• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Miêu

Beta: Tiểu Hương

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đương nhiên Hứa Tri Ý sẽ không thả cô xuống.

Vu Hi Nhi giãy giụa không có kết quả, trơ mắt nhìn anh ôm mình tới bên cạnh xe.

Hứa Tri Ý đi thẳng đến bên xe mới thả cô xuống, nội tâm Vu Hi Nhi khiếp sợ, vội vàng xuống khỏi người anh, hơn nữa uống xong rượu bước chân không vững, lúc xuống dưới lảo đảo một chút, bị Hứa Tri Ý ôm lấy.

Ghế lái truyền đến tiếng đóng cửa phịch một tiếng, ngay sau đó là tiếng bước chân vội vàng, rất nhanh Vu Hi Nhi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc hiện lên nôn nóng, tài xế chỉ kém viết luôn hai chữ khẩn trương lên mặt, định tới đỡ Hứa Tri Ý.

Vu Hi Nhi nghe Hứa Tri Ý nói không cần.

Cô ở trong lòng ngực anh muốn nhìn chân anh, lại bị tài xế tới đỡ, muốn đưa cô vào trong xe.

Lúc tài xế kéo cửa ghế sau ra đưa cô vào, cô thấy tay Hứa Tri Ý chống lên cửa xe, sắc mặt vẫn nhàn nhạt, ngay cả đau đều là ngầm chịu đựng.

Sau đó trên thân xe lay động Vu Hi Nhi hoàn toàn ngủ mất, lúc mơ mơ màng màng hình như được người ôm lên giường, lại bị kéo vào trong lòng ngực, vòng eo bị ghì phát đau.

Nhưng đêm nay đụng tới chuyện nhất định không để cô ngủ an ổn, rồi lại bị mỏi mệt và uể oải lôi kéo không ngừng, mí mắt không thể nâng dậy một chút.

Cứ như vậy từ đêm tối đến ban ngày, buổi sáng cô ánh nắng rực rỡ chiếu vào mắt đánh thức.

Bình thường cô ở phòng cho khách nhà Hứa Tri Ý không có cửa sổ lớn, sẽ không gặp sáng sớm được tắm ánh mặt trời như vậy, ý thức được điểm này, Vu Hi Nhi gắng gượng mở bừng mắt.

Đập vào mắt là phòng ngủ không hề xa lạ, tốt xấu cô cũng đã tới phòng ngủ Hứa Tri Ý vài lần.

Cô quay đầu nhìn bên cạnh, bên người không có ai, cũng không biết sáng sớm đi đâu rồi.

Cơ thể người này làm bằng sắt à.

Vu Hi Nhi đột nhiên suy nghĩ.

Cô xuống giường, trong phòng ngủ một mảnh an tĩnh, Vu Hi Nhi dạo qua một vòng không thấy người đâu, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Biệt thự của Hứa Tri Ý to như vậy chỉ có mình anh ở, bình thường cũng không thấy ba mẹ Hứa đến đây, cho dù trong nhà có người làm nhưng vẫn có vẻ cô đơn trống vắng.

Vu Hi Nhi xem thử liền thấy dì đang cắm hoa, cô đi xuống cầu thang, để chân trần nên không có một tiếng động, sau khi xuống tới còn làm dì giúp việc, vỗ ngực nói cô, đứa nhỏ này sao đi không ra tiếng gì cả.

Vu Hi Nhi nói: "Thực xin lỗi, lần sau con dùng lực lớn tí."

Dì nghe xong liền bật cười.

Vu Hi Nhi nhìn quanh bốn phía: "Hứa Tri Ý đâu ạ?"

"Tiên sinh?" Tay dì ấy đang cắm hoa ngừng lại.

Vu Hi Nhi gật đầu.

"Tiên sinh đến bệnh viện," dì lại nói, "Chắc lát nữa sẽ về, dì đi nấu cơm cho con, con ăn chắc tiên sinh cũng gần về."

Vu Hi Nhi lại bắt được trọng điểm: "Anh ấy đến bệnh viện làm gì?"

Dì còn tưởng rằng cô biết, lời nói ngừng một chút: "Con không biết?"

"Sao con biết được, hơn nửa tháng không liên lạc nhau rồi."

Nếu không phải tối hôm qua ăn cơm ở phòng bao cô và Hứa Tri Ý thấy nhau, chắc hiện tại một chút liên hệ cũng không có.

Vu Hi Nhi ở bên cạnh nhìn dì chỉnh vị trí cho bình hoa, sau đó quay đầu lại vừa nhìn cô vừa nói: "Gần đây tiên sinh vẫn luôn đến bệnh viện hồi phục chức năng, cơ bản sáng sớm liền đi, nhìn xem tình huống có thể chuyển biến tốt đẹp không."

Vu Hi Nhi nghe lời này hơi kỳ quái, lại nghĩ tới hình ảnh tối hôm qua Hứa Tri Ý ôm cô rời quán bar, nghi hoặc nói: "Không phải anh ấy đã đi được rồi?"

Dì như nghe được chuyện cười, còn hơi mở to hai mắt nhìn: "Không có khả năng, tình huống chân của tiên sinh không quá lạc quan, gần đây cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp, vẫn luôn chạy qua lại giữa nhà với bệnh viện."

Vu Hi Nhi nghe sửng sốt: "Anh ấy không tốt? Vậy sao tối hôm qua anh ấy có thể đứng lên đi?"

A di cầm kéo cắt lá hư xuống, không để bụng lời cô, nói: "Có thể do con hoa mắt? Đương nhiên chúng ta đều muốn tiên sinh tốt lên, ta cũng hy vọng có một ngày có thể nhìn thấy tiên sinh không cần ngồi xe lăn nữa."

Miệng dì buông tiếng thở dài: "Chân tiên sinh không thể đứng dậy được, chuyện cậu ấy muốn làm cũng không có biện pháp làm được."

Dù là nghề giáo viên, hay là đua xe, sau khi ngồi lên xe lăn, chuyện trước kia có thể làm được giờ đều làm không được nữa.

Dì tiếc hận vào phòng bếp nấu cơm cho cô, Vu Hi Nhi dựa vào tủ nghĩ lời dì vừa nói nhéo nhéo mày, một lát sau đi đến sô pha ngồi xuống, cầm điện thoại gọi cho Hứa Tri Ý, như dự kiến không có người nghe, chắc là còn đang gặp bác sĩ.

Vu Hi Nhi cúp điện thoại, muốn gọi cho tài xế của anh lại không biết số, mặc kệ ném điện thoại lên sô pha, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Vừa đi vào phòng bếp thấy đang chuẩn bị làm đồ chiên cho cô, Vu Hi Nhi nhìn nồi dầu đang sôi bùm bùm đột nhiên hết muốn ăn, trực tiếp nói dì hâm cho cô chén cháo buổi sáng còn thừa là được. Dì nói đồ buổi sáng dư lại sao ăn được nữa, để nấu lại cho cô, còn nói cô và Hứa Tri Ý càng ngày càng giống nhau, từ lần trước cô tới nhà ăn cơm đã nhìn ra sự thay đổi.

Còn nói trước đây một ngụm cháo cô cũng không chịu uống, thà rằng ầm ĩ với Hứa Tri Ý nửa ngày cũng đừng mong cô ăn cháo, hiện tại còn lại là mỗi ngày đều vô ý thức ăn những món thanh đạm đó, ít dầu ít muối ít cay.

Dì không nói Vu Hi Nhi cũng không ý thức được, mấy thứ này quá chi tiết quá hằng ngày hóa, rất dễ khiến cho người ta bỏ sau đầu, giống như có người hôm qua ăn gì hôm nay đã quên mất, bởi vì quá mức quen thuộc và nhỏ vụn, căn bản không chú ý tới.

Tay Vu Hi Nhi dừng một chút.

Nhớ tới chính mình trước kia dù ăn cơm trắng cũng phải bỏ tương ớt, hiện tại ngay cả rau xanh canh suông cô cũng có thể nuốt xuống.

Người nói vô tâm người nghe cố ý, dì nói xong liền đi vo gạo, tay Vu Hi Nhi đang kéo dây chun cột tóc ngừng lại trong chốc lát.

Rõ ràng cô và Hứa Tri Ý gặp lại cũng không bao lâu, nhưng thói quen này lại từ năm đó bị anh quản trái quản phải, rồi cứ như vậy duy trì nhiều năm.

Mà cô đối với Hứa Tri Ý, đúng là không giống những người đã lâu không gặp khác, sau khi gặp lại cảm thấy xa lạ với không quen.

Cô và anh lần nữa gặp lại nhau không có loại cảm giác này.

Cô vẫn luôn nhớ rõ Hứa Tri Ý.

Ba năm nay, anh ở trong trí nhớ của cô chưa bao giờ bị quên lãng.

Bang một tiếng vang dội, dây thun đập vào tóc cô, ý thức được chính mình có thể là từ ba năm trước đây mỗi một khắc đều có ý với Hứa Tri Ý, Vu Hi Nhi thập phần trấn tĩnh.

Dì nói Hứa Tri Ý bình thường chỉ một buổi sáng đã về, nhưng hôm nay lại thẳng đến lúc chạng vạng, Vu Hi Nhi cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Hứa Tri Ý đâu.

Điện thoại Hứa Tri Ý cũng gọi không được, Vu Hi Nhi lại hỏi dì, xem thử Hứa Tri Ý có nói gì với bà không, kết quả vẻ mặt của dì cũng buồn bực, không biết vì sao hôm nay tới giờ này rồi mà Hứa Tri Ý còn chưa về.

Hơn nữa không chỉ hôm nay, sáng hôm sau Hứa Tri Ý cũng chưa xuất hiện ở nhà, như là hư không tiêu thất.

Ngay cả dì cũng ngồi không yên, bình thường dì sẽ không lắm miệng hỏi đến sinh hoạt Hứa Tri Ý, hôm nay phá lệ gọi điện thoại cho tài xế của Hứa Tri Ý.

Kết quả tài xế bị hỏi không hiểu ra sao, nói từ tối hôm trước đưa Hứa tiên sinh với Vu tiểu thư về xong tiên sinh không gọi ông lái xe nữa, ông rảnh cả một ngày đang buồn bực đây này, thì dì liền gọi điện thoại cho anh.

Hứa Tri Ý không gọi tài xế tới lái xe, tài xế tự nhiên không biết anh đã đâu.

Đúng lúc Vu Hi Nhi lại nhận được điện thoại người đại diện gọi tới, nói cô nhanh chóng thu thập hành lý đến sân bay, vé máy bay cũng mua giùm cô rồi, nói cô đi tham gia hoạt động.

Vốn dĩ bởi vì Hứa Tri Ý không biết đang làm cái quỷ gì trong lòng cô đang bốc hỏa đây, người đại diện lại đột nhiên nhét hoạt động vào kỳ nghỉ làm cô vừa tức vừa buồn, cúp điện thoại xong cô luân phiên oanh tạc điện thoại Hứa Tri Ý, nhưng không biết Hứa Tri Ý đang bận gì, không nghe máy.

Dì gọi cũng vậy, anh cũng không nhận.

Không rên một tiếng liền biến mất, tốt nhất là anh đừng có đi nùng tình ý mật với vị hôn thê đó.

Hôm đó Vu Hi Nhi kéo hành lý đến sân bay toàn bộ hành trình mặt đều hằm hằm, gương mặt bị lửa giận làm cho khó coi, đến mức lúc cô gặp người đại diện, cô ấy còn hỏi cô là ai lừa cô 800 vạn à.

Hoạt động đó diễn ra khoảng nửa ngày, sau khi kết thúc còn bị người đại diện kéo đi ăn tiệc, ăn xong cũng gần rạng sáng, liền ở lại thành phố đó thêm một ngày, thẳng đến ngày thứ ba cô mới quay lại Lan Giang.

Trong lúc đó cô không liên lạc Hứa Tri Ý, Hứa Tri Ý cũng không liên lạc cô, hai người lại sớm trở về giai đoạn chiến tranh lạnh lúc trước.

Vu Hi Nhi về Lan Giang cũng không đến nhà anh, cũng không về nhà mình, mà ở khách sạn bên ngoài hai ngày, bởi vì mẹ cô gọi điện thoại như đòi mạng, thúc giục cô ra ngoài ăn cơm với người đàn ông lúc trước. Vu Hi Nhi trăm phần không muốn, nhưng cô không trốn được mẹ cô, ngay cả nhà ba cô cũng không về, miễn cho mẹ cô đến đó tìm, ở khách sạn nằm hai ngày, Vu Hi Nhi không chịu được nhàm chán, còn kéo A Thích tới, hai người mỗi ngày giữa trưa mới rời giường, buổi chiều ra ngoài chơi đến tối mới về khách sạn.

Tuy rằng trong lòng Vu Hi Nhi mắng Hứa Tri Ý, nhưng đồng thời một bên cô cũng phỉ nhổ chính mình, mỗi ngày đều xem Hứa Tri Ý có nhắn tin cho cô không, lúc ở nhà ăn ăn cơm A Thích còn cố ý chọc phá cô, nói không bằng cô trực tiếp ôm điện thoại nằm ở khách sạn là được, Vu Hi Nhi ném cho cô ấy cái xem thường.

Kỳ thật cô biết Hứa Tri Ý không tra như vậy, người này cho dù tính tình xấu, nhưng không đến mức làm chuyện đạo đức bại hoại như bắt cá hai tay, từ lần trước anh đến tìm cô, Vu Hi Nhi liền biết quan hệ giữa anh và vị hôn thê đó không quá lớn.

Nhưng cô tức giận, giận Hứa Tri Ý đột nhiên biến mất, còn không thèm gọi một cuộc điện thoại nào cho cô.

Lúc ấy cô đang tức, hoàn toàn không chú ý chung quanh, thẳng đến khi có người kêu cô một tiếng.

Vu Hi Nhi nghe tiếng ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt nhìn gương mặt kia xong nháy mắt xấu hổ bò lên lòng cô.

Cô đúng là tự mình chịu thiệt bởi tính đại tiểu thư nuông chiều từ bé, nhà ăn khác không chọn sao lại chọn cái chỗ một bữa vài ngàn này, hay lắm, đụng phải người đàn ông lần trước mẹ cô mượn sức bắt cô ăn cơm cùng, hơn nữa hai tiếng trước cô mới lấy cớ qua loa lấy lệ nói công việc quá bận từ chối lời mời của người đàn ông này.

Người đàn ông mang tây trang giày da, dáng vẻ nho nhã lễ độ tự phụ, cho dù biết bị cô chơi cũng không tức giận, ôn thanh cười nói: "Không phải Vu tiểu thư nói công việc quá bận?"

Vu Hi Nhi xấu hổ, nhưng cô không để đối phương nhìn ra, bình tĩnh, cười nói như thường: "Vừa mới tan tầm, đi ăn cơm với bạn."

Ngay cả lý do nghiêm túc chút cũng lười nghĩ, nếu lúc này cô nói A Thích là người đại diện của mình, kết thúc công việc cô và người đại diện cùng nhau đi ăn, nháy mắt cho A Thích chắc chắn A Thích sẽ phối hợp với cô, chuyện này có khả năng qua, dưới tình huống để hai bên không xấu hổ chắc chắn đối phương sẽ tin cô.

Nhưng cô không làm.

Cô rõ ràng đang cự tuyệt đối phương, chẳng qua không làm đối phương mất thể diện.

Nhìn qua chắc đối phương không tới một mình, trên mặt không lộ dấu vết lại hàn huyên vài câu sau đó tạm biệt.

Bữa cơm này Vu Hi Nhi ăn buồn tẻ vô vị, ăn xong cô đi toilet, lúc trở về không thấy A Thích đâu, chỗ ngồi của cô ấy ngồi một người khác.

Vu Hi Nhi không cần đến gần nhìn, chỉ bóng dáng kia là cô đã lập tức nhận ra, cách mấy mét cô cũng có thể ngửi được khí thế mạnh mẽ của người phụ nữ đó.

Cô dừng chân, không cần suy nghĩ trực tiếp quay đầu đi, muốn trực tiếp rời khỏi đây, đúng lúc này điện thoại trong túi vang lên.

Nơi này là nhà hàng cao cấp, khách hàng dùng cơm đều nói chuyện nhỏ nhẹ, tiếng chuông của cô đột nhiên vang lớn có vẻ phá lệ đột ngột và chói tai, không ít khách đều theo tiếng nhìn qua đây.

Vu Hi Nhi chịu những ánh mắt đó, chỉ có thể lấy điện thoại trong túi ra nghe, xoay người ánh mắt bắn về phía bàn bên cạnh.

Nhà hàng sau khi nghe tiếng chuông không ai không nhìn Vu Hi Nhi nữa, chỉ có mẹ Vu, nhìn tư thế liền biết đầu bà cũng chưa quay lại, rõ ràng nắm chắc thắng lợi.

Vu Hi Nhi rất chán ghét cảm giác bị bà bắt chẹt.

Sau khi cô nhấn nghe mẹ Vu cũng không quay đầu lại nhìn cô, giọng nói từ ống nghe truyền ra: "Nếu con thức thời thì lập tức tới ngồi cho ta."

Bà lời ít ý nhiều, quả thật hiểu rõ những tâm tư đó của cô.

Cô không đi được, bởi vì người của mẹ Vu đều ở dưới lầu, cô muốn đi ra nhất định sẽ bị chặn lại.

Nhưng vậy thì sao, cùng lắm thì tốn sức.

Cô trả lời không, cúp điện thoại, xoay người liền đi.

Trong điện thoại A Thích hùng hổ nhắn tin tới, mắng Vu nữ sĩ, nói không đang không rõ gì bị kéo vào một chiếc xe, cứ vậy bị đuổi về nhà.

Vu Hi Nhi trực tiếp đến thang máy xuống lầu, không ngoài dự kiến, cô mới bước ra khỏi cửa lập tức đã bị người của mẹ cô ngăn cản.

Vu Hi Nhi không hiểu được mẹ cô bày trận lớn như vậy là có ý gì, nóng lòng đưa cô cho đàn ông để thỏa mãn sự nghiệp của bà đến thế.

Mẹ Vu không xuống dưới, lại gọi điện thoại cho cô.

Vu Hi Nhi nghe.

Giọng mẹ Vu có chút uy nghiêm từ bên kia truyền đến: "Lên xe."

Cô nhìn chằm chằm chiếc xe đằng trước, trong lòng rõ ràng.

"Dựa vào cái gì con phải lên xe."

Mẹ Vu chưa bị cô chọc giận, chỉ nói: "Nếu con còn muốn có quyền lựa hôn nhân của mình."

Vu Hi Nhi trăm triệu không nghĩ tới mẹ Vu sẽ nói như vậy, lập tức sững sờ tại chỗ.

Bên kia mẹ Vu vẫn bát phong bất động: "Hôm nay ta không phải tới bàn chuyện hôn nhân của con, mà là cho con một cơ hội, đi lên nói chuyện với Hàn tiên sinh, đừng làm khó coi, nếu tự con có thể làm tốt chuyện này, giải thích rõ ràng với đối phương hoàn toàn, chuyện này liền xong."

"Đương nhiên," Mẹ Vu lại nói, "Nếu đối phương vẫn khăng khăng muốn con, con phải tới cho ta."

Nói xong mẹ Vu cũng không cho cô bất luận thương lượng đường sống gì, cúp điện thoại.

Vu Hi Nhi đứng trong gió không nhúc nhích.

Xe dừng lại ven đường, cửa sổ xe hạ xuống.

Vu Hi Nhi nhìn người đàn ông lộ mặt sau cửa xe, cất điện thoại, đi qua đó.

Đúng là nên nói chuyện.

Ngoài ý muốn chính là người đàn ông không khó nói chuyện như tưởng tượng của Vu Hi Nhi, rốt cuộc gia giáo đặt ở đó, cách nói của đối phương khiêm tốn lễ độ, cũng sắc bén tinh tường, lúc cô nói mình có đối tượng kết hôn rồi, đối phương trực tiếp nhận ra người đó.

Lời anh ta mang theo ý cười, hỏi cô có phải là người bên ngoài phòng bao mấy ngày hôm trước không.

Anh ta chưa nói là người ngồi xe lăn, nhưng Vu Hi Nhi biết anh ta nói Hứa Tri Ý.

Cô ngoài ý muốn, cũng thập phần thẳng thắng nói phải với đối phương.

Đoạn đường anh ta đưa cô về lúc sau, hai người không nói tới đề tài tình cảm, ngược lại anh ta hỏi cô nghề người mẫu, đây là đề tài thứ nhất trong xã giao, xuất phát từ lễ phép mà không đến mức tẻ nhạt, anh ta cũng phá lệ tôn trọng cô, chỉ hỏi cô một ít chuyện thú vị, không hỏi chuyện tiền lương và đề tài tương đối riêng tư.

Tính Vu Hi Nhi kém, nhưng không đến mức đánh người đang cười, rõ ràng đối phương cũng không hứng thú với cô.

Anh ta đưa cô về biệt thự của lão Vu, thật trùng hợp, lúc cô mở cửa xe ra đi xuống thì thấy người nào đó đã mấy ngày không gặp.

Hứa Tri Ý vẫn ngồi trên xe lăn, chờ trước cửa nhà cô, một khắc khi cô mở cửa xe đi xuống tầm mắt đã sớm dừng trên người cô.

Anh rất yên lặng, ngồi trước một mảnh cây xanh hoa dại ảm đạm, ánh mắt bình đạm không gợn sóng.

Tự nhiên làm người ta cảm giác mưa gió sắp đến.

Vu Hi Nhi nhìn anh, đóng cửa xe lại.

Không khéo lúc này trời lại mưa, một giọt rơi trên mu bàn tay cô, ngay sau đó mưa phảng phất như chuỗi hạt ngọc bị đứt, bùm bùm rơi trên mặt đất.

Cây cối phía sau Hứa Tri Ý lay động, nhưng anh không hề nhúc nhích, chỉ nhìn cô.

Vu Hi Nhi thấy giọt mưa dần nhuộm ướt áo anh.

Trận mưa này làm người ta trở tay không kịp, rơi trên trán trên lông mi cô, đối diện trong chốc lát, cô đi qua chỗ anh.

Ở trong nháy mắt đi tới bên anh, Vu Hi Nhi đột nhiên hiểu rõ một đạo lý.

Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần Hứa Tri Ý ở trước mắt cô, cô nhất định sẽ không nhịn được đi đến chỗ anh.

Cô đi đến trước mặt anh, Hứa Tri Ý đã thu hồi biểu tình tức giận từ đáy lòng mới nảy, ngược lại thay dáng vẻ người tốt của anh.

Cái gì cũng giấu rồi, làm người ta không nhìn ra một tia sơ hở, trừ bỏ sắc mặt hơi tái nhợt.

"Không đẩy anh đi vào?"

Lúc nói câu này, ngữ khí không khác bình thường nói chuyện với cô.

Bên ngoài mưa lớn, Vu Hi Nhi cũng lười ở đây chịu giày vò, cô đi ra sau anh, duỗi tay nắm lấy tay vịn xe lăn, đẩy anh vào nhà.

Sau khi vào nhà quần áo hai người đều ướt, biệt thự yên tĩnh trống vắng làm lòng người hoảng hốt, cái gì thanh âm đều không có, cũng không có ánh sáng gì.

Vu Hi Nhi không nghe thấy Hứa Tri Ý mở miệng, cô mở miệng, lúc sắp nói bỗng nhiên cổ tay căng thẳng.

Sau đó đột nhiên cô bị anh kéo vào lồng ngực, ngồi trên đùi anh.

Ngoài cửa sổ mưa to cọ rửa bóng đêm.

Vu Hi Nhi không kịp phòng ngừa bị anh làm cho hoảng sợ, cũng không đẩy anh ra, kết cục chính là trực tiếp bị anh hôn lên môi.

Hứa Tri Ý đè nặng môi cô, hung hăng quấy loạn đoạt lấy hơi thở cô.

Vu Hi Nhi không thở nổi, trong miệng phát đau, định đẩy anh ra.

Hứa Tri Ý không để cô làm, cọ cọ khóe miệng cô, rõ ràng đã tức giận, thanh âm lại ôn nhu làm người phát sợ.

"Anh ta là ai?"

Vu Hi Nhi không sợ hãi, vành tai vẫn nhịn không được nổi lên tê dại.

Anh ẩn náu trong bóng tối, mặt người dạ thú.

Dưới vẻ nho nhã lịch sự, là tính chiếm hữu ngược đãi cực độ.

Anh như vậy, đồng thời cũng làm cô khơi dậy du͙ƈ vọиɠ phản kháng.

Mấy ngày qua, ủy khuất và căm phẫn bị trút xuống trong lời nói của cô: "Hứa Tri Ý, anh dựa vào cái gì mà hỏi em."

"Mấy ngày nay không nói một tiếng đi mất, là ai một cuộc điện thoại cũng không gọi cho em, anh có tư cách gì chất vấn em?"

"Không có tư cách sao?"

Vu Hi Nhi giận dỗi: "Không có."

Hứa Tri Ý vừa hôn cô vừa chậm rãi cởϊ qυầи áo cô ra, Vu Hi Nhi hoàn toàn trốn không thoát.

Quần áo mang theo nước mưa, tay anh dưới nước mưa ướŧ áŧ.

"Hứa Tri Ý, anh đừng cho là em không biết anh làm nhiều như vậy, đều là muốn giam em ở bên cạnh anh."

Tay Hứa Tri Ý ngừng lại.

Vu Hi Nhi cũng không ngốc, có lẽ lúc trước còn chưa tỉnh ngộ, nhưng hai lần gần đây cô sớm hiểu được.

Cô và Chung Lí quay lại Hứa Tri Ý tiêu sái xuất ngoại cũng được, hay là sau khi anh về nước cô vô thức bị anh dẫn đường cắn câu, tự mình bò lên giường anh, hay là sau khi hai chân anh tàn phế anh đẩy cô ra.

Hết thảy đều là vì anh muốn gắt gao trói chặt tay cô.

Nếu ba năm trước đây lúc cô và Chung Lí quay lại, anh lì lợm la liếm, bọn họ sẽ không có về sau, bởi vì trước khi Vu Hi Nhi phản ứng mình có cảm giác với anh, giữa bọn họ sẽ bị chán ghét tách ra trước.

Đúng là vì anh nhanh chóng rút ra thoát thân, Vu Hi Nhi mới có thể ba năm sau này vẫn luôn nhớ rõ anh.

Vu Hi Nhi yêu Hứa Tri Ý.

Nhưng Hứa Tri Ý muốn cô càng yêu anh hơn nữa.

Anh ngại không đủ.

Anh muốn cả đời trói chặt lấy cô.

Mà Vu Hi Nhi, nguyện ý cắn câu.

Những thủ đoạn anh dùng bị cô nhìn thấu, lại không hoảng loạn với áy náy chút nào, kề sát khóe môi cô: "Hối hận sao?"

Vu Hi Nhi sa vào trong hơi thở anh.

"Hối hận cái rắm."

Cô nói không khách khí, giọng nói lại hơi run.

"Hứa Tri Ý, anh đừng mơ vứt bỏ em, cả đời cũng không thể, đừng nghĩ quỵt nợ."

Hứa Tri Ý cong môi cười một cái.

Bên ngoài mưa càng rơi càng lớn, trong bóng đêm mông lung Vu Hi Nhi hỏi anh.

"Ngày đó anh đứng lên phải không?"

Hứa Tri Ý chỉ hôn cô: "Em nói đi?"

Cô khẳng định: "Em thấy được."

"Nhưng em biết anh rất thống khổ."

Hứa Tri Ý dán lên miêu tả môi cô, không nói chuyện.

"Sẽ tốt lên sao?" Vu Hi Nhi hỏi.

Hứa Tri Ý không có do dự: "Sẽ."

Vu Hi Nhi lại nói: "Em tình nguyện anh không đau khổ."

Hứa Tri Ý lại không cho là đúng: "Sao có thể gọi là đau khổ."

Anh không để cô có cơ hội nói chuyện, đi vào.

Hơi thở Vu Hi Nhi dần dần bị anh va chạm rối loạn.

Toàn thế giới mưa to tầm tã.

Bọn họ đang yêu đến cùng cực.

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

----------

Tối hôm đó ở Thanh Ba là lần đầu tiên Hứa Tri Ý đứng lên, cho nên lúc ấy tài xế của anh mới khẩn trương như vậy.

Sau này Vu Hi Nhi mới biết được đoạn thời gian lúc Hứa Tri Ý biến mất là đi làm gì, anh làm người đưa anh đến một thành phố khác làm phẫu thuật, lần phẫu thuật này đã được quyết định rất lâu về trước, nửa thành công nửa thất bại, Hứa Tri Ý thành công.

Anh gạt Vu Hi Nhi hoàn thành lần phẫu thuật này, chẳng qua còn phải chậm rãi khôi phục và hồi phục chức năng.

Từ sau ngày đó Vu Hi Nhi liền dọn vào nhà Hứa Tri Ý, mấy ngày nay vừa lúc cô không có việc gì, mỗi ngày sáng sớm bị Hứa Tri Ý đánh thức, hầm hừ, rồi rất nhanh lại mềm như nước dưới sự cường thế của anh.

Thường xuyên làm tới cuối cùng cô cũng tỉnh, sau đó cùng anh dậy sớm, cùng anh đi dạo trong vườn.

Nhưng Hứa Tri Ý thật sự không thú vị, ngoại trừ đọc sách anh không làm gì khác.

Vốn dĩ Vu Hi Nhi rất tỉnh, vừa thấy sách liền buồn ngủ, ngáp vài lần, rồi trực tiếp bò lên đùi anh ngủ.

Hôm đó đọc sách chưa được mấy phút đã ghé vào đùi anh ngủ một ngày, Vu Hi Nhi ngủ khoảng một tiếng mới tỉnh lại, bởi vì bị mặt trời chiếu.

Cô mở mắt liền thấy Hứa Tri Ý chuyên chú đọc sách.

Lúc Hứa Tri Ý đọc sách sẽ mang kính gọng mạ vàng, sau khi tỉnh dậy anh cũng rũ mắt nhìn cô.

Vu Hi Nhi bị mặt trời chiếu đến đổ lười, nhìn anh xuất thần.

Dáng vẻ Hứa Tri Ý đúng là khá đẹp.

Cô nhìn nhìn liền bị một câu của Hứa Tri Ý cắt ngang.

"Chảy nước miếng."

Vu Hi Nhi ở trước mặt Hứa Tri Ý không chút phòng bị, duỗi tay sờ, phát hiện anh là lừa cô, bàn tay đập lên đùi anh.

Hứa Tri Ý lật sách, cười cười.

Vu Hi Nhi lại nằm một lát mới từ trên đùi Hứa Tri Ý đứng dậy, duỗi người.

"Đói quá."

Kỳ thật bọn họ đã ăn sáng, nhưng ăn cháo không no lâu, cô tỉnh dậy lại đói bụng.

Nhắc tới ăn Vu Hi Nhi tự giác đứng dậy: "Em đến phòng bếp tìm dì làm chút gì ăn."

"Không được ăn cay và dầu chiên."

"Hứa Tri Ý anh thật phiền," Vu Hi Nhi cố ý nói, "Em thích ăn cay."

Hứa Tri Ý ngước mắt liếc cô một cái.

Vu Hi Nhi cười, khom người hôn một cái lên môi anh.

"Được rồi, em không ăn cay."

Trước kia Vu Hi Nhi vẫn luôn cho rằng Hứa Tri Ý phá lệ suy nghĩ vì sức khỏe của cô mới không cho cô ăn đồ ăn không khỏe mạnh, sau này phát hiện không phải là nguyên nhân này.

Vu Hi Nhi thích ăn cay là bởi vì Chung Lí.

Hứa Tri Ý không thích cô ăn cay, còn bắt cô bỏ ăn cay.

Vu Hi Nhi dỗ Hứa Tri Ý xong đến phòng bếp, dì đang chuẩn bị nấu cơm trưa, cô thấy tiến vào dì cười, nói trong lò nướng có chuẩn bị bánh ngọt cho cô.

Dì đã nắm rõ quy luật ẩm thực của cô.

Vu Hi Nhi nói cảm ơn dì, đến lò nướng cầm bánh quy nóng hừng hực, cô liền ở trong bếp ăn, ăn ăn rồi nói chuyện với dì nói tới việc nhà.

Nói lát liền nói tới lần đầu tiên cô tới đây, Vu Hi Nhi nói với dì lúc ấy cô đang học đại học, bởi vì thất tình sau đó mỗi ngày đều uống rượu.

Dì nghe vậy lắp bắp kinh hãi: "Khi đó con thích người khác?"

Vu Hi Nhi bị dì hỏi không hiểu ra sao, nói đúng vậy.

Kết quả cô từ miệng dì nghe được một chuyện khiếp sợ, dì nói tối đó sau khi bọn họ trở về, Hứa Tri Ý phân phó dì thay quần áo giúp cô.

Sau lại dì quên cầm quần áo bẩn của cô đi, lại đi vòng trở lại, kết quả thấy cô và Hứa Tri Ý đang thân thiết.

Cô dựa vào tường ôm cổ Hứa Tri Ý, mà Hứa Tri Ý đang ở cần cổ cô.

Đúng là Vu Hi Nhi không nhớ rõ chút nào, lúc dì nói quả thực cô không thể tin vào lỗ tai mình.

Sau này vẫn bị cắt ngang như cũ.

Vu Hi Nhi biết tối hôm đó Hứa Tri Ý không có chạm vào cô.

Lúc ấy dì cho rằng bọn họ là một đôi, cho nên lúc Vu Hi Nhi tỉnh lại hỏi tên Hứa Tri Ý mới lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Sau đó lại nói đến người gọi là vị hôn thê của Hứa Tri Ý, đúng là hôn thê của Hứa Tri Ý thật, nhưng không phải hai bên, đó là cha mẹ Hứa Tri Ý an bài, nhưng trước nay anh không đồng ý, cũng không tiếp cận với vị Chung tiểu thư đó.

Dì Chu và Vu Hi Nhi hàn huyên rất nhiều, đến tối cô say khước khóc lóc tới tìm Hứa Tri Ý, Hứa Tri Ý ôm cô ngủ cả một đêm.

.............

Bụng Vu Hi Nhi chưa no liền đi tìm Hứa Tri Ý.

Hứa Tri Ý ngồi trên xe lăn, đọc sách.

Cô còn chưa tới gần anh đã phát hiện cô, mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

Đôi mắt vẫn nhìn vào sách, Vu Hi Nhi đi qua, lấy sách của anh ra chỗ khác, sau đó tách chân ngồi xuống đùi anh.

Hứa Tri Ý mặc cô lấy sách đi, bất động thanh sắc nhìn cô.

Tay Vu Hi Nhi luồn vào mái tóc ngắn của anh, cúi đầu nhìn anh.

"Hứa Tri Ý."

"Anh thích em như vậy à?"

"Em nói đi?"

Hứa Tri Ý hôn lên.

~~~~~~~~~~~~~~XONG.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chiều sẽ đăng phiên ngoại của cặp chính nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK