Nàng vẫn là đã quên nàng rồi. Bất quá không quan hệ, nàng đã không còn là cô hồn chỉ có thể bị giam cầm rồi, nàng có thể đi theo bên người nàng....
--------------
Ngày đó nơi rừng Tuyệt Tích phong vân đột biến, rất là quái dị. Nàng ở rừng Tuyệt Tích trăm năm, cũng đã gặp rất nhiều dị bảo kỳ vật xuất thế khiến cho thiên địa dị biến, nhưng lại chưa bao giờ như hôm nay làm cho nàng tâm thần bất an như vậy.
Mặc Quân xưa nay bình tĩnh tự kiềm chế, tuy có chút tâm thần bất định, nhưng cũng không chút nào hiển lộ, lẳng lặng ngồi ở trên ghế vuốt nhẹ ly bạch ngọc, không biết đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên ly bạch ngọc trong tay rớt xuống, rơi xuống bàn gỗ phát ra tiếng vang nặng nề. Tay Mặc Quân dừng ở không trung, chỉ chốc lát sau bắt đầu có chút run rẩy.
Nàng cảm giác được triệu hồi đến từ sâu trong linh hồn, là Lang Gia Chuyển Hồn Ngọc của nàng, làm sao có thể?
Nàng không biết đã bao lâu không cảm nhận được tinh thần của nó dao động. Từ sau lần đại chiến kia, nó đem hồn phách còn sót lại của nàng đến hạ giới trong tuyệt vọng, từ đó không còn tin tức, nếu không phát hiện bản thân bị nó cầm cố ở trong khu vực này, nàng sớm cho rằng nó đã rơi mất.
Nhưng kỳ lạ chính là từ sau khi nàng tu dưỡng ở trong Chuyển Hồn Ngọc tỉnh lại, nó cũng chỉ ràng buộc hồn phách của nàng, nhưng lại chưa bao giờ làm cho nàng cảm giác được sự hiện hữu của nó, càng đừng nói đến thu hồi nó. Hôm nay vì sao vô duyên vô cớ triệu hoán nàng?
Mắt nàng khẽ hạ, môi mỏng khẽ nhếch, sắc mặt tái nhợt, vài sợi tóc đen nhẹ nhàng liêu phiêu trước ngực, đi đến trước cửa giơ tay điểm một cái, hai cửa đá mở ra.
Nhẹ nhàng đi tới cửa động, ngẩng đầu nhìn mây đen dày đặc, bầu trời sấm vang chớp giật, nhìn không ra ý tứ hàm xúc trong mắt.
Rũ xuống mí mắt, ngưng thần cảm ứng phương vị của ngọc bội. Giữa lúc chuẩn bị đi qua thì hết thảy âm thanh ầm ĩ đều bị chôn vùi, nếu không phải có bầu trời vẫn khi sáng khi tối nhắc nhở nàng đây là sự thật, nàng sẽ cảm thấy đây là ảo giác của mình.
Lập tức nàng dừng chân, đứng yên tại chỗ, thấy được hết thảy chuyện phát sinh giữa hồng y nữ tử cùng hắc y nhân, trong lúc nhất thời cũng không còn suy nghĩ về chuyện Lang Gia Ngọc.
Nàng lặng lẽ dõi xem tất cả sự việc kia. Lại là phản bội cùng một hồi tàn sát. Tại sao con người luôn phức tạp như vậy? Không ngừng tính toán âm mưu mưu cầu quyền lợi, thật sự có ích sao? Khi hồi ức cũng dài dằng dặc như sinh mệnh, là thảm hại hay là phồn hoa, hay ân oán triền miên, tất cả rồi sẽ bị lãng quên, cuối cùng chỉ còn sót lại cô tịch cùng mờ mịt.
Khi ánh mắt nàng rơi đến trên mặt hồng y nữ tử, đồng tử hơi co lại. Khuôn mặt này xa lạ mà lại quen thuộc, rõ ràng giống nàng như đúc. Trên đời này lại có chuyện trùng hợp thế sao?
Lúc này thanh âm trào phúng mà bi thương của nữ tử truyền đến bên tai. Chân nàng vừa bước ra chậm rãi thu trở về, chậm mất rồi. Quả nhiên thấy hồng y nữ tử ngã trên mặt đất, không còn một tia sinh khí.
Mà hắc y nhân kia chẳng biết tại sao hốt hoảng rời đi, Mặc Quân thật sâu hạ mắt, đi đến bên cạnh nữ tử, kết quả xảy ra dị biến...
Thế nhưng khi đạo sấm sét kia hạ xuống, nàng ngược lại chẳng có cảm xúc gì. Cũng tốt, nếu như tiêu tán cũng coi như giải thoát rồi. Một mình sống ở mảnh rừng này, không thể làm cách nào để rời đi, cũng không thể để người ta phát hiện. Nàng cam chịu cuộc sống cô tịch, nhưng lại không muốn tự kết liễu chính mình uất ức như thế, hơn nữa cũng có người làm nàng không bỏ xuống được. Thời gian vô tận với người khác là đặc ân, nhưng với nàng là hình phạt tàn nhẫn nhất.
Chỉ là sấm sét kia chưa kịp bổ xuống người, nàng đã bị một cỗ đạo lực vô hình kéo vào trong cơ thể nàng kia, nàng lại vô lực phản kháng. Mà đạo sấm sét nọ trực tiếp đánh vào trên người nữ tử, Mặc Quân tự nhiên không cách nào may mắn thoát khỏi, chỉ cảm thấy hồn phách vừa mới bị kéo đau đớn lại tiếp tục bị sấm sét tàn phá, loại thống khổ này suýt chút nữa làm cho nàng không tụ được hồn phách.
Nếu không có Lang Gia Chuyển Hồn Ngọc xuất ra linh lực bảo vệ hồn phách của nàng, nàng sợ đã hồn phi phách tán.
Như thế dưới sự bảo vệ của Lang Gia Chyển Hồn Ngọc, nàng tựa hồ hôn mê hồi lâu mới cùng thân thể này dung hợp.
Khi tỉnh lại, Lang Gia Ngọc đã tự động treo ở bên hông nàng. Đưa mắt nhìn xung quanh đã là một vùng phế tích, cả ngọn núi hoàn toàn không thấy được dáng vẻ xanh tươi um tùm ngày xưa, lại nhìn cơ thể này, y phục trên người rách tả tơi, đã hoàn toàn không giấu được thân thể. Nhìn thân thể không thuộc về mình này Mặc Quân rất là không thích ứng, dù sao nàng đã tồn tại dưới dạng hồn phách gần một trăm năm.
Không đợi nàng nghĩ tiếp, trong kinh mạch liền cảm thấy một hồi đau đớn. Sắc mặt của Mặc Quân trong nháy mắt trắng bệch, thân thể gắng gượng cắn môi không cho tiếng rên phát ra.
Thân thể này là đơn hỏa linh căn, còn nàng là băng linh căn vốn tương khắc. Lúc này hai linh căn đang công kích mãnh liệt nhau ở đan điền. Thừa dịp ý thức còn thanh tỉnh, nàng tranh thủ lảo đảo trở lại hang động, bày xuống trận pháp, liền hôn mê bất tỉnh, bỏ ra gần một tháng mới đem hỏa linh căn áp chế ở trong góc đan điền. May mà không bị người phát hiện cửa động.
Lúc Thư Khinh Thiển các nàng tiến vào, nàng còn đang trong rừng Tuyệt Tích rèn luyện làm quen với thân thể mới, đột nhiên phát hiện phong ấn nàng hạ đã bị hủy, lập tức cảm thấy không ổn. Vội vã trở lại, vừa vặn cứu Thư Khinh Thiển.
Mặc Quân vừa hồi tưởng những chuyện xảy ra vừa kể sơ qua cho Thư Khinh Thiển cùng Hạ Tâm Nghiên các nàng.
Thư Khinh Thiển các nàng tốn hồi lâu mới tiêu hóa được lời của Mặc Quân. Từ miêu tả của Mặc Quân, người giết Phượng Vũ Ly hẳn là người của Thiên Thánh Điện, hơn nữa là người Phượng Vũ Ly vô cùng tin cậy. Mặc Quân phải cẩn thận không thể để cho người của Thiên Thánh Điện phát hiện. May là đám người Thiên Thánh Điện tự cho mình siêu phàm, luôn mặc trang phục Thiên Thánh Điện, tránh đi cũng dễ dàng.
"Chẳng trách ta trông thấy nơi vết nứt tựa hồ có một người nằm, hiện tại có thể giải thích dấu vết kia. Nói như vậy là do ngọc của ngươi dẫn đến tất cả những thứ này, vì nó muốn tìm một thân thể cho ngươi, Phượng Vũ Ly cùng ngươi giống nhau như đúc, vì lẽ đó bị tuyển chọn rồi!" Thư Khinh Thiển bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Ngươi thật là lợi hại, ngươi gây ra động tĩnh cơ hồ kinh động cả Tu Chân giới đó. Còn chuyển hồn ngọc cái gì đó của ngươi, rốt cuộc là cái gì, lợi hại như vậy?"
"Lang Gia Chuyển Hồn Ngọc, là Thượng Cổ thần khí, truyền thuyết là do một vị cao thủ Đại Thừa kỳ luyện chế, có thể bảo tồn linh hồn nguyên thần của tu sĩ, cho dù thần hồn câu diệt, nó cũng có thể trong nháy mắt ngưng tụ tàn hồn, mang ngươi chạy trốn." Mặc Quân trầm lặng nói.
"Ngươi nói lúc trước ngươi là hồn thể, vậy ngươi được nó cứu sao? Trước đây đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi lại biến thành như vậy?" Thư Khinh Thiển nhẹ nhàng hỏi, trong nội tâm có chút khổ sở cùng đau lòng, không biết là ai thương tổn nàng đến thế!
"Ừm, về phần chuyện này đã qua lâu rồi, sớm đã không còn quan trọng."
Thư Khinh Thiển thấy nàng không muốn nói, cũng chỉ có thể coi như vậy. Nhìn nàng lẳng lặng ngồi dưới tán cây, vài vạt nắng xuyên qua tán lá chiếu lên khuôn mặt nõn nà như tuyết của nàng, lẽ ra nên thật ấm áp, nhưng lại lộ ra lạnh nhạt cùng bi thương không che giấu được, làm Thư Khinh Thiển cực không dễ chịu. Nàng không nên lộ ra loại vẻ mặt này, nàng hẳn là vĩnh viễn như vậy thanh nhã thanh lãnh, sẽ không buồn thương.
"Yêu nghiệt, ngươi nói ngươi cảm giác được phong ấn bị hủy ngươi mới chạy về, vậy quái vật kia là ngươi phong ấn rồi, tên kia buồn nôn như vậy, chúng ta chưa từng nghe nói, đến cùng là cái gì vậy?" Hạ Tâm Nghiên cảm thấy bị vật kia đánh thảm như vậy còn không biết là cái gì, tuyệt đối là không thể nhịn.
"Sách cổ viết: Thiểu Hàm Sơn, không cỏ cây, chỉ toàn vách đá. Có thú yêu, thân hình trâu ngựa, mặt hình người. Âm thanh như trẻ sơ sinh, thích ăn thịt người. Tên gọi Áp Dữ!"
"Áp Dữ, hình như chúng ta chưa từng nghe qua loại vật này." Thư Khinh Thiển cùng Hạ Tâm Nghiên nói.
"Ban đầu khi ta bị mang tới rừng Tuyệt Tích thì Chuyển Hồn Ngọc cũng vô tình mang nó theo, ta lúc đó cực kỳ suy yếu, sợ nó gieo vạ muôn dân, mà nó chính trực ngây thơ, ta mới miễn cưỡng đem phong ấn. Không ngờ các ngươi lại xông vào chỗ ở của ta phá hỏng phong ấn." Nói liếc mắt hai người, ánh mắt u lãnh.
Hạ Tâm Nghiên có chút đuối lý, ngượng ngùng không có lên tiếng.
"Xin lỗi, chúng ta chỉ là muốn tìm rõ tình huống, không biết nơi đó là chỗ ở của ngươi. Hơn nữa ngoại trừ cái hộp kia, ta không động đến cái gì hết!" Thư Khinh Thiển có chút lúng túng, dù sao lẻn vào nhà người khác, còn phá huỷ phong ấn, thực sự không vẻ vang.
"Ừm, ta nhớ ngươi sẽ không có động hộp đi? Bất quá cửa đúng là ngươi mở ra." Mặc Quân cường điệu chữ "ngươi", trêu đến Hạ Tâm Nghiên trực tiếp cắn răng.
"Làm sao ngươi biết được? Rất kỳ quái, ta đưa tay vạch vài đường, cửa liền mở ra. Không biết tại sao ta cảm giác đã từng thấy qua trong mộng, bằng không như thế nào luôn luôn tồn tại một cảm giác quen thuộc không giải thích được." Thư Khinh Thiển có chút vướng mắc giải thích loại cảm giác không cách nào hình dung này.
Mặc Quân nghe thấy lời của nàng trong mắt loé ra một tia thích thú, tiếp theo lại có chút thất lạc. Nàng vẫn là đã quên nàng rồi. Bất quá không quan hệ, nàng đã không còn là cô hồn chỉ có thể bị giam cầm rồi, nàng có thể đi theo bên người nàng!
Nhìn vẻ mặt Thư Khinh Thiển có chút cuống cuồng, nàng thấp giọng nói nhỏ: "Có lẽ chúng ta hữu duyên, cho nên nàng sớm mơ thấy qua?"
Hữu duyên, Mặc Quân nói các nàng hữu duyên, đúng thế! Nếu không hữu duyên nàng làm sao chỉ với ngăn ngắn nửa ngày liền ăn ý với nàng như vậy, lại thế nào liền bị nàng bắt đi tâm thần, cướp lấy tầm mắt, cảm giác nàng quen thuộc như thế.
"Ừ, giữa chúng ta rất có duyên!" Thư Khinh Thiển cười đến rất là rực rỡ, không giống với vẻ nhẹ nhàng thản nhiên lúc trước, cả người có vẻ thần thái vô hạn.
Mặc Quân nhìn nàng có chút xuất thần lại có chút... hoài niệm. Duyên phận của chúng ta đã sớm bắt đầu rồi, hiện tại chính là sự tiếp diễn.
"Ơ, Thư Thư... Khinh Thiển, chưa từng thấy ngươi cười phơi phới như vậy nha! Yêu nghiệt quả nhiên là yêu nghiệt, thay đổi cái hồn vẫn là yêu nghiệt như thế!" Hạ Tâm Nghiên cười đến vô cùng muốn ăn đòn.
"Ta đây có phải hẳn là tiếp tục làm một số chuyện giống yêu nghiệt Phượng Vũ Ly kia, thế mới xứng với hai từ yêu nghiệt!" Mặc Quân cười lạnh một tiếng, trên tay hiện lên một thanh băng kiếm. Nàng suy đoán ở tình huống kia, Hạ Tâm Nghiên khẳng định bị Phượng Vũ Ly mạnh mẽ chỉnh đốn một lần.
Hạ Tâm Nghiên "..."
Hạ Viêm cùng Hạ Hành có chút sợ Mặc Quân thực động thủ, vội vàng nói: "Tiểu thư nhà ta chỉ là thích nói giỡn, Mặc cô nương chớ cho là thật."
Mặc Quân đương nhiên không có muốn động thủ, gật gật đầu đem kiếm hóa thành một vũng nước, nhẹ nhàng phủi vạt áo đứng lên. Nhìn sắc trời, đã sớm qua giữa trưa, không qua vài canh giờ nữa trời sẽ tối sầm.
"Các ngươi bây giờ tính toán thế nào? Nếu như chuẩn bị rời đi, hiện tại nên lên đường rồi."
"Chúng ta vẫn chưa thể rời đi, Thiển Thiển đến rừng Tuyệt Tích là muốn tìm đồ vật cực hàn, nghe tu sĩ trở lại nói qua rừng Tuyệt Tích có một ngọn núi hàn khí cực thịnh, tuyết đọng bất biến. Nơi đó hẳn là có vật chúng ta muốn." Hạ Tâm Nghiên đáp lại, thuận tiện đem từ "thúc thúc" chết tiệt nọ đổi thành Thiển Thiển.
Mặc Quân nghe vậy hơi nhíu mày lại, Thư Khinh Thiển thấy vội nói: "Như thế nào, chính là có vấn đề gì sao?"
"Không có, chỗ kia ta từng thấy qua, xác thực cực kỳ lạnh lẽo. Địa vực không lớn, núi cũng rất cao, theo lý thuyết cực kỳ dễ thấy. Chính là ta qua lại mấy lần đều không thể phát hiện, chính là giữa trưa hôm nay ngẫu nhiên đi qua liền nhìn thấy từ xa, vốn định đến kiểm tra một chút, lại..."
"Lại bị chúng ta phá vỡ phong ấn, chỉ có thể chạy về!" Hạ Tâm Nghiên nói tiếp.
Mặc Quân nhẹ nhàng gật đầu.
"Núi tuyết kia xuất hiện có hạn định thời gian, trước cũng đã nghe người nọ nói qua, nguyên lai là thật sự. Cư nhiên có thể đem toàn bộ sơn phong ẩn giấu đi, e rằng đồ vật trên kia không đơn giản." Thư Khinh Thiển có chút lo âu,nghĩ lần này lấy được đồ vật khó khăn trùng trùng, nhưng nếu như muốn nàng từ bỏ, tuyệt đối không thể.
Tuy Nguyệt di một mực nói vết thương kia không nghiêm trọng, nhưng Thư Khinh Thiển có thể cảm giác sinh lực của nàng ngày càng mất đi. Nàng không có cha mẹ người thân, chỉ có Nguyệt di, nàng không thể để cho nàng có chuyện!
Nhưng là Hạ Tâm Nghiên các nàng không cần thiết đi liều mạng, nàng đã giúp nàng rất nhiều. Thư Khinh Thiển nhìn Hạ Tâm Nghiên mở miệng muốn nói, liền bị Hạ Tâm Nghiên trầm mặt cắt đứt.
"Thiển Thiển, ta biết rõ ngươi muốn nói cái gì, đừng nói với ta cái gì chỗ đó quá nguy hiểm, không cần phải đi mạo hiểm, ta không muốn nghe. Ta đã nói sẽ đi cùng ngươi liền nhất định sẽ đi! Nếu ngươi quyết định đi rồi, khẳng định là có hi vọng, nếu như chắc chắn phải chết ngươi đi rồi cũng vô dụng, ta liền không tin ta so với ngươi xui xẻo như vậy."
Mặc Quân nhìn Hạ Tâm Nghiên, có chút kinh ngạc tán thưởng. Vị này cũng coi là người có tính tình.
"Khinh Thiển cũng không nên quá lo lắng, bất kỳ địa phương nào dù hung hiểm thế nào cũng có sinh cơ, các ngươi tu vi không thấp, chỉ cần cẩn thận một chút, chưa chắc sẽ gặp phải nguy hiểm. Nếu không được nữa, còn có ta đây, cho dù không thể bảo toàn các ngươi, vẫn có thể mang các ngươi thoát thân." Mặc Quân nhìn Thư Khinh Thiển mặt lo lắng, nhẹ giọng an ủi.
"Ngươi cũng đi theo ta... Chúng ta đi cùng nhau! Nhưng mà..." Thư Khinh Thiển rất là kinh ngạc kích động, bất quá vừa nghĩ tới hung hiểm không biết, lại bắt đầu cuống.
"Không nhưng nhị gì nữa. Ta cũng có chút hiếu kì đối với nơi kia. Hơn nữa nàng cũng không có lý do ngăn ta, ta không phải bằng hữu thân nhân của nàng."
Thư Khinh Thiển có chút ngơ ngác, cảm thấy bề ngoài câu nói của Mặc Quân rất là hờ hững, nhưng mặt sau luôn cảm giác có chút không diễn tả được, cảm giác thấy hơi ganh tị. Không, không. Nhất định là nghĩ nhiều quá rồi, Mặc Quân làm sao lại đi ganh tị!
Thấy biểu lộ của Thư Khinh Thiển, Mặc Quân cũng cảm giác mình có chút thất thố, chỉ bất kể là ruồng bỏ hay bị lãng quên đều tổn thương như vậy.
"Đừng tiếp tục nhiều lời rồi, ta đi thu thập một chút, sau đó liền đi!" Mặc Quân lại khôi phục lạnh nhạt, ném ra câu nói, trực tiếp đi vào trong hang động, chỉ để lại một bóng lưng thanh lãnh, mang theo một chút hiu quạnh cô tịch, nắng chiều rơi trên thân ảnh nàng cũng có vẻ vắng lặng ảm đạm.
"Yêu nghiệt này làm sao rồi? Mới vừa rồi không phải còn tốt sao?" Hạ Tâm Nghiên khó hiểu hỏi.
Thư Khinh Thiển lắc đầu không nói. Nàng sợ nhất gặp phải khí tức ảm đạm như thế của Mặc Quân, sẽ làm cho tim nàng khó chịu đến phát đau. Cho dù mới chỉ biết nàng nửa ngày, rất khó mà tin nổi, nhưng là sự thật.
Nàng cũng không biết tại sao Mặc Quân lại đột nhiên như vậy, chẳng lẽ là mình nói sai? Vừa mới nghĩ tới có thể là do mình sai, trong lòng Thư Khinh Thiển càng khó chịu, mặc kệ Hạ Tâm Nghiên, bản thân cũng đi vào động.
Đẩy ra cửa đá, tà dương ngoài cửa theo vào, ôn nhu chiếu qua Thư Khinh Thiển, phủ khắp người nàng và rơi rụng trên mặt đất, trên mặt bàn, xua tan bóng tối mờ ảo. Quang ảnh đan xen, Thư Khinh Thiển thấy gương mặt thanh nguyên nhã trí của Mặc Quân trong ánh nắng chiều, lộ ra vẻ đẹp mê hoặc khó nói nên lời. Đôi mắt ngọc tựa như cũng dung nhập dương quang, sáng ngời mà ấm áp, lúc này đang ôn nhu nhìn nàng.
---------------------
Danh Sách Chương: