Hôm đó chủ nhiệm lớp điểm danh vắng mặt hai người, chính là Giang Ngộ và cái tên nam sinh ồn ào không có tố chất kia, tên là Châu Mạt. Nghe nói gia cảnh cũng không tệ, nghĩ một chút cũng biết gia thế chênh lệch cũng không có cách nào hoà lẫn với Giang Ngộ được, lấy gia cảnh chênh lệch và cái thành tích nát của Châu Mạt cũng không thể vào được lớp một bọn họ.
Vừa nghĩ đến mình mượn người bạn học giàu có này hai đồng, Lâm Linh đã cảm thấy rất xấu hổ.
Ngày hôm sau sau khi mượn tiền, cô còn bỏ một tờ một trăm đồng mới tinh vào trong cặp, nếu gặp sẽ rất bất lịch sự nên định trả lại tiền cho cậu ta.
Không ngờ ngày hôm sau khi Lâm Linh vừa bước vào lớp học đã đụng phải cậu ta. Bất lịch sự hay là rất bất lịch sự, nhìn thấy “người vay tiền” là cô cũng không nhìn một cái, như là không quen biết cô, mặt lạnh thẳng tắp đi qua bên người cô ra ngoài.
Sao cậu ta cứ không vui suốt ngày vậy? Ngày hôm qua không vui, ngày hôm nay cũng không vui! Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lâm Linh, ý nghĩ thứ hai là, lại đi sớm tự học nữa!
Lâm Linh ngồi xuống một chỗ, lấy sách giáo khoa ngữ văn mà đêm qua đã chuẩn bị bài ra, mở bài đầu tiên, cúi đầu xuống chăm chú đọc thầm.
Giáo viên còn chưa đến, Mạnh Toàn quay người xuống dưới lén lút nói chuyện bàn tán với bạn học nữ ngồi đằng sau.
“Cậu có biết không Tiểu Kỳ, nghe nói sáng sớm hôm nay lại có bạn nữ không sợ chết mang theo mấy người đến định cản Giang Ngộ lại đấy, muốn đưa thư tình cho cậu ta.”
“Mình nhìn thấy rồi, thật là to gan!” Tiểu Kỳ liếc nhìn cửa trước cửa sau lớp học, không thấy bóng dáng giáo viên đâu mới yên tâm hóng hớt với Mạnh Toàn, nhỏ giọng kích động nói: “Nữ sinh kia đúng là không có chút đầu óc nào, chẳng lẽ cô ta không biết Giang Ngộ ghét nhất là cái loại cực kỳ chủ động lại còn không có đầu óc này sao, còn gióng trống khua chiêng dẫn theo nhiều người như thế đến tỏ tình, cười chết mình ha ha ha ha ha.”
Mạnh Toàn nói: “Bây giờ mới chỉ là ngày đầu khai giảng thôi mà ha ha ha ha ha, không ngờ sau khi lên cấp ba Giang Ngộ vẫn được chào đón như vậy, may mà mình không thích loại như cậu ta, mình thích kiểu xinh đẹp, văn vẻ lịch sự cơ.”
Tiểu Kỳ nói: “Haiz… mình lại rất thích cậu ta, vừa đẹp trai lại vừa giàu có, thành tích học tập lại tốt, cậu biết không, nhà cậu ta giàu nhất thành phố C này, Giang thị chính là gia đình cậu ta đấy…”
Lâm Linh muốn yên lặng đọc hết bài, nhưng Mạnh Toàn lại ngồi ngay bên cạnh cô, tiếng bọn họ nói chuyện có chút lớn, quấy nhiễu đến suy nghĩ của cô, hơn nữa chuyện bọn họ đang bàn tán cũng rất thú vị… Cho nên vô tri vô giác, mắt Lâm Linh vẫn còn đang nhìn sách giáo khoa nhưng lỗ tai và linh hồn sớm đã bị chuyện bọn Mạnh Toàn nói hấp dẫn, lỗ tai căng dài ra, lén lút nghe các cô nói chuyện.
Lúc đang nghe bọn họ nói nhà Giang Ngộ cực kỳ giàu có, Lâm Linh bất giác cho tay vào trong cặp, trong cặp có một tờ một trăm đồng mới tinh, cô đã chuẩn bị nếu đụng phải anh thì trả cho lịch sự.
Bây giờ xem ra một trăm đồng này đối với anh mà nói cũng không có gì quan trọng lắm, nếu cô còn cố ý cầm lấy mang trả anh, nhỡ may bị anh hiểu lầm mình không có ý tốt thì sao? Ngày hôm qua cũng đủ để anh hiểu lầm cô rồi! Nhưng nếu như không trả…, cầm một trăm đồng của anh mà chẳng làm gì, cô cũng sẽ rất xấu hổ.
Càng nghĩ Lâm Linh càng có chút bối rối, đột nhiên Mạnh Toàn quay sang nói với Lâm Linh: “Lâm Linh, có phải cậu muốn nói chuyện bàn tán với bọn mình không, vậy cậu đến đây đi, chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
Lâm Linh vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần, các cậu cứ nói chuyện đi, mình đang đọc sách.”
“Ồ, vậy được rồi.” Mạnh Toàn cũng không ép buộc, quay đầu lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Tiểu Kỳ.”
Trong lớp học ồn ào, Lâm Linh vẫn nghe thấy Tiểu Kỳ nhỏ giọng nói: “Haiz, cậu nói với cậu ta làm gì, nghe nói trong nhà cậu ta rất… Cậu cũng đừng cản trở việc học của cậu ấy.”
Sau đó Mạnh Toàn dừng lại một lát, cũng nói cực kỳ bé: “Không sao đâu, mình chỉ hỏi một câu thôi mà, mọi người đều là bạn học, giao lưu một chút cũng tăng cảm tình.”
Bọn họ nói chuyện rất nhỏ, tiếc là Lâm Linh đã nghe thấy hết.
Từ nhỏ đến lớn cô đã nghe quen rồi.
…
Sáng sớm tự học chưa xong, giáo viên chủ nhiệm bước vào, đằng sau còn có hai người đàn ông mặc trang phục rằn ri đi theo.
“Được rồi, mọi người dừng lại đi.” Chủ nhiệm lớp vỗ tay, mọi âm thanh khác nhau trong lớp lập tức im bặt.
Sau đó giáo viên chủ nhiệm bắt đầu tuyên bố việc huấn luyện quân sự, sau khi tuyên bố xong trong lớp học tràn ngập đau thương, cả đám đều miễn cưỡng đi xuống lầu huấn luyện quân sự.
Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc vỗ vỗ lên bục giảng, mọi người mới miễn cưỡng đứng dậy, đi theo hai người đàn ông mặc trang phục rằn ri đi nhận đồng phục rằn ri.
Lâm Linh cũng không muốn, bởi vì cô vừa được dì cả ghé thăm, bụng có chút âm ỉ đau, căng lên, không phải là rất đau nhưng vô cùng khó chịu.
Đợi sau khi mọi người đều ra khỏi lớp, Lâm Linh mới đi đến trước mặt giáo viên chủ nhiệm, ngập ngừng nói: “Cô Lý, em đến kỳ kinh nguyệt rồi, là ngày đầu tiên nên hơi khó chịu, có thể không đi huấn luyện quân sự được không ạ?”
Trước giờ cô Lý luôn thích những bạn học có thành tích tốt, trong mắt cô, gia đình giàu có hay không cũng không sao cả, cô thích những đứa trẻ ngoan có thành tích tốt lại nghe lời thầy cô, mà Lâm Linh lại là học sinh như vậy nên đối với yêu cầu của Lâm Linh, cô Lý rất hiền lành: “Vậy để cô đi nói với huấn luyện viên một lát, trước hết hôm nay tạm thời em cứ nghỉ đi. Nhưng hiệu trưởng yêu cầu rằng không được cho ai vào trong lớp một, vậy đi, em cầm sách vở đến đình nghỉ mát sau núi ngồi đọc sách được không?”
Trường trung học có diện tích rất lớn, lớn đến nỗi bên cạnh bãi tập có một khu rừng nhỏ, trường trung học xây một cái đình nghỉ mát ở trong này, bình thường sẽ có rất nhiều giáo viên và học sinh lúc nhàn rỗi đều thích đến chỗ này chạy.
“Được ạ, cô Lý.” Lâm Linh ngoan ngoãn gật đầu.
“Ừ, ngoan.” Cô Lý vỗ vỗ bả vai Lâm Linh, rất hài lòng đi ra ngoài xin nghỉ giúp Lâm Linh.
Lâm Linh lấy sách toán và sách ôn luyện tiếng anh từ trong ngăn bàn ra, định mang đến sau núi làm.
Phong cảnh phía sau núi rất đẹp, nhánh cây xung quanh đình nghỉ mát cũng được công nhân làm vườn cắt tỉa rất đẹp, Lâm Linh nhìn một lúc rồi thu hồi tầm mắt, mở sách luyện tập trên bàn ra, chuẩn bị bắt đầu làm bài.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, tiếng lá cây héo rũ bị dẫm nát truyền đến tiếng sàn sạt, Lâm Linh ngẩng đầu nhìn về phía sau, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Ngộ.
Giang Ngộ không ngờ lại thấy thứ phiền toái này, nhíu mày, rất nhanh dời ánh mắt đi, không định nói nhảm với cô.
Lâm Linh nhìn thấy anh đi về hướng ra ngoài trường, cô nghĩ có thể là anh không biết chuyện huấn luyện quân sự, mặc dù anh rất vô duyên nhưng cô không thể thấy chết mà không cứu được, nhìn anh mắc thêm một lỗi lầm nữa, cô luôn là một người tốt bụng.
Nhìn không chớp mắt thấy anh trực tiếp rời đi, Lâm Linh nhanh chóng nói: “Giang Ngộ, giáo viên bảo mọi người phải đi huấn luyện quân sự, ở ngay trong bãi tập bên cạnh, các học sinh đều đang ở đó.”
Giang Ngộ mặc kệ cô, ngay cả bước chân cũng không dừng.
Lâm Linh im lặng, lại nhìn bóng lưng của anh nói: “Không đi sẽ bị trừ học phần đấy.”
Giang Ngộ: “…”
Đây là lần đầu tiên anh thấy người đã phiền phức lại còn dông dài như vậy, không nhịn được nữa, Giang Ngộ quay người, đứng cách Lâm Linh khoảng hai bước xa, mặt không cảm xúc.
“Không ai nói cho cô biết rằng đừng xen vào việc của người khác sao?”
Lâm Linh bị anh chặn họng, muốn phản bác, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết mở miệng thế nào.
Dù sao thứ khó phản bác nhất trên đời này chính là, liên quan gì đến bạn, và liên quan gì đến tôi.
Những lời này của anh rõ ràng là muốn nói, liên quan cái rắm gì đến cậu?
Dừng lại một lát, Lâm Linh quyết định dừng lại đúng lúc, anh cũng đã nói như vậy rồi, cô còn nhắc nhở anh làm gì, nghĩ lại, tốt nhất là nhân cơ hội này trả lại tiền cho anh, thanh toán xong rồi, sau này cô cũng không cần gặp anh làm gì.
Vì vậy Lâm Linh lấy tờ một trăm đồng mới tinh từ trong túi bút cô mang theo ra, vươn tay đưa cho anh: “Một trăm đồng ngày hôm qua, trả lại cậu.”
Giang Ngộ liếc nhìn tiền trong tay cô, ánh mắt lại dời lên trên, nhìn cô một cái, nhưng không có ý định nhận lấy: “Hôm qua tôi nói không cần trả, tiền cũng cho cô rồi, làm phiền cô sau này đừng tới tìm tôi nữa, đã hiểu chưa?”
Lâm Linh bị ánh mắt này của anh kích thích, ánh mắt này của anh là ý gì, giống như cô trăm phương ngàn kế chính là vì muốn lấy một trăm đồng của anh vậy, thật là kỳ quái, cô chỉ muốn mượn hai đồng mà thôi, cũng không phải cô muốn lừa lọc anh, là chính anh muốn cho mượn một trăm đồng đấy, hôm nay cô cũng đã mang theo tiền đi trả rồi, tại sao anh lại dùng ánh mắt đó nhìn cô chứ? Hơn nữa, hôm nay cô cũng chỉ tốt bụng muốn nhắc nhở anh một cái thôi, anh có cần như thế không?
Không phân biệt tốt xấu, không nhìn được người có lòng tốt!
Lâm Linh càng nghĩ càng giận, giọng nói cũng lớn lên, mang theo một chút tức giận: “Cậu không cần thông cảm cho tôi, thật ra ông bà tôi rất giàu có, bọn họ có tiền lương về hưu rất cao.”
“Tôi không cần đồng tiền dơ bẩn của cậu!”
Sau đó như phát tiết vuốt đồng tiền, vò thành một cục, dùng sức ném xuống dưới chân anh.
Giang Ngộ “?” Cái quỷ gì?
Anh thông cảm cho cô bao giờ?
Lời này của cô là sao, ý của anh là sau này cô đừng đến tìm anh nữa cô nghe không hiểu sao?
Giang Ngộ lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người dám ném tiền xuống dưới chân anh.
Cái thứ phiền phức này sẽ làm anh tức giận mất.
Không nhìn cục tiền bị cô vò nát lăn đến chân anh, Giang Ngộ trực tiếp xoay người, mặc kệ cô, lãng phí thời gian!
Chưa đi được hai bước, sau lưng truyền đến giọng nói phiền phức thảm thương hề hề, trong giọng nói còn mang theo một chút ngượng ngùng: “Cái đó… Cậu chờ một chút.”
Giang Ngộ quyết định không để ý tới, cái người phiền phức này đã làm lãng phí quá nhiều thời gian của anh, sự kiên nhẫn của anh cũng sắp cạn kiệt rồi.
“Giang Ngộ, xin hãy giúp tôi, được không?”
Lần này trong giọng nói của cô có chút âm thanh khóc nức nở, nghe giống như sắp khóc.
Bước chân của Giang Ngộ hơi dừng lại, một giây suy nghĩ tại chỗ, vẫn xoay người lại, nhìn xem cô lại có chuyện gì.
Quay đầu lại, phát hiện tóc của đồ phiền phức bị mắc vào nhánh cây bên cạnh, đầu bị cành cây lôi kéo hơi ngửa đầu ra sau, không thể động đậy được. Trên mặt lại rất sạch sẽ, không có vết nước mắt nào.
Thấy anh quay người lại, cô vội vàng khoa tay múa chân, vui mừng nói: “Cái đó… Giang Ngộ, đầu tôi bị kéo lại, đau quá, cậu giúp tôi một chút đi, cảm ơn cậu.”
Giang Ngộ: “…”
Cô gái này mới vừa nãy dùng từ ngữ chính nghĩa mắng anh một trận, mới chưa đầy một phút đồng hồ, sao cô lại không biết xấu hổ mà mặt dày xin anh giúp đỡ chứ?
Giang Ngộ nhướng mày, đột nhiên cảm thấy bộ dạng luống cuống tay chân của cái đồ phiền phức này có chút buồn cười, khóe miệng giật giật, tiến lên hai bước, hiếm khi quyết định hào phóng tốt bụng giúp cái đồ phiền phức này một tay.
Chỉ là tay anh vừa đụng vào tóc của cô, kéo nhánh cây, cô đã nhẹ nhàng dậm chân: “Đau quá, đau quá, cậu dùng sức mạnh quá, đầu tôi sắp bị cậu kéo đứt rồi.” Sau đó bàn tay vươn ra giữ chặt tay anh kéo xuống dưới: “Cậu gỡ chỗ này ra đi, đừng làm mạnh quá, chỉ cần lấy tóc tôi ra khỏi nhánh cây là được.”
Mu bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mềm ấm áp, Giang ngộ rũ mắt nhìn bàn tay tự tung tự tác của cô, lại nhìn người cô đang kề sát bên anh, trong không khí có mùi sữa nhàn nhạt truyền đến, ánh mắt nghiêng nghiêng, trong tầm mắt xuất hiện cái cổ trắng như tuyết.
Giang Ngộ hít một hơi thật sâu, có chút bực bội: “Câm miệng.”
Lâm Linh: “Tôi không thể câm miệng được, bởi vì tóc của tôi sẽ bị cậu túm mất.”
“Không nghiêm trọng như vậy.”
“Có.”
“Không có.”
“Có.”
“…”
Ngày hôm đó ánh mặt trời xuyên qua rừng cây tươi tốt, mạnh mẽ và chói mắt.