• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đêm này hầu như ai cũng không ngủ, tuy rằng tôi không chắc có phải do tôi ở chỗ này thì Từ Phượng sẽ không nằm mơ nữa hay không, nhưng vì lý do ổn thỏa, ai cũng không ngủ, chẳng qua là trời sắp sáng rồi, tôi nhầm mắt ngủ một lúc.

Nhưng lại bị đánh thức lần nữa, chính là tiếng gõ cửa

"Anh Tùng, ăn cơm thôi!"

Người gõ cửa là Cát Uyển Nhi, cô gái nhỏ này một đêm không ngủ mà sáng ra lại nhanh nhẹn hoạt bát như vậy, tôi giùng giằng từ giường đứng dậy, Cát Uyển Nhi ở đây, cô ấy đĩ nhiên là ở cùng phòng với Từ Phượng rồi, tôi bồng nhớ lại khoảnh khắc duyên dáng hồi trước khi ở nhà Từ Phượng.

Nhưng rất nhanh liền lắc đầu một cái đem tất cả ý nghĩ vừa rồi vứt ra chỗ khác, sau khi ra cửa mới phát hiện Chu Tam cũng tới.

"Phượng nhi, đây chính là tôi tự mình mua cho cô. Cô ăn trước một miếng đi

Vừa ra khỏi cửa, tôi liền nghe được âm thanh kinh khủng kia của Chu Tam, giọng nói tên này lúc bình thường cũng không dễ nghe hơn bao nhiêu, huống chỉ là hiện tại hắn lại đang nói chuyện với Từ Phượng, giống như là hẳn tự mình cảm thấy giọng nói như vậy rất ôn nhu, dịu dàng ấy.

Thật không biết loại phương thức nói chuyện này, nếu như rơi vào trường hợp hắn lớn lên dễ nhìn một tí, giọng nói dễ nghe hơn một tí, nói ra những lời như vậy nhất định sẽ rất có sức hút, nhưng sự thực là hiện tại đáng dấp Chu Tam hơi tệ, giọng nói cũng không dễ nghe.

Nhìn biểu tình Cát Uyển Nhi bên cạnh tôi cũng biết là cô ấy đang cố gắng chịu đựng rồi.

“Anh Tam đến sớm thật”

Tôi thấy Từ Phượng sau khi nghe được lời nói của Chu Tam thì ngây người tại chỗ luôn, vừa có chút lúng túng lại có chút không thể nào chịu nổi, tôi liền biết lúc này chính là thời điểm tốt nhất để đánh vỡ sự lúng túng này.

Chu Tam vừa nghe thấy thanh âm của tôi, cả người từ trong trạng thái ôn nhu vừa rồi liền khôi phục lại như cũ.

"Tiểu tử cậu làm sao còn ở chỗ này, tối hôm qua không phải nói tới xem một chút rồi trở về hay sao?"

"Đây không phải là không yên tâm sao."

Tôi vươn người một cái, thấy Chu Tam mua một đống đồ ăn sáng tới, liền trực tiếp nhận lấy cái bánh bao hắn đưa cho Từ Phượng, cho vào trong miệng.

"Tiểu tử, đây chính là bánh bao tôi tự tay gói”

Lời kia vừa thốt ra tôi suýt nữa kìm không nổi trực tiếp phun bánh bao từ trong miệng ra.

"Không phải anh nói bánh bao này là anh tự mình mua hay sao?"

Tôi cần một cái, mùi vị đó! Cũng không tệ, cản hai miếng thì cái bánh bao liền chui hết vào bụng rồi, không hề chậm chạp tí nào, mặc dù tối hôm qua mới ăn một bụng no căng xong, nhưng hiện tại không hề ảnh hưởng tí tỉ nào đến việc tôi ăn bánh bao.

Tối qua không được ngủ đủ giấc, xem ra cũng chỉ có thể dùng bánh bao để an ủi bản thân mà thôi.

Bữa sáng Chu Tam mua thực sự rất nhiều, tôi liền ăn hết gần một nửa, còn lại là Từ Phượng và Cát Uyển Nhi mỗi người ăn một chút, còn bánh bao Chu Tam tự mình gói, Từ Phượng một cái cũng không ăn, toàn bộ đều vào bụng tôi hết.

Chu Tam ở một bên trừng tôi, chỉ sợ là lòng giết người cũng đều có rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK