Lâm Ỷ Miên nằm trên giường.
Hứa Nguyệt Lượng nằm bên cạnh cô, trong ổ chăn bông khác.
Lần này nàng sẽ không lăn nữa, dùng chăn bông che kín người, chỉ lộ ra đầu, trợn to hai mắt nhìn cô.
Lâm Ỷ Miên nằm ngửa, tận lực để tư thế thoải mái và dễ chịu nhất có thể, nhưng cánh tay đặt bên ngoài chăn bông vẫn còn cứng nhắc.
Dư quang nhìn Hứa Nguyệt Lượng, hỏi nàng: "Em nhìn gì vậy?"
Hứa Nguyệt Lượng vui vẻ hớn hở nói, "Miên Miên, rất vui!"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Rốt cuộc là có cái gì vui?
Lâm Ỷ Miên mấp máy khóe môi, nhìn chằm chằm trần nhà: "Em vẫn có thể gọi tôi là bác sĩ Lâm, lúc em gọi tôi là bác sĩ Lâm, tương đối...!đáng yêu."
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Hứa Nguyệt Lượng: "Bác sĩ Lâm thích đáng yêu sao?"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hứa Nguyệt Lượng: "Bác sĩ Lâm cảm thấy thời điểm khác tôi không đáng yêu sao?"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hứa Nguyệt Lượng: "Có phải nếu gọi bác sĩ Lâm, sẽ có loại...!chức nghiệp thêm thành, đồng phục dụ hoặc gì đó hehehehe..."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên trở mình, vươn tay tắt đèn: "Ngủ đi."
Bóng tối cũng không kéo dài vài giây, rèm cửa được mở ra, khi mắt đã quen, ánh trăng và ánh đèn tràn vào, tạo nên hình dáng rõ ràng cho mọi thứ trong nhà.
Lâm Ỷ Miên chủ động quay lưng lại với nàng, nhưng Hứa Nguyệt Lượng không buông tha cho cô.
Tiếng sột soạt ma sát, ép nhỏ đến mức chỉ còn lại giọng nói khí âm.
"Bác sĩ Lâm ~~ chị ngủ chưa?"
Xem ra gọi bác sĩ Lâm cũng sẽ không làm Hứa Nguyệt Lượng thuận theo nhiều.
Lúc này mới vài giây, Lâm Ỷ Miên thanh tỉnh mở mắt, sao có thể ngủ được.
Cô dừng một chút, trả lời Hứa Nguyệt Lượng: "Chưa."
Phía sau động động, giọng nói của Hứa Nguyệt Lượng đến gần hơn: "Tôi cũng chưa, tôi buồn ngủ trước đi tắm, này lại lên tinh thần~~"
Lâm Ỷ Miên: "Ngày mai còn có buổi biểu diễn."
Hứa Nguyệt Lượng: "Có thể có thể, ngày mai tôi nhất định sẽ làm được.
Loại cảm giác đó trở lại, hiện tại tôi đứng ở trên đài, giống như tôi ở trong phòng live, tâm bình khí hòa..."
Lâm Ỷ Miên: "Buổi biểu diễn ngày mai khán phòng sẽ đầy người."
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ, không lên tiếng.
Lâm Ỷ Miên đợi nửa phút, nhưng phía sau vẫn không có động tĩnh, lại có chút lo lắng.
Cô chỉ muốn Hứa Nguyệt Lượng mau đi ngủ, không được mở to đôi mắt ngây thơ vô tội trêu chọc cô.
Cô không muốn thực sự làm Hứa Nguyệt Lượng sợ hãi, khiến buổi biểu diễn ngày mai của nàng xảy ra vấn đề.
Lâm Ỷ Miên trở mình, nhìn Hứa Nguyệt Lượng.
Hứa Nguyệt Lượng đặt tay lên cánh tay cô, mắt mở to, ánh mắt khi đối diện với cô liền lay động.
Lâm Ỷ Miên trấn an: "Đừng sợ, ánh sáng đều chiếu vào sân khấu, phía dưới chính là một mảnh bóng tối, em có thể nghĩ bọn họ không tồn tại."
Hứa Nguyệt Lượng gật gật đầu.
Lâm Ỷ Miên: "Lúc tôi ở dưới đài xem thấy em không khẩn trương, ngày mai tôi còn sẽ ở dưới đài, em cũng có thể nghĩ có hàng trăm tôi ở dưới đài."
Hứa Nguyệt Lượng bật cười, dụi má vào cánh tay cô: "Có Lâm Miên Miên ở đó tôi không sợ~~"
Nàng mềm mại nói, giống như Lâm Ỷ Miên rất đặc biệt cùng quan trọng đối với nàng.
Trong lòng Lâm Ỷ Miên thở dài, phải thừa nhận chính mình ăn phải ngụm này.
Trước kia, cô không thích người khác gọi mình là Miên Miên, bởi vì những người có thể gọi cô như vậy là trưởng bối cùng họ hàng của cô đang giáo dục cô.
“Ừm, tôi bồi em.” Lâm Ỷ Miên vô thức nhẹ giọng thúc giục một lần nữa, “Bây giờ ngoan ngoãn đi ngủ.”
Hứa Nguyệt Lượng dừng một chút, trong mắt lóe lên quang mang hưng phấn: "Miên Miên không có thói quen nói chuyện buổi tối với tôi sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Hửm?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Chỉ cần nữ nhân ngủ với nhau, nhất định sẽ nói một ít đề tài, chẳng hạn như có thích nam nhân nào không, đã yêu đương bao nhiêu lần..."
Đầu quả tim Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng nhảy một chút, ngắt lời nàng: "Vậy em có thích nam nhân nào không?"
Hứa Nguyệt Lượng trầm mặc.
Lâm Ỷ Miên lặng lẽ nhìn nàng, vẻ mặt không gợn sóng, nhưng ngón tay dưới chăn bông càng ngày càng siết chặt.
“Không có.” cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng cũng trả lời cô, giọng nói có chút run rẩy, “Tôi không thích nam nhân nào cả.”
Hô hấp của Lâm Ỷ Miên rối loạn, sau đó hỏi: "Vậy em đã yêu bao nhiêu lần rồi?"
Hứa Nguyệt Lượng khẽ mở miệng, rõ ràng là dùng mũi thở thôi còn chưa đủ: "Không có, tôi chưa từng yêu."
Lâm Ỷ Miên cảm thấy đồng tử của chính mình có lẽ đang rung lên theo nhịp tim.
Lượng thông tin hơi lớn, lại đến quá dữ dội, trực tiếp khiến cô không thể khống chế được lý trí của mình, chỉ có thể tùy ý cảm xúc xúc động đấu đá lung tung, chỉ chờ đợi đáp án.
Hứa Nguyệt Lượng xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn mềm mại như vậy, đơn thuần lại tràn đầy mơ mộng...!Nhưng nàng chưa từng thích bất kỳ nam nhân nào, cũng chưa từng yêu đương.
Lâm Ỷ Miên rũ mắt, cô thật sự không tự chủ được, khóe môi nhếch lên.
Bởi vì cô không phải là nam nhân, cũng không xuất hiện trong tình yêu của Hứa Nguyệt Lượng, điều đó có nghĩa là cô vẫn còn cơ hội.
Cơ hội rất lớn.
Lâm Ỷ Miên không hỏi nữa, Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô, lại nhăn mũi run rẩy hỏi: "Bác sĩ Lâm, chị cười cái gì a..."
“Hửm?” Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng nói, xoay người nằm yên ngủ, “Tôi có cười sao?"
“Chị có cười a!” Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên nóng nảy, người mang theo chăn bông nhanh chóng thò tới, nhón người lên nhìn xuống Lâm Ỷ Miên, “Vừa rồi chị cười, chị cười tôi… có phải chị cười tôi lớn như vậy cũng chưa từng yêu đương không???? Ô ô ô tôi cũng không muốn a…”
Lâm Ỷ Miên nhướng mi nhìn nàng: "Em không muốn?"
“Tôi không thích.” Hứa Nguyệt Lượng hít mũi nhìn cô, rõ ràng là đang giả khóc, nhưng đôi mắt vẫn ngấn nước, “Gặp được người mình thích thật khó a...”
Lâm Ỷ Miên: "Không khó."
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ: "Hả?"
Lâm Ỷ Miên: "Khó chính là...!gặp nhưng không thể quên được..."
Hứa Nguyệt Lượng khẽ mở miệng, nhìn chằm chằm Lâm Ỷ Miên một lúc.
Tư thế thân mật như vậy, đêm an tĩnh như vậy, vấn đề như vậy trực tiếp đâm vào trái tim của Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên thực sự sợ nếu Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô thêm một lúc nữa, cô sẽ không nhịn được mà nói ra những lời kinh thiên động địa.
Cho nên cô giơ tay kéo người xuống.
Nguyệt Lượng rơi trên người cô, rơi vào vòng tay cô.
Lâm Ỷ Miên ôm lấy người, xoay người sang một bên, dùng tay khống chế con vật đang không an phận, giọng nói lướt qua bên tai nàng: "Được rồi, bảo bối, mau ngủ đi."
Hứa Nguyệt Lượng run lên một chút.
Lâm Ỷ Miên áp trán vào vai nàng, cười rộ lên, giọng nói rung động truyền đến tai Hứa Nguyệt Lượng, lần này thật sự là bằng chứng như núi.
"Hic..." Hứa Nguyệt Lượng thút thít, hoàn toàn thu mình vào trong chăn bông.
Được che kín, chỉ để lộ ra một mảnh tóc rối.
Cuối cùng nàng cũng an tĩnh lại, không nói gì.
Mười phút sau, người trong chăn dần dần thở đều, chìm vào giấc ngủ, vung tay một cái, chính mình lại chui ra ngoài.
Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng rút cánh tay ra, trong phạm vi chuyển động rất nhỏ, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Lượng trong đêm.
Hứa Nguyệt Lượng ngủ say, mái tóc dài toán loạn, phúc hậu vô hại.
Lâm Ỷ Miên không cần ngủ nữa.
Có lẽ là thói quen còn sót lại từ lần live trước, cho dù có ngủ muộn, hôm sau Hứa Nguyệt Lượng vẫn có thể dậy đúng giờ.
Khi mở mắt ra, đôi mắt như sương mù, giống như có thứ gì đó đè nặng khiến nàng không thể nhìn rõ.
Nàng đưa tay ra đẩy, đẩy đến một đám mây mềm mại không tưởng tượng được.
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên tỉnh dậy, hơi nóng trên mặt bùng lên như pháo hoa nổ tung trước mắt.
Người cơ hồ bật ra ngoài, bật đến bên kia giường, khiếp sợ nhìn cổ áo của Lâm Ỷ Miên sắp bị hở đến ngực.
Tinh thần Lâm Ỷ Miên rất rõ ràng, cô thanh đạm nhìn Hứa Nguyệt Lượng, vỗ mặt nàng, giống như một roi khiển trách.
Hứa Nguyệt Lượng che mặt, cảm thấy nóng rát.
Lâm Ỷ Miên giơ tay, thong thả ung dung sửa sang quần áo, sau đó đổi tư thế, rõ ràng lúc này mới coi như thoải mái.
"Tư thế ngủ của em thực sự quá kém..." cô nói.
“A a a…” Hứa Nguyệt Lượng hoàn toàn hoảng loạn, người lại thò tới chỗ Lâm Ỷ Miên, nhìn cô từ trên xuống dưới, không biết nên bắt đầu từ đâu, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi bác sĩ Lâm, có đôi khi tôi ngủ sẽ quơ loạn, tôi không nghĩ tới sẽ quơ loạn trên người của chị, ô ô ô, thực sự xin lỗi, tôi tôi tôi...!"
Gấp đến độ sắp khóc.
“Ngốc.” Lâm Ỷ Miên đưa tay lên, xoa xoa đầu nàng, sau đó quay lưng lại, nhắm mắt lại, “Tôi phải ngủ thêm một lát nữa.”
Không có nhiều lời giải thích, nhưng cũng không có gì giải thích.
Hứa Nguyệt Lượng tự động hiện ra mọi thứ trong đầu, chính mình khi ngủ lăn lộn như thế nào, quấy rầy Lâm Ỷ Miên nghỉ ngơi như thế nào, hơn nữa nhớ lại chuyện hôm qua trước khi ngủ, cùng những gì đã nói, cả người đều không tốt.
Nàng ngơ ngác sững sờ trên giường một hồi, không dám phát ra tiếng động.
Nhưng điện thoại đổ chuông, để không bỏ lỡ cuộc liên lạc với đạo diễn, điện thoại của Hứa Nguyệt Lượng không đặt ở chế độ rung hay tắt tiếng.
Hứa Nguyệt Lượng hoảng sợ chạy tới, cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên mở mắt ra nhìn nàng.
“Sao vậy?” Lâm Ỷ Miên hỏi, “Ai gọi?”
Hứa Nguyệt Lượng nhìn điện thoại: "Số lạ..."
Trên WeChat cũng có tin mới, nàng bấm vào "A" một tiếng, nói: "Là lão sư tổ trang điểm gọi đến, nói tôi tới sớm thử trang điểm một chút."
Lân Ỷ Miên: "Không phải là trang điểm thống nhất sao?"
Hứa Nguyệt Lượng lật lại tin tức trong dàn diễn viên cùng đoàn phim: "Tôi không biết tại sao lại thế...!Tôi xem người khác có không..."
Lâm Ỷ Miên: "Chúng ta gọi lại đi."
“À, được.” Hứa Nguyệt Lương ngoan ngoãn đáp lại, vội vàng gọi lại.
Cuộc gọi được kết nối, Lâm Ỷ Miên đã ngồi dậy, bật loa ngoài.
Trong điện thoại nói rất rõ ràng, hôm qua đạo diễn Chu rất hài lòng với cách trang điểm của Hứa Nguyệt Lượng, nhưng sau đó lại biết được này không phải do tổ trang điểm của chính mình làm nên đã chỉ thị cho người phụ trách liên hệ với Hứa Nguyệt Lượng, hôm nay đến sớm để thử trang điểm trước đó, tận lực khôi phục lại tạo hình của buổi diễn tập hôm qua.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn về phía Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên gật đầu.
“Được, lão sư.” Hứa Nguyệt Lượng đáp lại.
Cúp điện thoại, Hứa Nguyệt Lượng nắm chặt điện thoại: "Thực xin lỗi, bác sĩ Lâm, lại quấy rầy đến chị..."
“Không sao.” Lâm Ỷ Miên cười nói, “Hiện tại tôi tò mò là bọn họ có khả năng khôi phục lớp trang điểm của Quý lão sư ngày hôm qua hay không.”
Hứa Nguyệt Lượng: "A cái này..."
Lâm Ỷ Miên nhấc chăn xuống giường: "Đi thôi, đi rửa mặt, cùng ăn sáng."
Hứa Nguyệt Lượng đuổi theo sau mông cô: "Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm, chị không ngủ nữa sao? Không phải chị vừa nói còn muốn ngủ sao? Tôi có thể tự đi, tôi biết đường rồi, đạo diễn Chu bên kia cũng đã ra lệnh, bọn họ nhất định sẽ không dám khi dễ tôi nữa ~~ sao chị không ngủ cho đủ đi? Tôi thấy quầng thâm mắt của chị hình như có chút nặng, hôm qua tôi quấy rầy chị gần như cả đêm, tôi thì vừa mới nằm đã ngủ rồi, thực sự xin lỗi."
Lâm Ỷ Miên dừng lại, nhưng Hứa Nguyệt Lượng không kịp dừng, đụng vào người cô.
Lâm Ỷ Miên thuận thế nắm lấy cánh tay nàng, chờ nàng đứng vững, lẳng lặng nhìn nàng, cho đến khi nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng đỏ mặt, sau đó nói: "Có em tôi ngủ không được."
Hứa Nguyệt Lượng mím môi, mày nhíu lại, lập tức tự trách mình đến mức sắp bật khóc.
Lâm Ỷ Miên nhéo nhéo mặt của nàng, không còn giọng điệu lãnh đạm bình tĩnh nữa, khi mở miệng, cô hung hăng nói: "Đêm nay, tôi phải trói em lại, trói em vào khung giường, che mắt lại, nhìn xem cái miệng nhỏ của em còn có thể nói nhiều như vậy nữa không.".
Danh Sách Chương: