• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu không khỏi thở dài :"Lão đại, Trình Lam thật sự không cần ai bảo vệ ."

Anh nhanh chóng báo cáo sự việc cho Lôi Lạc Dương

Mải làm thính nghiệm yêu thích mà cô đã quên mất thời gian, nhìn lại đồng hồ thấy đã muộn, cô cần phải tức tốc trở về Lôi gia ,chắc chắn bây giờ Lão đại cũng đã biết chuyện của cô .

Tạm che đi mái tóc bằng chiếc mũ ,vẫy tạm một chiếc taxi ,về đến gần Lôi gia cô mới xuống xe ,không thể để người khác biết cô là người của Lôi gia .

Đi bộ cuối cùng dừng lại ở chiếc cổng lớn ,nhìn thấy cô chiếc cổng lớn đã tự động mở ra ,ai trong Lôi gia gặp cô cũng vui vẻ chào hỏi ,cô chính là người phụ nữ duy nhất được sống trong trụ sở chính của Lôi gia ,gặp cô như gặp mùa xuân nên họ mới tươi như vậy. Cô chính là luồng gió mới .

Trình Lam bước vào phòng ,lấy đồ rồi đi tắm .Bước ra khỏi phòng cũng không thấy Lôi Lạc Thiên ,chạy nhanh xuống phòng bếp thì đã thấy Lão đại, còn có Phàm Luân ,Tam Hổ, Nhị Hổ, Tề Phong .Thấy cô bước vào ,mọi người ai cũng sững sờ vì quả đầu mới lạ của Trình Lam chỉ có Lôi Lạc Thiên và Phàm Luân là không phản ứng vì đã biết trước .Chào Lôi Lạc Thiên rồi ngồi xuống bàn :

"Lão nhị à ,hôm nay anh thật soái" .

"Vậy mọi hôm tôi không đẹp à. Cười cười nhìn Trình Lam mà không để ý đến Lôi Lạc Thiên đang đen mặt .

"Hôm nay đẹp trai đặc biệt". Cười vui vẻ đáp trả Nhị Hổ ,tất cả mọi người vì câu nói của cô mà cười thành tiếng .Phàm Luân cũng không bỏ qua dịp vui vẻ hiếm có :

"Trình Lam, cô không biết càng đẹp càng độc sao".

"Anh đang nói tôi à ,Luân Luân". Trình Lam chọc lại câu nói của Phàm Luân ,làm cho không khí trở nên ấm áp hơn ,Tề Phong cũng mỉm cười vì cô. Chỉ riêng Lôi Lạc Thiên mang nét cười trong mắt. Tam Hổ cũng chen chân vào cuộc nói chuyện:

"Nếu vậy thì Lão đại có độc không Lam Lam".

"Lão đại đứng hai không ai dám đứng thứ nhất ,nếu ai dám đứng nhất tôi đảm bảo một viên đạn sẽ kí sinh trong não ".

Không khí bữa ăn vui vẻ thoái cho đến khi công việc được đưa vào ,Trình Lam ôm điện thoại ngồi trên ghế ,đến lúc Nhị Hổ hỏi cô thì cô mới quay ra :

"Phải ,tôi là King Racing. Gật gù trả lời" .

"Cô có thể đại diện cho Lôi gia tham gia giải đua lần này".

"Không được". Lôi Lạc Thiên nên tiếng phản bác ,anh không muốn cô gặp nguy hiểm. Nhưng cô đã lờ anh đi :

"Phần thưởng là gì vậy?"

"Cuộc đua lần này lấy đơn hàng ở Philipin làm phần thưởng". Phàm Luân liền nên tiếng giải thích cô hiểu.

"Nhưng tôi không có xe".

"Việc này cô cứ yên tâm ,Lôi gia sẽ thiết kế riêng cho cô" .Tề Phong nên tiếng.

"Vậy tôi đồng ý ,nhưng tôi có một yêu cầu ,sau khi đua xong tôi muốn trở về Macao một lần ".

"Lần này nếu chiến thắng coi như lấy công chuộc tội vì hành động của em ngày hôm nay ".

Nói đoạn ,Lôi Lạc Thiên cất bước thẳng lên phòng .Để lại tất cả mọi người cung kính nhìn theo. Phàm Luân liền quay sang nhắc nhở cô:

"Cuộc đua lần này không giống mọi lần cô đua, vì để tranh giành toàn bộ địa bàn phía Nam châu Mĩ nên việc giết người trên đường đua là không tránh khỏi ".

"Tôi sẽ cố gắng không để Lão đại thất vọng".

Chui vào chăn ôm lấy Lôi Lạc Thiên ,cô thấy rất vui vì Lão đại lo lắng cho mình :

"Tôi nhất định sẽ không sao".

Nhìn Trình Lam trong lòng mình ,anh không khỏi tức giận ,cô quá ngang bướng ,bao nhiêu năm qua rất nhiều tay đua chết chỉ vì miếng mồi ngon đấy nhưng chưa ai sống sót về đến đích để giành địa bàn phía Nam châu Mĩ ,vì vậy từ trước đến giờ các gia tộc đều phân chia mỗi người một khu vực.

Mấy ngày hôm nay ,Lôi Lạc Thiên ngày nào cũng u ám lạnh lùng ,mọi người trong Lôi gia đều biết lí do nhưng cũng chẳng thể làm gì .Chiếc xe của Trình Lam được hoàn thành để chuẩn bị cho cuộc đua, tất nhiên cô cũng góp công trong ý tưởng chế tạo chiếc xe. Nhìn chiếc xe độc nhất vô nhị trên thế giới làm cô không khỏi tự hào .Quá đẹp quá hoàn hảo .

Mấy ngày trước khi cuộc thi đến

Đang trong phòng Lôi Lạc Thiên quay qua nói với Trình Lam.

" Em có biết tra khảo bù binh không."

Trình Lam gật đầu, quay đầu nhìn anh nheo mắt hỏi: "Lão đại muốn tôi làm gì?"

Anh cười nhạt, nhướng mày trả lời cô:"Lát nữa cho em chơi. Thấy em ở trong Lôi gia lâu chán mà toàn trốn ra ngoài chơi thì hôm nay tôi dẫn em đi chơi....nhớ đem theo lọ xanh đỏ nha"

Lúc này cô giật mình.... thì ra lão đại đã biết cô thẩm thở dài khó sống rồi đây... nhưng lão đại muốn giết ai sao?

Đi qua khu nhà giam, Trình Lam nhìn vào trong, thấy có mấy người lần trước ám sát Lôi Lạc Thiên.

Họ đang bị thuộc hạ của anh tra tấn.

Trình Lam nhìn Tề Phong hỏi.

“Các người hỏi được gì?”

Tề Phong nói một cách bất lực.

“Họ đước huấn luyện rất tốt, dù bị tra tấn đến người không ra người, ma không ra ma, họ cũng cứng miệng không nói gì.”

Trình Lam không nói gì bước vào trong.

Tất cả mọi người điều đi theo sau cô, muốn biết cô định làm gì.

Bước vào trong Lôi Lạc Thiên ngồi lên ghế đặt ở giữa, Trình Lam cùng mấy người bọn họ đứng bên cạnh.

Trình Lam quan sát xung quanh một vòng.

Cô nhìn thấy người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi.

Đang bị nhốt trong phòng số 3.

Cô chăm chú quan sát hắn ta.

Thuộc hạ của Lôi Lạc Thiên đang tra tấn 2 người, họ trói hai người lên không trung, dùng roi đánh lên ngươi bọn họ.

Tiếng của roi va chạm vào thân thể họ vang lên tiếng,

“chát chát”

Máu tươi tuôn ra từ miệng vết thương, làm người ta nhìn thấy phải rùng mình.

Mùi tanh của máu xong thẳng vào mũi Trình Lam, làm cho dạ dày khó chịu, nhưng cô cố kiềm chế, tỏ ra không có gì.

Cô bước tới trước phòng giam số 3,

“Lôi hắn ra đay.”

Giọng nói lạnh lùng, cập mắt sắc bén, nhìn người được lôi ra trước mặt mình.

Hắn nằm dưới mặt đất, quần áo rách nát vì bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi.

Toàn thân phủ đầy vết thương, ngước mặt lên nhìn Trình Lam.

Hắn phung một ngụm máu từ trong miệng ra ngoài nói.

“Muốn chém muốn giết thì tuỳ, đừng hòng tao khai.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK