• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Venn kể lại cho anh nghe:"Lúc tớ thấy cậu gấp gáp bế em ấy vừa chạy vừa hét kêu bác sĩ cứu em ấy lúc đó tớ hoàn toàn đứng hình, kinh ngạc sau đó cậu đã hôn mê sau khi tớ cấp cứu cho hai người xong tớ đã nhanh chóng chuyển hai người đến đây sẽ tiện hơn."

Galvin luôn túc trực bên cạnh của Trình Lam, ánh nắng dịu dàng, dễ chịu của buổi chiều chiếu vào phòng bệnh, đôi mắt cô khẽ mở, cô nhúc nhích nhẹ vết thương trên người của cô lập tức đau, cô cau mày chịu đựng.

Galvin thấy cô tỉnh dậy liền mừng rỡ, kích động:"Em tỉnh lại rồi sao? Để anh đi gọi bác sĩ."

Galvin tức tốc đi gọi Venn, Venn cùng đi đến vào phòng kiểm tra cho cô, Venn cười nhẹ:"Em ấy không sao rồi cậu yên tâm được rồi."

Trình Lam mỉm cười rồi quay lại hỏi Galvin sao em lại ở đây? Mà sao anh lại ở đây cùng em vậy?

" Anh ở đang đi thị sát ở Bắc Kinh, thì khi em phi moto qua anh đã nhìn thấy em và đuổi theo em, lúc đuổi được em thì đã thấy em bị bắn rơi suống biển là do anh cứu em lên rồi đưa em vào đây".

Trình Lam gật đầu coi như đã hiểu

"Em có thai sao?" Galvin lúc này thấy cô trầm ngâm suy nghĩ liền lên tiếng hỏi

" Hả.... có thai?... Thật sao" Trình Lam ngạc nhiên sờ tay lên bụng mình

" Vậy con em sao rồi???"

Galvin cùng Venn trầm lặng, sắc mặt khó coi không nhìn thẳng vào mắt cô, Galvin đi đến ôm cô vào lòng, ấp úng nói cho cô biết:

"Lam Lam! Em hãy bình tĩnh , con của em...con của em đã...đã không còn nữa rồi."

Trình Lam chết trân, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng cô không thể nói được, những giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát đã bắt đầu rơi xuống cả người cô run rẩy, Galvin ôm cô chặt hơn, vỗ về, an ủi:

"Lam Lam! Anh biết bây giờ anh có nói gì cũng vô dụng nhưng anh cũng phải nói em đừng có quá đau buồn, đứa bé này không có duyên với chúng ta thì nó đành phải đi thôi. Em hãy cố gắng vượt qua chuyện này, đừng quá đau buồn."

"Hai người đi ra ngoài đi, em muốn được ở một mình." Cô đôi mắt thất thần, bây giờ cô không muốn nghe ai nói bất cứ gì cả, đầu cô bây giờ rỗng tuếch không thể nghĩ được gì nữa.

Galvin cùng Venn đi ra ngoài, để cô một mình yên tĩnh, một tiếng sau Galvin đem cháo vào cho cô, Venn cũng bước vào theo nhìn thấy cô nhìn ra phía cửa sổ mà không chớp mắt, cứ như người vô hồn, Galvin rất đau lòng, giọng nói ôn nhu, dịu dàng:"Lam Lam! Em hãy ăn chút cháo đi."

"Trình Lam đã chết rồi." Cô quay người nhìn anh không nhanh không chậm nói.

Galvin cùng Venn nhìn cô, đôi mắt cô đã không còn giống như trước nữa thay vào đó là đôi mắt lạnh lùng, vô tình một chút tình cảm cũng không có giọng nói của cô cũng trở nên lạnh lùng, sắc lạnh.

Trình Lam nhìn bọn họ lập lại lời nói một lần nữa:"Trình Lam đã chết rồi. Từ hôm nay, em chính là Eirlys Stephen Quận Chúa cao quý của L.E."

( Ông nội của Trình Lam là con của Hoàng tộc nước L.E. Nhưng do thích quân dân mà đi sang nước khác chuyển đổi quốc tịch lấy thân phận mới để gia nhập quân đội Trung Quốc và lấy bà nội cô. Sau khi ông mất Hoàng Gia nước L.E đã nhận lại Trình Lam hiện tại cô là Quận Chúa cao quý của nước L.E và thân phận cô được bảo mật rất kĩ hầu như không ai có thể điều tra ra được. Ở L.E cô được cưng chiều nhất ai trong Hoàng gia cũng đều yêu quý cô cả)



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK