65-1
"Trong thời gian sáu tháng, trải qua các buổi thử giọng, vòng bảng và vòng loại trực tiếp, đến với trận chung kết đêm nay, trước mắt chúng ta đây chính là ba ca sĩ ưu tú đã đánh bại rất nhiều đối thủ. Và tiếp theo chính là khoảnh khắc huy hoàng của chương trình, mọi người hãy cùng với tôi đếm ngược số phiếu bầu cuối cùng ạ! Quán quân của cuộc thi năm nay chính là.....3....2....."
"Phụp...." Chương trình đang phát trên TV đã tắt, màn hình tối om, phản chiếu hình bóng gầy yếu của một chàng trai đang ngồi nép mình trên ghế sofa.
Chàng trai nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa vào ghế, không nói một lời. Sắc mặt cậu ta trắng bệch, mí mắt xanh đen, điện thoại đặt trên ghế rung lên, anh ấy mở mắt ra nhìn.
Là tin Weichat của cựu trợ lý Trần Hân: "Anh hứa, em đã mang quà của fan về cho anh, một lát nữa em qua."
Thanh niên đọc lướt qua rồi đặt di động xuống, không trả lời mà nhắm mắt lại như thể rất mệt mỏi.
Anh ấy tên Hứa Kiệt, nửa năm trước tham gia chương trình tuyển chọn "New Voice", bởi vì có khả năng ca hát tốt mà rất nhanh đã ký được hợp đồng với một công ty giải trí, Trần Hân chính là trợ lý công ty điều cho anh ấy. Anh ấy bằng với thực lực của mình một đường thuận buồm xuôi gió trong chương trình, vượt qua tất cả các vòng đấu. Nếu không phải một tháng trước dây thanh quản đột nhiên bị tổn thương, bắt buộc phải rời chương trình để phẫu thuật, như vậy một trong ba người đứng trên sân khấu ngày hôm qua chính là anh, mà không phải ngồi lẻ loi cô độc xem TV như bây giờ.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên. Hứa Kiệt nghe thấy tiếng gõ nhưng vẫn ngồi im không nhúc nhích, mãi cho đến khi vang lên một lúc, anh mới thở dài, đứng dậy mở cửa.
Quả nhiên là Trần Hân mang theo bao lớn bao nhỏ tới, Hứa Kiệt mở cửa rồi cũng mặc kệ hết thảy, quay người ngồi lại trên ghế sofa.
Trần Hân cũng không để ý, tự mình giữ cửa, hùng hục xách từng túi từng túi vào nhà, lúc đóng cửa lại mới phát hiện ra đèn không bật.
"Anh Hứa, sao anh không bật đèn?" Trần Hân thuận tay định bật đèn phòng khách lên.
"Đừng bật, thế này là được rồi." Hứa Kiệt nói.
Trần Hân thở dài, thôi không bật đèn nữa, đi thẳng đến ban công, 'roẹt' một cái kéo rèm che ra. Ánh nắng bên ngoài rất chói mắt, trong phòng cũng sáng lên không ít.
"...." Hứa Kiệt phản xạ giơ tay lên che nắng.
"Anh Hứa, em đã dặn anh rất nhiều lần rồi, ban ngày nhất định phải kéo rèm, mở cửa sổ phơi nắng, thực hiện quá trình quang hợp thì mới có tinh thần tốt." Trần Hân cằn nhằn, thuận tay dọn dẹp mọi thứ trên bàn trà.
Trên bàn có mấy lon bia đã rỗng, Trần Hân ném vào thùng rác, dặn: "Anh Hứa, bác sĩ nói sau phẫu thuật anh phải ăn kiêng ba tháng, anh không được uống bia nữa đâu đấy."
Đôi mắt Hứa Kiệt cũng dần thích ứng được với ánh sáng, anh buông tay, ngơ ngác nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, không nói một lời,
Anh ấy đã như vậy kể từ khi xuất viện đến nay, Trần Hân nhìn mãi cũng thành quen. Sau khi dọn dẹp xong bàn trà, cô dọn hết quà cáp của người hâm mộ lại đây, bắt đầu mở quà, vừa mở vừa đọc cho Hứa Kiệt nghe.
"Đây là tấm thiệp có hình vẽ nhân vật phiên bản chibi do một bạn fan có nickname 'Cô gái tài giỏi', trong thiệp ghi - Chúc anh Kiệt vui vẻ mỗi ngày, càng ngày càng béo." Trần Hân đặt thiệp lên bàn trà, nói với Hứa Kiệt: "Anh Kiệt nhìn này, nhìn đáng yêu lắm, ngay cả fan cũng thấy anh quá gầy, anh nên ăn nhiều một chút."
Hứa Kiệt vẫn không nói gì, cô mở hộp quà thứ hai ra, là một album ảnh DIY*, trong đó toàn là ảnh của Hứa Kiệt, hầu hết được chụp khi cô ấy đi xem trực tiếp chương trình, rất có tâm. Trần Hân cầm tấm thiệp đọc: "Gửi anh Kiệt - người tuyệt vời nhất, giọng nói của anh là giọng nói hay nhất mà em được nghe, yêu anh!"
Lúc này Hứa Kiệt mới bình tĩnh mở miệng, nhưng giọng nói vừa khàn vừa đặc, không tính là dễ nghe: "Trần Hân, chiều em không đi làm à?"
"Hai giờ chiều em mới vào làm, bây giờ mới có mười hai giờ trưa." Trần Hân vẫn tiếp tục mở quà, là một hộp mật ong lớn, cô đọc: "Anh Kiệt, đây là mật ong nhà em nuôi, rất tốt cho thanh quản, hy vọng anh sớm ngày hồi phục, quay về sân khấu, chúng em vẫn luôn chờ anh."
Trần Hân đọc xong, lập tức ôm lọ mật ong như ôm bảo bối, cất vào trong tủ lạnh, nói: "Đồ tốt như này, anh Hứa, ngày nào cũng phải uống đấy nhé." Sau đó cô ấy mở một túi quà nhỏ ra, phát hiện bên trong là bốn chiếc bùa may mắn nhỏ xinh.
"Bùa may mắn này rất linh, có thể thực hiện được tâm nguyện! Chúc mọi điều ước của anh đều biến thành hiện thực!" Trần Hân nhìn tấm bùa trong tay, ngạc nhiên kêu lên: "Ôi, em biết cái này, linh lắm, không nghĩ có fan lại tặng anh! Mau mau! Treo lên nhanh lên!"
Vì vậy Trần Hân lấy một tấm bùa màu xanh lá cây cầu sức khoẻ treo lên điện thoại của Hứa Kiệt.
Những ngón tay nhợt nhạt của Hứa Kiệt co lại, nắm thành nắm đấm, lại buông ra, anh ôm đầu, lẩm bẩm: "Trần Hân, anh xin em, em đi đi."
Trần Hân rất đau lòng khi thấy anh như vậy, nhưng cô vẫn giả vờ thoải mái nói: "Em vất vả tới một chuyến, anh Hứa không buồn mời em ăn cơm luôn à? Nếu không hai ta ra ngoài ăn nhé?"
Hứa Kiệt: "....."
"Anh Hứa, cả ngày cứ trong nhà mãi cũng không tốt, tốt nhất là ra ngoài hít thở trong lành đi." Trần Hân ngồi xổm xuống trước mặt anh.
"Anh không ăn được, cũng không muốn ăn." Hứa Kiệt nói xong, chậm chạp ngẩng đầu nhìn Trần Hân.
Trần Hân nhìn đôi mắt xanh đen của anh, nhíu mày: "Anh Hứa, anh...có muốn tìm bác sĩ tâm lý không?"
Mắt Hứa Kiệt hiện lên kinh ngạc trong thoáng chốc, tựa như đã ý thức được điều gì, lập tức ảm đạm đi rất nhiều, anh lắc đầu.
Trần Hân lại khuyên nhủ: "Anh Hứa, anh phải nghĩ thoáng ra. Về sau sẽ còn cơ hội, anh phải chuẩn bị sẵn sàng từ bây giờ, tất cả mọi người vẫn đang chờ anh."
Hứa Kiệt rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, sụp đổ quát lên: "Không còn cơ hội, em nghe thấy giọng anh không? Ca sĩ bị thương thanh quản sự nghiệp đều sẽ kết thúc! Không ai chờ anh cả, cũng không có ai cho anh cơ hội! Em đi đi! Em đi nhanh lên!"
Hứa Kiệt đột ngột bật dậy, đẩy Trần Hân ra ngoài cửa. Lúc tranh chấp xảy ra, cả hai bị vấp túi quà dưới đất, Hứa Kiệt quay người nhặt lên, sau đó ném hết ra ngoài.
Trần Hân bên ngoài gõ cửa: "Anh Hứa, ít nhất anh cũng nên giữ lại những món quà này, đây đều là tình cảm của fan dành cho anh!"
"Bảo bọn họ đừng có lãng phí thời gian nữa!" Hứa Kiệt hét lên, cổ họng đau rát, đầu óc quay cuồng.
Ngoài cửa không còn tiếng động gì nữa, Trần Hân đã đi rồi, sợ ở lại sẽ k1ch thích anh ấy.
Hứa Kiệt đứng trong phòng khách thở hồng hộc, anh biết mình không nên cáu giận với Trần Hân, nhưng anh không chịu nổi nữa, không một ai cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng của anh, giấc mơ của anh hoàn toàn tan thành mây khói. Tựa như chim không thể bay lên bầu trời cao rộng, cá không thể thở dưới nước, vậy phải sống bằng cách nào?
Hứa Kiệt cảm thấy từ khi thanh quản bị thương đến nay, cuộc sống trở nên chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa, sống như thể đã chết, không khác biệt gì nhau.
Trần Hân luôn khuyên anh phải gặp bác sĩ tâm lý, anh cũng biết trạng thái bản thân bây giờ không ổn, nhưng anh cảm thấy cho dù là bác sĩ tâm lý cũng không thể giải trừ nỗi thống khổ của anh.
Hứa Kiệt đẩy cửa ban công, dựa vào lan can nhìn xuống, anh ở tầng hai mươi tám, bên dưới là khu dân cư đông đúc người qua kẻ lại, từ trên cao nhìn xuống chỉ là những chấm be bé đang di chuyển. Hứa Kiệt ngước mắt nhìn ra phía xa, vô số toà nhà chọc trời mọc lên từ đất, tựa như một sân khấu hoành tráng và thịnh vượng.
Không biết từ khi nào, anh luôn tưởng tượng một ngày nào đó bản thân có thể đứng vị trí trung tâm trên sân khấu của thế giới, dùng tiếng ca của bản thân chinh phục khán giả, dù sao anh vẫn luôn cảm thấy mình sinh ra là để hát. Giấc mơ này dù có xa vời đến đâu, dù tốn bao nhiêu công sức, anh cũng không quan tâm, bởi anh tin chắc rằng mình có thể đi đến cuối cùng.
Nhưng bây giờ, giấc mơ mãi mãi cũng chỉ là giấc mơ, và anh không cách nào bước tiếp được nữa.
Hứa Kiệt cụp mắt xuống, không khỏi bắt đầu nhìn lại những khoảnh khắc tràn đầy năng lượng của mình. Anh nhớ lại những tháng ngày học đại học nhiệt huyết và vui vẻ, rất muốn quay về trường để nhìn lại. Vì vậy Hứa Kiệt thay quần áo, đội mũ, đeo kính râm rồi đến đại học H.
Thực lực tổng hợp của H đại chẳng ra sao cả, trước đây là trường cao đẳng hạng 2, những năm gần đây nhờ một số chuyên ngành đặc thù mới được thăng cấp lên thành đại học hạng nhất. Tuy nhiên, khoa âm nhạc của đại H khá tốt, Hứa kiệt từng ở đây theo đuổi ước mơ của mình.
Sau khi tốt nghiệp Hứa Kiệt vẫn chưa từng quay lại, bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, trong sân trường không có nhiều người, ánh nắng xuyên qua tán lá tạo thành những mảng lốm đốm, những dãy nhà dạy học đã có tuổi nằm yên lặng, hết thảy đều làm cho người ta hoài niệm. Hứa Kiệt lang thang không mục đích, bất giác đã tới cổng Học viện âm nhạc.
Trước cổng Nhạc viện có một tấm bảng vinh danh, quanh năm dầm mưa dãi nắng đã trở nên bạc màu, tả tơi. Mỗi tấm ảnh bên trong đều là những sinh viên suất sắc của khoá, Hứa Kiệt tìm kiếm mình trong vô vàn bức ảnh, cuối cùng vì đã phai màu nghiêm trọng, ai ai cũng biến thành Voldemort mà thất bại.
Anh ngồi xuống bậc thềm trước Nhạc viện, đột nhiên rất muốn hút một điếu thuốc. Trước kia vì bảo vệ cổ họng, anh không hút thuốc, cũng không uống rượu, bây giờ dù sao thanh quản cũng hỏng rồi, chẳng bằng cứ tự tìm niềm vui qua ngày. Nhưng anh ngồi xuống rồi lại không muốn đứng dậy nữa, nghĩ lát nữa xem có sinh viên nào đi qua xin một điếu.
Nhưng ngồi lâu như vậy rồi mà vẫn không có ai đi qua, Hứa Kiệt cảm thấy vô vị, vừa mới chuẩn bị đứng dậy rời đi, bỗng nghe thấy tiếng đàn dương cầm vang lên trong giảng đường, giai điệu vô cùng quen thuộc, đó là bài 'My Microphone'.
Hứa Kiệt nhớ ra bài 'My Microphone' là bài hát nhập mộn dành cho giọng nam, là bài hát mà mỗi sinh viên năm nhất đều phải thi.
Rất nhanh sau đó, trong giảng đường đã vang lên tiếng hát, giọng nam nghe hơi ngây ngô, nhưng rất trong, phát âm có hơi cứng nhắc, lấy hơi cũng không đúng, tiết tấu bất ổn, nhưng cách cảm âm coi như không tệ, cố gắng luyện nhiều là có thể qua kỳ thi.
Hứa Kiệt cứ nghe như vậy, không biết sao lại bắt đầu hát theo giai điệu.
"Ai đã cướp mất microphone của tôi? Chẳng sao cả, bởi tôi còn có giọng hát....."
Hát xong một câu, Hứa Kiệt mới nhận ra khuôn mặt mình đã đẫm nước mắt, anh cười tự giễu, tháo kính râm xuống, lau nước mắt, đang định đứng dậy rời đi bỗng nhiên có người hô lên.
"Ấy? Có phải tớ nhìn nhìn không? Kia đúng là học trưởng Hứa Kiệt chứ?"
"Trời ơi! Học trưởng Hứa Kiệt, anh quay về thăm trường cũ phải không ạ?"
Hứa Kiệt ngẩng đầu, phát hiện hai nam sinh đang đứng trước mặt mình, anh lập tức đeo kính râm lên. Anh không ngờ chỉ một phút bất cẩn lại có người nhận ra, anh đè vành mũ xuống định rời đi.
"Học trưởng học trưởng! Anh vẫn luôn là idol của em, anh cho em xin chữ ký ạ!" Một nam sinh đứng trước mặt Hứa Kiệt với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
"Hay là thôi đi, chữ ký của tôi cũng đâu đáng tiền." Hứa Kiệt nhỏ giọng đáp.
Không biết có phải do giọng nam sinh này quá lớn hay không, tiếng hát trong giảng đường im bặt, rất nhanh lại có hai nam sinh chạy ra, nhìn thấy Hứa Kiệt đã lập tức xông tới.
"Học trưởng về rồi? Giọng của anh ổn chứ?"
"Học trưởng tham gia tranh tài, tất cả sinh viên trường mình đều theo dõi, Hiệu trưởng nhắc anh cả ngày đấy."
"Đúng đấy, đáng tiếc anh lại xin rút lui, nếu không quán quân chắc chắn là anh rồi."
"Học trưởng, học trưởng, hiếm khi anh quay lại, anh truyền cho chúng em một vài kinh nghiệm biểu diễn nhé."
....
Đối mặt với nhiệt tình của nhóm nam sinh, Hứa Kiệt không biết nên đáp lại như thế nào. Anh sợ phải đối mặt với sự thất vọng của những người từng hâm mộ mình, anh chỉ có thể lựa chọn cách bỏ chạy: "Xin lỗi, hôm khác nhé."
Mấy nam sinh không dám ngăn cản Hứa Kiệt, nhưng họ cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt thế này, đành phải lẽo đẽo theo sau: "Học trưởng anh đi đâu vậy, chúng em tiễn anh, tiện đường chúng ta có thể giao lưu với nhau."
Hứa Kiệt chỉ đáp qua loa vài câu, định ra khỏi cổng trưởng sẽ bỏ chạy, cắt đuôi đám nam sinh này.
Không ngờ lối cổng sau của H đại chính là phố sinh viên, là nơi náo nhiệt nhất ở đây, sinh viên nghỉ hè không về nhà trên cơ bản sẽ hoạt động mạnh mẽ ở khu vực này.
Những nam sinh này trên đường gặp gỡ không ít bạn học, cái đuôi theo sau Hứa Kiệt càng ngày càng dài, muốn cắt đuôi cũng không được. Anh đành phải lấy ví ra nói: "Trời nóng thế này, tôi mời mọi người uống trà sữa nhé."
Nhóm sinh viên reo hò vui vẻ, tạt vào một quán trà sữa chọn đồ uống, Hứa Kiệt lợi dụng khoảng cách rẽ vào một con hẻm gần đó. Còn chưa đi xa đã nghe thấy có người ở phía sau hô: "Học trưởng Hứa đâu rồi?"
Hứa Kiệt không còn cách nào khác đành phải chạy về phía trước, ra khỏi hẻm nhỏ, không nghĩ tới bên này lại là một con phố thương mại, trước đây khi Hứa Kiệt học đại học ở đây vẫn luôn không biết. Phố thương mại bởi vì vị trí không tốt, hầu hết các cửa hàng đều bỏ trống, Hứa Kiệt nghe thấy có tiếng bước chân phía sau, trông thấy có cửa hàng đang mở cửa cách đó không xa, biển hiệu còn chưa thấy rõ đã chạy vào trốn.
"Xin chào....." Buổi chiều oi bức khó có được một vị khách, Hạ Cát nhiệt tình nghênh đón, còn chưa nói hết, đối phương đã đưa ngón trỏ lên môi khẽ 'suỵt', Hạ Cát ngơ người.
Hứa Kiệt nhanh chóng nhìn toàn diện, tự thấy bản thân xui xẻo, cửa hàng này có một mặt hoàn toàn bằng kính, nhìn qua không có chỗ trốn. Anh quay đầu nhìn thấy có rất nhiều lồ ng thú cưng ở bên trái, có thể che chắn được. Anh lập tức trốn sau những chiếc lồ ng, còn cẩn thận đặt một chiếc lồ ng ngay trước mặt mình.
Lúc ngồi xuống, anh cảm giác có thứ gì đó ấm áp ngay bên cạnh nhìn, nhưng anh chỉ một mực chú ý bên ngoài.
Hạ Cát ngơ ngác đứng yên, ban đầu cậu không hiểu vị khách này đang làm gì, nhưng rất nhanh sau đó có một nhóm sinh viên vừa chạy vừa dáo dác nhìn xung quanh, cậu liển hiểu ra.
Nhóm sinh viên vào quán hỏi Hạ Cát: "Chủ tiệm, vừa rồi có ai đi ngang qua đây không ạ? Anh ấy trông cao ráo, đẹp trai, còn đội mũ, đeo kính râm nữa."
Hạ Cát liếc người vẫn đang trốn sau lồ ng thú cưng, đối phương chắp tay trước ngực, làm hành động cầu xin với cậu.
Cậu đành phải lắc đầu, mấy sinh viên lại nhìn bao quát cả quan một lần nữa, mặt tường toàn bộ làm bằng kính nhìn không sót thứ gì, trong quán một vị khách còn không có, nhóm sinh viên cúi đầu ủ rũ rời đi.
65-2
Hứa Kiệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn không dám ra ngoài, cách bày trí của tiệm này thực sự không hề có cảm giác an toàn. Đúng lúc này, lòng bàn tay anh bỗng nhiên có cảm giác ươn ướt. Anh cúi đầu nhìn, phát hiện không biết có chú chó nhỏ đã chui vào trong ngực mình từ bao giờ, bé con vẫn đang chăm chỉ li3m bàn tay anh.
Đầu lưỡi cún con vừa mềm vừa ẩm ướt khiến lòng Hứa Kiệt mềm nhũn. Nói thật, thân nhiệt của chó rất cao, trời vào hè nằm trong lòng cũng rất nóng, nhưng Hứa Kiệt không nỡ đẩy nó xuống. Anh đột nhiên cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, ở chỗ này nghỉ ngơi một lát cũng là một ý kiến không tồi.
"Cái kia..." Hạ Cát đứng bên cạnh lúng túng lên tiếng: "Nhóm sinh viên kia đi rồi....anh có muốn tìm chỗ nào đó ngồi xuống không?"
Lúc này Hứa Kiệt mới hồi phục tinh thần, anh vẫn còn đang trốn trong tiệm nhà người ta đấy!
Anh xấu hổ đứng dậy, nhớ ông chủ vừa giúp mình một tay, kiểu gì cũng phải mua đồ của người ta rồi mới đi, vậy là đứng dậy nói: "Được, cảm ơn anh."
"Không có gì, anh...có phải là người nổi tiếng không?" Hạ Cát không hâm mộ ai, vậy nên không hiểu rõ lắm, nhưng cậu có cảm giác đã từng nhìn thấy gương mặt này.
"Không phải." Hứa Kiệt vô thức né tránh ánh mắt của Hạ Cát, đeo kính râm lên.
Hạ Cát hiểu, khoát tay: "Xin lỗi, xin lỗi, nhìn anh đẹp trai thế này, tôi chỉ đoán mò thôi."
Hứa Kiệt đứng dậy, định thả cún con ra, ai ngờ bé cún lại nhỏ giọng 'ư ử' nghe cực kỳ bất an khiến Hứa Kiệt giật nảy mình. Hơn nữa bé còn liên tục dùng móng vuốt cào vào quần áo anh, kéo còn kéo không ra.
Hạ Cát nghe tiếng chó sủa vội vàng chạy tới: "Xin lỗi anh, cún con vì thị lực không tốt nên rất bám người, bình thường bé đều ở trong lồ ng, một khi ra ngoài, lại không có người bên cạnh sẽ hoảng loạn kêu to."
"Thị lực không tốt ư?" Hứa Kiệt cúi đầu nhìn bé, trách không được anh vừa chạm vào bé, bé bèn dáo dác bốn phía, thì ra là không nhìn rõ sao?
"Ô ô ô ô!" Bé cún kêu thương tâm gần chết, người nghe cũng thấy đau lòng, Hạ Cát định tới ôm nó, không ngờ Hứa Kiệt lại lên tiếng: "Tôi có thể ngồi với bé một lát không?"
"A, nếu như anh không phiền, đương nhiên không thành vấn đề rồi." Hạ Cát hơi bất ngờ.
Vì thế Hạ Cát dẫn Hứa Kiệt vào bàn, đưa thực đơn cho anh xem.
Hứa Kiệt không nhìn, nói thẳng: "Cho tôi một phần ăn đặc trưng của quán là được."
"Được, xin chờ một chút." Hạ Cát đi vào phòng bếp, gọi cho anh phần ăn cầu nguyện.
Lúc này Hứa Kiệt mới rảnh rỗi quan sát cửa hàng, trong đó có rất nhiều đồ dành cho thú cưng, giống như shop thú cưng, mà lại có bàn ghế giống như một quán ăn, đại khái nhìn tổng thể khá hỗn tạp.
Không biết mèo con lông màu trắng tuyết đã đến dưới chân anh từ bao giờ, thấy trong lòng Hứa Kiệt đã có một bé cún, bèn thướt tha đi mất.
Bé cún nằm gọn trong lồ ng ngực Hứa Kiệt cảm thấy cực kỳ an tâm, còn nhắm mắt ngủ thiếp đi, Hứa Kiệt thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
A Phượng phục vụ món lên rất nhanh, còn nhiệt tình giới thiệu món như thường ngày: "Phần ăn cầu nguyện của quý khách đã tới, trước khi ăn nhớ cầu nguyện, rất linh đấy!"
Hứa Kiệt nghe choáng váng, không hiểu nổi những thứ thời thượng như thế này.
A Phượng nhìn thấy trên điện thoại của Hứa Kiệt có treo bùa may mắn, nói: "Thì ra là khách quen! Vậy tôi cũng không giới thiệu thêm nữa, anh mang theo bùa cầu sức khoẻ bên người, chắc cũng đã khoẻ lên rồi chứ?"
"À?" Hứa Kiệt mờ mịt nhìn điện thoại của mình, lúc này mới nhớ ra đây là quà fan đưa, Trần Hân đã treo nó lên di động cho anh: "Đây là quà người khác tặng cho tôi, thì ra là của cửa hàng các cậu sao?"
"Đúng vậy, cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng chính là chúng tôi." A Phượng kiêu ngạo đáp.
"Thật trùng hợp." Hứa Kiệt nhỏ giọng cảm thán, lại nhìn bánh gato nhỏ trên bàn, cầu nguyện....thực sự có hiệu quả sao?
Hứa Kiệt ăn tượng trưng một miếng, sau đó đứng lên chuẩn bị rời đi, vừa mới động, cún con trong ngực đã tỉnh dậy, lại 'ô ô ô' kêu to.
Hạ Cát bận bịu chạy tới: "Anh giao nó cho tôi đi."
Cún con dùng sức trốn vào trong lòng Hứa Kiệt, kêu cực kỳ đáng thương, anh không đành lòng, hỏi: "Không phải các anh là cửa hàng thú cưng sao? Sao lại bán chó có vấn đề về thị lực."
Hạ Cát giải thích: "Nó bị chủ bỏ rơi, lúc nhặt được thị lực đã bắt đầu kém rồi, hẳn là do bẩm sinh, chúng tôi vẫn đang chờ người sẵn lòng bao dung nó."
"Thì ra là vậy." Hứa Kiệt nghe xong lại có đôi chút bối rối, anh cảm thấy bé con này rất đáng thương, nhưng nghĩ lại hoàn cảnh của bản thân cũng chẳng tốt hơn nó là bao. Vì vậy anh quyết định đẩy chó con ra ngoài, giao lại cho Hạ Cát.
Quả nhiên chó con không ngừng giãy giụa, r3n rỉ mãi không thôi.
Hạ Cát vội vàng ôm lấy nó, muốn an ủi nó, nhưng bé con cực kỳ bất an, không phân biệt được nhiều như vậy, chỉ cần có người đụng càng kêu càng lớn tiếng.
Hứa Kiệt cuối cùng vẫn không đành lòng: "Vậy tôi có thể nhận nuôi nó không?"
"Hả?" Hạ Cát dừng lại: "Anh chắc chắn chứ? Bé cún này bám người lắm, nếu công việc của anh bận rộn, tôi đề không đề nghị anh nhận nuôi nó."
Hứa Kiệt rũ mắt: "Không bận lắm, gần đây tôi đang ở nhà nghỉ ngơi."
"Ra là vậy." Hạ Cát nhìn bé cún này cũng rất dính Hứa Kiệt, bèn nói: "Nếu như anh xác định nhận nuôi, điền đầy đủ vào biểu mẫu này là được."
Hứa Kiệt vừa ôm chó vừa điền thông tin, Hạ Cát gói mấy vật dụng quan trọng, nhận lấy biểu mẫu, sau đó nói: "Nếu như ngày nào đó anh không muốn nuôi nữa, xin hãy đưa nó về đây giúp tôi."
"Tôi hiểu rồi." Hứa Kiệt bồng chó mở cửa đi ra ngoài.
Đến khi về nhà rồi, nghe bé con ở dưới đất đói đến kêu ngao ngao, Hứa Kiệt mới ý thức được mình vừa làm gì, không hiểu sao lại hứng lên nhận nuôi một thú cưng có khiếm khuyết về thị giác.
Anh thở dài, bất đắc dĩ tìm thức ăn cho chó, đổ ra cho nó ăn. Sau đó lên mạng tra tài liệu liên quan đến việc nuôi chó, chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cho thú cưng, bây giờ anh mới nhận ra việc chăm sóc thú cưng là một công việc tiêu tốn năng lượng đến vậy.
Bé con no bụng, bắt đầu ngửi khắp nơi, làm quen với hoàn cảnh mới, nhưng mắt nó không tốt, kiểu gì cũng sẽ va vào bàn vào ghế, Hứa Kiệt thấy vừa buồn cười vừa đau lòng. Anh đành phải đi theo nó, lúc nó sắp đụng vào vật gì đó, lại đưa tay ra đỡ.
Bé con chơi cả ngày, rốt cuộc cũng buồn ngủ, ngủ thiếp đi. Hứa Kiệt thở dài một hơi, nhìn thoáng qua thời gian mới phát hiện bây giờ cũng đã rất muộn rồi. Khoảng thời gian anh từng cho là khó khăn ấy mà hôm nay lại trôi qua nhanh đến vậy.
Anh nhìn bùa cầu sức khoẻ màu xanh lục treo trên móc điện thoại, rồi đứng dậy mang hết quà đã ném ngoài cửa vào nhà.
.......
Hôm nay, sau khi đắp mặt nạ xong, Hạ Cát sảng khoái tinh thần xuống lầu làm việc, bây giờ làn da của cậu đã trắng trẻo nõn nà như trước, đây cũng chính là một bằng chứng sống cho thấy hiệu quả tức thì của mặt nạ tơ tằm thuần thiên nhiên mà.
Xuống đến lầu dưới lại thấy mấy vị khách quen lại tới, cậu lên tiếng hỏi vài câu, mấy cô gái ghen tị với làn da của Hạ Cát, hỏi han mãi chuyện mặt nạ ban đêm.
Sau khi trò chuyện xong, một cô gái trong nhóm liếc mắt nhìn thời gian, hấp táp lấy điện thoại di động ra, vừa đeo tai nghe vừa nói: "Chết chết chết! May mà nhớ ra, suýt nữa lại thành muộn."
Cô nàng ngồi bên cạnh tò mò lại gần, hỏi: "Cái gì thế? Sao vội vậy?"
"Chờ idol của tớ lần đầu livestream!"
Cô gái đăng nhập vào một nền tảng phát sóng trực tiếp, tràn màn hình đều chỉ có hai chữ 'Hứa Kiệt', sau làn mưa đạn chính là khuôn mặt đẹp trai của Hứa Kiệt.
"Ơ, đây không phải anh chàng hồi trước tham gia 'New voice', vì bị bệnh nên rút khỏi cuộc thi đấy sao? Sao lại thành streamer rồi?"
"Thanh quản của anh Hứa bị tổn thương, công ty giải trí cũng chấm dứt hợp đồng với anh ấy. Không sao cả, chỉ cần nhìn thấy anh ấy, tớ cũng đã thoả mãn rồi!"
"Đúng là đáng tiếc thật!"
Trên màn hình, Hứa Kiệt đang chỉnh camera và micro, nói với khán giả đang có mặt trong phòng trực tiếp: "Cảm ơn mọi người hôm nay đã tới ủng hộ tôi. Tình huống của tôi khả năng mọi người cũng đã hay tin, đúng là thanh quản của tôi bị thương, đã phẫu thuật xong, hiện tại tôi vẫn đang trong thời gian hồi phục."
Hứa Kiệt hơi cúi đầu, dừng một chút mới nhìn thẳng vào camera: "Tôi phải thú thật với mọi người, do bị bệnh nên tôi đã xuất hiện một vài vấn đề về tâm lý, tôi đã có rất nhiều suy nghĩ tiêu cực trong thời gian qua. Nhưng tôi đã bắt đầu gặp bác sĩ tâm lý, mọi người thấy đấy, hiện tại trạng thái của tôi đã tốt lên nhiều."
Bình luận bắt đầu dày đặc, mọi người liên tục bình luận "Anh Hứa đừng khóc', "Anh Hứa cố lên'......
Hứa Kiệt lau khoé mắt, tránh khỏi camera, lộ ra những hộp quà chất đầy đằng sau, nói: "Tôi đã nhận được hết quà mà mọi người gửi, cảm ơn mọi người đã quan tâm đ ến tôi, nhất định tôi sẽ cố gắng tốt lên, dù sao hiện tại tôi cũng đã có đối tượng cần phải chăm sóc."
Fan hâm mộ vừa rồi còn tỏ vẻ cực kỳ đau lòng, nghe được những lời này lại trở nên kích động.
"Cái gì? Đối tượng cần phải phụ trách?"
"Vãi! Anh Hứa, anh đừng nói anh đã có bạn gái rồi đấy nhé!"
"Tôi khóc đây! Tôi thất tình rồi! Nhưng anh Hứa, em mong anh hạnh phúc!"
....
Hứa Kiệt nhìn bình luận tràn màn hình, ý thức được mọi người đã hiểu lầm, vội vàng bế cún con ở dưới bàn lên trước màn hình, cười nói: "Đối tượng tôi chịu trách nhiệm là nó, tôi mới nhận nuôi một bé cún, đáng yêu đúng không?" Hứa Kiệt cầm chân chó chào khán giả, nói: "Đôi mắt của nó không tốt, cần tôi chăm sóc, nên tôi không thể suy sụp nữa mà phải chăm chỉ làm việc để nuôi sống gia đình. Tôi không biết làm gì khác, chỉ biết hát thôi, vì vậy tôi mở livestream thử xem sao."
"Cún con đáng yêu quá! Quả nhiên thú cưng có năng lực chữa lành vết thương tinh thần hạng nhất!"
"Ủng hộ anh Hứa lập nghiệp nuôi gia đình!"
"Khen thưởng Kim cương x100, giúp cún con thêm cơm."
....
Hứa Kiệt mở mic nói: "Nói hơi nhiều rồi, dù sao mọi người cũng tới nghe tôi hát, vậy tôi sẽ hát một bài trước nhé."
Để đáp lại sự chờ mong của fan hâm mộ, Hứa Kiệt đã chọn một bản tình ca nhẹ nhàng, tuy đơn giản hơn so với những bài anh hát trước đây, nhưng giọng khàn khàn hiện tại của anh lại hợp hát bài ca này đến bất ngờ.
Sau khi hát hết, có rất nhiều người khen thưởng nhưng trái lại cũng có rất nhiều ý kiến chỉ trích, chất vấn.
"Đang hát cái quái gì vậy? Gãy hết nốt nhạc rồi."
"Trước kia rõ ràng là một ca sĩ trong show tài năng âm nhạc cơ mà, sao giờ lại luân lạc đến độ làm streamer thế này? Thật đáng buồn!"
"Đáng buồn cái gì? Vẫn dựa vào fan kiếm cơm đấy thôi."
Những bình luận khiếm nhã này đã chọc giận fan hâm mộ, các bình luận bắt đầu cắn xé nhau mịt mù.
Hứa Kiệt cũng nhìn thấy những bình luận này, im lặng một hồi mới nói: "Được rồi, mọi người đứng cãi nhau nữa." Anh cúi đầu xoa cún con trong ngực, sau đó mới một lần nữa đối mặt với màn hình: "Tôi chấp nhận bị chỉ trích và nghi ngờ, dù sao thanh quản của tôi bị thương là sự thật. Nhưng đối với tôi livestream không có gì là đáng buồn cả, bởi vì tôi thích hát, và tôi cũng chỉ muốn hát mà thôi."
"Tôi đã từng muốn hát trên sân khấu, sau khi thanh quản bị thương, tôi nghĩ ông trời đã lấy đi sân khấu ước mơ của tôi, cướp đi hi vọng sống của tôi. Sau này tôi mới phát hiện ra, sân khấu của tôi chỉ bị thu hẹp lại mà thôi, chừng nào tôi còn sống thì nó vẫn luôn ở đó.
Vì vậy tôi mở một phòng livestream nhỏ này, đứng trên sân khấu nhỏ của tôi và hát cho những người muốn nghe tôi hát. Nếu như mọi người khinh thường người hát, mọi người có thể rời đi, nhưng tôi vẫn rất biết ơn vì các bạn đã từng ghé qua."
"Khóc! Anh Kiệt của em quả nhiên đẹp trai nhất!"
"Sân khấu của anh Kiệt để em bảo vệ!"
"Tiểu Kiệt của tôi trưởng thành rồi! Hạnh phúc quá!"
"Mọi chuyện sẽ dần tốt lên thôi, mọi người vẫn luôn ở bên cạnh anh! Anh Kiệt cố lên!"
.....
Hứa Kiệt lại cầm mic lên, mở nhạc đệm: "Được rồi, chúng ta hát tiếp nhé."
Mấy cô gái ngồi trong cửa hàng nước mắt đã lưng tròng, trong phòng phát sóng trực tiếp, cùng với tiếng ca của Hứa Kiệt, thi thoảng lại có vài tiếng 'woo woo woo' của bé cún, tựa như đang đệm nhạc cho anh.
Một cô gái nhìn chằm chằm vào cún con trong màn hình, nghi ngờ hỏi: "Hử? Sao tớ thấy bé cún này giống với bé cún lông vàng trong cửa hàng thế nhỉ?"
Hạ Cát đang tính toán sổ sách ở quầy thu ngân, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
[Chúc mừng ký chủ! Việc nhận nuôi thú cưng thành công mỹ mãn, phần thưởng đã đến!]
Hạ Cát nhấn vào giao diện hệ thống để kiểm tra, tiến độ nhiệm vụ sơ cấp là 8/10, chỉ còn lại hai thú cưng cuối cùng là hoàn thành nhiệm vụ sơ cấp.
Tác giả có lời muốn nói:
A Phượng đại nhân nghe nói đây là bài hát Karaoke lưu hành nhất, vậy là ngồi rung đùi hát: "Ai đã cướp mất microphone của tôi? Chẳng sao cả, bởi tôi còn có giọng hát ~~ yeahyeah~~"