Nàng phát hiện bên dưới mặt đất, có vô số yêu ma còn ngủ đông đang bắt đầu rục rịch.
Tầm mắt vừa chuyển, nhìn thấy Vân Dục Hưu đứng ở mái hiên cách đó không xa, áo bào đen tung bay phấp phới trong gió.
Hai người liếc nhau, chợt, A Li phóng người lên, khi lướt lên cao hơn mười trượng, nàng phảng phất như đã cùng tạo hóa tự nhiên xung quanh mình hòa hợp nhất thể. Tâm niệm tán ra, nàng cũng là gió, lại là mưa, cũng là kia ánh nắng sáng chói kia.
Nàng nhẹ nhàng rộng mở rộng hai tay, toàn thân tan biến vào trong mây.
Giờ khắc này, mọi người trông thấy đều người người rung động không nói nên lời. Bọn họ ngơ ngác ngửa đầu nhìn giữa không trung, trong lòng mỗi người đều chỉ còn lại hai chữ —— thần tích.
Thân thể Huyền Hoàng như đoạt đi hết ánh sáng của nhật nguyệt, hào quang của nó cũng không phải quá chói mắt, nhưng rực rỡ phủ kín của bầu trời, thật giống như một màn cực quang như ảo mộng phủ kín cả bầu trời. Không khí bị nhiễm lên sắc màu sặc sỡ, có vẻ dị thường mềm mại, một khối mây mù mịn như tơ lụa bảy màu thượng thừa.
Huyền Hoàng vốn dĩ là thân thể hai màu trắng đen, nhưng ở giờ khắc này, sắc thái đó đã không còn tồn tại nữa, bản thân nó chính là màu sắc tinh xảo đặc sắc nhất.
Ánh sáng như vậy đủ để chiếu sáng tới bất kỳ một góc tối âm u nào. Tất cả những hắc ám bị che giấu, dưới thần tích của thiên địa tạo hóa nơi đây, chúng nó chỉ có thể run run càng ẩn sâu hơn vào trong chỗ nấp.
A Li rung rẩy bộ lông trong cơn gió nhẹ nhàng, cắt không khí thành những luồng sóng gợn trong suốt bảy màu, một vòng lại một vòng, tỏa ra về bốn phương tám hướng.
Cái đuôi thật dài xẹt qua, như là cực quang, phô bỏ ra một màn che xán lạn.
Nàng theo gió bay về hướng phương xa, vô số dải màu trong suốt linh động tụ sau lưng nàng, hân hoan trải dài ra, phát ra âm thanh va chạm lách cách thật nhỏ, giống như vì nàng mà cất tiếng hát.
Bên cạnh nàng xuất hiện một thân ảnh màu đen khác, nàng nhẹ nhàng dùng đầu cọ lên ngực của hắn, đập cánh, hai thân ảnh rơi vào sau dãy núi dài vạn trượng, chỉ để lại đầy trời mây tía bảy màu rực rỡ.
...
Trong một gian phòng của một tửu lâu tầm thường.
Ngọc Li Hành đang ngồi kể chuyện.
Thanh Y thoạt nhìn có chút khẩn trương, bàn tay giấu bên dưới cái bàn run run nắm chặt lấy tay của Ngọc Li Hành.
Đối diện hai người là một vị công tử tuấn tú nhìn có vẻ ốm yếu. Tuy tướng mạo đã có phần xa lạ, nhưng khí chất quanh thân vừa nhìn liền biết đó là Tu Du Quân.
Sau một nén nhang, Ngọc Li Hành đã kể xong câu chuyện.
Tu Du Quân đưa nắm tay lên môi, nhè nhẹ ho khan vài tiếng, nói: "Tuy rằng nghe không hiểu huynh đài đang nói cái gì, nhưng mà câu chuyện xưa giữa yêu ma và Nhân tộc trong hạ giới đó, nghe qua quả nhiên là thập phần thú vị."
Ngọc Li Hành mỉm cười: "Phụ mẫu và người nhà, đó chính là yếu điểm của Huyền Hoàng. Nếu có thể một lần nữa phát động Thần Mục Phạt lên hạ giới đó, ta nắm chắc trăm phần trăm, Huyền Hoàng sẽ vì những người đó mà niết bàn một lần nữa !"
Tu Du Quân trùng trùng ho khan vài tiếng, khụ đến mức trên da mặt trắng bệch đã ửng hồng, hắn thở mạnh một hơi, cười to nói: "Nhãi ranh vô tri! Ngươi nghĩ thần là cái gì ? Ngươi nói giáng tội cho ai, thì thần liền đi đánh người đó à?"
Ngọc Li Hành cũng không giận chút nào: "Ta chỉ là một người kể chuyện mà thôi. Chuyện xưa đã kể, về phần thần làm như thế nào, thì không đến lượt kẻ phàm nhân như ta đây có thể vọng động phán đoán."
Tu Du Quân bình tĩnh nhìn hắn vài lần, sau một lúc lâu, đôi mắt tĩnh lặng xuống, ngữ khí mang theo vài phần lãnh liệt: "Ngươi tức khắc xuất phát đi Thần Sơn trước. Đến lúc đó, có giải được hết ma diễm trong người, hay là vứt bỏ tánh mạng, thì phải xem tạo hóa của ngươi ."
Ngọc Li Hành mỉm cười, gật đầu, cùng Thanh Y rời khỏi căn phòng.
Hai người trốn vào một chỗ hẻo lánh ít người.
"Ca ca..." Thanh Y có chút lo lắng, "Hành động này thật sự là rất mạo hiểm ! Tuy rằng chúng ta rất rõ ràng Tu Du Quân là người như thế nào, có chín phần nắm chắc sau khi gặp mặt,Tu Du Quân sẽ tự lẻn vào hạ giới kia, ngầm bắt lấy đám người Điều Đồ đến Thần Sơn, dùng thế lực bắt ép Huyền Hoàng chịu trao đổi, hắn sẽ thay ca ca trừ đi ma diễm của Thiên Đế. Nhưng vạn nhất, Thần Sơn muốn thật sự phát động Thần Mục Phạt với hạ giới, vậy thì phải làm sao bây giờ? Nếu như vậy, Huyền Hoàng trong cơn tức giận, nhất định sẽ không cố kị tánh mạng của Ngọc Li Hành nữa, chắc chắn lấy mạng ca ca thì làm sao!"
Ngọc Li Hành nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt không còn ôn nhu như ngày xưa, ẩn ẩn có chút túc mục nghiêm khắc: "Yên tâm, bất luận là kết quả như thế nào, chúng ta đều có thể có được ưu thế lớn nhất. Muội muội nghe đây, hiện tại muội liền lập tức đi đến giao giới giữa hai giới này, nếu thực sự có Thần Mục Phạt xuất hiện, Huyền Hoàng sẽ lập tức kịp thời đuổi tới nơi, lấy thân chống đỡ. Lúc đó muội ngàn lần không được lỡ mất cơ hội! Một kích cuối cùng giết chết Huyền Hoàng, nhất định phải xuất phát từ chính tay muội! Như vậy mới có thể thành công đoạt được thần cách!"
"Ca ca!" Mặt Thanh Y lộ vẻ rung động, "Chàng đang nói cái gì? Chàng không phải nói, khả năng Thần Sơn phát động Thần Mục Phạt cực kỳ bé nhỏ sao? Vì sao chàng lại bảo ta đi theo quan sát Huyền Hoàng? ! Chàng đây là ý gì ?! Hay là lòn chàng đã mang ý định mình sẽ chết? !"
"Đồ ngốc." Ngọc Li Hành tươi cười sủng nịch, "Đó chỉ là khả năng vạn nhất mà thôi. Ta bảo nàng đi, chủ yếu là làm một chuyện khác —— khi Tu Du Quân bổ ra thông đạo giữa hai giới, lẻn vào hạ giới kia, nàng tức khắc theo đuôi hắn đi xuống, đợi hắn động thủ với đám người Điều Đồ, nàng ra mặt ngăn cản hắn."
Hai mặt Thanh Y chậm rãi trợn to.
Ngọc Li Hành như đã định liệu trước: "An tâm. Thần vương một khi rời khỏi thần giới, không có nguyện lực hương khói, thần lực sẽ suy giảm mạnh, nàng tận lực cầm chân hắn, trong vòng một nén nhang, hắn nhiều lắm chỉ làm nàng bị thương nặng. Mà lúc này, Thiên Đế cùng Huyền Hoàng sẽ kịp thời đuổi tới."
Thanh Y hít mạnh một ngụm khí lạnh: "Chàng tính kế không phải là Thiên Đế Huyền Hoàng, mà là Tu Du Quân!"
"Không sai." Ngọc Li Hành cười nhạt, "Muốn giải ma diễm trong người ta, để Thiên Đế ra tay, chẳng phải là càng thêm an toàn thuận tiện hơn? Cứ như vậy, Huyền Hoàng sẽ thiếu nàng một mối nhân tình, theo tính tình của nàng ta, nhất định sẽ không ra tay đối phó nàng nữa."
"Nhưng mà, vạn nhất trong vạn nhất, Thần Sơn lại phát động Thần Mục Phạt..." Thanh Y lẩm bẩm nói.
Ngọc Li Hành tiêu sái cười: "Kết quả tệ nhất, chẳng qua là dùng cái chết của ta, đổi lấy thần cách cho người trong lòng ta mà thôi! Nàng tuyệt đối đừng làm cho ta thất vọng nha!"
Thanh Y trùng trùng cắn môi, lệ nóng cuồn cuộn trào xuống: "Ca ca..."
"Đi thôi!" Ngọc Li Hành đẩy đẩy Thanh Y trong ngực.
Đợi Thanh Y cẩn thận từng bước rời khỏi xong, Ngọc Li Hành cẩn thận sửa sang lại xiêm y, sau đó nhích người đi trước đến địa điểm đã hẹn, gặp được Vân Dục Hưu cùng A Li.
Khi A Li rơi xuống đất đã phục hồi lại hình người, Ngọc Li Hành chỉ kịp thấy một hư ảnh phượng hoàng lộng lẫy sáng lên rồi trôi đi chậm rãi sau lưng nàng, đẹp không sao tả xiết.
Vân Dục Hưu nhẹ nhàng đỡ lấy thắt lưng của nàng, mặt mày trong lúc đó toàn là ôn nhu.
Ngọc Li Hành định thần, tiến lên nói thẳng, "Trong lòng ta phiền muộn, mượn rượu giải sầu, cùng một công tử ốm yếu trò chuyện với nhau thật vui, bất tri bất giác nói đến chuyện cũ. Không ngờ, người này đúng là Tu Du Quân giả trang. Hắn đoán được bên hạ giới kia có thứ có thể uy hiếp được Huyền Hoàng, vội vàng đi."
Tâm A Li hơi hơi trầm xuống, nàng cảm thấy có chút bất khả tư nghị (*): "Ngươi thật sự cho rằng chiếm lấy khối thân thể này, ta sẽ không dám giết ngươi sao?"
(*)Bất khả tư nghị: không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được.
Ngọc Li Hành nói: "Ta đã tới đây báo tin, liền chứng minh được sự trong sạch cùng thành ý của ta. Ngươi không ngại nghĩ như thế này xem, nếu như trong lòng ta có ác ý, giờ phút này sẽ không báo tin cho các ngươi, mà là đợi đến khi Tu Du Quân bắt được đám người Điều Đồ xong, ta lấy tánh mạng những người đó uy hiếp ngươi, nói vậy, ngươi có năng lực làm khó dễ được ta sao? Ta phát hiện mình phạm sai lầm, trước tiên liền chạy tới báo cho ngươi biết , đồng thời để Thanh Y đi đến hạ giới kia trước, ngăn cản Tu Du Quân. Ta tự hỏi không có chỗ nào có lỗi với ngươi."
Đáy mắt Vân Dục Hưu hiện lên một chút lạnh lẽo. Hắn giật giật ngón tay, Ngọc Li Hành lập tức đầu đầy mồ hôi lạnh, che ngực ngã ra trên đất.
"Làm sao có thể giết ngươi chứ, nếu chết đi thì quá dễ dàng cho người rồi."
A Li vội la lên: "Chúng ta đi mau!"
Hai người lướt ra hơn ngàn dặm.
Vân Dục Hưu nhìn sắc mặt A Li, trong lòng không khỏi có chút buồn bực —— sau khi rời khỏi tầm nhìn của Ngọc Li Hành, vẻ nôn nóng trên mặt nàng ban nãy đã rút đi , giờ phút này thoạt nhìn lại alf bộ dáng khí định thần nhàn.
Hắn nhịn không được nói: "Nàng không nhớ rõ đám người Điều Đồ A Ngọc à? Vật nhỏ không lương tâm."
A Li nghiêng đầu cười cười: "Chàng để Tử Liêm bản mạng lại ở nơi đó, không phải vì bảo vệ bọn họ sao?"
Biểu cảm của Vân Dục Hưu đọng lại trong chớp mắt, nghiến răng nói: "Biết rồi còn để cho ta chờ lâu như vậy."
A Li lắc lắc cánh tay hắn lấy lòng.
Vân Dục Hưu bất đắc dĩ nói: "Cũng không phải chỉ là bảo vệ bọn họ. Ta cắmTử Liêm lại ở chỗ giao tiếp hai giới, ngày ngày chịu ngoại lực từ hai phía chèn ép tra tấn, cũng xem như rèn luyện chí cường của thế gian. Về phần dẫn thần lực ở thần giới vào hạ giới, giúp bọn họ tăng lên tu vi, cũng chỉ là nhân tiện. Thời gian ở hạ giới bên đó trôi qua cực nhanh, nếu nói là ở đây trôi qua một ngày thì ơt đó trôi qua một năm cũng không quá. Hiện thời ở hạ giới đó đã trôi qua hơn mấy ngàn năm rồi, thực lực của đám người Điều Đồ... Ta ngược lại có mấy phần chờ mong!"
Hắn vừa nói như thế, A Li càng thêm yên tâm . Lần này niết bàn trở về, nàng không phải không nhớ đám người Điều Đồ A Ngọc, chỉ là nàng biết bản thân mình nhất định đi lên con đường đối địch với Thần Sơn, cho nên cũng không muốn hạ giới bị cuốn vào sự phân tranh này. Nàng cũng không ngờ rằng, thực lực đám người Điều Đồ lại có thể tăng tới mức để cho Vân Dục Hưu cũng cảm thấy chờ mong.
A Li nói: "Tu Du Quân tuy là thần vương, nhưng nếu như ta không tính sai, khi rời khỏi vạn vạn dân chúng của thần giới, thực lực của hắn phải chia ra rất nhiều, sẽ không thể có khả năng tự do qua lại xuất nhật vào thân thể của người khác. Nếu có thể giết chết một Tu Du Quân, nhất định có thể xé ra một lỗ to trong mạng lưới quyền lực khổng lồ của Thần Sơn này!"
Nàng suy nghĩ một lát, nói: "Hành động lần này của Ngọc Hư Tử, chính là đặt bẫy hố Tu Du Quân, cố ý bán cho chúng ta một nhân tình, muốn chúng ta bỏ qua cho Thanh Y. Chúng ta chỉ làm bộ như không hay biết, để hắn cho rằng chúng ta bị hắn dắt mũi đi. Ta ngược lại muốn xem xem, chuyện tới mức độ này rồi hắn còn muốn đảo lên cái bọt sóng gì!"
"Ừ." Vân Dục Hưu vẫn là bộ dáng không mấy hưng trí, hắn ôm lấy A Li, mấy ngày sau liền chạy tới chỗ giao giới của hai giới.
Từ trên trời nhìn lại, nó chỉ là một cái lốc xoáy to lớn thường thường vô kì trên biển thôi.
A Li mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên dưới lốc xoáy như một cái vực sâu không đáy kia, có một mũi nhọn màu đen đang chớp động.
Nàng thoáng có một chút khẩn trương.
Cận hương tình khiếp(*).
(*)Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Vân Dục Hưu trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, lướt thẳng xuống: "Tu Du Quân đã đi xuống, Thanh Y cũng đi sau lưng hắn."
Khi đi ngang qua cái mũi nhọn màu đen kia, hắn tùy ý vẫy vẫy tay, chỉ nghe một tiếng "ong" khủng bố vang lên, Tử Liêm hóa thành một điểm ánh sáng nhạt, nhập vào lòng bàn tay của hắn.
A Li cảm giác được hơi thở trên người hắn ầm ầm tăng vọt, một giây sau, hết thảy hồi phục lại bình tĩnh.
Giờ phút này Vân Dục Hưu thoạt nhìn không có gì khác nhau với phàm nhân , nhưng A Li có thể cảm giác được bên dưới làn da lạnh lẽo của hắn, là một lực lượng cực kỳ khủng bố có thể hủy thiên diệt địa.
Hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng phủi một cái.
Chỉ thấylốc xoáy dưới chân nhanh chóng khuếch đại, gào thét nghiền áp về bốn phía mà đi, sóng biển từng đợt trào lên từng đợt, trong vòng một hơi thở, liền thành một vòng sóng thần ra tít phương xa.
Vân Dục Hưu cười lạnh nói: "Đã dám đến, thì vĩnh viễn lưu lại."
Hai người trốn vào trung tâm lốc xoáy.
Ánh chớp lóa lên trước mắt, A Li cùng Vân Dục Hưu xuyên qua chỗ giao tiếp giữa hai giới, rơi xuống một mặt đất quen thuộc.
"... Đây là?"
A Li ngơ ngác nhìn vô số "tổ chim" ở trước mặt.
Nơi này thoạt nhìn cũng không giống như vừa trải qua một hồi đại chiến.
Không phải nói Tu Du Quân đã xuống dưới này rồi sao?
A Li tĩnh tâm nhập thần, cảm ứng quanh mình.
Nơi này vẫn là một biển lực thiên địa tự nhiên như trước, nàng phát tán thần niệm ra khắp nơi, phát hiện vài sự tồn tại tương đối cường đại ở cách đó không xa.
Nàng cũng không phát hiện ra cái "rong rêu" đại biểu cho ý niệm ồn ào của nhân loại kia.
A Li định thần, nắm Vân Dục Hưu nhảy lên một gốc cây đại thụ, đi đến một cái tổ chim ngoài cùng trên chạc cây.
Dò đầu ra vừa nhìn vào, đầu tiên là thấy đôi mày rậm đang nhíu chặt của Đế Vô Thần, sau đó liền nhìn thấy thân thể tráng kiện của Điều Đồ, kề sát bên hắn, là bộ ngực cao của A Ngọc. Ngọc Lâm Lang dịu dàng ngồi ở một bên, mang theo một cái bình nhỏ, đang chậm rì rì đảo cháo bột bên trong một cái chén ngọc xanh biếc.
Thanh âm ôn hòa của Ngọc Lâm Lang nhẹ nhàng phát ra: "Không quan trọng, người nọ tuy mạnh, nhưng bốn người chúng ta chỉ cần không xa rời nhau, hắn cũng không dám đánh bừa. Người này vừa nhìn liền biết là từ thần giới tới, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đặc biệt —— nói không chừng rất nhanh có thể gặp được A Li đó."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Đế Vô Thần đang khép chặt hai mắt bỗng dưng mở ra, quát khẽ nói: "Đến rồi!"
Chỉ thấy trong hư không đâm ra vô số dây mây mang theo mũi nhọn, đánh thẳng bốn người Điều Đồ! Nhìn như tầm thường, nhưng kỳ thực những chỗ dây mây kia phá không bay qua, không gian nhưng lại ẩn ẩn bất ổn, có dấu hiệu xé rách sụp đổ! Tổ chim giống như một hốc cây to liền bị xé toạc thành bốn mảnh, tan tác thành nhiều phía lá rơi lả tả xuống.
Đây, chính là sức mạnh của thần vương.
Vân Dục Hưu nhẹ nhàng ép cánh tay A Li xuống, ý bảo nàng yên lặng xem xét.
Chỉ thấy bốn người kia không chút hoang mang, nhẹ nhàng nâng tay lên, ngưng ra một cái khiên to tỏa ra màu vàng sáng rọi ở trước người, ngăn lại đòn công kích.
Bọn họ tụ lại một chỗ, kết thành võng phòng ngự quá sức chắc chắn.
Một kích không thành, Tu Du Quân mặt cũng chưa lộ, liền bỏ chạy .
Chỉ thấy Ngọc Lâm Lang nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, những phiến lá rụng bị tan tác ra ban nãy liền tụ trở về, trong khoảnh khắc, một lần nữa xuất hiện một cái tổ chim giống y như cũ. Bọn họ tuy đánh không lại vị khách đến từ thần giới này, nhưng nếu nói về phòng ngự, hắn hơn nửa khắc cũng không làm gì được bọn họ.
"Cũng không biết hắn muốn kiên trì bao lâu nữa." Ngọc Lâm Lang khe khẽ thở dài, "Cũng không ngại phiền."
A Li từ xa xa nhìn, nhất thời lại không đủ dũng khí để tiến lên nhận nhau.
"Chúng ta đi đối phó Tu Du Quân trước đi." Nàng chớp mắt nói với Vân Dục Hưu.
A Li đưa ý niệm chìm vào biển lực thiên địa, dễ dàng liền tìm được vị trí của Tu Du Quân cùng Thanh Y.
Đến gần, phát hiện Thanh Y hóa ra đã rơi vào trong tay Tu Du Quân, bị tra tấn đến không còn hình người.
...
Bên kia, Ngọc Li Hành đã đến Thần Sơn.
Hôm nay, sáu vị thần vương đúng là đang đồng loạt tề tụ trong một phòng, bảy vị trí của thiếu mỗi Tu Du Quân.
Ngọc Li Hành làm một cái đại lễ, đứng dậy, nhìn chăm chú vào Thanh Vu Quân.
Thanh Vu Quân chầm chậm nói: "Thế cục hôm nay ta đã nói với chư vị thần minh, chư vị, chúng ta không có lựa chọn nào khác . Tu Du Quân bồi dưỡng thần tướng che mặt, đã là "tâm hoài bất quỹ", mà Thiên Đế Huyền Hoàng càng là tâm tâm niệm niệm muốn hủy đi cơ nghiệp vạn năm của Thần Sơn ta... Hôm nay, đã đem bọn vọ vây xuống hạ giới, nên chúng ta phải quyết định thật nhanh, phát động Thần Mục phạt, một lần tiêu diệt hết!"
Hắn quét mắt nhìn Ngọc Li Hành, nói: "Sau khi Tu Du Quân đền tội, vị trí của hắn, liền do Ngọc Hư Tử tạm thời đại diện."
Ngọc Li Hành thẳng thắt lưng, trong ánh mắt là một mảng lạnh lẽo, lập tức đem tất cả những gì liên hệ ràng buộc, dứt khoác dứt bỏ!
Vì cái kết quả cuối cùng này, hắn ngay cả người yêu hay người thân nhất, cũng không tiếc hi sinh !