• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quấn quít mong đợi liên tục đã lâu, cuối cùng quận chúa cũng chịu trả Minh Phong lại cho ta. Đương nhiên, đều nhờ ta nhân lúc mỗi lần nàng thức dậy còn chưa tỉnh ngủ, ra sức làm nũng năn nỉ mới lấy được. Nàng đưa ta lệnh bài, tiện thể còn đưa ra yêu cầu hôn nàng một cái.
Quả nhiên phải hy sinh một chút nhan sắc thì mới được. Ta vui vẻ cầm lệnh bài đến vương khố lấy lại thanh đoản kiếm đã theo bên mình ròng rã suốt nhiều năm. Trong nháy mắt chiếc hộp được mở ra, ta kích động đến mức hai hàng lệ xém tuôn trào.
Không gặp mi đã bao lâu rồi a, Minh Phong của ta! Ta dùng vải bông lau đi lớp bụi bẩn bám bên ngoài bề mặt vỏ kiếm, động tác dứt khoát rút kiếm khỏi vỏ, hàn quang lẫm liệt từ chiếc lưỡi lóe lên bừng sáng như mặt trời vừa ló dạng khỏi đằng đông, âm thanh réo rắt thánh thót.
Không hổ bảo vật Ngạo Thiên môn, dù có bị mang ra gọt mía nhưng nét uy vũ độ sắc bén vẫn ngang ngược vẫn thần thánh không thể khinh nhờn như ngày nào! Ta trịnh trọng lau chùi lại thanh đoản kiếm một lần, không để sẩy một hạt bụi nào, để nó có thể hoàn toàn khôi phục về lại thần thái ngày xưa, sau đó... ta bắt đầu gọt bí đỏ.
Tối qua quận chúa nói muốn ăn bánh bí nướng, ừm, nhân tiện làm thêm nồi cá hấp cho nàng, hầm chung với nấm đông cô và đậu hủ, vừa bổ dưỡng vừa làm ấm bụng.
Sư phụ - xin lỗi ngươi, ngươi ở trên trời linh thiêng nếu nhìn thấy, nhất định phải tha thứ cho ta đã dùng bảo vật Ngạo Thiên môn trên tấm thớt thế này! Ai bảo nó thật vừa tay, lại gọt thức ăn ngọt xớt như thế làm chi, cầm lát cá không quá mỏng cũng không quá dày, độ dày vừa miệng làm ta thấy thật vui... sắp một chồng lát cá nấm đậu ra tô đất xong, ta đặt lên bếp hầm, mùi thơm dần bốc lên khắp nơi. Ta lấy món điểm tâm có hình thù đặc biệt được làm từ tối qua trong tủ bếp ra, thấy hơi đắc ý.
Đây là món ăn thịnh hành một thời mà ta học được từ《Ngự thực lục》, là một niềm bất ngờ nho nhỏ ta dành cho quận chúa.
Gần đây cũng không biết từ đâu lại thịnh hành vật có hình dạng như quả đào thế này, rất nhiều nam nữ trong thành đều dùng nó để biểu đạt tình ý. Ta làm dĩa bánh này còn cho thêm nước cốt từ trái cây, để nó có màu hồng thoạt nhìn rất chi là mê người.
Quận chúa sẽ không không thích đi? Dĩa bánh có hình trái tim ngọt ngào thế này có phải đã quá ư lộ liễu? Tự nhiên ta thấy hơi xấu hổ ahahaha... Lúc đang mãi mê suy nghĩ thất thần, bỗng có một giọng nói to vang lên bên hông ta.
"Ngươi đang dâm ý* tỷ ta?"
(*dâm ý hay còn viết tắt là YY, tự tưởng tượng đen tối về 1 ai đó)
Thân thể khôi ngô anh tuấn của tiểu vương gia xuất hiện bên cửa sổ bếp lò, làm ta hết cả hồn. Ta lạnh lùng nhìn qua.
"Ngươi làm sao biết a phi, dâm ý tỷ ngươi gì chứ, đừng có ở đó mà nhảm nhí."
Hắn thế mà lại nổi giận.
"Cái gì! Không phải tỷ ta?"
Hắn nổi giận đùng đùng biến mất khỏi cửa sổ, sãi bước tiến vào bếp.
"Vậy ngươi nhìn chằm chằm vào cái mông này trong khi đang dâm ý người khác?"
Hắn chỉ vào cái bánh ngọt có hình trái tim trên bàn.
Ta không thể tin được trừng mắt nhìn hắn, muốn phản bác nhiều đến nổi không biết phải phản bác từ đâu!
Lại còn nói vật có hình thù đáng yêu này là cái mông? ! Đúng là cái đồ thô lỗ lại còn ngu si!
Hắn lúc này bị cái nhìn uy hiếp của ta làm dời đi sự chú ý.
"Chậc, mùi gì thơm vậy. Trong thố này là cái gì?"
Hắn chạy tới cạnh bếp lò nhìn thấy đồ trên bếp, liền vén nắp lên xem.
"Ối chà, cá lát hầm đậu nấm, còn có bánh bí nướng! Nhìn cũng không tồi nha, so với dĩa bánh đáng hổ thẹn kia tốt hơn nhiều."
Ngươi mới đáng hổ thẹn! Ta ức chế không xong, vừa định mắng chửi, liền thấy quận chúa thản nhiên từ bên ngoài tiến vào.
"Đại Hoa."
Vừa bước vào nàng liền cất tiếng gọi ta. Nghe thấy âm điệu dễ nghe kia ta liền nguôi giận, khóe miệng không nhịn được cong lên. Tựa như vừa được một làn gió xuân vuốt ve âu yếm, đôi lông mày nhíu chặt cùng với bực bội của ta lập tức được xoa dịu.
Ta cười híp mắt tiến lên nghênh đón, cầm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng để sưởi ấm.
"Sao nàng lại vào đây."
"Xem nàng nấu xong chưa."
Âm điệu còn mang theo chút hoạt bát.
"Nấu nướng gì mà lâu quá trời."
"Hừ, dính người quá rồi nha."
"Nàng dám chê thiếp?"
"Tỷ, đệ còn chưa có chết!"
Giọng nói làm hỏng phong tình của tiểu vương gia vang lên, mặt thì đầy ai oán.
Đúng là kỳ đà cản mũi. Ta tức giận trừng hắn một cái. Quận chúa ngược lại lại có chút ngượng ngùng, thu tay về lùi lại trước người ta vài bước. Quay đầu vừa nhìn thấy mấy món điểm tâm kia thì ngây ngẩn, ngay sau đó bên tai liền nóng lên.
"..."
Lẽ nào quận chúa cũng liên tưởng đến những chuyện không tốt sao.
Hẳn là bị lây nhiễm tư tưởng xấu xa từ Tiểu vương gia rồi, lúc này nhìn lại cái bánh nhô lên béo mập kia, ngay cả ta cũng thấy hơi...
"Đỏ mặt ngẩn người mà cũng hùa nhau như vậy, thiệt bái phục hai người."
Tiểu vương gia vừa la hét vừa kiếm cái khay, đặt món ăn bị ức hiếp của ta với bánh bí nướng lên trên.
"Ta trước bưng mấy thứ này đi ăn, đợi lát nữa còn phải đi doanh trại."
Vừa tự mình nói vừa nhanh chóng cuỗm đồ mang đi, ngoại trừ món điểm tâm trước mặt.
Lúc này ta mới lẩm bẩm giải thích.
"Hình dạng này của bánh mang ý nghĩa của tình... ý, là ta xem trong cuốn ngự thực lục. Chứ, chứ không mang ý nghĩa gì khác đâu."
"Thiếp cũng đâu nói gì."
Quận chúa nào đó nhéo nhéo eo ta.
"Còn không mau bưng ra, định để ở đây cho ai ăn?"
"À à."
Ta vội vàng gọt vài loại trái cây bỏ cùng với bánh vào hộp đựng thức ăn.
Hôm nay cả hai tỷ đệ đều thích ra vườn hoa dùng bữa, vì mai hồng đang vào mùa nở rộ, vài nụ hoa hải đường cũng đang lục đục nhú lên, vừa vặn thích hợp cho việc vừa ăn vừa ngắm hoa đầy thú vị. Ta dắt tay quận chúa đi về hướng lương đình, giữa đường đụng phải Đại Phương, nhìn bộ dạng hình như đang định rời phủ.
Mới sáng sớm đã ăn mặc đẹp như vậy, trên gương mặt lại còn treo nụ cười, nét biểu cảm vô cùng hiếm khi có được... chẹp chẹp, quá khả nghi!
"Nàng phái Đại Phương ra ngoài làm việc?"
Ta hỏi người bên cạnh.
"Không có a."
Quận chúa lắc đầu.
Vậy khẳng định có chuyện mờ ám khửa khửa. Ta vội bước nhanh, hướng người cách mình không xa hô to.
"Đại Phương, ngươi đang đi đâu vậy? Ối chà, mặt lại còn xuân xanh rạo rực thế kia, lẽ nào... đang ước hẹn với ai à?"
Hiếm khi có được cơ hội trêu chọc người nọ, ta sao có thể tùy tiện bỏ qua.
Đại Phương sau cái khác thường trong chớp mắt liền khôi phục lại thần sắc như mọi ngày. Dừng bước hướng quận chúa cung kính khom người, sau đó nhìn về phía ta.
"Đại..."
Vừa há miệng liền dừng lại, ổn định sửa lại.
"Hoa Hoa."
Ta bị dọa sợ xém chút làm rơi đồ vật trên tay.
"Ngươi gọi ta là gì?"
Nàng thế nhưng lại mặt không đổi sắc nói ra lời hết sức xấu hổ.
"Từ nay về sau hai chữ Đại Hoa chính là tên thân mật quận chúa dành cho ngươi, người khác không thể tùy tiện gọi."
"Thật hay giả? !"
Ta không khỏi trợn to hai mắt nhìn quận chúa chứng thực. Quận chúa chỉ cười không nói gì.
Không thể nào!
"Vậy cũng không thể gọi ta Hoa Hoa a!"
Ta kinh ngạc phẫn uất nói. Nhưng Đại Phương lại không thèm có chút để ý kháng nghị của ta, xin phép quận chúa một tiếng liền yêu kiều rời phủ. Ta ai oán vô hạn nhìn theo bóng lưng nàng, lại ủy khuất nhìn người bên cạnh.
"Được rồi."
Quận chúa đưa tay nhéo mặt ta.
"Đại Phương chỉ trêu nàng thôi, ai bảo nàng trêu chọc người ta trước. Có điều tên thân mật à, nhìn như cũng không tồi, có thể cân nhắc suy nghĩ lại."
"Con cẩu nhà Lôi tiểu thư cũng tên Đại Hoa."
Ta hừ hừ nói.
"Chỉ biết lấy ta ra làm niềm vui, ai cũng đều xấu xa cả."
"Haha."
"Tỷ, Đại Hoa, hai người mau tới đây, bằng không bọn đệ ăn hết nha."
Tiểu vương gia từ xa ngoắc gọi, Lôi Kiều Kiều và con chó của nàng cũng đang ngồi cạnh ăn vui vẻ.
Ta bỗng cảm thấy thực ra tiểu vương gia trông cũng rất tuấn tú hợp nhãn nha.
Có điều loại suy nghĩ này chỉ duy trì được đến giấc trưa. Bởi vì vào đầu chiều, trong phủ liền nghênh đón một người quen cũ không ngờ tới, mà người này lại còn trở thành trưởng thị vệ mới trong phủ.
"Thường thúc tuổi tác đã cao, nên đã từ chức về quê an hưởng tuổi già, tạm thời chưa chọn được người phù hợp lên thay thế. Thiện Trung rất hiểu chuyện, lại có ơn với chúng ta, hắn muốn vào hỗ trợ phủ chúng ta còn gì tốt bằng."
Quận chúa nhẹ nhàng giải thích bên tai ta.
"Hắn chủ động muốn tới?"
"Thiếp có nhắc nhẹ trong thư, hắn liền tới."
"Nga..."
Ta nhìn mỹ nam tử tiến đến dưới vầng thái dương. Vẫn bộ dạng dịu dàng thanh nhã của ngày nào, chỉ có điều gương mặt đã thêm vài phần thành thục nội liễm. So với trước... càng thêm hương vị nữ nhân.
Ta cảm khái lắc đầu. Lúc trước còn cố gắng kết hợp hắn với Đại Phương, đáng tiếc nữ thần hắn luôn ngóng đợi lại không có chút ý nào với hắn. Mà vừa chuyển dời tầm mắt, ta liền thấy một vị vương gia đang miệng cười toe toét. Nhìn người ta mà không bỏ sót chút thèm thuồng nào.
Quá là không có tiền đồ rồi. Ta chê bai ngó mặt đi chỗ khác, không dám nhìn tiếp sợ hình ảnh hắn trong ta càng đổ vỡ hơn.
Cơ mà tại sao Thiện Trung lại lựa chọn tới nhậm chức vương phủ? Chỉ định bổn cũ soạn lại?
"Đại Hoa, ngươi nói Thiện Trung hắn lẽ nào tới là vì ta?"
Cả ngày hôm đó tiểu vương gia rốt cuộc không nhịn được chạy tới làm phiền ta. Từ sau khi Thiện Trung tới phủ, người này đã kéo dài trạng thái tâm thần bất định buồn vui lẫn lộn nhiều ngày liền, cứ như thiếu nữ hoài xuân, cũng vừa tựa như oán phụ trong chốn khuê phòng.
Ta quả thực cũng không đành lòng, liền thẳng thắng.
"Không phải, chính là vì Đại Phương."
"Nói bậy, hắn đối với Đại Phương đã tuyệt vọng không còn vương vấn gì rồi."
Tiểu vương gia gấp giọng phản bác. Viền mắt dưới hiện rõ thâm đen, tỏ rõ hết sức tiều tụy.
Hàiz, tương tư đơn phương ai đó quả là một chuyện hành hạ người ta a. Ta im lặng than thở.
Tiểu vương gia nói.
"Ta cứ cảm thấy Thiện Trung bây giờ khác với Thiện Trung ngày trước nhiều lắm..."
Ta nghe hắn dông dài, dòng suy nghĩ thì đã lạc trôi đi đâu. Quận chúa lúc này đã dẫn Đại Phương ra ngoài, hình như phải đi tiếp đãi vị bằng hữu từ xa nào đó tới. Lại không chịu mang ta theo hừ hừ.
"Không hiểu sao tâm tư Thiện Trung lại khó đoán như vậy, lúc thì nóng lúc thì lạnh."
Tâm tư quận chúa càng khó đoán hơn. Cũng không biết bây giờ nàng đã ăn cơm hay chưa, ra ngoài chơi có bị lạnh không, hôm nay là ngày âm*, không mang lò sưởi tay theo sẽ bị lạnh ngón tay đi.
(*Ý là nhiệt độ của ngày hôm nay xuống rất thấp, tới mức âm độ hay đại loại như vậy)
"Dù hiện tại hắn đã vào phủ, nhưng cũng không phải tùy thời cũng có thể gặp mặt..."
Rốt cuộc tiếp đãi loại bằng hữu gì, phải đi cả ngày như vậy. Dù đã dùng Hỏa đan sân điều chỉnh được chứng hàn phong của nàng, cũng đã lâu không tái lại, nhưng mà...
"Đại Hoa, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói gì không vậy!"
Tiểu vương gia bỗng vỗ lên bàn một cái, cả giận nói.
Ta giật mình tỉnh hồn, sờ mũi suy nghĩ một chút, nói.
"Thật ra ta sớm đã muốn hỏi, tiểu vương gia ngươi với Lôi tiểu thư chẳng phải sẽ đính ước sao?"
Hắn ngây ra, cúi đầu.
"Chuyện này vốn chính là ý của tỷ ta với Lôi Tương, trên thực tế hai chúng ta chỉ tồn tại tình huynh muội."
"Vậy tỷ ngươi có đồng ý chuyện ngươi với Thiện Trung?"
"Nàng nói dùng bản lĩnh của ta. Nếu ta có thể có được trái tim Thiện Trung, nàng liền không ngăn cản để chúng ta được sống bên nhau."
Quả nhiên tác phong của quận chúa. Ta nói.
"Nhưng mà tương lai vương phủ..."
"Ta hiểu."
Tiểu vương gia thở dài, buồn bã.
"Dù tỷ ta có thể không gả ra ngoài, nhưng dù sao ta cũng thân phận vương gia, tương lai cần đứa con để kế thừa tước vị."
"Chuyện này ta đã từng cân nhắc, cũng đã thương lượng với Kiều Kiều và tỷ tỷ."
Hắn do dự một lúc, vẫn mở miệng nói.
"Kiều Kiều quyết định sẽ thành thân với ta, gả vào vương phủ trên danh nghĩa vương phi, nhưng chúng ta vẫn là hảo huynh muội, nàng vẫn có thể ung dung tự tại. Đến lúc đó có thể nhận dưỡng dục một hài tử nào đó trong tộc, nếu về sau nàng có người mình thích, chúng ta sẽ tách ra."
"Nhưng làm vậy sẽ không công bằng cho Lôi tiểu thư a."
Ta có chút kinh ngạc. Không ngờ bọn họ đã ra quyết định như vậy.
"Thật ra Kiều Kiều nếu không lấy ta, cũng sẽ bị ép gả cho vị biểu ca mà nàng không ưa. Nàng cũng không phải may mắn như tỷ ta."
Tiểu vương gia thu vén.
"Dù Lôi Tương yêu thương nữ nhi nhà mình, nhưng từ trong xương hắn vẫn là một tên nam nhân cố chấp nghiêm khắc, luôn nghĩ nữ nhi nên sớm gả ra ngoài, giúp chồng dạy con. Mấy năm qua Kiều Kiều cũng không dễ chịu gì cho cam, không bằng gả tới chỗ ta, đợi chân chính tìm được phu quân thì nàng cứ rời đi, chúng ta cũng sẽ không để ai khinh khi nàng."
"Thì ra là vậy..."
Ta rũ tầm mắt. Kế hoạch này thoạt nghe rất hoang đường, nhưng suy đi nghĩ lại thì cũng không còn cách nào khác.
Chuyện trong thế gian chính là như thế. Rất nhiều người không muốn thành thân, nhưng tổng đều bị ép gả ra ngoài. Còn có người muốn có được một trận hôn lễ linh đình, thì lại gian nan. Nếu không có quan niệm thế tục trói buộc, nếu có thể đường đường chính chính kết thành phu phụ với người mình thích thì tốt biết bao.
Nhưng đời này ta đại khái không thể có được cơ hội để quận chúa mặc váy hoa ngồi lên kiệu hoa của ta đi. Nghĩ tới đây, lòng ta nhất thời trở nên nặng nề. Ta thu hồi suy nghĩ, cười một tiếng.
"Vậy cũng không cần băn khoăn gì nữa, cứ quyết định đến với Thiện Trung đi."
"Nhưng ta cơ bản không rõ Thiện Trung có tâm ý gì với ta hay không. Mấy ngày qua ta cũng không đi tìm hắn, mà hắn cũng không chủ động tới tìm ta..."
Tiểu vương gia vừa nói vừa lại gần, mặt đầy khao khát nhìn ta.
"Đại Hoa, ngươi phải giúp ta."
Ta không khỏi nhướng mi.
"Làm sao giúp ngươi? Đây cũng không phải chuyện ta có thể xen vào."
"Ai nói không thể, ngươi ngay cả tỷ ta cũng có thể giải quyết." (Không a, là ngta bị tỷ ngươi giải quyết ah =)))))))))))))))))
Hắn gấp giọng nói.
"Phải biết tỷ ta giống như nữ thần trên cao không thể với tới, phàm phu tục tử nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới tỷ ta."
Còn không phải do ngươi quá hung tàn, đều nghiền nát tất cả đào hoa bu quanh tỷ ngươi sao. Ta liếc hắn, hắn đáng thương kéo lấy ống tay áo ta.
"Mặc kệ, ngươi nhất định phải xuất thủ tương trợ. Phải biết ngươi chính là nữ nhân đã chinh phục được quận chúa Tấn An a."
"...."
Tiểu vương gia đúng là liều mạng vì sắc, nếu là trước đây đời nào có thể nghe được mấy lời này từ hắn. Có điều được hắn nói như vậy, lòng ta quả thật cũng thấy hơi lâng lâng.
Nữ nhân chinh phục quận chúa gì chứ, mấy lời này sao mà có thể êm tai quá thể đáng như vậy.
Vì vậy ta hào hứng, vỗ bàn một cái nói.
"Được, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi!"
---- ---- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Vào một ngày đẹp trời nào đó Thiện Trung dạo phố ——
Ác bá: Mưh hahaha ở đâu ra tiểu nương tử xinh đẹp thế này, đi vui vẻ với đại gia một xíu nào!!
Thiện Trung: (tức giận) ta là nam nhân!
Ác bá: (cười giễu cợt!) đừng tưởng ta không nhìn ra nữ giả nam trang vụng về của nàng! Các tiểu tử lên cho ta!
Tiểu vương gia: (rất ngầu ra sân) đã đến thời điểm cho nam nhân có mị lực như ta ra sân rồi! Mấy người các ngươi dừng tay!
Thiện Trung quần áo xốc xếch chạy tới ôm lấy cánh tay Tiểu vương gia: Thanh Sơn...
Trong nháy mắt mặt Tiểu vương gia đỏ như trái gấc: o(/// ///)o Đừng... đừng sợ, ta sẽ bảo vệ cho huynh! (nói xong không cẩn thận liếc thấy cổ áo bị lơi ra để lộ xuân cảnh của Thiện Trung) phụttttt! ! Quả thật quá phạm quy rồi! ! ! ! (phun máu mũi mãnh liệt)
Cuối cùng Thiện Trung đánh đuổi đám lưu manh sau đó xốc Tiểu vương gia mang về...
Đại Hoa: ( ̄ε(#)╰╮( ̄▽ ̄///) Thảo nào ngươi không truy được nam nhân a Tiểu vương gia! !
---- ---- ----
Quận chúa: (cười như không cười) nghe nói... nàng là nữ nhân đã chinh phục được quận chúa Tấn An?
Hoa nào đó: (đứng đắn nghiêm túc) nghe ai nói vậy, rõ ràng ta mới là nữ nhân được quận chúa Tấn An chinh phục a.
Tiểu vương gia: Đại Hoa ngươi còn mặt mũi hay không vậy! Đức hạnh tiết tháo của ngươi đâu hết rồi!
Đại Hoa: ( ̄ε(#)╰╮( ̄▽ ̄///) Thảo nào ngươi không truy được nam nhân a Tiểu vương gia! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK