Nên dỗ dành cô nương mình thích thế nào để nàng vui vẻ trở lại -- nếu có ai thảo luận vấn đề này với ta. Ta đã không đến nỗi nằm khổ não trên giường, đọc muốn nát cuốn《 Sự quyến rũ của tiểu thư 》như vậy.
Nhưng dù có lật thế nào, cũng không tìm ra được phương pháp để noi theo. Hừ, đoạn sống giữa Thủy nhi và tiểu thư cũng quá ấm áp ngọt ngào đi, thật sự làm người ta ngọt chết. Bá đạo tú bà thì ngược lại có vài đoạn miêu tả Liên nhi cố gắng lấy lòng chủ tử nhà mình, cơ mà mấy thứ này gần như cũng không dùng được. Cũng không thể bảo ta mặc mấy bộ đồ yêu dị đi nhảy múa để câu dẫn chứ?
Ta cất sách vào xong, liếc nhìn ánh nắng ngoài khung cửa. Than thở.
Hôm đó quận chúa nói không cho ta được xuất hiện trong tầm mắt nàng, kết quả quả thật ngay cả gương mặt nàng ta cũng không được nhìn. Bây giờ phàm những nơi nàng sẽ đi qua con bà nó nửa bước ta cũng không được phép lại gần, điều hành hạ nhất là còn không cho ta được phép xuất phủ. Ngoại trừ ngây ngốc trong phòng, ta cũng chỉ đành dưới sự giám sát của Sở Linh đi dạo vòng vòng trong mấy khu vườn vương phủ. Muốn bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu thê thảm.
Quả thật muốn đi mua sách mới của Tiêu Dao đại nhân quá a... ta đẩy cửa, lại nhàm chán bước ra vườn hoa.
Đã qua mồng năm, nhưng trong phủ vẫn lưu lại chút không khí mùa Tết, vẫn chưa đổi lại mấy chiếc đèn lồng đỏ cỡ đại, mấy bụi mai trong vườn vẫn chưa rụng trụi bông, vừa vặn tiết trời cũng đang chuyển dần sang ấm áp, nắng vàng rực rỡ chiếu rọi lên lớp tuyết trắng, nhìn thôi cũng cảm thấy hân hoan.
Cuối cùng ta cũng được thư giãn một chút. Dưới tàn cây ngồi nấu trà, đặt thêm vài dĩa điểm tâm lên bàn.
Sở Linh phụng mệnh đi theo ta, giờ phút này liền ôm kiếm đứng dưới nắng ấm cách đó không xa, cả người một thân trang phục đen rất đẹp mắt. Nhưng thân hình giống quận chúa mấy phần của nàng cũng là một loại hành hạ tra tấn với ta... quả thật không biết có phải quận chúa cố ý phái nàng ta tới không.
Còn Lôi đại tiểu thư thì ôm con chó mập nhà mình ngồi đối diện ta, ăn điểm tâm của ta một cách không khách khí, miệng thì lải nhải mãi không chịu thôi.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy, Thanh Ngưng tỷ tại sao không để ý tới ngươi a... Hai, luôn cảm thấy giữa các ngươi có gì đó mờ ám, vẫn chưa chịu kể cho ta nghe sao.."
"Nè, ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì chọc Thanh Ngưng tỷ tức giận vậy, làm ta mấy ngày qua cũng không dám đi tìm tỷ ấy."
Nàng chưa từ bỏ ý định, nhích lại gần, chớp mắt vờ một bộ đáng thương.
"Nói ta nghe đi mà."
Ta bị nàng làm phiền muốn đau đầu, đành phải trả lời một câu.
"Bởi vì ta không ở nhà ngoan ngoãn đợi tỷ ngươi về."
"Cái gì? Chỉ vì nguyên nhân này?"
Lôi Kiều Kiều hiển nhiên không thể tin vào nguyên nhân này.
"Tại sao chứ, ngươi cũng không giống Hoa nhà ta thỉnh thoảng cần phải ngoan ngoãn trông nhà này nọ các kiểu."
"..."
Quả thật không thể trò chuyện được.
"Bỏ đi không đề cập chuyện này nữa."
Ta động thủ ăn một miếng mứt dưa, hô lên với người đứng cách đó không xa.
"Sở đại nhân, qua ăn mứt a."
Vì vậy lại trở thành hình ảnh ba người ngồi quanh lò sưởi nhỏ an tĩnh ngồi ăn mứt dưa, còn có con chó mập vằn ngồi xổm ở đó nhìn chúng ta ăn. Luôn cảm thấy bầu không khí khá là vi diệu.
Lôi tiểu thư dẫn đầu phá vỡ yên lặng.
"Không thì... chúng ta uống rượu đi?"
Sở Linh cười.
"Lôi tiểu thư ngươi có thể uống, nhưng Hoa đại nhân với ta thì không."
"Tại sao?"
"Quận chúa đã căn dặn."
"Quản nghiêm như vậy? Thế cũng không được đi dạo phố mua sắm?"
"Cũng không được."
"Sao giống quản trượng phu quá vậy..."
Nàng bất mãn chu môi, ta với Sở Linh đồng thời bị sặc nước. Một hồi sau, mắt nàng lại sáng lên, vỗ tay cái bốp nói.
"Ah, nếu không thể ra ngoài chơi, vậy chúng ta dứt khoát tụ lại đánh mã điếu đi!"
Quận chúa không cho ta bước ra cửa một bước nhưng ngươi có thể mang chó nhà ngươi ra ngoài chơi a Lôi đại tiểu thư! Ta không khỏi oán thầm, nhưng Sở Linh khi nghe thấy câu này, trong mắt lại lướt qua một đạo tinh quang.
Bắt được điểm biến hóa này ta bỗng kinh ngạc. Lẽ nào nói Sở thị vệ tiên khí bức người thật ra lại thích đánh mã điếu? Không nhìn ra a!
Nhưng Sở Linh xác thực không lên tiếng phản đối. Lôi đại tiểu thư lập tức gọi người dọn bàn mạt chược tới, còn lôi Tiểu vương gia vừa hồi phủ vào, vừa vặn góp đủ bốn tay.
Tiểu vương gia hẳn vừa tuần thành xong, dù đã đổi thường phục, nhưng trên chóp mũi và gò má vẫn còn lưu lại màu đỏ của bị đông lạnh. Còn cái bộ dạng vừa nhìn thấy Lôi Kiều Kiều liền tránh đi lúc trước của hắn bây giờ vừa tiến tới sưởi tay là liền sáng mắt ngồi vào bàn, hiển nhiên cũng là một tay yêu thích xoa cờ.
Những con cờ bằng ngọc được xếp thành hàng thẳng lối, Sở Linh ngồi ngay ngắn, dứt khoát ném ra con Nam Phong.
Lôi Kiều Kiều: "Ngũ Vạn."
"Thất Điếu."
Ta một bên đánh bài, vẫn không quên cho than vào lò sưởi. Cúi người lơ đãng nhìn thấy miếng ngọc bội hồng treo bên người Tiểu vương gia, hơi sững sốt. Khối ngọc này giống y cái lúc trước quận chúa đã cho ta, nhưng hình dạng hình như hơi có điểm khác.
"Hôm nay Tiểu vương gia đeo miếng ngọc bội quả là khác biệt."
Ta cố ý tùy ý tán dương.
"À, cái này hả, ta mang bên người thường xuyên lắm a, Đại Hoa hôm nay ngươi mới chú ý thấy à."
Hắn cởi mở trả lời, ánh mắt như cũ nhìn chằm chằm vào bài.
"Thật ra tỷ ta cũng có một miếng không sai biệt lắm. Năm đó thời điểm phụ vương giao cho hai tỷ đệ chúng ta đã nói, ngọc bội này tương lai tặng lại cho người mà chúng ta yêu, phải vững vàng bảo bọc đối phương, thì mới có thể kết thành mối nhân duyên đẹp đẽ hihi. Tứ Vạn."
Sở Linh: "Tam Điều."
"Ăn!"
Lôi Kiều Kiều bày bài ra.
"Tặng cho người yêu? Đây chẳng phải vật dùng để đính ước rồi sao, sau khi tỏ tình thì tặng cho người ta?"
"Haha không sai, đeo miếng ngọc bội này, cũng xem như trở thành người của Tấn vương phủ chúng ta."
Tiểu vương gia không chút hoài nghi nói ra trước mặt ta, còn Lôi Kiều Kiều thì không tim không phổi bắt đầu ghẹo hắn, cả hai cứ vậy vừa ồn ào vừa chơi tiếp. Ta cảm thấy bọn họ một chút cũng không giống quan hệ hôn phu hôn thê, mà càng giống bằng hữu hơn, ừm, là cái loại bằng hữu góp chung ăn uống vui chơi rượu thịt.
Có điều, ngọc bội hồng này thì ra còn có ngụ ý bực này, ta lại không biết mang nó trả lại cho quận chúa... chẳng trách nàng lại tức giận như vậy! Lúc đó trong cung vẫn chịu đựng không đá ta ra cửa là đã quá nhân từ với ta!
"Cũng không biết tương lai ai có phúc khí có thể được tỷ ta tặng ngọc bội."
Lúc này hắn lại nói. Sở Linh nghe vậy yên lặng liếc nhìn ta một cái, như có điều suy nghĩ.
Ta bỗng chột dạ. Tiểu vương gia lúc này còn chưa biết chuyện giữa ta và tỷ hắn, lúc trước ta rời đi hắn cũng cho rằng ta được phái ra ngoài làm việc.
Ừm, đột nhiên thật sự tò mò sau khi hắn biết được chân tướng sẽ có phản ứng thế nào, có thể sẽ hóa thành sư tử nổi giận, kêu ầm lên phản đối ta và quận chúa không? Dù sao Tiểu vương gia cái loại cuồng tỷ như vậy, lúc trước còn nhúng chảo dầu mấy tên dám mơ ước tỷ hắn...
Nghĩ tới đây ta bỗng rùng mình, phục hồi tinh thần định tiếp tục đánh bài thì cảm thấy sau lưng phát ra lạnh lẽo cực kỳ. Uây, kỳ quái, lửa trong lò than rõ ràng vẫn đang cháy rất mạnh a.
Sở Linh ngồi đối diện bỗng thay đổi sắc mặt, hoảng hốt vội vàng đứng lên hướng phía sau ta gọi.
"Quận chúa!"
Đầu óc ta như có một tiếng sấm vang rền.
"Được lắm."
Chẳng biết người đã đứng sau lưng ta tự lúc nào sâu kín mở miệng, giọng nhàn nhạt không nghe ra tâm trạng, nhưng hàn khí cũng ép ta sắp không ngẩng đầu lên nổi rồi.
"Uây, Thanh Ngưng tỷ tỷ về rồi à!"
Lôi Kiều Kiều vĩnh viễn vẫn không tim không phổi như vậy.
Tiểu vương gia nhìn tỷ mình có chút bất ngờ.
"Sắc mặt tỷ sao kém quá vậy, bên cửa hàng xảy ra vấn đề gì à? Tỷ ăn phải đồ không tốt sao, đệ đi gọi vú Trương nấu cho tỷ chút cháo táo đỏ."
"Không cần. Ta không muốn ăn."
Quận chúa ghé mắt nhìn hắn một cái, liền mang theo người vòng qua người ta, thời điểm đi ngang qua còn nhẹ nhàng để lại một câu.
"Quả thật sung sướng tự tại nhỉ."
Ta nhất thời giống như bị chậu nước lạnh đổ xuống đầu. Không đâu, thật ra ta trải qua mấy ngày này thê thảm lắm a quận chúa!
Nhưng quận chúa cũng không thèm nhìn ta lấy một cái, liền đi thẳng hướng về cái cổng mái vòm. Ta chỉ đành nhìn nàng phất ống tay áo rời đi. Lúc này Đại Phương đi sau cùng mới ngừng lại, nhẹ giọng nói.
"Hoa đại nhân."
Không gọi Đại Hoa, mà đổi thành Hoa đại nhân. Trong lòng ta thấy khác thường, nhìn về gương mặt tê liệt không chút cảm xúc của nàng.
"Ừ?"
"Mấy ngày qua quận chúa..."
Có ý vị khác lạ nhìn ta, mới nói.
"Bị lạnh khó ngủ."
Nói xong cũng xoay người rời đi. Tiểu vương gia một bên lóng tai nghe được, hướng bóng lưng Đại Phương gọi theo.
"Bị lạnh khó ngủ gì vậy? Chẳng phải tẩm cung của tỷ luôn giữ đủ ấm à? Đại Phương ngươi đừng đi nhanh vậy a!"
Còn ta suy nghĩ cẩn thận lời nàng, dần dần, không áp chế được độ cong bên khóe môi.
Đợi đến lúc trời chập tối mới giải tán bàn cờ, ta cố ý chạy tới Trúc Thủy Uyển hái một giỏ hoa mang về, vẩy vào thùng nước tắm. Nấu nước tắm xong, sau đó liền lấy mấy hũ tàng bạch ngọc cao ta rất quý, thoa lên mặt. Nhìn ra ngoài cửa trời đã tối sầm, càng cong môi hơn. (đi ăn trộm hay sao mà đợi trời tối đen vại~~~)
Haha, cảm giác tâm trạng lúc này của ta giống như phi tử đang chuẩn bị để được lâm hạnh vậy a. Nếu ta không hiểu lầm, Đại Phương hẳn là đang ám chỉ với ta. Quận chúa đã nguôi giận, là thời điểm nên đi làm ấm giường~
Hai, bị lạnh khó ngủ gì chứ...
Nếu nói cách khác, cũng nhân tiện để ta nói rõ chuyện kia với quận chúa, bằng không sẽ như tảng đá nặng đè trong lòng, Ta ngẫm nghĩ một hồi, liền thay một bộ rộng rãi khoác thêm cái áo choàng, thổi tắt nến. Cẩn thận áp bên cửa sổ, mở một khẽ hở nhìn ra bên ngoài.
Tối nay tuyết không rơi, cũng không lạnh giống mấy ngày trước. Ánh trăng đã lâu không thấy cuối cùng cũng ló ra khỏi rặng mây, ánh đèn treo dưới những tàng cây rọi những tia sáng mờ màu vàng xuống ngôi vườn, còn tẩm điện quận chúa cũng đã tắt đèn từ lâu. Thị vệ xung quanh đều đã lui xuống, chỉ chừa lại hai thị nữ còn canh giữ trước cửa.
Ta lén chạy ra cửa, không tốn bao nhiêu sức lực liền vào được tẩm điện. Âm thầm đi vào trong, sau khi thích ứng với bóng tối liền nhìn rõ bày biện xung quanh. Hương khí quen thuộc bỗng xộc tới.
Ta khẽ hô hấp, liền bước nhẹ về hướng nguồn phát.
Quận chúa lúc này đã ngủ chưa? Đợi lát nữa ta lén trèo lên giường nàng ngủ một đêm, sáng mai tỉnh lại có cần đổ thừa làm nũng lấy lòng các loại không, hay là vẫn trực tiếp đánh thức nàng thẳng thắn xin lỗi?
Ừm... hình như cái trước sẽ tuyệt vời hơn. Ta tưởng tượng dung nhan ngủ say không đề phòng của quận chúa, chỉ cảm thấy lồng ngực từng hồi trống càng dồn dập hơn. Hai, vào lúc này ta ngược lại lại cảm thấy bản thân giống như tên tiểu tặc đi trộm hương quá. Nghĩ vậy vòng qua tấm bình phong, lại bất ngờ bị bóng đen đang ngồi ở đầu giường dọa sợ hết hồn.
Lúc này quận chúa đang mặc trung y màu trắng, hai tay khoanh trước ngực ngồi ở đầu giường, lạnh lùng nhìn tới.
Phụt! Thì ra nàng đã sớm đợi ta ở đây?
Quả thật bất tiện. Nên nói mở màn gì đây? Ta là tới hầu hạ à không, là tới hỗ trợ làm ấm chăn đi?
Ta đứng bất động trước cái nhìn soi mói đầy lạnh lùng của người đối diện. Cảm thụ nhiệt độ ấm áp lan tỏa khắp phòng, chẳng biết xấu hổ là gì mở miệng.
"Quận chúa nàng lạnh không, ta vội tới làm ấm giường cho nàng đây."
"Ha."
Mượn chút ánh sáng nhạt, ta nhìn thấy quận chúa chậm rãi nổi lên độ cong bên khóe môi.
"Nàng to gan thật đấy."
---- ---- ---
Nhân lúc tỉnh táo hiếm khi có được liền tranh thủ edit. (Thực ra sáng sớm nay đã edit xong zồi nhưng check lại không kịp nên đành để tối về chếch rồi mới post cho mí bợn~, check xong thấy một rừng lỗi chính tả, câu cú thì lủng ca lủng củng không thể chấp nhận được =))).
Danh Sách Chương: