• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Vân Dục Hưu trở về, thấy A Li đứng ở trong gió tuyết chờ hắn.

Trên người mặc hắc bào của hắn.

Áo không vừa, đuôi áo đang kéo thật dài ở trong tuyết.

Khuôn mặt nàng bị lạnh nên hơi hơi đỏ lên, khóe mắt cũng hồng hồng, trên má còn giữ lại một chút xíu nước điểm khả nghi, không khỏi làm người sinh lòng nghi ngờ nàng có phải mới vừa khóc hay không. Nhưng nhìn vẻ mặt này của nàng lại không cảm thấy giống vậy, lông mày cùng ánh mắt của nàng đều cong lên thành hình trăng non, đang hướng về phía hắn cười ngọt ngào.

Vân Dục Hưu lướt đến trước mặt A Li, vừa muốn nhíu mày, liền bị nàng đâm vào một cái đầy cõi lòng.

A Li giơ cánh tay thon thả của bản thân ôm ra sau gáy Vân Dục Hưu, đầu dụi vào xương quai xanh của hắn, nhỏ giọng nói, "Ta rất thích. Cám ơn chàng."

"Ừ, " Vân Dục Hưu vô cùng bình tĩnh, "Chuyện ta đã nói, nhất định sẽ làm được."

Tư thế của hắn có một chút cứng đơ, chậm rãi nâng bàn tay lên, ôm lấy lưng của nàng.

"Hử? !"

Một giây sau, A Li bị bế ngang lên tại chỗ, hắn ôm nàng ngồi xuống, xong vén vạt áo bào lên, thấy đôi chân nàng đứng trên một đống tuyết trắng, kẻ chân quả nhiên bị đông lạnh đến mức đỏ bừng.

"Kỳ thực tuyệt đối không lạnh đâu, ta có thể biến thân rồi, làm gì sợ chút gió tuyết nhãi nhép như thế này nữa chứ." A Li vừa chột dạ nói dối vừa ách xì mạnh hai cái.

Vân Dục Hưu lười nói lời vô nghĩa với nàng, giống như một con chim lớn, đón gió tuyết mà bay bổng lên trời, xẹt qua mấy ngọn núi, lại thi triển thuật pháp "súc địa thành thốn", rất nhanh đã đến dưới chân một ngọn núi lửa đang bốc khói đen nhìn có vẻ nguy hiểm.

A Li cảm thấy mùi lưu huỳnh trong không khí có chút gay mũi, nhưng mà không khí nóng hầm hập, rất thoải mái.

Vân Dục Hưu vài bước liền đi đến bên miệng núi lửa, kéo tay áo dài che mặt A Li lại, liền ôm nàng nhảy thẳng xuống!

A Li: "..."

Đợi đến khi Vân Dục Hưu bỏ tay áo mình ra khỏi trên mặt A Li, hai người đã ở trong một cái thông đạo uốn lượn bên dưới lòng đất tối om.

Không khí cực kỳ khô ráo, A Li chớp ánh mắt, cố hết sức nhìn quanh khắp mọi nơi.

Nàng rất nhanh bắt giữ được một ít ánh sáng thật nhỏ —— nương theo một chút ánh sáng nhạt, nàng nhìn thấy trên bốn vách tường đều là dung nham đã đông lại thành màu đen sau khi bị hoà tan chảy ra từ trong núi lửa. Trên vách đá ngẫu nhiên có những cái khe rất nhỏ, lọt ra ánh sáng đỏ hồng của dung nham còn đang nóng chảy bên kia, vừa nhìn liền biết, nơi này đúng là bên trong ngọn núi lửa đó.

Nơi này cực kỳ yên tĩnh, tiếng núi lửa rít gào bị vách đá thật dày ngăn cách ở bên ngoài, trong không khí chỉ còn lại có tiếng tay áo Vân Dục Hưu phá tiếng gió.

Chuyển qua hai ba góc ngoặc, trước mắt A Li bỗng nhiên trở nên sáng ngời!

Trước mắt đúng là một cái ao nước ấm vĩ đại!

Gần bên tường là một dàn thạch nhũ màu vàng nhạt trong suốt, tự nó phát ra ánh sáng lấp la lấp lánh, đem cái ao nhỏ đang bốc hơi nước nhè nhẹ trong bóng đêm này thành một cái hồ tiên cảnh.

Bước chân Vân Dục Hưu không ngừng lại, hắn ôm A Li bước vào trong cái ao.

Vừa vào trong nước, ma khí ngưng tụ thành xiêm y tự nhiên biến mất.

Hô hấp của A Li trở nên dồn dập lên. Ước chừng là do nước ao rất nóng, lại ở bên dưới mặt đất thiếu dưỡng thiếu lợi hại, nàng cảm giác có chút thở không nổi, trên người cũng bắt đầu nóng lên.

Cách một màn sương mù, nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Vân Dục Hưu.

Trong ánh sáng vàng mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp của hắn trở nên nhu hòa rất nhiều, thoạt nhìn tuyệt không giống như tên đại ma vương giết người không chút chùn tay tý nào.

A Li đang cảm khái, bỗng nhiên cảm giác được cánh tay đang ôm lấy mình bỗng nhiên buông lỏng, không có chút nào bị nào nên nàng liền chìm thẳng xuống dưới đáy ao.

"A ngô!"

Nàng tay mắt lanh lẹ, bóp lấy mũi một cái, trừng lớn mắt nhìn Vân Dục Hưu đang giở nụ cười xấu xa nhìn từng gợn sóng trên ao mà nàng làm ra.

Ngay tại lúc nàng chuẩn bị xoay người nhảy đứng lên, sóng nước chợt dâng lên cao, thân thể hắn giống như một ngọn núi lớn đồ sộ ép vào trong nước, giữ chặt thân thể đang lộn xộn của nàng.

A Li thấy khuôn mặt kia càng ngày càng gần, hắn cường thế chuyển cái tay nàng đang che mũi bịt miệng đi, dùng một tư thái không cho cự tuyệt hôn nàng. Hắn ước chừng là tự diễn tập thử trong đầu mình quá nhiều lần rồi, nên lúc này hắn chẳng có chút trúc trắc nào cả, dễ dàng ma sát và hai cái răng trắng của nàng, tiện thể làm cho hơi thở ra của nàng chuyển thành hơi hít vào.

A Li cảm thấy trong óc anh anh ong ong như nhét vào rất nhiều mật ong, trái tim nhảy loạn đùng đùng, giống muốn theo trong cổ họng bật ra bất cứ lúc nào. Tuy rằng đã không cần phải hô hấp , nhưng nàng vẫn là thấy không khí thập phần không đủ dùng, không nghĩ tới chút phân thần liền uống đầy một miệng nước, phốc xuy phốc xuy làm cho miệng của Vân Dục Hưu cũng đầy vị lưu huỳnh.

Hắn trở tay chấn xuống, đẩy cả khối nước trong cái ao nổi lên trên đỉnh động. Cả một khối nước ao như biến thành một khối thuỷ tinh khoá lại bên nhau, linh lay thoáng động đậy trên đỉnh đầu, phát ra ánh sáng vàng nhạt. Do khúc xạ ánh sáng chiếu vào những cây thạch nhủ trên đỉnh, cả không gian lại càng được chiếu ánh sáng vàng ấm áp hơn, tự dưng hơn vài phần ái muội.

A Li rơi xuống đáy ao.

Nàng cứ tưởng rằng lưng mình sẽ hung hăng đập vào đáy một chút, không nghĩ tới này cái tảng đá trong suốt vàng vàng này lại như một loại ngọc mềm, mặc dù không đến mức lõm xuống, nhưng là nửa điểm cũng không cấn không đập vào người, nằm ở phía trên vừa mềm lại vừa ấm, thoải mái cực kỳ.

Thế công của Vân Dục Hưu cũng không ngừng lại, hơn nữa còn ngày càng mạnh mẽ hơn .

A Li hoảng hốt cứ cảm thấy dường như trên đầu mình bị kẹt vào cái gì ấy, vô luận há mồm thở dốc như thế, không khí đều hoàn toàn không đủ dùng.

Nàng chỉ có thể vô lực bắt lấy hắn, theo hắn đi.

Lần này hắn lại ôn nhu hơn rất nhiều.

Không biết do tác dụng của hoàn cảnh hay là tâm tình nay đã khác , A Li cảm thấy bản thân từ đầu đến cuối đều cùng hắn bay ở trên trời, đó là một loại tín nhiệm cùng ỷ lại cực hạn, khi thân thể run lên, trong lòng cũng như được chứa đầy dòng nước ấm áp, thoả mãn như không còn muốn gì thêm nữa.

Nàng lại một lần nữa cảm giác được cái loại dao động rất nhỏ này.

Một loại ảo giác là vạn vật của thế gian đều chặt chẽ tương liên với nhau.

Nàng nhắm mắt lại, tâm thần đắm chìm. Hết thảy xung quanh mình hình như là một cái võng rất lớn, đang hơi hơi phập phồng theo một quy luật nào đó, tựa như hô hấp của một người đang ngủ say. Mà Vân Dục Hưu lại độc lập tồn tại bên ngoài "Võng", hắn giống một trái tim nóng cháy hoặc là một mặt trời nhỏ ấm áp dễ chịu.

A Li nhìn lại mình, phát hiện bản thân như một giọt nước long lanh nằm trên "Võng".

Nàng thử dụng ý niệm chạm vào cái "Võng" này. Mới đầu, giống như là chuồn chuồn nhẹ nhàng điểm xuống mặt nước, sau đó, gợn sóng một vòng lại một vòng đẩy ra.

A Li nhìn thấy một luồng ma diễm giống như Vân Dục Hưu bị gợn sóng đụng trúng, ngay lập tức, vặn vẹo tan thành mây khói!

Tâm nàng cả kinh, bỗng dưng mở mắt ra.

Vừa vặn thấy khối nước ao ấm đang bị trói buộc trên đỉnh đầu ầm ầm nện xuống, Vân Dục Hưu không hề phòng bị, chỉ theo bản năng chặt chẽ ôm lấy A Li bảo vệ.

A Li nhìn đến thấy trong mắt hắn ngay lập tức sát khí dầy đặc.

"Đừng khẩn trương, là ta. A khụ! Phốc!" A Li vội vàng giải thích, khi nói chuyện lại uống vào một ngụm nước thật lớn.

Vân Dục Hưu tức đến vui vẻ, ôm lấy nàng lướt ra khỏi ao, tiện tay giúp nàng ngưng ra một bộ xiêm y.

"Bản lĩnh lớn như vậy, sao còn có thể bị sặc nước chứ ." Biểu cảm của hắn quái dị giúp nàng xốc xốc tóc.

A Li nói: "Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên trong lúc đó, giống như tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu gì vậy, có thể cảm giác được thiên địa vạn vật đang liên hệ cùng cảm ứng nhau trong lúc đó, hết thảy giống như cùng nhau nằm trên một cái võng, vừa rồi ta không cẩn thận huých phải một chút, không biết tại sao lại làm cho ma diễm của chàng tan mất tiêu..."

Thần sắc Vân Dục Hưu thay đổi mấy lần.

Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng híp mắt, nói: "Cho nên nàng có thể cảm ứng được ẩn diễm của ta. Tiếp theo, là thử công kích ta ?."

"A?"

Hắn cũng không giải thích, chỉ đem ngón tay chen vào trong mái tóc đen dày của nàng, cẩn thận kiểm tra xem chúng nó đã khô hẳn hay chưa.

A Li được cào cào tóc đến thoải mái, cả người nhất thời trở nên lười biếng , nàng câu được câu không nói: "Thanh Y cố ý dụ chúng ta tới chỗ U Nguyệt quan chủ, mục đích khẳng định là phụ thân Tu Du Quân của nàng ta."

"Ừ." Vân Dục Hưu không chút để ý đáp.

A Li thấy hắn không cho là đúng, biết người này cuồng ngạo vô cùng, sẽ không đem bất cứ kẻ nào đặt vào trong mắt, liền xoay xoay qua nói: "Tu Du Quân tất nhiên là chàng chướng mắt, chẳng qua nếu như chàng muốn giết Tu Du Quân, chẳng phải là để cho Thanh Y đứng giữa được "ngư ông đắc lợi" sao? Ta cảm thấy lần này chúng ta có thể tương kế tựu kế, đến đằng trước hố Thanh Y đi!"

"Hử ?" Vân Dục Hưu ôm ngang lấy nàng liền đi ra ngoài, "Đây nếu là lời thổi gió bên gối của nàng... Vậy liền theo ý nàng."

Ngữ khí quả nhiên là lưu manh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn A Li ngưng một chút liền đỏ.

...

Trên Thần Sơn có bảy vị thần vương, lãng thổ của mỗi một vị đều bắt đầu từ chân núi của thần, theo hình quạt phóng ra phía ngoài. Càng về gần với chỗ núi Thần, liền càng là nơi trung tâm đầu mối then chốt.

Thuấn Gian Quan là chỗ xa xôi, chẳng phải là một nơi tốt đẹp gì. U Nguyệt quan chủ chính là vì nương của nàng ta chỉ là một người vợ được hòa thân không được sủng ái, mới có thể bị phái đến nơi đất cằn sỏi đá như vậy.

Những người thân của Thần vương đều sẽ lưu lại mệnh bài ở chỗ Thần Sơn.

Tu Du Quân cảm ứng được mệnh bài U Nguyệt bị vỡ, kịp thời bảo vệ được một luồng nguyên hồn cuối cùng trào ra từ mệnh bài.

Chỉ thấy U Nguyệt kia thảm thiếc khóc lóc kể lại tất cả sự tình, sau đó khẩn cầu Tu Du Quân giúp nàng ta sống lại.

"Ngươi nói, là đại ma đầu mất tích ở cánh đồng tuyết Thiên Phong đã sát hại ngươi, còn biết bí mật của vi phụ?" Tu Du Quân thoạt nhìn là một thanh niên anh tuấn mới hơn hai mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu.

U Nguyệt nói: "Không sai! Hắn biết tất cả mọi chuyện, cho nên phụ thân nhất định phải trừ bỏ hắn, bằng không..."

Tu Du Quân ho khan đứng lên, vừa khụ khụ vừa ngắt ngang lời nàng ta: "Mấy cái tin vịt truyền miệng ở bên ngoài, vậy mà ngay cả ngươi cũng tin sao. U Nguyệt, năm đó ngươi ám hại thân tỷ muội của mình, vi phụ cũng không trừng phạt ngươi như thế nào, chỉ để cho ngươi đến Thuấn Gian Quan tĩnh tu sám hối, không nghĩ nhiều năm như vậy, ngươi nhưng lại không có một chút tiến bộ, thật sự là rất làm cho vi phụ thất vọng rồi!"

"Là Vô Ấn tướng quân nói với ta , làm sao có thể là giả được!" U Nguyệt nói, "Phụ thân cứu sống ta đi, ta nhất định phải tự tay báo thù!"

Tu Du Quân bình tĩnh nhìn nàng ta, ánh mắt làm cho tàn hồn của U Nguyệt cả người rét run.

"Phụ thân?" Nàng ta chần chờ kêu một tiếng, "Ngài sẽ không bỏ ta chứ ? Ngài không thể làm như vậy! Nếu để cho ngoại nhân biết đường đường là Tu Du Quân mà ngay cả nữ nhi thân sinh của mình cũng..."

Tu Du Quân nhắm mắt lại, luồng tàn hồn nổi giữa không trung nhất thời đông lạnh thành một đóa hoa băng xinh đẹp.

Trong nháy mắt hắn mở mắt ra, hoa băng liền bị phân tán vào trong không khí.

"Thập Tứ." Hắn mệt mỏi thở dài.

"Dạ." Một bóng dáng hơi rung nhẹ dưới ánh nến.

"Thuấn Gian Quan... Không cần tồn tại nữa ."

"Dạ."

...

A Li xa xa liền nhìn thấy Thuấn Gian Quan khói thuốc súng tràn ngập. Cửa thành khép chặt, trong thành kêu la thảm thiết mấy ngày liền.

"Ai nha, " ánh mắt nàng chớp động, "Xem ra này U Nguyệt quan chủ tuyệt đối không được coi trọng rồi!"

"Nói lời dư thừa." Vân Dục Hưu hiển nhiên không hề có chút hứng thú với với mấy cái cong cong vòng vòng này, đối với hắn mà nói, địch nhân như vậy thì cứ trực tiếp dùng sức mạnh lực nghiền nát là được rồi, không cần phí tâm tư đi cân nhắc bọn họ đang đánh cái chủ ý gì. Bất quá đã A Li cũng hiếm khi có được lúc chịu cân não thế này, liền theo nàng đi.

"Nếu như Tu Du Quân kia đích thân tới, làm sao có thể làm cho chướng khí mù mịt như vậy được? Uy nghiêm của Thần vương ở đâu?" Nàng nói, "Thanh Y hiểu biết tình huống của Thần Sơn hơn so với chúng ta, cho nên người mà nàng ta muốn dẫn nơi này chẳng phải là Tu Du Quân."

"Cho nên?"

"Cho nên chúng ta không cần động thủ, chỉ âm thầm ẩn nấp tìm được người do Tu Du Quân phái tới này, lặng lẽ đi theo hắn!" Trong con ngươi của A Li lóe sáng, "Thanh Y tự cho nàng ta vô cùng hiểu biết ta, nàng ta đoán chắc ta sẽ không ngồi yên, không để ý đến sống chết nơi này. Cho nên lúc này, chúng ta chỉ cần án binh bất động, là có thể triệt để quấy phá kế hoạch của nàng ta..."

Lời còn chưa dứt, Vân Dục Hưu đã cười lớn rồi lướt đi ra ngoài, một cước bước lên tường thành Thuấn Gian Quan.

"Cần gì phải bận tâm đến cái lũ kiến con đó mà làm trái với chủ tâm của mình ! Ta tới giết người, cứ theo tình hình thích thế nào làm như thế ấy !"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK