• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi cười một tiếng, không hề có bất kỳ áy náy nào.

“Thế nào mà anh Tam lại tới sớm như vậy, nhất định là có tin tốt gì rồi”

Từ Phượng không ăn một cái bánh bao nào của Chu Tam, dường như đã đả kích rất lớn đến hẳn, hắn lầm bầm một tiếng rồi sau đó mới nói: "Có cái rằm tin tức tốt. Tôi chẳng qua là muốn tới xem Phượng nhĩ một chút mà thôi”

Một tiếng Phượng Nhi này khiến toàn thân tôi nối da gà, nhưng bản thân Chu Tam không hề phát giác ra điều này.

Từ Phượng hiển nhiên đã không phải là lần thứ nhất nghe Chu Tam gọi như vậy, giờ phút này cũng chỉ có thể cười theo, không biết có phải là do tôi ở chỗ này hay không, Từ Phượng không để cho Chu Tam rời đi.

Sau khi ăn xong bữa sáng, mặt mũi Chu Tam mới khôi phục lại một tia nghiêm tức.

Thấy biểu tình này của Chu Tam, tôi mới khẽ mỉm cười, hắn bây giờ mới là dáng vẻ mà tôi mong đợi

Đúng như dự đoán, Chu Tam lấy từ trong cái bao. vải dày ra một thứ đồ vật

"Đây là thứ đồ mà tôi lấy được lúc chiếc quan tài cổ nổi lên mặt nước, nhưng lần trước tôi đi thì chậm một bước, máu cá sớm đã bị tên kia trước khi chết cầm đi, sau đó lại gián tiếp chuyển đến tay cậu, nhưng đô vật trong tay tôi dù có nhìn thế nào cũng không giống đồ vật trên người vị phu nhân kia, có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao bà ta không tìm tới tôi..."

“Tôi nhìn cậu giống như là chỉ mong bà ta sẽ tìm tới vậy"

Chu Tam trợn mắt nhìn tôi một cái, ngược lại cũng không nói gì. em cái hộp kia mở ra, bên trong lại là một khối ngọc toàn thân đều có màu xanh.

“Thế nào, hắn là bảo bối đi”

"Nếu như không phải là bảo bối. Tôi phỏng đoán nó sẽ không ở trong tay anh."

Tôi nhìn khối ngọc kia trong tay Chu Tam, sắc ngọc trong veo, nhìn một cái liền biết chính là loại bảo bối này không có nhiều.

"Tiểu tử cậu nói chuyện hay thật, phải biết rằng trừ cái khối ngọc này ra vẫn còn có thứ tốt khác."

Lời nói của Chu Tam liền hấp dẫn tôi, hắn là hắn muốn gợi lên sự hứng thú của tôi, mãi cho đến khi tất cả mọi người đều là một bộ muốn biết thứ đồ tốt đó rốt cuộc có hình dáng gì, Chu Tam mới đắc ý cười một tiếng, sau đó lấy ra một cái mai rùa.

Trên mai rùa còn có một chút gì đó giống như vết bẩn, nhưng những thứ đó không bởi vì nằm trong tay Chu Tam mà dính lên tay hắn, điều này chứng minh rằng những thứ gọi là vết bẩn kia, đều có giá trị năm tháng nhất định, nói không chừng bây giờ nó đã hoàn toàn hợp làm một thể với cái mai rùa.

Phía trên mai rùa kia trừ vết bẩn ra, còn có một chút dấu vết nhìn quanh co khúc khuỷu, cho đến khi Chu Tam đem mai rùa căm lại găn chút, tôi mới phát hiện ra những hoa văn trên mai rùa kia giống như là một bộ bản đồ.

"Có nhớ lúc trước tôi nói với cậu nơi này trước kia là một chiến trường cổ xưa không!"

Lời Chu Tam nhắc nhở tôi, lúc trước hắn đúng là có nói như vậy.

"Chẳng lẽ, những nét vẽ miêu tả trên cái mai rùa, chính là!

Còn không chờ tôi nói xong, Chu Tam liền gật đầu một cái.

"Khi trước có quay lại điều tra địa hình nơi này, cùng với hình dáng miêu tả trên mai rùa, có tám chín phần tương tự nhau, nói cách khác nếu như chúng ta có thể đối chiếu được, thì không cần xuống nước nữa, trực tiếp tìm được cái mộ kia dưới lòng đất, mà hết thảy câu trả lời, đều ở trong mộ đó!"

Những lời này của Chu Tam, khiến cho tim tôi hoàn toàn kịch liệt nhảy lên, lúc trước tôi đã từng có ý tưởng như vậy, nếu như xuống được bên trong mộ, có lẽ vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng hơn.

Nhưng căn bản là tôi không biết cửa vào của nghĩa địa ở nơi nào, hơn nữa sông Hồng kia là một vùng đất thị phi, ai đi xuống chính là tự tìm cái chết, cộng thêm chuyện của Mạnh Nhiên, càng làm cho tôi có một nỗi sợ hãi âm thầm đối với sông Hồng.

Bây giờ Chu Tam lấy ra vật này, dường như đã giải quyết dễ dàng nỗi lo lắng lúc trước của tôi.

"Nói như vậy, anh hẳn là đã tìm được cửa vào nghĩa địa?"

Tôi nhìn Chu Tam một cái, mong đợi một nụ cười đắc ý từ trên mặt hắn, nhưng khiến tôi không ngờ tới chính là tên này lại lắc lắc đầu, rồi sau đó mới nói "Tạm thời còn chưa tìm được!"

Tôi liếc hắn một cái, nhưng Chu Tam rất nhanh lại mở miệng nói: "Nhưng ngược lại là tôi biết được phương hướng đại khái, nếu như từ nơi đó đi tìm, nhất định không sai.”

Chu Tam nói xong, lại nhìn tôi một chút, lúc này mới tiếp tục nói: "Chỉ là nếu như muốn tìm được cửa vào lăng mộ, phải nhìn xem bản lãnh của tiểu tử cậu!”

“Tôi?"

Tôi còn tưởng rằng mình nghe nhầm, cho đến khi Chu Tam dùng sức gật đầu một cái, tôi mới chắc chắn răng vừa rồi mình đúng là không có nghe nhầm.

"Tôi sao có thể biết được chứ, bản thân tôi có bao nhiêu cân lượng, chẳng lẽ anh còn không biết sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK