Hàn quản lý Nội Các nhiều năm, tay cầm qua không ít sổ tuyển quân của bộ Binh, tựa hồ có chút ấn tượng.
Nhưng hắn nhớ mang máng, hình như cách viết binh tịch của từng địa phương đều sẽ có chút khác biệt. Tỷ như quan coi giữ biên cương hai vùng Tây Nam và Tây Bắc, cách ghi chép vừa đúng ngược nhau. Làm như vậy là để dễ dàng lưu lại thông tin ở Nội Các hơn, một khi phát hiện sổ sách có vấn đề, có thể nhanh chóng tra ra là bên nào làm nhiễu loạn.
Nhưng Giang Hiểu Hàn dù gì cũng là văn thần, tuy biết chút kiến thức, nhưng lại không thể lập tức tìm ra đầu mối gì.
Giang Hiểu Hàn trầm mặc chốc lát, mở miệng hỏi: "Có thể nhìn ra đây là ghi chép từ đâu không?"
"Không thể." Giang Ảnh hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm mà Giang Hiểu Hàn chú ý, tiếc nuối lắc đầu: "Ảnh vệ khác với quân doanh. Sau khi vào Ảnh Vệ doanh, trên nhân gian liền không còn tung tích, danh tính của ảnh vệ đều phải bảo mật, danh sách là thứ vô dụng. Có bao nhiêu người, chỉ một mình chỉ huy sứ nắm rõ, chưa từng có ghi chép binh tịch."
Đáp án này là điều Giang Hiểu Hàn đoán trước, nhưng vẫn khó tránh khỏi thất vọng.
"Đi gọi Tạ ___" Giang Hiểu Hàn vốn định gọi Tạ Giác đến xem qua. Tuy đang ở Thần Vệ doanh, nhưng dù gì cũng là người Tạ gia, nên biết những thứ này. Nhưng lời chưa ra khỏi miệng, Giang Hiểu Hàn lại nhớ ra vẫn chưa nói chuyện của Tạ gia cho Tạ Giác biết, bèn lâm thời sửa miệng: "___ Quên đi, gọi một người của Thần Vệ doanh đến. Vệ Thâm không ở đây, tìm trợ thủ khác là được."
Giang Ảnh lĩnh mệnh mà đi, chưa tới nửa chung trà sau đã trở về. Giang Hiểu Hàn đã cất hai bản sổ sách đi, chỉ chép ra mấy tờ đầu lên giấy.
Trong phòng truyền đến tiếng vấn an, Giang Hiểu Hàn vừa ngẩng đầu, mới phát hiện người tới là người quen.
___ Quan Trọng.
Không biết có phải trùng hợp hay không, lúc trước khi xử lý chuyện đất đai của thôn Lưu gia, cũng là hắn đến giúp đỡ.
Tâm tư Giang Hiểu Hàn xoay chuyển mấy hồi, rút tờ giấy dưới đồ chặn giấy ra: "Ngươi tới nhìn, xem có biết không."
Quan Trọng theo lời nhận giấy, nhìn các địa danh và con số trên đó, khó hiểu nói: "Đây không phải là ghi chép binh tịch Cấm quân sao? Thần Vệ doanh cũng có những ghi chép thế này. Đại nhân có được từ đâu vậy?"
Tảng đá lớn trong lòng Giang Hiểu Hàn được thả xuống ___ không phải Tạ gia quân là tốt rồi.
Khi phát hiện đây là binh tịch, Giang Hiểu Hàn có một loại trực giác, thứ này nếu không xuất xứ từ Thần Vệ doanh, thì chính là đến từ Tạ gia quân___ cũng may là hắn thắng cược.
Giang Hiểu Hàn không chút biến sắc nói: "Vậy à? Lúc trước tùy tùng của ta thu dọn rồi tìm được. Trang giấy đó bị tổn hại nghiêm trọng, ta sợ đó là thứ gì quan trọng, bèn chép lại một lần."
"Không phải thứ gì quan trọng, có lẽ là Thần Vệ doanh cầm nhầm thôi." Quan Trọng gãi gãi đầu, cười nói: "Có điều, địa danh và con số được viết trên này không như của Thần Vệ doanh. Đại nhân vừa nói tờ giấy kia bị tổn hại nghiêm trọng, tám phần mười cũng không rõ đây là chuyện từ thời đại nào."
"Không phải chuyện quan trọng là tốt rồi." Giang Hiểu Hàn làm dáng thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ có Thần Vệ doanh ghi chép binh tịch như vậy sao?"
"Vâng. Đại nhân ngài có chỗ không biết, trên binh tịch bình thường ở biên quan hay châu phủ, đều có một cột chuyên ghi chép tình huống người trong nhà của binh sĩ, bao gồm việc có ai từng nhập quan hay không, có ai từng phạm tội hay không, vân vân." Quan Trọng bước lên vài bước, đặt tờ giấy lên án thư của Giang Hiểu Hàn, chỉ cho hắn xem: "Nhưng trên danh sách đại nhân đưa lại không có cột này, đây là vì người trong Thần Vệ doanh đều là con cháu thế gia hoặc tướng môn, cho nên mới bỏ bớt."
Giang Hiểu Hàn cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, mới phát hiện tựa hồ đúng là có chuyện như vậy.
Quan Trọng thấy hắn không nói lời nào, không nhịn được hỏi: "Đại nhân còn có chuyện gì sao ạ?"
"Không có gì." Giang Hiểu Hàn hồi thần: "Ngươi vất vả rồi, không còn chuyện gì nữa, lui xuống trước đi."
Trời dần sáng, mưa rơi cả đêm cũng có xu hướng tạnh bớt. Giang Hiểu Hàn tựa vào ghế bành rộng lớn, rốt cục cảm thấy cây đao treo trong lòng cũng đã rơi xuống.
Dùng đất Bình Giang đổi lấy hai khu điền trang của Ninh Tông Trạch, trong tay còn có ghi chép binh tịch. Gộp lại những điều ấy, vậy trường hợp kia, dù có hoang đường cỡ nào, chỉ sợ cũng là sự thật rồi.
Giang Hiểu Hàn bỗng nghĩ, chẳng trách Hạ Lưu Vân dám một mình đến Bình Giang, hóa ra trên tay ông ta có một nhược điểm lớn đến vậy.
____ Ninh Dục không phải là muốn nuôi tư binh ngay tại Kinh thành sao.