• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Nguyệt Hoa ở chỗ của Quan Húc? Hứa Hướng Dương kinh ngạc. Đây là có chuyện gì? Đã mở lời, Triển Chiêu liền nói hết ra:" Bảo Nhi đã lớn, bảo mẫu có việc trong nhà nên không thể tiếp tục trông Bảo Nhi được. Mà Đinh Nguyệt Hoa nhất định không chịu trở về, Quan đại ca lo lắng cho nàng, thấy nàng yêu thương Bảo Nhi liền nói đùa muốn nhờ nàng chăm sóc nó, ai ngờ một lời nói đùa lại thành thực."


Hứa Hướng Dương biết Quan Húc là một người nhiệt tình, rõ ràng là tìm cái lí do để chiếu cố Đinh Nguyệt Hoa. Ai, đã lâu như vậy mà Đinh Nguyệt Hoa vẫn quyết tâm đợi Triển Chiêu sao? Trong lòng nàng ê ẩm, liếc mắt nhìn Triển Chiêu lại vừa vặn chạm vào mắt hắn. Hắn cười, tựa hồ như giải thích:" Vì tránh Nguyệt Hoa, ta đã phải mất rất nhiều công phu, tất cả công việc nặng nhẹ nào cũng ôm hết. Nhưng mà, hiện tại nàng đã trở về thì tốt rồi." 


" Ta cũng khó kháng cự được Đinh cô nương." Nàng nhỏ giọng nói thầm, Triển Chiêu cười:" Mấy việc đó đã có ta chống đỡ thay nàng, nếu nàng thích thêu hoa làm đồ ăn hay trồng rau nuôi gà gì, thì chỉ cần làm những cái đó thôi."


Nàng nghe hắn nói, trong lòng thấy ấm áp, chỉ cần làm điều mình thích, những cái khác không cần quan tâm? Hắn tốt với nàng như vậy, làm cho nàng nhớ tới lời Vương tẩu tử, trong lòng hắn có thể đã có nàng rồi đúng không? Nàng bất giác cười nhẹ, tất nhiên là có. Triển Chiêu hỏi nàng cười cái gì, nàng chỉ lắc đầu. Vương tẩu tử còn nói, đối với nam nhân không thể luôn luôn phục tùng theo, thời điểm nào cần cự tuyệt thì không thể mềm lòng.


Nàng bỗng nhiên cảm thấy Vương tẩu tử là một người rất có kinh nghiệm từng trải, nàng nên học hỏi Vương tẩu tử nhiều một chút. Kiếp trước nàng quá mức nội hướng, giao tiếp không tốt nên bị người khác xa lánh, sau đó có một đoạn thời gian vì chuyện thầm mến của mình mà chịu sự cười nhạo từ người xung quanh. Ở phương diện tình cảm, nàng quả thật không hề có một chút kinh nghiệm. Khúc mắc giữa nàng, Triển Chiêu cùng Đinh Nguyệt Hoa đã khiến nàng khó có thể chống đỡ nổi.


Bất quá, như Vương tẩu tử nói, chỉ cần trong lòng Triển Chiêu có nàng thì có ra sao nàng cũng thấy đủ. Nghĩ như thế, lại không nhịn được lén nhìn hắn. Triển Chiêu cảm thấy hoang mang, mày hơi nhăn lại, nhưng không có hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Nếu nàng muốn nhìn hắn, vậy cứ để nàng nhìn nhiều một chút đi.


Chỉ là đi một đoạn đường quen thuộc, nhưng có một người bên cạnh làm bạn, tựa hồ ấm áp hơn hẳn. Về đến nhà, Hứa Hướng Dương sắp xếp đồ đạc linh tinh vào trong phòng bếp cho gọn gàng. Vương tẩu tử nói rất đúng, đều là đồ dùng cần thiết cả, ngày mai có thể nhóm lửa rồi. Ra khỏi phòng bếp, liền thấy Triển Chiêu đang múc nước dưới ánh trăng, nàng nhìn giàn nho trên đỉnh đầu, nói:"  Nơi này nên treo một cái đèn lồng, múc nước vào buổi tối cho tiện." Bên cạnh giếng trơn trượt, cẩn thận một chút vẫn hơn.


Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn:" Có lẽ giàn nho nên chuyển đi nơi khác. Trời mưa sẽ khó múc nước, cần làm một cái mái che ở chỗ này." Nhìn về phía phòng bếp, tốt nhất là nên kéo dài từ phòng bếp đến giếng nước, trời mưa múc nước sẽ không bị ướt, ngày hè cũng không bị phơi nắng. Hứa Hướng Dương nghe xong cười:" Mái che làm lớn một chút để có thể giặt quần áo, tẩy rửa ở đây luôn, lại làm cái máng nước, dẫn nước tới chỗ trồng rau, vừa sạch sẽ lại có thể tưới. Chàng xem có được không?"


Triển Chiêu tất nhiên là đồng ý, tâm tư của nàng nhẵn nhịu tỉ mỉ như thế nào hắn đã sớm hiểu biết, hiện tại nghe nàng nói vậy, hắn cũng thấy ý kiến này rất tốt. Cười nói:" Nàng ngẫm thử coi còn muốn sửa sang chỗ nào nữa không, sau đó gọi thêm người đến giúp?"


Chỉ chốc lát sau, một cái vại to như vậy đã được đổ đầy, Triển Chiêu lại múc thêm hai thùng nữa để nàng nấu nước tắm rửa. Trong lòng nàng có chút băn khoăn, tối hôm qua hắn không có ngủ lại đây, còn đêm nay thì sao? Chẳng lẽ là muốn ở lại? Nàng không dám hỏi, chỉ có thể ám chỉ nói:" Việc này để tự ta làm là được rồi, chàng sớm trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải hộ tống Bao đại nhân vào triều."


Triển Chiêu nhìn nàng, tựa hồ có chút thất vọng, thấy nàng cúi đầu không dám nhìn hắn, chỉ có thể không tiếng động thở dài, được rồi, hắn đi về trước. Giúp nàng xách nước ấm đến phòng tắm, lại cẩn thận kiểm tra các cửa sổ một lượt mới có phần không cam lòng rời đi. Thời điểm trở lại Khai Phong phủ đã hơi muộn, đẩy cửa viện ra, A Vượng vui vẻ chạy ra đón hắn. Triển Chiêu vỗ vỗ đầu nó, nghĩ tới Hứa Hướng Dương ở một mình chắc sẽ có chút yên ắng, chi bằng để cho A Vượng theo nàng, có thêm một con chó để trông nhà cũng an toàn hơn. Nghĩ, hắn hỏi:" A Vượng, có nhớ mẫu thân của ngươi không?"


A Vượng kêu hai tiếng, Triển Chiêu ha ha cười:"Ngày mai cha sẽ đưa ngươi tới chỗ mẫu thân, ngươi phải bảo vệ nàng cho tốt." A Vượng điên cuồng chạy vòng quanh hắn, kêu đến vui vẻ, tựa hồ nghe hiểu lời nói của Triển Chiêu. Một người một chó đang đùa vui vẻ, đột nhiên vang lên một thanh âm phá vỡ không khí hiện tại:" Triển đại ca." 


Triển Chiêu sửng sốt, theo tiếng gọi nhìn lại, Đinh Nguyệt Hoa đang đứng ở cạnh bàn đá, bởi vì bị bóng cây bao phủ nên vừa rồi hắn không lưu ý đến. Hắn nhất thời trầm mặt, ngay cả A Vượng cũng lười biếng không muốn lay động cái đuôi, ánh mắt sáng ngời, cảnh giác nhìn chằm chằm nàng. Đinh Nguyệt Hoa chậm rãi đi từ bóng tối ra, ánh trăng dừng trên người nàng, duyên dáng yêu kiều. Triển Chiêu cau mày:" Đã trễ thế này, sao muội lại ở đây?"


Đinh Nguyệt Hoa chỉ vào hộp thức ăn trên bàn, cười nói:" Ta hầm canh nên mang đến cho huynh một ít. Không nghĩ tới chờ đến tận giờ." Triển Chiêu đứng tại chỗ, ánh mắt không có chút ánh sáng nhìn về phía Đinh Nguyệt Hoa. Nàng bị cái nhìn kia khiến cả người đều thấy không thoải mái. Nụ cười trên mặt cũng không thể tiếp tục chống đỡ, dần phai nhạt đi. Nàng nghĩ nếu mình cũng học giống như Hứa Hướng Dương, biết thêu thùa may vá, biết xuống bếp thì sẽ lấy lại được trái tim của Triển Chiêu. Hứa Hướng Dương đã có thể thì nàng cũng làm được, không phải sao?


"Đa tạ, thời gian không còn sớm, muội mau về đi thôi." Ngay cả uyển chuyển cự tuyệt hắn cũng lười nói, dù sao cũng phí công, nàng muốn đưa thì liền đưa đi. Đinh Nguyệt Hoa nhìn hắn, không nhịn được đỏ hai mắt. Nàng thậm chí cảm thấy có phải mình học theo Hứa Hướng Dương học đến quá mức rồi hay không, ngay cả động tác rơm rớm nước mắt cũng giống mười phần. Hít thật sâu, chuyển ánh mắt sang nơi khác, không muốn tiếp tục nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn:" Nghe nói, Hứa Hướng Dương đã trở lại..."


"Phải, nàng ấy đã trở lại."


Đinh Nguyệt Hoa rốt cục không kiềm chế được nữa rơi nước mắt, Hứa Hướng Dương đã trở lại, vậy tất cả những cố gắng của nàng chẳng phải là phí công vô ích? :" Không phải nàng đã đi rồi sao? Đi vô cùng dứt khoát, vì sao còn muốn quay về? Nàng trở về làm cái gì?"


Mày Triển Chiêu vặn một cái, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng:" Nơi này là nhà của nàng, có người của nàng đang đợi, nàng tất nhiên phải quay về! Đã muộn rồi, muội trở về đi." Dứt lời, không để ý tới Đinh Nguyệt Hoa, lập tức đi vào phòng. Một chút kiên nhẫn cuối cùng cũng bị thời gian phá hủy sạch sẽ, giữa hắn với Đinh Nguyệt Hoa, có lẽ chính là vò đã mẻ lại sứt, dù sao đều là hắn phải xin lỗi nàng. Nếu đã không có cách nào bù lại, tiếp tục dây dưa thêm chỉ phí công, còn làm tổn thương đến Hứa Hướng Dương.


A Vượng ghé vào cửa phòng, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Đinh Nguyệt Hoa đứng một mình trong viện gạt nước mắt. Một lúc lâu sau, Đinh Nguyệt Hoa cầm hộp thức ăn lên, buồn bã rời đi. Ủy khuất như vậy đã không phải là lần đầu, ngay từ đầu Triển đại ca còn có thể kiên nhẫn khuyên nhủ an ủi nàng, sau này, hắn dần dần nói ít lời đi, thậm chí còn bắt đầu tránh né nàng. Nàng đuổi theo, chờ đợi, chỉ vì được nhìn thấy hắn một lần, nghe hắn nói mấy câu. Nàng biết trái tim của Triển đại ca đã ngày càng cách xa mình, nhưng nàng lại không thể bỏ xuống được!


Qua hai ba ngày, Triển Chiêu nói cho Hứa Hướng Dương biết kết quả phán xét của Vu Hoa, hắn bị đánh hai mươi gậy, giam giữ một tháng, xem như khiển trách. Triển Chiêu còn bồi thêm một câu, hắn đã cố ý dặn người phía dưới xuống tay nặng một chút, bảo đảm Vu Hoa phải nằm úp sấp trên giường ít nhất một tháng. Hứa Hướng Dương nhìn hắn một hồi lâu không biết nói gì, nàng còn tưởng hắn là người cực kì chính trực, lại không nghĩ sẽ có lúc như vậy.


Giàn nho trong viện đã bị phá đi, bắt đầu dựng mái che. Hứa Hướng Dương có chút tiếc nuối, Triển Chiêu an ủi nàng, nói chờ mái che dựng xong lại làm một cái giàn nho khác cho nàng, mùa đông sắp tới, nho cũng khó phát triển, không vội. Mái che dựa theo ý tưởng của Hứa Hướng Dương mà làm, có nơi để giặt y phục, cũng đào máng nước vòng quanh đất trồng rau. Nàng còn cố tình tìm ít đá vụn bỏ vào trong rãnh, như vậy bùn đất sẽ không dễ dàng sụp đổ, lại sạch sẽ.


Vương tẩu tử đến chơi thì nhìn thấy, khen bọn họ tu sửa lại thì đẹp hơn hẳn. Vương tẩu tử vừa vào cửa liền để ý mấy cây ngô đồng, nói ngày hè có thể ngồi ở dưới tán cây ăn cơm. Chính là cái bàn đu dây kia, nàng muốn ngồi lên thử xem sao, nhưng lại sợ mình quá nặng sẽ làm đứt dây. Triển Chiêu cười, nói ngay cả hắn đều có thể ngồi lên, bảo nàng không có sao đâu. Vương tẩu tử cẩn thận ngồi lên bàn đu dây, khóe mắt cong cong, nói cái này vẫn thích hợp với tiểu cô nương hơn.


Hôm nay Vương tẩu tử mang theo bánh hạt kê đến, Hứa Hướng Dương ăn thử thì thấy rất ngon, cẩn thận hỏi cách làm. Vương tẩu tử không giấu diếm chút nào, đem phương pháp cùng bí quyết nói hết cho nàng nghe, nói nếu nàng làm xong thì nhớ đem cho mình nếm thử. Hứa Hướng Dương cười. Tình nghĩa giữa người với người không cần cái gì quá quý giá, tâm ý mới là quan trọng nhất.


Bánh hạt kê chỉ dùng nguyên liệu bình thường nhưng Hứa Hướng Dương thấy vị không khác bánh ngọt là mấy, thêm chút bơ là có thể làm bánh bơ trứng. Vừa nghĩ đến, nàng liền không kiềm chế được, thời tiết này còn có thể ăn bánh bơ trứng, để thêm một thời gian nữa trời sẽ rất lạnh, có muốn làm cũng khó. Khối băng thì tự nhiên là nhờ Triển Chiêu tìm giúp nàng, nàng nghĩ có nên làm một cái hầm băng hay không, bình thường cũng có băng để dùng, nhưng tính tính lại thấy quá xa xỉ.


Đợi Triển Chiêu lấy băng về, nàng hỏi hắn trong nhà có hầm hay không, nếu không có thì đào một cái hố sâu sau đó dùng chăn bông bọc bốn phía thì có dự trữ được băng không. Triển Chiêu thử đi nhìn một chút, có hay không đều không sao cả Sau đó hắn tìm người đến đào một cái hố sâu ở phía sau nhà, dựa theo ý tưởng của nàng mà làm. Đợi đến mùa đông sẽ để băng vào trong đó, làm thêm một cái nắp đậy, phía trên bỏ thêm ít rơm rạ, hi vọng có thể dự trữ được chút băng.


Chuyện làm hầm băng sẽ nói sau, hiện tại đã có băng, Hứa Hướng Dương liền bắt tay vào làm thử bánh bơ trứng. Tách lòng đỏ với lòng trắng trứng riêng ra, cho thêm chút đường vào lòng trắng trứng rồi khuấy đều lên. Công việc tốn thể lực như vậy liền giao cho Triển Chiêu còn nàng vội vàng làm phần bánh. Mặc dù là Triển Chiêu, nhưng đánh xong một chậu lòng trứng trắng thì cánh tay cũng có chút nhũn ra.


Hứa Hướng Dương cầm chậu lại đây rồi nhìn, thấy lòng trắng trứng đã được đánh bông, cười hì hì nói:" Được rồi." Triển Chiêu âm thầm thở phào, vừa nãy thấy nàng kiểm tra cái chậu, trong lòng hắn căng thẳng không thôi, may mà không uổng phí công sức. Nàng dùng đầu ngón tay khêu một chút bỏ vào miệng nhấm nháp, ân... Rất ngon! Thấy Triển Chiêu ngơ ngác lăng lăng, không nhịn được lại chọn một ít đưa lên miệng hắn:" Chàng cũng nếm thử xem."


Triển Chiêu nhìn trên đầu ngón tay tinh tế của nàng có vương một chút màu trắng bông mềm, há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua, đem toàn bộ hương vị ngọt ngào kia cuốn đi. Vừa vào miệng liền tan, tuy hắn không thích đồ ngọt nhưng lại cảm thấy tư vị này rất đặc biệt. Theo động tác nuốt của hắn, ngón tay tựa hồ bị mút vào một chút, Hứa Hướng Dương lập tức đỏ bừng mặt. Ngẩn người đến nỗi quên thu tay về, để mặc đầu lưỡi hắn ở ngón tay mình nhẹ nhàng quấy phá, tham lam liếm hết chút hương vị còn lại. Cho đến khi không kiềm chế nổi cảm giác tê dại đến tận xương tủy nữa, nàng mới giật mình hoàn hồn, nhanh chóng rút ngón tay từ trong miệng hắn ra.


Hắn tựa hồ còn chưa thỏa mãn, cười nhẹ :"Hương vị không tồi."


Nàng đỏ bừng mặt, dứt khoát xoay người không thèm để ý đến hắn, tiếp tục làm việc của mình. Triển Chiêu đứng phía sau nhìn nàng, ánh mắt lưu luyến, di chuyển từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên. Không nhịn được đi tới gần, thấp giọng nói:" Còn cần ta hỗ trợ sao?"


"Chàng..." Hắn dựa vào gần như vậy, cơ hồ là áp sát lên lưng nàng, mặt lại càng thêm đỏ:" Chàng ra bên ngoài chờ đi, khi nào xong ta sẽ gọi."


Triển Chiêu có chút thất vọng, nhìn vành tai nàng hồng đến độ gần như thấy được mạch máu, đột nhiên phủ người cúi xuống, đôi môi đụng nhẹ vào tai nàng, thanh âm khàn khàn:" Vậy ta sẽ chờ nàng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK