"Chị Lệ Hân... Chị Lệ Hân..."
Lý Binh ưỡn thẳng cổ mắng: "Cô mẹ nó ngốc à, axit không được lau!"
Hiện tại vô luận ai nói cái gì, Trần Lệ Hân đều không nghe thấy, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, đau đớn kịch liệt để thân thể cô ta không ngừng co giật, run rẩy.
Thấy thảm trạng của Trần Lệ Hân, năm người còn lại chưa ra tay lập tức rùng mình, dọa đến nước tiểu đều sắp trào ra. Sự sợ hãi vô cùng vô tận trực tiếp cắm rễ trong đại não, cắm rễ trong linh hồn, kích thích mỗi một dây thần kinh của bọn họ.
"CMN Nhà Thiết Kế Tử Vong! Mày đồ biến thái chết tiệt!"
"Mày đi ra đây! Tao cùng mày solo!"
"Có gan mày một súng bắn chết tao đi!"
Cao Hoài Viễn, Hứa Đào Quân cùng Trương Thiên Nghi lớn tiếng kêu. Chu Hoằng Cấm thì khóc sướt mướt, cả người đều như hoá thành nước mắt.
"Ô ô ô, làm sao bây giờ, có ai không, tới cứu, cứu tôi..."
"Đừng hô nữa, thời gian không còn nhiều, còn không làm thì không kịp đâu." Thanh âm Trần Lệ Hân run run nói. Lúc này trên người cô ta, mồ hôi lạnh đã hoàn toàn thấm ướt quần áo. Trong cơ thể giống như có một cây kim, không ngừng đâm xuống dây thần kinh cảm giác của cô ta.
"Ô ô ô... Chị Lệ Hân..."
"Đừng mẹ nó khóc nữa! Phiền quá!" Cao Hoài Viễn quát to một tiếng, sau đó hít vào từng ngụm từng ngụm hô hấp, đưa tay lau mồ hôi lạnh tràn đầy mặt mũi.
"CMN! Lão tử không thèm đếm xỉa nữa! Phế một cái tay dù sao còn tốt hơn so với chết!"
Xì xì xì --
"A —— "
Cơn đau kịch liệt khiến mặt Cao Hoài Viễn toàn bộ bị bóp méo. Bàn tay lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng mục rữa. Hắn có cảm giác ngay cả xương cốt cũng bắt đầu tan ra.
Nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết của Cao Hoài Viễn; Hứa Đào Quân, Trương Thiên Nghi, Giang Học Nhân ba người hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi chụm tay lại với xuống dưới.
Đợt đợt xì...!
Như bị dầu chiên, bọng máu liên tiếp nổ tung, thịt từng khối rơi xuống.
"A —— "
"CMN —— "
Nhìn thấy bụng thịt trên bàn tay cấp tốc bị hòa tan, đại não của Giang Học Nhân đột nhiên tê rần, mặt tràn đầy nước mắt nước mũi. Theo trình độ nào đó, đối với hắn, bàn tay là sinh mệnh, không có tay làm sao giải phẫu? Cuộc đời hắn cứ như vậy bị phế.
"A —— tay của tôi —— a —— "
Ngay tại thời điểm hắn thống khổ kêu rên, Hứa Đào Quân cũng cắm bàn tay vào.
"A —— "
Đau đớn để Hứa Đào Quân quát to một tiếng, tay run lên, theo bản năng giật lại, kết quả đụng mạnh vào dụng cụ thuỷ tinh.
Dụng cụ thuỷ tinh trực tiếp bị đụng rơi!
"Răng rắc!"
Bình thuỷ tinh vỡ nát, dung dịch axit bên trong chảy xuôi ra sàn nhà.
Hứa Đào Quân kinh ngạc, nhưng một giây sau, hắn nhanh chóng phản ứng lại. Không có axit làm sao hòa tan mối hàn? Trong nháy mắt, sợ hãi vô hạn xông lên đầu.
"CMN! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Sao lại đánh rơi rồi?" Hứa Đào Quân luống cuống, sắc mặt trở nên trắng bệch, thanh âm một mực run rẩy.
Lý Binh lắc đầu, thở dài một tiếng nói: "Lão Hứa, anh xong rồi!"
"Không! Không phải như thế! Nhất định không phải như thế! Nhà Thiết Kế Tử Vong, anh ở đâu? Làm ơn cho tôi thêm một phần? Tôi nguyên ý dùng hai cánh tay, cầu xin anh..." Hứa Đào Quân đảo mắt bốn phía, lớn tiếng cầu khẩn trong căn phòng đóng kín, nhưng không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Nhìn bộ dạng hoảng sợ hốt hoảng của hắn, bình luận của dân mạng bay lên.
"Ha ha ha, cho mày thêm một phần? Đồ ngu xuẩn, chờ chết đi rồi lấy."
"Rõ ràng phế một tay là có thể hoàn thành nhiệm vụ, hắn cứ nhất định phải đem mệnh góp vào, được, rất phóng khoáng!"
"Một hồi sau khẳng định sắp phun máu tương!"
Dương Triếp quan sát một tràng bình luận của người xem, cười lạnh, lại đưa mắt về phía Hứa Đào Quân, sau đó nhìn sang Chu Hoằng Cấm. Chỉ thấy ánh mắt Chu Hoằng Cấm rơi vào dụng cụ thuỷ tinh của Hứa Đào Quân trên mặt đất, nhãn thần một trận lấp lóe.
"Cái dụng cụ thuỷ tinh này không cố định!" Chu Hoằng Cấm nói.
"Em nói cái gì?" Trần Lệ Hân nhíu mày.
Chu Hoằng Cấm trực tiếp ghé sát vào đáy lồng sắt, sau đó đem hai cánh tay duỗi ra ngoài cũi. Động tác tiếp theo của cô ta khiến bọn Giang Học Nhân có cảm giác như vừa ăn một bát cơm chứa đầy ruồi bọ.
Rất nhanh, Chu Hoằng Cấm nhấc dụng cụ thuỷ tinh lên. Vì đáy lồng sắt là lồi ra ngoài, nên sau khi di chuyển dụng cụ thuỷ tinh đến tận cùng, mối hạn trực tiếp được nhúng vào dung dịch axit.
"Xì đợt đợt..."
Dịch axit cùng mối hàn nhanh chóng phản ứng, đại lượng bọt khí cuồn cuộn bốc ra.
"CMN! Chơi như thế cũng được sao?"
"Má, đơn giản vậy mà tôi không nghĩ ra?"
"Xong xong, Chu Hoằng Cấm đây là tìm đường chết. Tay những người khác đều nát, cô ta ngược lại không mất một cọng lông. Tôi dám khẳng định, hành động của cô ta kéo về ít nhất mười ngàn điểm cừu hận!"
"Nhìn ánh mắt của mấy người kia, tôi dám nói người kế tiếp chết chính là Chu Hoằng Cấm!"
Cùng lúc đó, Tổ chuyên án số 0, đám người Vu Kiện cũng hoàn toàn không nghĩ tới bẫy rập lần này của Nhà Thiết Kế Tử Vong lại dễ hiểu như thế. Không một ai để ý đến.
"Dưới giá đỡ rất tối, đại não đã tạo ra sự che đậy mang tính chọn lọc. Đây là một lỗ hổng trong suy nghĩ, còn được gọi là tư duy thiếu hụt. Mọi người hẳn đã từng có kinh nghiệm này, bản thân muốn tìm một đồ vật nhưng tìm mãi không ra, mấy ngày sau lại phát hiện nó ở trên bàn. Kỳ thật, vật kia vẫn luôn một mực ở trên bàn, chỉ có điều thời điểm con mắt nhìn qua, não bộ lại tiến hành "che đậy" đối với nó. Hiện tại, Nhà Thiết Kế Tử Vong liền vận dụng kiến thức về tư duy thiếu hụt, khiến tư duy của mục tiêu không nhận ra được những chi tiết ít thu hút. Tôi không thể không thừa nhận, hắn quá lợi hại. Hắn đơn giản là chuyên gia tâm lý học xuất sắc nhất của nhân loại, thậm chí, nghiên cứu của hắn đối với tâm lý học sợ là đã vượt ra khỏi lý giải trước mắt của chúng ta!" Hàn Khả Tâm lẩm bẩm nói.
Nội tâm cô thời khắc này nổi sóng chập trùng. Sự sùng bái đối với Nhà Thiết Kế Tử Vong càng ngày càng trờ nên nghiêm trọng. Cô thậm chí còn có cảm giác, nếu cứ tiếp tục, bản thân có khả năng sẽ đi theo Nhà Thiết Kế Tử Vong.
Giảo hoạt!
Trí thông minh thượng đẳng!
Người của tổ chuyên án bị rung động thật sâu.
Bởi vì trong lòng bọn họ rất rõ, càng là những chuyện đơn giản, càng có thể biểu hiện ra một người tài hoa bao nhiêu. Nhà Thiết Kế Tử Vong chính là như thế. Mỗi một lần, hắn đều có thể xuất kỳ bất ý, hóa mục nát thành thần kỳ, lần lượt thành công đùa bỡn lòng người. Nếu nói trí thông minh của bọn họ không đủ, một triệu dân mạng ngoài kia, liệu có đủ không?