• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lâm Linh mang thai thì từ chối tất cả công việc, chuyên tâm ở nhà dưỡng thai. Nhưng cô cũng không hề rảnh rỗi, đôi khi ở nhà xem kịch bản, nghiên cứu làm sao để tăng kỹ năng diễn xuất của mình, đôi khi thì theo mẹ Giang cắm hoa, thưởng trà, đọc kịch bản, bận rộn đến mức quên cả trời đất.

Nhưng khoảng thời gian thoải mái đó chỉ được giới hạn vào ba tháng đầu, lúc đó cô vẫn chưa nhận ra cuộc sống bi thảm đang sắp nghênh đón mình, chỉ biết nghĩ thì ra mang thai cũng chẳng khổ lắm.

Ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, vừa vui vẻ vừa thảnh thơi.

Ba tháng sau cô lập tức nếm mùi đau khổ, phản ứng nôn nghén rất nghiêm trọng, mùi tanh chút thôi là không ngửi được, vừa ngửi đã buồn nôn. Thời điểm nghiêm trọng nhất, chỉ cần trên bàn ăn bày thịt là cô sẽ buồn nôn nay…

Bị phản ứng nôn nghén dập như vậy, cuối cùng Lâm Linh cũng cảm nhận được sự khổ cực khi mang thai, cuối cùng không vui vẻ nổi nữa, tối nào cũng nằm sấp trong ngực Giang Ngộ như cải trắng mùa đông bị sương tạt, không hề có chút sức sống nào.

Lâm Linh ỉu xìu, thậm chí còn không muốn nói, cái miệng nhỏ bình thường bla bla không ngừng cũng nghỉ ngơi. Cô cảm thấy mình vừa mở miệng là sẽ ói ngay, vất vả lắm mới ép lại cơm vừa ăn xong để không ói ra.

Đóa sen trắng Lâm Linh vừa mang thai, cảm giác mình sắp khô héo.

Bác sĩ tới kiểm tra, Lâm Linh dựa vào vai Giang Ngộ, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn không hề có chút biểu cảm nào, im lặng ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra. Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì bảo thân thể vẫn bình thường, nôn nghén là phản ứng bình thường của thai kỳ, thường thì thời gian sẽ không dài, trong lúc này nên giữ tâm thái tốt đẹp, đi lòng vòng nhiều chút.

Sau khi bác sĩ đi, Giang Ngộ đỡ Lâm Linh ngồi xuống, đôi lông mày nhíu chặt vẫn chưa giãn ra, dù anh có đau lòng thì cũng không thể làm gì phản ứng mang thai này cả, chỉ có thể dỗ dành cô: “Được rồi, ngoan, có muốn ăn chút cháo không?”

Lâm Linh mím môi lắc đầu, nhào vào lòng anh, ôm cổ anh lặng lẽ khóc ròng.

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên cổ Giang Ngộ, những giọt nước mắt ướt át chạy dọc xuống nhuộm ướt cổ áo anh. 

Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, Giang Ngộ chưa từng trải qua thời khắc nào bất lực như vậy, anh chỉ có thể bế cô ngồi lên đùi, khẽ vỗ lưng cô, dỗ dành cô.

Sau khi mang thai tháng thứ tư, cuối cùng phản ứng nôn nghén của Lâm Linh cũng biến mất, cuối cùng Lâm Linh cũng đã dồi dào sức sống trở lại sau gần một tháng ỉu xỉu. Theo đó là thèm ăn cực kỳ, nhưng Lâm Linh có thể khống chế bản thân, cộng thêm dì Lưu luôn quan sát cô nên cũng không xảy ra tình huống ăn uống quá độ.

Sau khi Lâm Linh mang thai, ngày nào Giang Ngộ cũng cẩn thận từng chút một để bảo toàn lòng tự trọng yếu ớt của người phụ nữ mang thai, cũng không áp dụng mấy lời tranh luận giáo dục gậy gộc kia, dù Lâm Linh có cố tình gây sự hay ngang ngược cỡ nào thì anh không những không ác miệng dỗi cô mà còn mặt không thay đổi khích lệ cô, thậm chí là dỗ dành cô, điều này khiến cho Lâm Linh ngày càng lên mặt.

Bụng Lâm Linh như bơm bong bóng, ngày nào cũng lớn dần lên.

Lúc Ngô Phỉ tới biệt thự thăm cô, nhìn thấy bụng vừa to vừa tròn của Lâm Linh, không dám tin tưởng há to miệng: “Wow, cậu xem cái bụng vừa to vừa tròn của cậu này, mình dám đảm bảo nếu cậu không sinh con gái con gái thì sẽ là con trai…” 

Lâm Linh cực kỳ không có phong độ liếc cô ấy một cái: “Bây giờ mấy tác giả văn học mạng các cậu đều thích nói nhảm thế à?”

Ngô Phỉ vươn tay cẩn thận sờ bụng Lâm Linh, vô cùng tò mò: “To quá đi…”

Lâm Linh kéo Ngô Phỉ ngồi xuống ghế sô pha, ân cần kéo tay Ngô Phỉ áp lên bụng mình, ngầm xoa xoa rồi khoe khoang: “Cậu kiểm tra kỹ xem, bé cưng trong bụng còn nhúc nhích nữa đó, cực kỳ hoạt bát.”

Ngô Phỉ cẩn thận dán lên bụng cô, quả nhiên không bao lâu sau đã cảm giác được dưới tay hơi nẩy lên. Ngô Phỉ chưa trải sự đời phô trương sờ tay lên, sờ một dọc rồi đè lên ngực Lâm Linh, vẻ mặt hâm mộ: “Mình phát hiện sau khi mang thai thì chỗ này của cậu rất đầy đặn, chắc chắn Giang Ngộ rất hạnh phúc ha ha ha.”

Lâm Linh kéo cái tay dung tục của bạn thân xuống, cạn lời nói: “Mình đang mang thai, trong cái đầu heo của cậu chỉ biết nghĩ mấy thứ linh tinh gì không vậy.”

Mặc dù ngực Lâm Linh đã đầy đặn hơn lúc trước nhưng bây giờ Giang Ngộ là chính nhân quân tử, sợ làm cô bị thương, sau khi bụng cô to cũng không chạm vào cô.

Ngô Phỉ nháy mắt với Lâm Linh, khẽ nói: “Gì chứ, sau ba tháng đầu là có thể đó đó rồi, đừng nói là cậu không biết nhé.”

Lâm Linh: “Câm miệng đi, cẩu độc thân cậu đừng có khoe khoang mấy kiến thức lý luận đáng thương này của cậu nữa, nếu cậu có thời gian rảnh thì chi bằng nghĩ xem lần sau từ chối Chu Mạt thế nào đi.”

Nhắc tới Chu Mạt, con hàng Ngô Phỉ lập tức ngậm miệng, dì Lưu bưng trái cây lên, hai người bắt đầu trò chuyện trên trời dưới đất.

Ánh nắng chiều vừa đủ, thoải mái chiếu lên người, Lâm Linh bắt đầu hơi buồn ngủ.

Không biết lúc đó Ngô Phỉ nghĩ tới gì mà vỗ vai Lâm Linh gọi cô tỉnh dậy, thô bỉ nhìn cô: “Cậu đừng ngủ, xem mình đem đồ tốt gì tới cho cậu nè.”

Lâm Linh nghe thấy có quà thì tỉnh táo lại, ánh mắt chợt mở to: “Đồ tốt gì, mau lấy ra mình xem nào.”

“Ta da ~” Ngô Phỉ lấy một quyển sách mới tinh còn niêm phong trong túi ra đưa cho cô, sau đó dặn dò: “Cậu phải xem kỹ đó.”

Trong lòng Lâm Linh cực kỳ vui vẻ cầm lên xem, chăm sóc heo mẹ sau khi sinh.

“…”

Có tin cô đánh cô ấy một bạt tai chết luôn không?

Cô ấy không phải tới thăm cô mà là tới chọc tức cô!

“Ha ha ha ha.” Ngô Phỉ thấy vẻ mặt táo bón của Lâm Linh thì ôm bụng ngã vào sô pha cười cực kỳ vui vẻ: “Cười chết mình rồi Lâm Linh, vẻ mặt vừa rồi của cậu có thể khiến mình cười cả ngày đó, vừa mang thai ngốc ba năm quả nhiên là thật.”

Cười gần một phút, Ngô Phỉ cầm khăn tay lau nước mắt rồi lấy một cái hộp trong túi ra: “Được rồi, không trêu cậu nữa, đây mới là quà mình tặng bé cưng, mình đã nói rồi đó, mình muốn làm mẹ nuôi của bé cưng.”

Lâm Linh nhìn Ngô Phỉ bằng ánh mắt nghi ngờ một hồi mới nhận hộp, mở ra nhìn thấy con heo vàng óng ánh bên trong thì mới hài lòng đóng nắp hộp, ngạo kiều nói: “Được.”

Sau đó hai người lại bắt đầu nói chuyện phiếm, trò chuyện trời nam biển bắc, từ mấy chuyện giới giải trí cho tới lão Vương hàng xóm của cô ấy cướp người, Ngô Phỉ càng nói càng hăng.

Lâm Linh cũng nghe rất hăng say nhưng tiếc là đồng hồ sinh học không cho phép, vừa tới giờ đã mệt rã rời, mí mắt không nhịn được hạ xuống, Ngô Phỉ cũng bảo cô lên lầu ngủ.

Lâm Linh giãy giụa vẫn còn muốn nghe câu chuyện trộm người kích thích của lão Vương hàng xóm, Ngô Phỉ đảm bảo sau khi trở về sẽ kể trên Wechat cho cô nghe, lúc đó Lâm Linh mới miễn cưỡng chịu lên lầu ngủ.

Gần đầy Giang Ngộ hủy rất nhiều buổi xã giao, nếu không phải những trường hợp cực kỳ quan trọng bắt buộc anh phải có mặt thì mấy buổi không quan trọng khác đều được anh giao cho cấp dưới đi làm, ngày nào cũng cố gắng về sớm một chút để làm bạn với phụ nữ có thai xấu tính.

Sau khi ăn tối xong, Giang Ngộ nắm tay Lâm Linh ra ngoài tản bộ. Lâm Linh vui vẻ nắm tay anh, gió thoảng ấm áp khẽ thổi qua, mặt trời chiều ngã về Tây, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời trông rất đẹp.

Giang Ngộ bình tĩnh đáp lại n câu hỏi mỗi ngày của phụ nữ mang thai.

“Có phải em là cô gái xinh đẹp nhất thế giới này không?”

“Đúng.”

“Em nói gì anh cũng sẽ đồng ý với em sao?”

“Sẽ.”

“Vậy em muốn anh bế em đi.”

“Không được, em mới đi chưa được một trăm mét.”

“…”

Đến ngày sinh, Lâm Linh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trong khoảng thời gian mang thai, lúc đó cô cũng không sợ, thậm chí sau khi vào phòng sinh còn dặn Giang Ngộ chờ cô sinh xong phải chụp một tấm ảnh điềm đạm đáng yêu cho cô, cần phải lột tả được sự yếu đuối và xinh đẹp của cô, cô muốn đăng Weibo để fan hâm mộ yêu thương mình.

Lúc đó Giang Ngộ đều nói được.

Lâm Linh còn muốn làm tới yêu cầu anh hôn mình một cái, bên ngoài phòng sinh có rất đông người, ba mẹ chồng và cả những người thân khác trong Giang thị cũng tới, dù sao Lâm Linh sinh con cũng không phải chuyện nhỏ.

Lâm Linh choáng đầu quên mất trường hợp này, dường như Giang Ngộ cũng quên theo, không hề nghĩ ngợi hôn một cái lên môi Lâm Linh, dịu dàng dỗ cô: “Ngoan.”

Lâm Linh sinh được một bé gái nặng sáu cân, đứa bé vừa xinh ra trông như con khỉ con rất xấu, Lâm Linh nằm trên giường đánh giá con gái mình hồi lâu vẫn không thể chấp nhận mình sinh ra một đứa bé xấu xí như vậy. Cô và Giang Ngộ đều đẹp như thế sao con hai người lại xấu như vậy được…

Cô không chỉ xinh ở hiện tại mà lúc nhỏ cũng rất đáng yêu, ông bà nội giữ ảnh nghệ thuật của cô lúc nhỏ, trắng nõn nà như thế thì đừng hỏi đáng yêu cỡ nào. Thỉnh thoảng Lâm Linh sẽ lấy ảnh ra thưởng thức vẻ đẹp tuyệt thế lúc nhỏ của mình, cũng lén tưởng tượng ra dung mạo đáng yêu của bé con trong lòng.

Điều này khiến cho cô tạm thời không chấp nhận được việc mình sinh ra một khỉ con thế này.

Lâm Linh nhìn Giang Ngộ bằng ánh mắt hoài nghi, chẳng lẽ anh lén đi phẫu thuật thẩm mỹ?

Giang Ngộ vén tóc ướt mồ hôi của cô ra sau tai, thấy ánh mắt hoài nghi của cô, dường như anh biết trong lòng cô đang nghĩ gì nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Chúng ta là bạn học cấp ba.”

“Ồ…” Lâm Linh tỉnh táo lại, sau đó hơi xấu hổ vì đã nghi ngờ anh, miễn cưỡng nói thêm: “Em có nghi ngờ anh đâu.”

Nghi ngờ hay không thì chỉ có cô biết.

Mẹ Giang cười ha hả ôm cháu gái bảo bối của bá, đánh giá từng chút một: “Nhìn mũi nhỏ miệng nhỏ này giống y như Giang Ngộ lúc bé.”

Ba Giang cũng đứng bên cạnh nói theo: “Đúng là rất giống.”

Lâm Linh phụt cười nhìn Giang Ngộ: “À, hóa ra là giống anh à, xấu quá đi.”

Tay Giang Ngộ khựng lại.

Mẹ Giang giải thích: “Trẻ nhỏ vừa sinh ra đều như thế, nuôi một thời gian sẽ khác, vài tháng nữa là trắng nõn mập mạp, cực kỳ đáng yêu.”

“Dạ vâng.” Lâm Linh ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với mẹ Giang.

Lúc Lâm Linh mang thai ba tháng, Giang Ngộ đã đặt tên cho bé cưng, dưới sự yêu cầu vô lý là tên không được quá đơn giản, phải vừa bá đạo vừa quý khí, vừa nghe thấy có thể khiến người ta sợ tiểu ra quần của Lâm Linh, Giang Ngộ vẫn rất bình tĩnh, lạnh lùng đặt tên cho bé cưng.

Tên Ngôn Sơ.

Giang Ngôn Sơ.

Qua mấy tháng, sau khi bé cưng lớn lên, Lâm Linh càng nhìn càng thấy bé cưng đáng yêu, thích thú không nỡ buông tay. Sờ tới tay nhỏ non mềm của bé cưng và gương mặt nhỏ mập mạp múp míp đó, hôn thế nào cũng không đủ.

Bé cưng mở đôi mắt to tròn ôm mẹ uống sữa, sau khi uống no thì khẽ ợ sữa, trái tim Lâm Linh cũng bị moe hóa.

Lâm Linh vội gọi Giang Ngộ tới xem: “Anh nhìn kìa, nhìn kìa, bé cưng vừa mới ợ sữa đó, đáng yêu quá đi.”

Giang Ngộ nghiêng người qua, cụp mắt nhìn gương mặt bị nuôi béo múp của con gái, sau khi ăn uống no nê thì giơ cái chân nhỏ. Bé con thấy có người đang nhìn nó thì dời ánh mắt ngập nước ra khỏi mẹ mình, nhìn sang Giang Ngộ, nhìn thẳng vào ba mình như thể đang nói đây là ai vậy, là ba ba ư?

Giang Ngộ cong môi cười: “Ừ, đáng yêu.”

“Chứ sao.” Lâm Linh vui vẻ hôn lên cái cổ mập mạp của bé cưng: “Quả nhiên bé cưng của Lâm Linh đây sinh rất đáng yêu.”

Cô nói vậy cứ như người mấy tháng trước chê con xấu không phải là cô ấy.

Giang Ngộ biết điều không vạch trần cô.

Bé cưng được Lâm Linh ôm vào lòng, hai mẹ con giả vờ chơi trò bịt mắt trốn tìm. Lâm Linh dùng hai tay che mặt, sau đó đột nhiên mở ra, nhăn mặt với bé cưng chọc cho bé cưng cười. Bé cưng bị trêu thì cười khanh khách, Lâm Linh cũng cười theo.

Một người dám chơi, một người dám người. Người phụ nữ sắp ba mươi và một đứa bé sắp được một tuổi chơi rán gà với nhau, trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười. Mà thân là ba của đứa nhỏ như Giang Ngộ thì chỉ có thể bất đắc dĩ xem hai mẹ con chơi, hơi suy tư mấy giây, cuối cùng quyết định cầm quyển chăm sóc phụ nữ có thai sau khi sinh lại lần nữa, xem xem có phải mình đã xem sót chỗ nào rồi không.

Thời gian ngày càng muộn, bảo mẫu tới ôm đứa bé. 

Sau khi đứa bé được sinh ra, buổi tối vẫn luôn có bảo mẫu chăm, đưa bé con đi tới phòng ngủ dành cho trẻ em.

Lâm Linh không muốn xa bé cưng, ngay lúc bảo mẫu ôm đứa bé quay đi: “Cô đừng hòng cướp con của tôi, tôi muốn ở chung với bé cưng mãi mãi!”

Bảo mẫu chăm bé cưng hơi luống cuống, không biết mình đã làm sai chỗ nào, lúng túng gọi: “Phu nhân…”

Lâm Linh nhận ra mình đùa hơi quá làm dì ấy sợ, xấu hổ nói: “Ha ha, tôi đùa thôi.”

Sau khi dì ấy đưa đứa bé đi, Lâm Linh lạc lõng thở dài nhìn thoáng qua Giang Ngộ thờ ơ.

Trên người Lâm Linh tản ra mùi sữa thơm, nằm úp trên người Giang Ngộ: “Chồng à, hay là tối nay chúng ta ngủ chung với bé cưng đi. Con bé thật là đáng thương, mấy tháng nay đã trở thành cô bé cô độc không có ba mẹ bên cạnh rồi.”

Giang Ngộ: “…”

Cách có một cái phòng mà em gọi là đứa nhỏ lưu thủ…

Giang Ngộ không nói gì, Lâm Linh lập tức nghĩ như vậy cũng không hợp lý. Ngày nào anh cũng bận rộn như vậy, còn phải dậy rất sớm, nếu cô ôm con ngủ cùng thì lỡ nửa đêm con khóc lên, Giang Ngộ ngủ không ngon, vậy thì cực quá.

Lâm Linh do dự giữa con và chồng chừng mấy giây, sau đó quyết định hôm nay sẽ chọn con, cô không nói nhiều, định leo xuống giường đi sang phòng bên cạnh tìm con. Vừa xuống được một nửa đã bị Giang Ngộ ôm eo kéo về, Giang Ngộ nhốt cô dưới thân, kéo chăn đắp kín, không cho cô một khe hở chạy trốn nào.

Lâm Linh vùng vẫy một hồi, muốn đẩy anh ra: “Không được, hôm nay em phải ngủ với con.”

“Lâm Linh.” Giang Ngộ nắm tay cô không cho cô nhúc nhích, giọng nói vừa lạnh lùng vừa cứng rắn: “Thời gian em ở với con đủ nhiều rồi, con bé có bảo mẫu trông, em đừng đi qua cho thêm phiền.”

Lâm Linh bất động, đánh giá sắc mặt anh, đột nhiên hiểu ra gì đó, sau đó cười vô cùng đắc ý: “Anh ganh tị với con à?”

Giang Ngộ quay đi: “Không có.”

“Anh có.”

“…”

Cũng vì Lâm Linh biểu hiện tình thương của mẹ quá mức nên khiến cho Giang Ngôn Sơ chậm trễ không có em trai em gái, dù cho Lâm Linh làm thế nào, Giang Ngôn Sơ vẫn là một đứa bé sống tuổi thơ không có anh chị em.

Đương nhiên mấy chuyện này đều là sau này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK