" Cái gì? Bác sĩ đùa à? " Cô không tin mà cố gắng gặng hỏi bác sĩ.
" Ai rảnh mà đùa với cô? Thai nhi đang rất khỏe mạnh, cô hạn chế làm việc mạnh và cần bồi bổ cho em bé "
" Xuân Nghi! Bỏ đứa bé đi.. " Thanh Thanh bên cạnh nhìn về phía cô.
" Chị điên à? Nói bỏ là bỏ sao? Dù gì nó cũng là con của em.. "
" Vậy thì về tìm cha nó đi "
" Không.. em sẽ tự nuôi nó "
Thanh Thanh bất lực nhún vai một cái. Kiếm Hiệp Hay
" Rồi, sao cũng được "
Hai chị em bắt taxi về, trong lòng có cảm xúc gì đó khó tả. Làm mẹ ở tuổi 18 thật không dễ dàng chút nào cả, chưa kể bây giờ cô đang thiếu thốn đủ thứ, làm sao có thể lo cho đứa bé một cách trọn vẹn? Nhưng cũng không thể vì vậy mà bỏ nó, dù sao nó cũng chính là đứa con mà ông trời ban cho, là một người mẹ, cô không thể ích kỉ như thế. Còn về việc trở về Hàn gia, cô không thể về được. Tự nhiên về vác thêm cái bụng bầu, rồi người khác sẽ nói gì về Hàn gia? Đây chẳng phải là ăn kem trước cổng à không, ăn cơm trước kẻng sao? Về đó cô cũng chỉ làm nhục mặt Hàn gia thôi..
" Mày lo được cho nó không? Chị khuyên mày thật lòng.. bỏ đứa bé đi " Thanh Thanh khuyên cô. Vì cô biết, mang thai ở tuổi mới lớn này chẳng dễ dàng gì, Xuân Nghi lại ra đi tay trắng, Thanh Thanh cũng không thể lo cho mẹ con Xuân Nghi toàn vẹn được, vì gia cảnh của Thanh Thanh không cho phép.
" Không, tại sao em có thể giết con mình được chứ chị? Em sẽ tìm cách kiếm tiền để lo cho nó, sẽ không làm phiền chị.." Cô nhìn xuống cái bụng phẳng lì của mình, xoa xoa nó.
" Chị không phải sợ mày làm phiền chị... được rồi, mày quyết định sao cũng được, chị ủng hộ "
" Cảm mơn chị.. "
Cô cười nhạt rồi đi về phòng mình. Suốt mấy tháng qua mọi người dần quên lãng cái tên Mai Hoàng Xuân Nghi rồi, vì thế cô cũng an tâm, nhưng để chắc chắn hơn, cô sống với cái tên ' Lâm Tuệ Nghi '. Bây giờ thì cô chưa có công việc gì ổn định cả. Xuân Nghi định sẽ mở một tiệm bánh nhỏ, nhưng điều kiện hiện giờ không cho phép. Thật sự bây giờ cô vô cùng khó khăn, vò đầu bức tóc cũng không biết bây giờ mình làm cái giống gì mới có tiền đây..
Đột nhiên đầu cô hiện lên hình ảnh của ông nội tặng cô một chiếc rương nhỏ, dặn cô khi nào khó khăn mới được mở ra. Bây giờ đủ khó khăn rồi, cô lục tung tủ quần áo. Cuối cùng tìm thấy chiếc rương đó nằm cuối đáy tủ.
Cô mở ra, bên trong đó là 5 cái thẻ đen. Bên cạnh còn kèm một lá thư với những dòng chữ run run của ông:
" Đây là những gì ông nội nợ bà của con. Hãy nhận nó "
Cô bất giác mỉm cười, chưa bao giờ cô muốn có tiền như thế. Bản thân cô sống sao cũng được, nhưng con của cô nhất định phải nhận những thứ tốt nhất.
" Cảm mơn ông nội " Cô nói nhỏ, lòng cũng thầm nghĩ, không biết ông nội dạo này sống có tốt không..
Cô lấy 1 chiếc thẻ bỏ vào túi. Chỉ một cái thẻ đen thôi cô đã sống đến cuối đời rôi. Bỏ chiếc rương vào tủ rồi cô ra ngoài.
" Đi đâu vậy? Đang bầu bì đi ra đường cẩn thận " Thanh Thanh đang xem Tivi nói.
" Em đi công chuyện xíu, em biết rồi mà " Cô mỉm cười với bà chị của mình, sau đó đi ra ngoài.
Mọi người ở thành phố này 2 tháng qua có lẽ lãng quên việc trước đó rồi, có vài người cũng nhìn cô một chút rồi lại thôi. Cô cũng tự tin bước đi mà không sợ bị bắt.
Đi bộ một lúc, cô dừng lại ở một cửa hàng bán hoa đang bị rao bán. Cửa hàng này gần nhà Thanh Thanh, vì thế cô sẽ mua lại để tiện hơn. Cô muốn mở một tiệm bánh ngọt nhỏ để tăng thêm thu nhập.
Cô cầm cái điện thoại cục gạch mới mua lên, gọi điện thoại cho chủ cửa hàng.
Chủ cửa hàng bảo 5h chiều cô quay lại quán để kí hợp đồng. Thời gian này thì cô đi ra chợ, mua nguyên liệu sẵn để làm bánh. Hồi nhỏ thì cô rất thích làm bánh. Lớn lên thì cũng không động tay vào nhiều, nhưng ở lần sinh nhật năm 19 tuổi của Hàn Thất Bát, cô đã làm cho anh một cái bánh kem, và mọi người có vẻ hài lòng.