"Bác sĩ, cầu ngài cứu con tôi!"
Giang Học Nhân quan sát sơ qua cách ăn mặc của hai người, đưa ra phán đoán ban đầu, sau đó đỡ người phụ nữ lên: "Chuyện gì xảy ra? Cô đứng dậy rồi hẵng nói."
"Ngài nhìn nhìn con của tôi, nó giống như không được..."
Đứa bé vài tháng tuổi buông lỏng chân tay, trạng thái hôn mê, làn da vàng vọt giống như một Tiểu Kim Nhân.
Giang Học Nhân quan sát rồi đáp: "Đứa trẻ bị bệnh vàng da, trước tiên đi làm thẻ khám bệnh, tiền khám một vạn khối. Bệnh này cần nằm viện tiến hành thay máu, quá trình về sau rất phức tạp nên phí trị liệu tương đối lớn, tốt nhất hai người nhanh chóng chuẩn bị nhiều một chút. Tỉ lệ sống sót thấp, có thể để lại di chứng về sau, gia đình cũng nên chuẩn bị tâm lý trước. Mặc kệ thế nào, chúng ta làm phụ huynh, làm bác sĩ, vì đứa bé nhất định phải toàn lực ứng phó!"
Câu trả lời của Giang Học Nhân khiến đôi vợ chồng trẻ giật mình kêu lên. Nước mắt người phụ nữ bá cái chảy xuống. Người đàn ông lại có chút lùi bước. Đứa bé này đối với hắn chỉ là một lần ngoài ý muốn.
Giang Học Nhân liếc mắt nhìn người đàn ông: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi nộp viện phí!"
"Chúng tôi không mang nhiều tiền như vậy, tạm thời không khám nữa!" Người đàn ông cúi đầu, kéo áo người phụ nữ.
Nước mắt người phụ nữ tuôn ra như suối, nhìn đứa bé trong ngực, đau thấu tim gan.
"Nói gì vậy? Đứa nhỏ này nhất định phải lập tức được trị liệu, không mang tiền thì gọi điện thoại để người nhà mang đến. Đây chính là một sinh mệnh, chúng ta có thể khổ vì mệt mỏi cũng không thể để con cái chịu khổ đúng không? Tuyệt đối đừng có học theo mấy phụ huynh khác, nghe trị không được, trị không hết liền đem con ném trong bệnh viện chạy. Quá vô trách nhiệm. May mà các nhân viên y tế phát hiện kịp thời, không thì những đứa trẻ kia đều phải chết!"
"Cảm ơn ngài, bác sĩ. Chúng tôi về trước kiếm tiền, ngày mai liền đến chữa trị." Người đàn ông nhẹ gật đầu với Giang Học Nhân, sau đó lôi kéo vợ mình rời đi.
Sau khi bọn họ biến mất, Giang Học Nhân cười lạnh một tiếng, đứng ở cửa sổ đốt thuốc.
Rất nhanh, cặp vợ chồng trẻ ra khỏi bệnh viện, xuất hiện trong tầm mắt của Giang Học Nhân.
Bọn họ bắt đầu cãi nhau kịch liệt. Một lúc sau, người chồng đem con đặt bên trong bồn hoa. Người mẹ lưu luyến không rời, nhưng lập tức bị chồng lôi kéo rời đi.
Nhìn đến đây, Giang Học Nhân cười ra tiếng.
"Ha ha, ngu ngốc, căn bản không phải bệnh vàng da, không nghĩ tới nhẹ nhàng như vậy liền kiếm được một đứa. Mình quả thực là thiên tài!" Nói xong, Giang Học Nhân cầm cái túi đi ra ngoài.
...
Buổi sáng, Dương Triếp dậy khá muộn. Hắn cảm thấy phi thường thoải mái khi không cần đi làm.
Sau khi rửa mặt xong, đang chuẩn bị xuống lầu ăn cơm thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
"Hửm?"
Dương Triếp nhíu mày. Người quen biết hắn ở thế giới này không nhiều, biết địa chỉ nhà càng không có mấy ai, có thể đếm được trên đầu ngón tay, Vương Nhất Chu, Tô Hề...
Nhưng người đến lại là Hàn Khả Tâm.
"Sao cô lại đến đây?"
"Tôi vừa tan làm, đi ngang qua liền ghé thăm anh một chút. Nếu như thuận tiện, tôi muốn mời anh bữa sáng, đền bù đêm hôm đó cảnh sát chúng tôi đã tới làm phiền." Hàn Khả Tâm khẽ mỉm cười đáp.
Dương Triếp nhìn ra Hàn Khả Tâm đang nói dối, điều này chạy không thoát đôi mắt của hắn. Hắn có thể xác định, cô có mục đích riêng, nhưng về phần là cái gì thì hắn không rõ. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cho nên Dương Triếp đáp ứng.
Hai người xuống lầu, Dương Triếp hỏi: "Làm sao? Tối hôm qua lại làm thêm giờ?"
"Đúng vậy, một ngày không bắt được Nhà Thiết Kế Tử Vong, chúng tôi vẫn phải tùy thời chuẩn bị tăng ca."
Dương Triếp mỉm cười: "Bắt hắn khó như vậy? Có phải cảnh sát mấy người cố ý đổ nước không? Tôi cảm giác Nhà Thiết Kế Tử Vong và các người cùng một nhà!"
"Ha ha, anh nghĩ thật đơn giản, tuy nhiên lần này chúng tôi đã có manh mối. Nhà Thiết Kế Tử Vong chẳng mấy chốc sẽ sa lưới!"
Dương Triếp phát hiện, thời điểm Hàn Khả Tâm đang nói câu này, nhãn thần dò xét như vô tình hữu ý hướng về mình. Động tác đó trong nháy mắt bại lộ mục đích của cô.
Dương Triếp biểu hiện như nước chảy mây trôi bĩu môi đáp: "Vừa nói đã biết cảnh sát các người đang thể hiện."
"..."
Hàn Khả Tâm mấy ngày hôm nay đều một mực suy nghĩ về vấn đề: nếu như buổi tối lúc Tôn Vũ Thuận và Ngô Hồng Vĩ bị giết, Nhà Thiết Kế Tử Vong đã đến Cục cảnh sát, vậy hắn là ai?
Cô loại bỏ từng người, sau đó đến phiên Dương Triếp liền có ngày hôm nay. Thực ra, trong nội tâm đã sớm đem Dương Triếp pass qua, hiện tại nhìn biểu hiện của hắn, cô càng chắc chắn với giả thiết ban đầu.
Đã xác định, Hàn Khả Tâm cũng không muốn ăn cơm nữa.
Thời điểm đang định lấy cớ rời đi, điện thoại di động vang lên, là Lâm Cửu Nguyệt gọi.
"Tôi ra bên kia nghe một chút." Hàn Khả Tâm nói xong liền chạy sang một bên, mở di động: "Cửu Nguyệt, sao vậy? Tìm chị có việc gì?"
"Ừm, chị Khả Tâm, chị cùng em đi đến ngân hàng kiểm tra thống kê giao dịch được không?"
"Được, em ở đâu? Chị đi tìm em."
"Cục cảnh sát."
Cúp điện thoại, Hàn Khả Tâm biểu cảm xin lỗi nói: "Thực ngại quá, lại có nhiệm vụ. Không thì hôm nào tôi mời anh ăn sau?"
Dương Triếp gật gật đầu: "Nhiệm vụ quan trọng, cô bận thì cứ đi trước."
Sau khi Hàn Khả Tâm xoay người rời đi, sắc mặt Dương Triếp cũng trở nên lạnh lùng. Trong mắt bắn ra hai vệt sáng băng lãnh, thống kê giao dịch ngân hàng? Hẳn là...
"Xem ra bọn họ xác thực có chút manh mối, nếu vậy, lần sau livestream liền sử dụng "thẻ rút tiền mặt" đi." Dương Triếp cười cười. Thẻ rút tiền mặt, cũng là một loại thẻ kỹ năng, sử dụng một lần tiêu hao 10 điểm tử vong, sử dụng trước khi livestream. Sau khi livestream kết thúc, tiền khen thưởng sẽ không chuyển đến ngân hàng nữa mà trực tiếp biến thành tiền mặt.
Ăn xong bữa sáng. Trên đường về nhà, bỗng một chiếc xe mang bảng số 6666 lao vụt tới, trực tiếp chặn đầu Dương Triếp.