• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Miêu

Beta: Tiểu Hương

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một giấc ngủ xong rồi vỗ mông đi mất.

Nghe thấy thế, Lộ Vô Khả duỗi chân đạp lên cánh tay Thẩm Ngật Tây, thân mình lùi về phía sau.

Lại bị Thẩm Ngật Tây nắm lấy cổ chân kéo về dưới thân anh.

Lộ Vô Khả mang váy, làn váy bỗng nhiên bị ga giường cọ rụt lên một đoạn.

Cô cắn chặt môi không nói lời nào, bị Thẩm Ngật Tây bóp cằm xoay lại: "Câm rồi?"

Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có gương mặt đối phương gần trong gang tấc có thể với tới được, hô hấp dựa gần vào nhau.

Anh nhéo cằm cô dùng sức không nhỏ, Lộ Vô Khả sinh đau một trận, lại không có né tránh.

Mái tóc dài cô xõa ra, từng sợi nhè nhẹ trải lung tung trên ga giường.

Rốt cuộc co thả lỏng môi ra, sắc mặt mang một vẻ yên lặng đẹp đẽ.

"Nếu tôi nói không phải, anh tin không?"

Thẩm Ngật Tây buông cằm cô ra, giữa hơi thở giao hòa đột nhiên kéo quần áo xuống.

"Tin, sao lại không tin chứ?"

Hơi say bốc lên, cả người khô nóng.

Lộ Vô Khả thất thanh, đôi môi bị ngón tay anh cạy mở.

Anh dùng sức, cô không chịu ra tiếng, cắn lên đốt ngón tay anh.

5 năm đọng lại đều phóng thích trong tràng mưa rền gió dữ này.

Khát vọng tới gần đến run rẩy, lại muốn cuốn lấy đối phương giày vò hết sức, trói vào huyết nhục không thể tránh thoát.

Băng gạc trên eo anh thấm máu.

Mê muội nhẹ nhàng bò lên suy nghĩ, Lộ Vô Khả đang lênh đênh trên sóng biển.

Sóng triều triều lạc, cô không còn là chính mình.

Anh ghé vào bên tai cô, Lộ Vô Khả nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của anh.

"Buông xuống chưa?"

Bốn chữ ngắn ngủn, lại như mũi khoan hung hăng đâm vào tim Lộ Vô Khả.

Nháy mắt sóng triều gào thét bao phủ miệng mũi cô.

Ý thức cô đang run rẩy, đầu ngón chân mượt mà như đang hưởng thụ lại như khó có thể chịu đựng được mà cuộn tròn lại.

Chắc canh Thẩm Ngật Tây sẽ không bỏ qua cho cô, kéo dài sự giày vò.

Thanh âm cô cào người thêm vài phần hứng thứ.

Cô không trốn, ôm anh cổ thừa nhận, Thẩm Ngật Tây di chuyển: "Nói chuyện."

Lộ Vô Khả ở cần cổ anh, tầm mắt giằng co chỗ dấu răng trên xương quai xanh của anh.

Mấy năm trước cô cắn xuống, để lại sẹo.

Trong bóng tối hỗn loạn dấu răng đó như cũ có thể thấy được rõ ràng.

Lộ Vô Khả vẫn luôn nhớ rất rõ, lúc ấy dưới tình huống nào cắn xuống.

Cô hận Thẩm gia hại chết mẹ cô, đem giận dữ trút lên người anh.

Trước kia cô vẫn luôn cho rằng, hận thù phóng xuất ra thì tốt rồi, ăn miếng trả miếng xong mọi thứ liền xóa bỏ toàn bộ.

Nhưng con người chính là sinh vật không đâm tường nam không quay đầu lại.

*不撞南墙不回头 - không đâm tường nam không quay đầu lại: tựa tựa như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ vậy. (mn có thể tìm hiểu thêm ở đây https://baike.baidu.com/item/%E4%B8%8D%E6%92%9E%E5%8D%97%E5%A2%99%E4%B8%8D%E5%9B%9E%E5%A4%B4/6462567?fr=aladdin)

Dù sao cô cũng phải đi một chuyến trên con đường đầy bụi gai, cả chân là máu mới biết được hết thảy là phí công.

Những thứ từng tận mắt nhìn thấy, sụp đổ.

Hợp thành một bộ phận trong cơ thể, lớn lên trong linh hồn cô.

Sao có thể phóng ra hết được.

Tuy là một ngày không quan trọng gì trong cuộc đời dài đẵng, nhưng nó cũng có trọng lượng.

Tính cách mỗi người đều là từ từng ngày như vậy chồng chất mà thành, ít một ngày nhiều một ngày đều không được, chúng nó hòa vào linh hồn rút không ra mà xóa cũng không xong.

Cô đi đến bờ đại dương đối diện.

Thù hận lại không theo thời gian giảm đi một phân nào.

Cô vĩnh viễn nhớ rõ, cô vô pháp quên, mỗi ngày mỗi đêm đều không thể rút ra.

Tựa như lúc tồn tại linh hồn vô pháp thoát ra khỏi nhục thể.

Lộ Vô Khả không thể không thừa nhận mình là mang theo thất bại trở về.

Cô không có chiến thắng trở về, mà là bị thua.

Cô biết câu "buông xuống chưa" của Thẩm Ngật Tây chỉ cái gì, bên trong có ý gì.

Năm đó cô không thể bước qua rào cản đó, chia tay anh rồi xa chạy cao bay.

Bây giờ thì sao.

Đã trở lại, vậy đã buông xuống chưa?

Thẩm Ngật Tây ngậm thịt mềm trên tai cô, hung hăng đâm vào.

"Mệt đến mức nói không nổi?"

Bọn họ đều mang theo gai nhọn, 5 năm trước không cam lòng và thống hận đang bùng nổ trong tìиɦ ɖu͙ƈ.

Trong bóng tối Lộ Vô Khả xóc nảy bất an, bám vào bờ vai anh, môi để trên xương quai xanh của anh.

5 năm trước, và 5 năm sau, cánh môi trùng hợp.

Cô không cắn, chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy.

Cô không muốn không giấu giếm Thẩm Ngật Tây: "Không có."

Nháy mắt vừa dứt lời, cô có thể cảm giác được Thẩm Ngật Tây cắn chặt răng.

Giây tiếp theo anh ẩn nhẫn lên tiếng: "Không có liền trở về tìm người đúng không."

Thông minh như bọn họ, nguyên nhân năm đó chia tay cho dù không nói rõ nó vẫn là cánh cửa trong lòng đối phương.

Ngăn cách giữa bọn họ chỉ có cái rào đó.

Lộ Vô Khả không bước qua được món nợ mạng đó, nên bẻ gãy tương lai hai người.

"Cho nên lần này trở về là muốn đi lại con đường cũ đúng không? Mặc kệ chuyện gì cứ làm trước đã, nói không được lại mẹ nó chia tay rồi xa chạy cao bay phải không, Lộ Vô Khả."

Thẩm Ngật Tây bình thường nói chuyện đều mang theo ý cười, giờ phút này ngôn ngữ phảng phất như mang theo dao nhỏ.

Phẫn nộ, lạnh nhạt.

Trong lòng Lộ Vô Khả chua xót, đồng thời dưới kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ song hướng hung hăng cắn lên dấu răng đó.

Thẩm Ngật Tây không rêu một tiếng, ngược lại càng giày vò tàn nhẫn hơn.

Sau đó Lộ Vô Khả không thể nói được câu nào, bị anh làm cho tan vỡ, bị anh nuốt hết tất cả.

Đây là lần một đêm trong hơn một cái ngày đêm mà ý thức Lộ Vô Khả đi vào giấc ngủ sớm hơn thân thể.

Cô như búp bê vải rách nát, cuối cùng được ôm vào trong ngực.

Nhưng này đó cô không biết, chỉ là thân thể theo thói quen thả lỏng trong lòng ngực này rồi ngủ.

Đối với mấy chén liên gục như Lộ Vô Khả mà nói, nửa chai rượu trong bụng tối hôm qua coi như đã uống nhiều, đủ cô ngủ thêm nửa tiếng nữa.

Hơn nữa tối hôm qua còn bị lăn lộn một hồi như vậy, Lộ Vô Khả cứng rắn ngủ tới khi mặt trời lên cao.

Lúc mở mắt ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã sáng rực, bên người không ai.

Thẩm Ngật Tây không ở đây.

Dưới chăn là bả vai trắng nõn bóng loáng.

Lộ Vô Khả nằm một lát định duỗi tay đi lấy điện thoại trên tủ đầu giường, vừa động mới phát hiện cả người nhức mỏi.

Thật sự đau.

Cả người xương cốt đều mỏi nhừ.

Thậm chí trên vai còn có mấy vết đỏ nhỏ.

Lộ Vô Khả có thể nghĩ đến dáng vẻ người kia lúc làm chuyện này.

Anh là động, hai mảnh môi vĩnh viễn dính dục, quấn lên bả vai cô, liếʍ ʍúŧ.

Cho dù động tác có thánh khiết như nào đến trên người anh đều sẽ trở nên sắc tình và phóng đãng.

Bả vai đã vậy, địa phương khác càng không cần phải nói.

Cô xốc lên chăn xuống giường, chân trần đạp lên gạch men lạnh lẽo đi qua mở cửa phòng ngủ ra.

Nhà to như vậy trống không, một chút nhân khí cũng không có.

Lộ Vô Khả lại về phòng mặc quần áo xong, sau đó đi ra mở cửa huyền quan, tối hôm qua xe Thẩm Ngật Tây ngừng ở trong viện.

Mở cửa ở hậu viện liền bóng dáng chiếc xe cũng không có, rốt cuộc Lộ Vô Khả cũng tin Thẩm Ngật Tây đã đi rồi.

Đối mặt với cái sân trống trơn, trên mặt cô lại không có cảm xúc gì, vẫn giống như thường ngày, nhàn nhạt.

Cô đóng cửa lại rồi về phòng, lấy điện thoại xem, trên điện thoại cũng không có bất luận cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn của Thẩm Ngật Tây.

Tuy rằng Lộ Vô Khả uống rượu dễ say, nhưng sẽ không quên chuyện, lời tối hôm qua Thẩm Ngật Tây nói cô đều nhớ rõ ràng.

Nghĩ đến lời nói của Thẩm Ngật Tây tối qua, Lộ Vô Khả cũng không gọi điện thoại cho anh.

Buổi chiều Lộ Vô Khả còn phải đến trung tâm để dạy đám nhỏ, cô không ở chỗ anh chờ, lấy túi rồi đi.

-------

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

Buổi chiều có một tiết vũ đạo với một tiết kiến thức cơ bản, giữa hai tiết chỉ có hai mươi phút nghỉ ngơi, có thể nói là khá liền mạch.

Dạy động tác vũ đạo cơ bản cả tiết giáo viên là đang nhảy, bình thường nhảy nhiều thêm hai tiếng đối với cô không tính là gì, nhưng rốt cuộc tối qua làm chuyện đó, tiết đầu tiên kết thúc hai chân Lộ Vô Khả đều nhức mỏi.

Cô ở bên cạnh nghỉ ngơi khoảng mười phút học sinh tiết sau liền lục tục đến phòng học.

Dạy kiến thức cơ bản còn đỡ chút, Lộ Vô Khả chỉ cần ở bên cạnh làm mẫu động tác cho học sinh. Hôm nay cô dạy lớp cơ sở, đều là cha mẹ mới đưa vào học vũ đạo, kiến thức cơ bản không vững chắc, học hơn một tháng vẫn có đứa vừa ép chân liền kêu đau.

Tiết khóa này dạy đến chạng vạng, hiện tại sắc trời vẫn như cũ sớm tối.

Lúc Lộ Vô Khả ra khỏi trung tâm đèn đã rực rỡ mới lên, đường cái ngựa xe như nước, đèn đỏ rượu xanh đang thức tỉnh.

Lộ Vô Khả còn có chuyện cần xử lý, cô ngăn chiếc xe lên xe rồi gọi điện cho A Thích.

Lúc này chắc A Thích đang ăn cơm chiều, rất nhanh liền nhận máy: "Tìm tớ có chuyện gì vậy Lộ Vô Khả."

Lộ Vô Khả nói: "Tối nay tớ không về đâu."

Quả nhiên đầu kia A Thích đang ăn cơm, nghe tiếng chắc là trong miệng đang cắn gì đó: "Không về? Lộ Vô Khả cậu xảy ra chuyện gì vậy, tối hôm qua không về đêm nay cũng không về, đi làm gì thế?"

Ngoài cửa sổ đèn đường lướt qua sường mặt Lộ Vô Khả như nước chảy, cô nói: "Tớ về nhà cũ một chuyến."

"Về nhà?"

"Ừm."

Tối qua Lộ Vô Khả về quê sau đó không có trở lại chỗ A Thích, A Thích cũng không biết hôm qua cô về quê đã phát sinh chuyện gì.

"Phải về bên kia ở sao?"

"Không, chỉ là về để thu hồi nhà lại."

A Thích ngốc, giây tiếp theo không cần đoán, thanh âm đề cao tám độ: "Wtf?! Ba cậu bán nhà rồi ?"

Lộ Vô Khả ừ một tiếng: "Bán rồi."

A Thích chửi ầm lên: "Ông ta điên à, đây chính là đồ bà nội để lại, ông ta không bỏ một đồng tiền nào, ông ta dựa vào gì mà bán!"

Hồi A Thích học đại học không ít lần đến nhà Lộ Vô Khả cọ cơm, đến mười lần thì đại khái chỉ có một lần có thể gặp được Lộ Trí Viễn, cả ngày không về nhà.

Bà nội cũng không ít lần mắng đứa con trai Lộ Trí Viễn trước mặt cô, nói ông ta chơi bời lêu lổng không có dáng vẻ người làm cha, cả ngày chỉ biết đánh bạc.

Ngay cả chuyện mua nhà ông ta không bỏ một đồng nào A Thích cũng biết.

Lộ Trí Viễn vẫn luôn là loại người này, thua hết không có tiền liền trộm đồ trong nhà đi bán, ngay cả trang sức của mẹ lúc gả tới cũng không thể tránh được một kiếp, đều bị trộm bán.

Có thể do từ nhỏ lớn lên dưới hoàn cảnh này, Lộ Vô Khả đối với rất nhiều chuyện hoang đường Lộ Trí Viễn là đã tập mãi thành thói quen, loại người này không nói đạo lý với ông ta, vô dụng.

A Thích lại hỏi cô: "Có cần tớ đi cùng cậu không?"

"Không cần," Lộ Vô Khả nói, "Tớ đi một mình được rồi."

Việc này chỉ cần có tiền, không khó giải quyết.

A Thích còn phải tăng ca, sau đó hai người nói vài câu rồi cúp điện thoại, Lộ Vô Khả ngồi trên xe taxi xóc nảy trở về nhà.

Về đến dưới lầu lúc đẩy cửa xe ra, trên lầu cửa sổ trong nhà đang sáng lên.

Tối hôm qua lúc Thẩm Ngật Tây với Tề Tư Minh nói chuyện Lộ Vô Khả vẫn nghe được một hai câu.

Đám người cho vay nặng lãi am hiểu nhất chính là không để người sống yên ổn, chỉ cần một người thiếu tiền, người đó và người nhà của họ đừng mong được yên, bọn họ sẽ quậy đến khi nhà đó không sinh hoạt nổi nữa.

Tuy rằng tên cầm đầu của bọn anh đang nằm viện, sau khi xuất viện còn có vài chục năm lao ngục đang chờ, nhưng bọn anh nên thu nên quậy vẫn sẽ tiếp tục.

Như vậy xem ra năm xưa cái người gọi là anh Hổ đó làm chuyện xấu, người dưới tay hắn chưa có trộn một chân vào, nên hiện tại đám người đó mới dám trắng trợn tiếp tục bá chiếm phòng ở chờ người tới nộp tiền.

Lộ Vô Khả liếc mắt nhìn cửa sổ một cái, đối với chuyện trong nhà có người cũng không ngoài ý muốn.

Nhóm người này làm đều là vì chữ tiền.

Lúc này Lộ Vô Khả tới đây chuộc lại phòng ở, chỉ cần cho tiền đối phương sẽ không gây khó dễ, tiền vừa đến tay phòng ở liền trả lại cô.

Thiếu nợ thì trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, trước không nói không trả tiền nhóm người này sẽ quậy, cho dù báo cảnh sát thì vẫn phải trả tiền, dân gian mượn tiền không vượt qua lãi suất hàng năm nào đó được pháp luật bảo hộ, dưới điều kiện này người cho mượn yêu cầu người vay tiền trả hết số tiền này đều là hợp pháp, đương nhiên vay nóng như Lộ Trí Viễn, lãi suất hàng năm chắc canh cao hơn mức pháp luật qui định.

Lộ Vô Khả một mình ở bên ngoài đã sớm quen chuyện gì cũng tự mình giải quyết, đang chuẩn bị lên lầu đột nhiên nghĩ tới Thẩm Ngật Tây.

Nếu lại đi lên một mình nữa, chắc chắn người kia sẽ tức giận.

Bước chân cô do dự một chút, theo bản năng nhìn thoáng qua điện thoại trong tay.

Trên điện thoại một tin nanh cũng không có, từ sáng đến bây giờ Thẩm Ngật Tây không có bất luận tin tức gì cho cô.

Lộ Vô Khả thu hồi ánh mắt, đang định tiếp tục lên lầu.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng còi xe.

Bước chân cô dừng lại, cũng không biết xe này ngừng phía sau từ lúc nào.

Chỗ ghế lái có người mở cửa xuống xe, là người quen.

Quách Húc đóng cửa xe đi tới chỗ cô, hơi gật đầu: "Lộ tiểu thư."

Lộ Vô Khả không cần nghĩ cũng biết anh ta tới làm gì, theo bản năng nhìn xe phía sau anh ta.

Sau kính chắn gió đen thui, không nhìn thấy gì.

Quách Húc lập tức hiểu rõ, thanh âm vẫn như lúc xử lý việc công.

"Thẩm tiên sinh không có tới.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK