Cởi đồ trong phòng tắm là chuyện rất bình thường.
Trong phòng tắm chỉ có một vòi hoa sen, cho nên hai người chen chúc nhau để nước ấm bao trùm thân thể cũng là chuyện rất bình thường.
Khắp nơi đều có sương mù, Hứa Nguyệt Lượng hoàn toàn không dám mở mắt.
Giọng nàng run rẩy, thân thể cũng run lên.
Lâm Ỷ Miên ở trong sương mù trắng xóa, vừa nói vừa nghiêm túc nhìn nàng, một chút cũng không buông tha.
Ngay sau đó, không chỉ có ánh mắt rơi vào Hứa Nguyệt Lượng.
Đầu lưỡi và đầu ngón tay của Lâm Ỷ Miên giống như cá bơi trong nước, giống như lửa trong thảo nguyên, Hứa Nguyệt Lượng không biết làm sao, gần như không đứng vững, nhưng nàng vẫn lớn mật, thẳng thắn thành khẩn, giao phó mình ra ngoài.
Giao phó cho Lâm Ỷ Miên là một điều hạnh phúc khiến trái tim nàng phát run.
May mà Lâm Ỷ Miên cũng đủ ôn nhu, cũng đủ săn sóc.
Cô sẽ ôm eo nàng trước khi nàng ngã, ôm nàng vào ngực khi nàng yếu ớt.
Cô không vội nhưng thỉnh thoảng không khống chế được mà tăng thêm sức lực.
Hứa Nguyệt Lượng ngâm mình trong nước, thật sự là trong nước, mùi vị giống như biển mặn, giống như sóng, từng đợt nổi lên.
Tuần hoàn cứ tiếp tục lặp đi lặp lại cho đến khi nàng không nhịn được phát ra âm thanh, cho đến khi móng tay sắp cắm sâu vào da thịt của Lâm Ỷ Miên, cho đến khi nàng bất giác run rẩy, cạn kiệt chút sức lực cuối cùng.
Nàng nhoài lên người Lâm Ỷ Miên, dính sát vào cô.
Xúc cảm có lẽ là loại tơ lụa tốt nhất trên thế giới cũng không thể sánh bằng, giấc mơ ngọt ngào nhất cũng không thể mang lại cảm giác nhẹ nhàng như vậy.
Chỉ sau đó, bồn tắm mới trở thành bồn tắm thực sự.
Có lẽ Nguyệt Lượng vẫn luôn tắm một mình, bàn tay của Lâm Ỷ Miên lướt trên thân thể nàng, mang đến cho nàng loại cảm giác xấu hổ.
"Em...!em có thể..." Giọng nói của Hứa Nguyệt Lượng cơ hồ đè ở trong cổ họng, chỉ có Lâm Ỷ Miên ở rất gần nàng mới có thể nghe thấy.
“Ừm, bảo bối rất tuyệt.” Lâm Ỷ Miên áp môi vào tai nàng, khen nàng không lý do, nhưng không định từ bỏ công việc của chính mình.
Hứa Nguyệt Lượng cắn môi, hơi nóng trên mặt khiến nàng cảm thấy như đang ở trong phòng tắm hơi.
Nàng biết mình không thể lay chuyển được Lâm Ỷ Miên, lúc này cũng hoàn toàn không muốn làm trái với mong muốn của Lâm Ỷ Miên.
Cho nên, nàng chỉ dán vào cô một lần nữa, bắt chước cô ghé sát vào tai, thấp giọng nói: "Ý em không phải vậy..."
“Hửm?” Lâm Ỷ Miên khẽ nói ra một chữ.
Hứa Nguyệt Lượng: "Em......ý em không phải là kêu bác sĩ Lâm khen em a ~~"
Mềm mại lại ngọt ngào, giống như một con sâu nhỏ không thể mở miệng, cắn vào đỉnh trái tim.
Lâm Ỷ Miên bật cười, ôm người chặt hơn: "Em rất tuyệt, chị chỉ muốn khen em thôi."
"...!Ân~" Một lúc lâu sau, Hứa Nguyệt Lượng trả lời.
Lâm Ỷ Miên hít sâu một hơi, đem người tắm rửa sạch sẽ, choàng khăn tắm, đẩy ra khỏi phòng tắm, lúc này cô mới bắt đầu tắm cho mình.
Không mất quá nhiều thời gian, khi cô bước ra, Hứa Nguyệt Lượng đã sấy khô tóc, đang cầm máy sấy ngồi trên ghế chờ cô.
Lâm Ỷ Miên đang mặc đồ ngủ mà Hứa Nguyệt Lượng vừa đưa, áo sơ mi miễn cưỡng vẫn có thể mặc, quần hơi ngắn một chút.
Lâm Ỷ Miên cầm lấy máy sấy: "Để chị tự làm, em lên giường chờ chị đi."
Hứa Nguyệt Lượng tránh động tác của cô, hai má hồng lên: "Em ổn mà...!Bác sĩ Lâm cũng rất tuyệt, em phải sấy tóc cho bác sĩ Lâm~~"
Lâm Ỷ Miên: "Khụ."
Lâm Ỷ Miên ngoan ngoãn ngồi xuống, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, tư thế rất nghiêm túc.
Đầu ngón tay của Hứa Nguyệt Lượng lướt qua tóc cô, sẽ nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cô, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Lâm Ỷ Miên không kìm được khóe miệng, nói ra câu không đứng đắn: "Tôi...!chỗ nào tương đối tuyệt?"
Hứa Nguyệt Lượng: "A..."
Động tác sấy tóc của Hứa Nguyệt Lượng rối loạn, Hứa Nguyệt Lượng cũng làm tóc của Lâm Ỷ Miên rối lên, giống như một con thỏ đang đào tổ.
"Bác sĩ Lâm..." Nàng gọi cô, một lúc lâu, nàng nói, "Vẫn luôn là người hoàn hảo toàn..."
Lâm Ỷ Miên không nhịn được cười, thân thể run lên, hạnh phúc tràn ngập từ tận đáy lòng, sắp khiến từng tế bào trong người nổi lên.
“Ừm.” Cô trả lời, “Hiện tại chị thực sự thích em gọi chị là bác sĩ."
Hứa Nguyệt Lượng mím môi không dám nói nữa.
Sấy tóc xong, nàng vội vàng chỉ Lâm Ỷ Miên vị trí của những đồ vệ sinh cá nhân khác, sau đó nhanh chóng chạy về phòng ngủ theo lời dặn của Lâm Ỷ Miên, chui vào ổ chăn.
Làm ấm giường cho Lâm Ỷ Miên.
Khi Lâm Ỷ Miên bước vào phòng ngủ, áo sơ mi vẫn còn đó, nhưng quần đã biến mất.
Đôi chân vừa dài vừa thẳng đung đưa trước mặt Hứa Nguyệt Lượng, khiến nàng nuốt nuốt nước miếng.
Quần nằm trong tay Lâm Ỷ Miên, cô gấp lại, cất vào tủ rồi giải thích: "Mặc hơi ngắn, không thoải mái."
“Không mặc được thì không mặc.” Hứa Nguyệt Lượng vội vàng đáp ứng, quay đầu cầm cốc nước trên tủ, uống hai ngụm nước.
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng.
Hứa Nguyệt Lượng hai tay cầm cốc nước: "Sao vậy?"
Lâm Ỷ Miên tiếp tục nhìn nàng.
Hứa Nguyệt Lượng đưa cốc nước về phía trước: "Lâm...!Miên Miên, chị khát sao? Có muốn uống nước không?"
“Muốn.” Lâm Ỷ Miên sải bước tới, không uống nước mà hôn lên mặt Hứa Nguyệt Lượng
"Nhẹ đến có thể tích ra nước."
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Hứa Nguyệt Lượng biến thành người ngốc.
Ly nước trong tay Hứa Nguyệt Lượng bị lấy đi, Lâm Ỷ Miên thò người tới, lại là một nụ hôn vô tận.
Một nụ hôn không dứt, Hứa Nguyệt Lượng ngửa cổ hưởng thụ, nhưng lần này, nàng đã có nhiều kinh nghiệm, thừa dịp hôn mà lặng lẽ sờ chân Lâm Ỷ Miên vài lần.
Hơn phân nửa đêm, đều không thể nào yên ổn.
Mặt trăng lặng lẽ rơi xuống, mặt trời mọc lên ở hướng đông.
Hứa Nguyệt Lượng sớm mở mắt.
Mặc dù đêm qua thực sự rất mệt, nhưng từ tứ chi đến trái tim giống như bị tháo rời lại rồi được sắp xếp lại.
Nhưng khi mở mắt ra, nàng không cảm thấy có chút buồn ngủ.
Ánh sáng ban mai tràn vào qua khung cửa sổ, dừng vào lan can ban công, ngay cả một vài chậu hoa đơn sơ cũng tươi tắn như trong phim thần tượng.
Hứa Nguyệt Lượng bắt đầu cười, từ khi mở mắt ra nàng không thể ngừng cười.
Lâm Ỷ Miên ở gần phía sau nàng, một cánh tay buông thõng vòng qua eo của nàng, Hứa Nguyệt Lượng thực sự sợ mình cười quá nhiều sẽ quấy rầy Lâm Ỷ Miên, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô.
Cho nên nàng nỗ lực đè nặng, chỉ dùng ngũ quan mà Lâm Ỷ Miên không thể nhìn thấy để điên cuồng biểu lộ hạnh phúc.
“Dậy rồi?” Lâm Ỷ Miên hỏi.
Hứa Nguyệt Lượng sợ hãi, nhất thời không khống chế được hô hấp, kêu "A" một tiếng.
Này đến phiên Lâm Ỷ Miên vui vẻ, cô siết chặt tay, ôm Hứa Nguyệt Lượng vào ngực, hôn lên cổ nàng.
“Dậy rồi cũng không gọi chị.” Lâm Ỷ Miên oán trách trước.
Hứa Nguyệt Lượng bị cô hôn co người lại, tận lực xoay nửa khuôn mặt, chân thành nhìn Lâm Ỷ Miên.
"Lâm...!Miên Miên, đêm qua vất vả rồi~" nàng nói, "Em muốn Lâm Miên Miên ngủ thêm chút nữa ~~"
“Đều là em làm hại.” Lâm Ỷ Miên đối diện ánh mắt của nàng, cuối cùng cũng có thể nói hết những oán hận mà bản thân tích góp đã lâu, “Chị mất ngủ cả đêm qua.”
Hứa Nguyệt Lượng trợn to hai mắt kinh ngạc, cố gắng nhớ lại cảnh tượng trước khi đi ngủ đêm qua, nghĩ đến mặt lại đỏ bừng: "Chị, chị...!lúc đó không phải buồn ngủ sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Là em buồn ngủ."
Lâm Ỷ Miên: "Ngã đầu liền ngủ mất, không quan tâm đến chị."
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Hứa Nguyệt Lượng muốn đào lỗ chui vào: "Em, em, em...!em không biết, em, em..."
“Còn không quan tâm chị muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon.” Lâm Ỷ Miên cười.
Hứa Nguyệt Lượng: "..."
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng.
Hứa Nguyệt Lượng thò người hôn lên mặt cô: "Chúc ngủ ngon."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên phồng má bên kia, “Còn gì nữa?”
Hứa Nguyệt Lượng không thầy dạy cũng hiểu, cho nên vội vàng ngồi dậy nghiêng người, lại hôn lên bên kia: "Hôn chào buổi sáng."
Lâm Ỷ Miên hài lòng ôm nàng vào ngực: "Được ~"
Hứa Nguyệt Lượng cảm thấy tay cô đặt chỗ nào trên cơ thể mình cũng đểu ngứa, cười khúc khích nói, "Bác sĩ Lâm, chị thật dính người nga~~"
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên mạnh dạn thừa nhận, “Siêu dính.”
Kết quả là, Hứa Nguyệt Lượng rời giường cũng rất khó khăn.
Lâm Ỷ Miên bị mất việc ở công viên, nhưng Hứa Nguyệt Lượng là người mới nhất, cũng là nhân viên xuất sắc trong công viên.
Vội vàng đi làm, cuối cùng cũng thu thập đồ đạc, dù Lâm Ỷ Miên đã rửa mặt nhưng cô vẫn để đôi chân dài miên man không chịu mặc quần.
Thành phố B nằm ở phương Bắc, hệ thống sưởi được bật sớm, cũng đủ nhiệt.
Trời không lạnh lắm, nhưng làm Hứa Nguyệt Lượng hoảng đến hoa mắt, luôn cảm thấy mình sắp trở thành một tên lưu manh tràn đầy xx.
Hứa Nguyệt Lượng thay quần áo, lấy túi, tiếp tục nói: “Rẽ trái xuống lầu vào trong hẻm, có rất nhiều quán ăn sáng, đừng đến quán hai với thứ ba, những quán khác đều rất ngon."
"Quần áo của chị bị bẩn, tối qua em quên giặt.
Chị vào tủ của em xem có thể mặc cái nào thì mặc.
Nếu chị không muốn xuống lầu thì gửi tin nhắn cho em, em ngồi xe mua cơm cho chị."
“Nếu… Nếu không vội trở về, đừng ở trong khách sạn.” Tai Hứa Nguyệt Lượng đỏ bừng, “Trả phòng ở bên kia rồi mang hành lý lại đây.”
"Em phải đợi tin tức của vũ đoàn bên kia, không biết khi nào mới có thể về.
Bác sĩ Lâm, chị phải cân nhắc thời gian, đừng trì hoãn công việc......"
Hứa Nguyệt Lượng nói xong lời này liền dừng lại, nàng nhìn Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên dựa vào khung cửa, nhàn nhã mà đứng, thoải mái lại có phần lười biếng.
Hứa Nguyệt Lượng cảm thấy trong lòng bất an, mở miệng nói: "Lâm Miên Miên, có phải chị đã trì hoãn công việc rồi không?"
Lâm Ỷ Miên nhướng mày, nhưng thay vì trực tiếp trả lời, cô nói: "Không sao."
Hứa Nguyệt Lượng mím môi, vài giây sau, nước mắt sắp rơi: "Em.....!em biết bác sĩ Lâm vì em mà gia đình nháo lên..."
Lâm Ỷ Miên đi tới: "Sao em biết?"
“Tiểu Nghệ tỷ nói với em… Chị đừng trách chị ấy, chị ấy cũng rất lo lắng cho chị.” Hứa Nguyệt Nhi rũ mắt nhìn xuống túi, “Em biết đây là việc bác sĩ Lâm phải tự mình làm, em, em cũng tôn trọng lựa chọn của chị, em cũng thích lựa chọn của chị, nhưng em vẫn..."
Hứa Nguyệt Lượng hít mũi: "Vẫn có chút buồn."
Lâm Ỷ Miên muốn ôm nàng, giải thích cho nàng, nhưng Hứa Nguyệt Lượng đã chủ động ôm cô trước, ôm cô rồi hung hăng xoa lưng cô.
"Miên Miên đừng sợ", Hứa Nguyệt Lượng nói, "Chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền bằng chính nỗ lực của chính mình a! Chị phải tin vào em, tin vào chính mình! Nếu chúng ta không làm phú nhị đại, chúng ta sẽ làm phú nhật đại!"
Lâm Ỷ Miên không khỏi bật cười, rất cảm động: "Được."
“Hiện tại chúng ta tạm thời tiết kiệm một ít tiền ~” Hứa Nguyệt Lượng buông cô ra, đặt toàn bộ số tiền vừa rút được trong túi vào lòng bàn tay Lâm Ỷ Miên, “Nếu thẻ không tiện dùng, chị dùng tiền mặt trước đi."
Lâm Ỷ Miên không biết Hoàng Tiểu Nghệ đã nói gì với Hứa Nguyệt Lượng, nhưng cô vẫn cầm số tiền Hứa Nguyệt Lượng đưa cho, c9nf rất hưởng thụ cảm giác này: "Được, cảm ơn lão bản."
Hứa Nguyệt Lượng vỗ về cô, nước mắt giàn giụa trên mi: "Em không phải lão bản."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nghiêng người hôn lên nước mắt của nàng, “Ừm, em là bạn gái của chị.”
Bạn gái vội đẩy cô ra: "Có việc gì thì gọi điện cho em, nếu gấp thì có thể gọi thêm mấy lần nữa, em sẽ nhờ đồng nghiệp trông máy giúp, sẽ liên hệ với em."
Lâm Ỷ Miên: "Được."
Bạn gái: "Sắp trễ rồi, nếu không em sẽ để chị hôn thêm một lúc nữa."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Được."
Cuối cùng bạn gái cũng miễn cưỡng ra cửa, vẫy tay chào tạm biệt cô.
Lâm Ỷ Miên nhìn nụ cười của nàng, trong lòng xao động, vươn tay kéo người lại.
Cơ hồ là cắn lỗ tai, cô thấp giọng nói: "Trước đó chị vẫn chưa nói với em, chị cũng chưa từng yêu đương, đây là lần đầu tiên."
"Cho nên thân ái, em phải có trách nhiệm với chị, về sớm một chút nhé ~".
Danh Sách Chương: