• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách một ngày, Hứa Hướng Dương đi theo Triển Chiêu đến Khai Phong phủ. Bước vào cửa lớn, trong lòng có chút lo lắng, trong những ngày tháng lẩn trốn kia nàng đã từng hoảng hốt, áp lực, lại mờ mịt. Còn hôm nay đi vào một cách quanh minh chính đại như vậy, không hiểu sao có cảm giác như được sinh ra lần nữa, không cần phải tiếp tục lén lút, che che lấp lấp nữa. Chẳng qua tình cảnh hiện tại có chút xấu hổ, trong lòng không khỏi thở dài, nhưng nếu so với lúc vừa mới xuyên đến đây thì căn bản không đáng nhắc tới.


Vào Khai Phong phủ, không ngoài sở liệu, sự xuất hiện của Hứa Hướng Dương đưa tới cái nhìn chăm chú cùng kinh ngạc của mọi người. Hứa Hướng Dương bất giác khẩn trương, trầm mặc đi bên cạnh Triển Chiêu. Đây mới chỉ là ở phủ nha, nếu đến tiểu viện phía sau... Nàng quả thực không dám tưởng tượng tiếp. Đi vòng qua một khúc quanh, bước vào thiên viện. Vương Triều, Mã Hán đi đến tiếp đón. Hôm qua bọn họ đã nghe Triển Chiêu nói qua nên hiện tại nhìn thấy Hứa Hướng Dương cũng không quá bất ngờ. Những vẫn âm thầm đánh giá nàng một chút. Nàng gầy đi, trên mặt không có chút hồng hào nào. Cũng khó trách, lo lắng đề phòng, trốn đông trốn tây, khí sắc sao có thể tốt được? May mà đã bình an trở về, không có việc gì là tốt rồi.


Vương Triều và Mã Hán vốn là chỗ quen biết với Hứa Hướng Dương, nhất là Vương Triều, cũng do liên quan đến Vương tẩu tử, hắn đối với Hứa Hướng Dương nhiều hơn vài phần quan tâm, cười nói:" Triển đại nhân cuối cùng cũng tìm được ngươi trở về, hôm qua tẩu tử ngươi nghe tin, mừng đến không ngủ được. Bảo ta hôm nay nhất định phải mời ngươi tới nhà ngồi nói chuyện một chút. Ôi chao, buổi tối mọi người đều phải qua nhà ta uống rượu đấy, để chúc mừng một trận!" 


Mã Hán nói:" Phải rồi, đây chính là chuyện đáng chúc mừng."


Hứa Hướng Dương nhẹ nhàng thở ra, mọi người đều rất tốt, không nhắc đến chuyện cũ khiến nàng quẫn bách hay khó xử. Nàng cảm kích cười:" Đã khiến Vương tẩu tử quan tâm, thực có lỗi."


" Tẩu tử ngươi nghe nói ngươi bình an trở về rất là cao hứng. Ngươi mau đi qua để nàng tận mắt nhìn một cái, cũng để nàng có thể an tâm."


Triển Chiêu cười cười:"Vương tẩu tử có tâm, chờ xong chuyện chính sự, chúng ta sẽ qua đó báo bình an."


Việc lấy khẩu cung cũng có kha khá thủ tục, lúc đầu Hứa Hướng Dương có chút không yên, nhưng ở đây đều là người quen, đối với nàng cũng có nhiều quan tâm, cảm xúc của nàng cũng dần dần thả lỏng. Sau khi xong việc, Triển Chiêu đưa nàng tới nhà Vương Triều, trên đường cũng có gặp những người quay đầu, ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, nhưng nàng cũng không còn quá nao núng. Nàng không có làm chuyện gì đuối lý, có gì phải trốn trốn tránh tránh? Ngược lại càng làm bọn họ thêm tò mò.


Triển Chiêu thấy nàng đã trấn định hơn nhiều, không khỏi âm thầm nhẹ nhõm thở ra. Hắn còn lo lắng nàng đem mọi chuyện nghẹn ở trong lòng, lăn qua lộn lại nghĩ ngợi, để tâm đến những chuyện vụn vặt, xem ra hiện tại đã thông suốt. Vương tẩu tử không phải là người ngoài, nàng đi qua chỗ đó ngồi nói chuyện một chút, so với suốt ngày ở trong nhà sẽ đỡ buồn chán hơn. Nếu nàng không muốn ra khỏi cửa, hắn sẽ lén nhờ Vương tẩu tử thường thường đến chơi với nàng cũng được.


Mới gõ cửa, bên trong liền truyền đến thanh âm sang sảng của Vương tẩu tử:" Tới rồi, tới rồi!" Tiếng bước chân có phần sốt ruột, cửa chi nha một cái liền mở. Vẻ mặt Vương tẩu tử vui mừng, miệng cười tươi:" Đến rồi a! Hôm qua Vương Triều nói ngươi đã trở lại, ta quả thực cao hứng không biết làm thế nào cho phải. Ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong, hận không thể ngay lập tức bỏ chạy đến xem ngươi một cái. Mau, mau vào thôi."


Hứa Hướng Dương cũng bị nhiệt tình của Vương tẩu tử lây nhiễm, tâm tình khoan khoái hẳn ra, mỉm cười cùng nàng đi vào trong. Nhà Vương tẩu tử vẫn như cũ, không có thay đổi bao nhiêu. Triển Chiêu cười nói:" Hôm nay thật yên ắng. Ngôn Nghị với Ngôn Chân không có nhà sao?" Vương Triều có hai đứa nhỏ rất hoạt bát, đặc biệt Ngôn Nghị cực thích múa đao lộng thương. Đi theo Vương Triều học hai năm, mấy tháng trước đột nhiên chạy tới tìm Triển Chiêu, nói là muốn bái sư. Triển Chiêu cười, hỏi hắn vì sao không cùng học với cha hắn, hắn lại thành thật trả lời võ công của Triển Chiêu so với cha hắn cao cường hơn. Sau đó Vương Triều tự mình dẫn Ngôn Nghị tới cửa bái sư, Triển Chiêu liền thu hắn làm đồ đệ, mỗi ngày rút ra chút thời gian chỉ điểm cho hắn.


Vương tẩu tử cười nói:"Ngôn Nghị đi học đường, còn Ngôn Chân ra ngoài dạo chơi với mấy tiểu cô nương rồi." Sống trong một gia đình bình thường thì có thể có chuyện gì để làm? Đối với nhi tử thì yêu cầu là biết nhiều chữ, còn khuê nữ chính là để sủng, thời gian để chơi đùa cũng chỉ có vài năm nữa. Khi gả cho người ta, hầu hạ cha mẹ chồng, trượng phụ, mọi việc vặt trong nhà đều tự tay gánh vác, sao còn có thể tự do tự tại giống với lúc còn là một cô nương được?


Triển Chiêu gật đầu nói:"Vậy hai người tán gẫu đi, ta còn có công vụ." Sau đó nói với Hứa Hướng Dương:" Chút nữa ta qua đón nàng."


Vương tẩu tử bật cười, giả bộ đuổi Triển Chiêu:" Triển đại nhân, ngài cứ đi làm việc của mình đi, buổi tối lại đây uống rượu. Hướng Dương ở chỗ ta thì ngài còn lo lắng cái gì? Cho dù ta đánh mất bản thân cũng không thể đem tức phụ ngài đánh mất được."


Triển Chiêu cười cười, nhìn Hứa Hướng Dương, lại hướng Vương tẩu tử gật đầu một cái, mau chóng rời đi. Vương tẩu tử lắc đầu nói:" Xem bộ dáng Triển đại nhân kìa, giống như hận không thể đem ngươi buộc bên mình, đặt ở chỗ nào cũng không thể an tâm. Ngươi đi không từ giã, đừng nói là hắn, ngay cả chúng ta đều bị dọa sợ! Phòng ở bốc cháy, cháy sạch sẽ không còn gì. Tâm của ta cũng nóng như lửa đốt, tư vị kia, thật không muốn nhắc tới nữa." 


Vẻ mặt Hứa Hướng Dương có phần xấu hổ:" Tẩu tử, thực xin lỗi, đã khiến ngươi lo lắng."


Vương tẩu tử cẩn thận đánh giá nàng:" Sao ngươi lại ngốc như vậy? Tẩu tử đã dặn dò đủ lời, chỉ sợ ngươi nghĩ quẩn trong lòng. Kết quả, ngươi vẫn đi tới bước này! Đứa nhỏ không còn thì tất nhiên là đáng tiếc, nhưng ngươi còn trẻ, sau này thêm vài đứa vẫn được? Ngươi xúc động như vậy thì làm được gì? May mà hiện tại bình an vô sự. Cũng may ngươi nhát gan, không chạy đi nơi khác, nếu không, làm sao có thể vô tình gặp được Triển đại nhân? Ngươi a, sau này đừng làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, có gì ủy khuất cũng đừng nghẹn ở trong lòng! Không thoải mái ở đâu thì phải nói với Triển đại nhân, hắn là trượng phu của ngươi, không vì ngươi thì còn vì ai? Nếu không được thì chẳng phải còn tẩu tử sao? Nếu ngươi tin ta thì cứ nói mọi chuyện cho ta nghe."


Hứa Hướng Dương gật đầu, hiện tại nhớ lại cũng cảm thấy mình lúc ấy quá mức xúc động. Nếu nàng có thể tìm một người để giãi bày mọi thứ trong lòng thì có lẽ đã không đi đến bước kia. Than nhẹ một tiếng, nói:" Kì thật, vì đứa nhỏ, có ủy khuất đến đâu ta đều có thể chịu đựng. Nhưng, đứa nhỏ không còn, Đinh cô nương lại như vậy... Trong lúc đó, ta nhất thời nản lòng thoái chí, chỉ nghĩ muốn rời đi. Ta không ở đây nữa thì Triển Chiêu cũng không lâm vào thế khó xử." Chần chờ một chút, lại nói:" Hiện tại Đinh cô nương như thế nào rồi?" Đã trở về hay vẫn còn ở Khai Phong? Đinh Nguyệt Hoa là vướng mắc trong lòng nàng, khiến mỗi lần nghĩ tới, nàng đều cảm thấy lo sợ, không biết phải làm sao để đối mặt.


Sắc mặt Vương tẩu tử trầm xuống:" Đinh cô nương vẫn còn ở tại Khai Phong, không biết nàng tính thế nào, huynh đệ Đinh gia đã tới khuyên vài lần như nàng nhất định không chịu về. Hai ngày ba bữa chạy tới Khai Phong phủ, dù Triển đại nhân nói khó nghe như thế nào cũng không thể chặt đứt ý niệm của nàng, chỉ có thể tận lực tránh đi." Gặp Hứa Hướng Dương cúi đầu buồn rầu, khuyên nhủ:" Nếu nói lúc trước ngươi có lỗi với nàng, vậy thì nàng cố chấp dây dưa với Triển đại nhân lại là không đúng. Đừng để ý những chuyện đó nữa, ngươi và Triển đại nhân đã là phu thê, nàng có ân cần như thế nào cũng chỉ phí công vô ích."


Trong lòng Hứa Hướng Dương cảm thấy ảo não, nhưng vẫn là gật đầu. Không nghĩ tới Đinh Nguyệt Hoa lại chấp niệm sâu như vậy, đã qua một thời gian dài vẫn khó có thể tiêu tan. Nhưng nàng không thể nói ra lời muốn trả Triển Chiêu lại cho Đinh Nguyệt Hoa, bởi vì Triển Chiêu có như thế nào thì nàng cũng không có quyền quyết định. Hơn nữa, Đinh Nguyệt Hoa như vậy, Đinh gia nhất định rất tức giận, ở trong mắt bọn họ chính là Triển Chiêu làm hại Đinh Nguyệt Hoa bị ma quỷ ám ảnh, vướng vào ma chướng. Tình huống như vậy, cho dù nàng chết rồi, Đinh gia cũng sẽ không gả nữ nhi cho Triển Chiêu. 


Vương tẩu tử vỗ vỗ tay nàng, nói tiếp:" Chúng ta không đề cập tới mấy chuyện đó nữa. Hôm qua ta tính qua nhìn ngươi nhưng Vương Triều nói ngươi không ở Khai Phong phủ. Ngươi đang ở đâu? Bên ngoài đâu có thoải mái bằng trong phủ, sớm chuyển về đây đi."


Hứa Hướng Dương đem chuyện Triển Chiêu mua một tòa nhà ở ngõ Cam Thủy cho Vương tẩu tử nghe, tạm thời nàng sẽ sống ở đó, còn về sau này như thế nào thì vẫn chưa có tính toàn gì. Vương tẩu tử sửng sốt, cái cô nương này vẫn còn giận dỗi sao? Không khỏi khuyên nhủ:" Cái gì mà chưa tính toán? Chẳng lẽ ngươi còn muốn rời khỏi Triển đại nhân?"


Hai tay nàng đan vào nhau:" Sự tình liên quan đến Đinh cô nương đối với ta khó có thể tiêu tan, mà tình trạng hiện tại của nàng như vậy càng khiến ta thấy áy náy, ở chung với Triển Chiêu cũng thêm ái ngại. Triển Chiêu, hắn cũng sẽ thấy khó xử, không phải sao?" Nói xong ngẩng đầu lên thấy Vương tẩu tử nhìn nàng có vài phần buồn bực. Ai, cái cô nương này còn không chịu nói ra lời thật lòng:"Ngươi cho là tẩu tử đã từng này tuổi lại không biết cái gì là tình yêu hay sao? Nói đến nói đi chính là ngươi để ý trong lòng Triển đại nhân có Đinh cô nương đúng không? Mấy cái kia chỉ là lấy cớ mà thôi!"


Bị vạch trần tâm sự, trên mặt Hứa Hướng Dương đỏ rực một mảnh, còn không phải sao? Rõ ràng là nàng để ý trong lòng Triển Chiêu còn có Đinh Nguyệt Hoa. Tình càng thâm thì nàng càng để ý. Vương tẩu tử cười nói:" Ngươi chỉ nghĩ trong lòng hắn có người khác thì làm sao thấy thoải mái? Sao ngươi không ngẫm lại rằng trong lòng hắn cũng có ngươi?"


Giống như bị đánh cho tỉnh ngộ, nàng bất chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng. Vương tẩu tử nói đúng, vì sao nàng vẫn rối rắm Triển Chiêu không quên được Đinh Nguyệt Hoa, mà đã quên trong lòng hắn cũng đã có nàng, thậm chí phân lượng không hề nhẹ. Dù sao Đinh Nguyệt Hoa và hắn cũng từng có qua lại, nhớ kĩ một người như vậy cũng là chuyện thường tình, làm sao có khả năng hoàn toàn quên đi? Trong lòng hắn có Đinh Nguyệt Hoa, nhưng tồn tại dưới hình thức? Thân phận nào? Có bao nhiêu phân lượng? Nàng cũng không thể hiểu hết được, nhưng địa vị cùng sự tồn tại của nàng trong lòng hắn có lẽ đã dần dần tăng thêm.


Từ việc hắn dụng tâm sắp xếp lại tòa nhà, chờ đợi ở bên ngoài nhà Lâm bà tử một tháng, và còn câu nói đó nữa, thỉnh nàng cho hắn một cái gia đình. Những thứ này đã đủ để chứng minh tất cả còn gì? Trên mặt nàng rốt cục có ý cười, nhờ có Vương tẩu tử chỉ điểm, nàng cũng thông suốt hơn, trong chuyện tình cảm, nếu cứ mãi rối rắm thì kết quả không thể nào tốt đẹp được.


Mặt trời đã muốn ngả về tây, Vương tẩu tử đứng dậy, nói:" Tán gẫu mấy câu mà thiếu chút nữa quên mất thời gian, phải đi nấu cơm thôi, nếu không tí nữa mấy người bọn họ trở về lại bị đói bụng." Hứa Hướng Dương vội vàng đi theo giúp một tay, Vương tẩu tử cũng không khách khí với nàng, hai người cùng bận rộn trong phòng bếp.


Đối với việc nấu nướng, Hứa Hướng Dương vốn nhanh nhẹn giỏi giang, Vương tẩu tử cười, nói có nàng hỗ trợ, thức ăn tối nay nhất định sẽ phong phú. Nàng cố ý chọn mấy chuyện thoải mái nói cho Hứa Hướng Dương nghe, tỉ như nói về món bánh bột lọc, sau khi học xong thì làm một ít để tiếp khách, ai nấy đều khen. Còn có bánh trung thu lạnh, năm nay nàng cũng làm, còn cố ý thêm chút nước trái cây, cũng được mọi người vô cùng hoan nghênh. Cuối cùng oán giận thêm vài câu, nói bánh trung thu lạnh ăn thì ngon nhưng lúc làm thì quá khó khăn.


Hứa Hướng Dương cười nói bánh trung thu lạnh nên làm nhỏ đi một chút, ăn một ngụm một cái mới thích nhất. Mắt Vương tẩu tử sáng lên, cười mắng nàng không nói sớm. Nhưng làm bánh trung thu lạnh thật sự rất mệt nhọc, mùa đông thì không thiếu băng nhưng lạnh như vậy ai lại ăn món này? Sẽ khiến bụng dạ khó chịu. Để mùa hè ăn vẫn ngon hơn, nhưng kiếm khối băng với bảo quản lại hết sức phiền toái.


Vương tẩu tử gói ghém rất nhiều thứ, bảo đợi lát nữa để Hứa Hướng Dương mang về. Hứa Hướng Dương vừa chuyển đến nhà mới, nhất định thiếu nhiều cái. Hứa Hướng Dương từ chối mãi không được, chỉ đành nhận lấy.


Hôm nay mọi người tập trung lại với nhau, ngoài một nhà Vương Triều, Hứa Hướng Dương và Triển Chiêu thì Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đều đến đây. Một đám người vô cùng đông đúc náo nhiệt, cùng ngồi xung quanh bàn ăn cơm. Vương tẩu tử nói đây là bữa cơm đoàn viên, sau đó chỉ vào Trương Long:" Hướng Dương, có lẽ ngươi không biết, Trương Long đã đính hôn, năm sau sẽ tổ chức tiệc vui."


Hứa Hướng Dương vừa nghe, vội vàng nói chúc mừng. Trương Long hắc hắc cười không ngừng, nói mọi người nhất định phải tới uống rượu mừng. Triển Chiêu nhìn về phía Hứa Hướng Dương, trên mặt cũng nhiễm ý cười, nghĩ, việc thành thân lúc trước quá mức đơn sơ, cũng nên tổ chức lại một lần nữa, không thể để nàng chịu ủy khuất. Đi từ nhà Vương Triều ra, trên tay Triểu Chiêu chất đống những thứ này nọ, đều là Vương tẩu tử cứng rắn nhét cho bọn họ. Hắn tiến lên sóng vai với nàng:" Qua mấy ngày nữa dàn xếp xong mọi chuyện cũng nên mời bọn họ tới chỗ chúng ta ăn một bữa cơm, xem như tiệc về nhà mới." 


"Ân, cũng phải mời cả Quan đại ca nữa. Gần đây hắn thế nào? Chắc là Bảo Nhi đã lớn hơn rất nhiều." 


Triển Chiêu có vẻ không muốn nhắc tới Quan Húc, một lúc lâu sau vẫn trầm mặc. Hứa Hướng Dương nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn hắn:" Làm sao vậy?" Hắn dường như đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, cuối cùng mới nói:" Nguyệt Hoa ở chỗ của hắn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK