Thư Khinh Thiển có chút thấp thỏm, mặc dù chuyện xảy ra là có nguyên nhân, nhưng nàng thành thân mà không có Nguyệt di ở đó, vẫn là không hợp đạo lý.
Mặc Quân thấy thế chuẩn bị mở miệng, lại bị Nguyệt Thường đánh gãy, "Các con đừng căng thẳng, ta không có ý trách giận. Hai con đều là người thận trọng, sẽ không xằng bậy, Nguyệt di chỉ là có chút kinh ngạc. Nhưng nơi đó điều kiện thiếu thốn, hôn lễ có đủ long trọng không?"
"Nguyệt di, con cùng Mặc Quân bái thiên địa theo nghi thức nhân gian, ngoại trừ không có Nguyệt di làm chủ hôn, con cảm thấy đã thỏa mãn rồi."
Nguyệt Thường bất đắc dĩ cười một cái, "Con đấy, từ nhỏ yêu thích sinh hoạt phàm trần, nếu không phải Mặc Quân, cũng không người cho phép con tùy tiện như vậy." Nhìn như trách cứ, nhưng lại tràn ngập sủng nịch.
Mặc Quân khẽ cười nói: "Con cũng rất thích, nên mới thuận theo nàng ấy."
Thư Khinh Thiển không khỏi có chút ngượng ngùng, oán giận mà liếc nhìn Mặc Quân.
Nguyệt Thường thấy hai người các nàng ý hợp tâm đầu, bây giờ lại chính thức thành thân rồi, trong lòng cảm thấy an ủi.
Một bên khác Hạ Tâm Nghiên, Văn Uẩn Nhi, Văn Hiên cũng đang đoàn tụ cùng gia trưởng. Hạ Cư Thịnh nhớ nữ nhi đến muốn mệnh, cứ thế muốn dẫn Hạ Tâm Nghiên về nhà, Triều Dương Tử tự nhiên cũng không lưu lại đồ đệ nhà mình. Hai đồ đệ của hắn mới tu luyện mười năm đã Kim Đan đỉnh phong, vượt trội hơn hẳn đồ đệ của sư huynh hắn, để hắn dạt dào đắc ý, gấp trở về muốn khoe khoang, thuận tiện tranh thủ cho hai người Văn Hiên chút phúc lợi.
Đặc biệt là Uẩn Nhi cư nhiên có thể nhập linh căn vào Thần Khí, trong lòng Triều Dương Tử kinh hỉ sắp điên rồi, chỉ cần tìm cho nàng một quyển kiếm pháp thật tốt, nàng nhất định có thể lập nên thành tựu!
Cuối cùng bởi vì Lưu Niên mở tiệc khánh công, đoàn người mới nán lại cùng nhau ôn chuyện. Sau một trận tiệc rượu, Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi không thể làm gì khác hơn là từ biệt hai người Thư Khinh Thiển. Nhiều năm không về nhà, các nàng đương nhiên phải trở lại.
Trước khi rời đi, Hạ Tâm Nghiên đưa chiếc vòng của Bạch Cửu Mị cho Thư Khinh Thiển, Thư Khinh Thiển tự nhiên không nhận, Hạ Tâm Nghiên cười nói: "Thiển Thiển, đây là Mặc Quân xuất lực mới có được, ta không thể cầm, hơn nữa vật này hữu dụng với các ngươi hơn. Thiên Thánh Điện vẫn luôn là mầm họa, bây giờ các ngươi lại kết thù với Thủy Vân Tông, cần thiết gầy dựng thế lực của chính mình. Phù Đồ Môn là nơi tốt để bồi dưỡng, nhưng bọn họ vẫn còn quá nhỏ yếu, các ngươi cần phải cường đại hơn, nên chỗ tốt liền cho họ đi. Có thể chiêu mộ thêm một vài tán tu, cho họ chút tài nguyên để họ tu luyện, về sau liền có giá trị."
Thư Khinh Thiển không biết nên nói cái gì, trong vòng tay này còn chứa rất nhiều bảo vật của Hạ Tâm Nghiên, nàng ấy lại đưa hết cho mình, có được bằng hữu tốt như vậy là nàng đời này may mắn nhất.
"Cảm ơn ngươi, Tâm Nghiên."
"Ây, ngươi đừng cảm động phát khóc, nếu không Mặc Quân sẽ trừng trị ta, hơn nữa ta có thể đòi lại thứ khác từ Mặc Quân, nếu không nàng ấy dùng tài nguyên chính mình đi bồi dưỡng những tán tu kia, ta sẽ rất tiếc đấy. Nếu ngươi thật sự cảm động, liền thay ta đào một ít chỗ tốt từ Mặc Quân, sau lại trả cho ta." Hạ Tâm Nghiên một người bùm bùm nói xong, sau đó đi theo Hạ Cư Thịnh rời đi.
Thư Khinh Thiển nhìn vòng tay, trong lòng vừa chua xót lại ấm. Trở về phòng, Mặc Quân đang ngồi ở đó chờ nàng, Thư Khinh Thiển vội vã đi tới, còn chưa nói chuyện, Mặc Quân liền đứng lên, "Mắt của nàng làm sao đỏ?"
Thư Khinh Thiển ngây ra một lúc, lắc lắc đầu, đem chuyện Hạ Tâm Nghiên tìm nàng nói cho Mặc Quân.
Mặc Quân cười cười, "Nhìn nàng ấy dáng vẻ tham tài, nhưng ngược lại rất trọng tình."
"Nàng ấy rất trượng nghĩa."
"Nàng cứ giữ vật này đi, ta cũng nghĩ tới những gì Tâm Nghiên nói, kẻ địch ở trong tối, chúng ta nhất định phải sớm chuẩn bị. Còn về thứ tốt, sau này ta lại trả cho nàng ấy."
Thư Khinh Thiển gật đầu, nhưng lại đối chuyện sau này có chút lo lắng, bất kể bồi dưỡng thế lực như thế nào, cũng khó có thể đối kháng Thiên Thánh Điện.
Mặc Quân tựa hồ cũng biết tâm tình của nàng, "Nàng đừng lo lắng, chúng ta chỉ cần nắm giữ thực lực nhất định, đủ khả năng bảo vệ Nguyệt di liền được, cái khác chúng ta cùng nhau nỗ lực, trước mắt hắn sẽ không đối chúng ta đuổi tận gϊếŧ tuyệt, bằng không hắn cũng không đưa Yên Nguyệt Thần Kính cho chúng ta."
Thư Khinh Thiển có chút khổ sở, "Hồng Loan có phải đã bị đoạt xá? Đám người kia gϊếŧ cả ngôi làng chỉ vì muốn đưa Thần Kính cho chúng ta sao?"
Mặc Quân ôm lấy nàng, "Nàng đừng khổ sở, là bọn họ quá điên cuồng mất trí, Hồng Loan ngoại trừ cố ý đưa thần kính cho chúng ta, hẳn là còn làm những chuyện khác, ta đã sớm hoài nghi cô ta, bây giờ lại càng thêm xác định cô ta có vấn đề."
"Nàng đã sớm hoài nghi, vì sao không nói cho ta biết?" Thư Khinh Thiển có chút âm u, Mặc Quân luôn như vậy, cái gì đều giấu nàng.
Mặc Quân nhìn thấy Thư Khinh Thiển phát giận, vội vã nhận sai: "Là ta không tốt, lúc đó nàng quá khổ sở, thật vất vả cứu được Hồng Loan, nếu ta nói cô ta là giả, chỉ sợ nàng không thể tiếp thu. Hơn nữa ta chỉ là suy đoán, nếu như đoán sai sẽ làm nàng tổn thương thêm lần nữa, vì lẽ đó ta mới dặn Nguyệt di cẩn thận, xin lỗi nàng."
Thư Khinh Thiển chỉ là nhất thời sinh khí, làm sao sẽ thật trách Mặc Quân. Hiện tại thấy Mặc Quân nghiêm túc nói xin lỗi, nàng lại có chút ngại ngùng, "Ta không có trách nàng, ta chỉ không hiểu vì sao bọn họ phải tốn nhiều tâm tư như vậy, vội vàng đem thần kính đưa cho chúng ta? Lẽ nào hắn không biết cách mở khóa thần kính, muốn thử xem chúng ta có thể mở được không?"
"Cũng có khả năng."
"Hắn chắc là không biết Lang Gia đã tu ra hình thể, bằng không cũng không dùng đến cách kia." Thư Khinh Thiển đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngưng thần nói.
Mặc Quân gật gật đầu, thấy nàng lại một mặt nghiêm nghị cau mày suy tư, đột nhiên tiến đến gần, "Khinh Thiển không cần hao tâm tốn sức như vậy, trước đừng nghĩ nữa, ta dẫn nàng đi một nơi rất tốt."
Thư Khinh Thiển nhìn gương mặt trầm tĩnh của nàng, thế nhưng rất nhỏ mà lộ ra một tia đắc ý, liền có chút bật cười, nhưng lại càng tò mò là địa phương gì có thể khiến Mặc Quân hứng thú như vậy.
Mặc Quân ôm nàng vào lòng, rất nhanh Thư Khinh Thiển liền phát hiện cảnh tượng trước mắt biến đổi, làm cho nàng quá mức ngỡ ngàng. Trước mắt là một mảng lớn vườn thuốc, bởi vì linh khí quá mức nồng đậm, toàn bộ vườn thuốc đều bị một tầng sương mù màu trắng ngà bao phủ, làm cho cảnh vật như ẩn như hiện.
Thư Khinh Thiển qua loa phỏng chừng, mảnh dược viên này phải rộng gấp mấy chục lần bên trong vòng tay Bạch Cửu Mị. Hơn nữa lại chứa đầy những linh dược quý giá mà khắp Tu Chân giới đều mơ ước, thậm chí có một số dược liệu từng xuất hiện vạn năm trước, bây giờ chỉ còn lưu lại trong thư tịch.
Ngoại trừ một mảnh nhỏ linh dược cấp bảy, còn lại mênh mông bạt ngàn đều là cấp tám cấp chín, còn một mảnh Hỏa Chi đang nở rộ. Những trân quả quý hiếm vạn người cầu không được đều có ở đây, đỏ rực cả một mảnh trời, khiến nàng nhìn đến cả người run lên. Nàng biết Mặc Quân giàu có, nhưng không ngờ lại giàu đến loại trình độ này. Tài nguyên ở Thiên Thánh Điện cũng chưa chắc có thể sánh kịp Mặc Quân. Trước kia Mặc Quân lấy Bích Linh Quả làm nước ép, thật không tính là gì.
Dáng vẻ của Thư Khinh Thiển càng khiến Mặc Quân suиɠ sướиɠ, "Khinh Thiển nhìn choáng váng? Hiện tại có phải cảm thấy vợ của nàng rất lợi hại không?"
Thư Khinh Thiển chỉ có thể sững người gật đầu, không còn gì để nói.
"Lang Gia Ngọc chính là túi trữ vật của Vực Chủ Vô Tận Hải Vực, loại không gian Tu Di Giới Tử này có sức chứa gấp vạn lần thông thường. Mấy trăm ngàn năm qua mỗi đời Vực chủ đều sẽ thu gom rất nhiều kỳ trân dị bảo để vào Lang Gia Ngọc, truyền đến bây giờ đã không phải người khác có khả năng tưởng tượng." Mặc Quân thăm thẳm nói.
Thư Khinh Thiển cuối cùng bắt đầu vận chuyển trí não bị đóng băng của mình, nàng vẫn luôn nói Hạ Tâm Nghiên là vạn ác công tử bột, bây giờ xem ra danh hiệu đó phải chuyển cho thê tử của nàng rồi!
Còn đang nghĩ, lọt vào tầm mắt một cây linh dược khổng lồ khiến cho Thư Khinh Thiển giật mình, "Tử... Tử Huyết Thần Đằng!"
Một đoàn dây leo màu tím uốn lượn lại đây, từ trong sương mù dần dần lộ rõ, kia không phải Tử Huyết Thần Đằng sao? Thư Khinh Thiển chợt nhớ lại lúc đó, Mặc Quân đột nhiên chém lệch về một bên, Tử Huyết Thần Đằng cũng lập tức buông ra cấm chế. Sau khi nó tự bạo, Mặc Quân dẫn theo đoàn người chạy cực kỳ nhanh, còn kịp vơ vét một bó dây đằng, lẽ nào hai bên đã sớm thương lượng tốt?
Mặc Quân mỉm cười, chậm rãi kể lại sự tình lúc đó. Một chiêu kiếm của nàng vừa vặn bổ về phía Kén Tằm, cũng chính là điểm yếu sinh mệnh của Tử Huyết Thần Đằng, khiến cho nó vô cùng tuyệt vọng. Mặc Quân phát hiện bên trong Kén Tằm có viên trái cây màu xanh lục, lập tức hiểu được Tử Huyết Thần Đằng những năm này vẫn luôn liều mạng thai nghén đời sau, bởi vậy nàng mới chém lệch, tha cho nó một mạng. Tử Huyết Thần Đằng tất nhiên hiểu được ý tứ của Mặc Quân, lúc này mới thả cho đoàn người rời đi.
Sau đó Mặc Quân đi tìm Tử Huyết Thần Đằng đàm phán, đồng thời cho nó thấy cảnh tượng giàu nứt đổ vách bên trong Lang Gia Ngọc, để nó tin tưởng nàng sẽ không đối nó có ý đồ. Bởi vì có hai tên tu sĩ cảnh giới Động Hư lẻn vào, Tử Huyết Thần Đằng khó có thể tự vệ, Mặc Quân nói thẳng cần năng lực của nó, vì lẽ đó nàng hỗ trợ tạo ra quả cầu sấm sét, cộng thêm sức mạnh huyễn cảnh của nó, mới có thể trình diễn một màn tự bạo ngoạn mục, cũng chấm dứt ý đồ của những kẻ khác, thuận tiện đem Tử Huyết Thần Đằng cất vào Lang Gia Ngọc.
Thư Khinh Thiển nhìn Mặc Quân, trong mắt tràn đầy thán phục cùng sùng bái, làm Mặc Quân không nhịn được cười ra tiếng, "Khinh Thiển, nàng thế này thực sự rất đáng yêu." Khiến Thư Khinh Thiển đỏ bừng mặt.
Mặc Quân thu cười, nhìn Tử Huyết Thần Đằng: "Thương tích sao rồi, như thế nào không dưỡng thương bên trong Hỗn Độn Thổ?"
Thư Khinh Thiển cũng không biết nên nói cái gì, thời kỳ thượng cổ lưu lại một mảnh linh thổ cực kỳ quý hiếm, gọi là Hỗn Độn Thổ. Phàm là thực vật cắm rễ bên trong liền cấp tốc trưởng thành, phẩm chất tăng cường rất nhiều, thương tích gì cũng sẽ khôi phục. Quả thực là vườn thuốc chí bảo!
Trong lúc Thư Khinh Thiển còn đang cảm thán, Tử Huyết Thần Đằng giật giật dây leo, phát ra âm thanh nhu hòa tựa như nữ tử: "Không vấn đề, ta khôi phục rất tốt, chỉ là muốn đi ra cảm tạ, cảm ơn ngươi đã cứu ta cùng hài tử của ta!"
Mặc Quân đạm nhạt nói: "Không cần khách khí, Tử Huyết Thần Đằng trên đời chỉ còn lại một mình ngươi, nếu ngươi lạm sát mạng người, ta nhất định không do dự đem mẹ con ngươi chôn vùi, nhưng ngươi là có khổ tâm, huống hồ ta cũng cần ngươi."
Trong lòng Thư Khinh Thiển rất vui vẻ, lúc đó nàng cũng cảm giác được Tử Huyết Thần Đằng bi thương cùng khổ sở, bây giờ cũng coi như đại hoan hỉ. Chỉ là nàng đối với nó vẫn có chút sợ hãi.
Tử Huyết Thần Đằng nhìn Thư Khinh Thiển, hạ giọng nói: "Trước đó ra tay hạ sát chiêu, thỉnh cô nương tha thứ, ta chỉ là muốn bảo vệ hài tử trong bụng mình, vì lẽ đó không thể làm khác."
Thư Khinh Thiển cũng rõ ràng, làm mẫu thân tự nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ hài tử, lập tức mỉm cười, "Ta hiểu được, hiện giờ chúng ta xác thực là nhân họa đắc phúc, đương nhiên sẽ không lại canh cánh trong lòng. Chỉ là hài tử của ngươi đâu, lẽ nào sinh ra rồi?"
Tử Huyết Thần Đằng tựa hồ rất vui vẻ, có chút kích động nói: "Ta vừa mới hạ sinh, để ta cho các ngươi nhìn nhìn!" Trong giọng nói tràn đầy suиɠ sướиɠ.
Qua nửa ngày Thư Khinh Thiển cũng không thấy hài tử, đang chuẩn bị hỏi, nhưng lại nghe Mặc Quân nói: "Nàng nhìn dưới chân."
Thư Khinh Thiển cúi đầu xuống, quả thực không dám tin con mắt của chính mình, đây là Tử Huyết Thần Đằng hài tử?