• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mai Ngôn nằm trên giường, người chỉ còn da bọc xương. Tay chân bị trói bằng dây thừng, phòng nàng ta chạy loạn và tự sát. không có điểm tâm của Quý phi nên thời gian nàng ta tỉnh táo rất ít.

Nàng từ xa nhìn, dù nàng nói gì Xảo nhi cũng không cho nàng đến gần hơn. Thanh âm nhàn nhạt của Mai Ngôn truyền đến. “ Tỷ mau về thôi. Muội không sao. Muội thật long xin lỗi tỷ và hàn tỷ tỷ, kiếp sau dù làm trâu ngữa cũng sẽ báo đáp hai tỳ.”

“ Muội không cần nghĩ nhiều, dưỡng bệnh thật tốt.” Tử Oánh dặn thái y và cung nữ chiếu cố Mai Ngôn thật tốt, vịn tay Xảo nhi đi ra ngoài.

Bên ngoài ánh nắng tươi sang, để nàng trơ mắt nhìn Mai Ngôn chết đi nàng không làm được. Tâm tình phiền muội, đi dạo ngự hoa viên cũng không có gì nhìn. Thấy nàng dạo thì mấy thái giám vội mang ra mấy chậu cây đang nở hoa, đang mùa đông bê chậu đến đỏ bừng cả tay. Tử Oánh cho người thưởng mấy thái giám, vừa vặn đụng Tuyết phi đang ngồi trong đình.

Hai người chảo hỏi lẫn nhau, trước kia Tuyết phi được sủng ái, nàng luôn hâm mộ nhìn nàng ta, sau này nàng ấy hoài thai nên không ra ngoài nhiều, các nàng không xuất hiện cùng lúc, thoạt nhìn nàng ấy có chút đẫy đà.

“ Tỷ còn chưa đến cảm tạ muội, nếu không có muội thì đại công chúa chưa chắc đã được ngự ban tên.” Tuyết phi vừa nói chính là trong gối có kim.

“ tỷ tỷ khách khí.” Tử Oánh không do dự đáp trả “ đó là phúc phận của đại công chúa.”

Sắc mặt Tuyết phi trắng bệch, quả nhiên Ngọc phi không còn là cô nương như khi mới vào cung, hai năm này, Thẩm tần, Lưu tần, Huệ phi, Quý phi từng cái một ngã xuống, người đứng vững cuối cùng chính là người lúc trước không có chút hào quang nào này. Nghĩ đến mấy hôm trước cung nữ nói “ nương nương đừng quên, bồn hoa bách hợp kia là từ Khải Tường cung đến.”

Nàng ta do dự, chẳng lẽ là Tử Oánh hại nàng ta?

Tử oánh một long nhớ Chiêu CÙng, thấy Tuyết phi muốn nói lại thôi, cùng lười cùng nàng ta chơi trò đoán ý, đứng dậy phúc thân “ Muội rời đi đã lâu, nếu nương tỷ tỷ không có chuyện gì, muội xin cáo từ.”

Tuyết phi cũng không có lý gì, hôm nay cũng là trùng hợp gặp Tử Oánh “ Ân, muội muội trở về thôi.”

Ra khỏi ngự hoa viên, ngồi lên kiệu, Xảo nhi nói bên tai nàng “ Nô tỳ thất Tuyết phi là có chuyện muốn nói với nương nương.”

“ Ngươi đi hỏi thăm xem, có phải có người cắt xén phân lệ của Đại công chúa.”

Vội vàng thay đổi xiêm y, nhìn Chiêu cùng đang ngủ say, liền phân phó bà vú mấy câu.

Mấy hôm sau, Tử Oánh đi thỉnh an Thái hậu, Thái hậu già đi rất nhiều, khác xa với người hôm nàng gặp lúc mới tiến cung. một năm này Thái hậu sống không dễ chịu.

ở dân gian danh tiếng của Trấn Nam Hậu rất tốt, còn muốn tốt hơn hoàng thượng. Hoàng Thượng muốn động đến nhà mẹ đẻ của thái hậu không dễ dàng, không thể làm mất dân tâm, nên nếu không có lý do hợp lý thì không thể ra tay. Nếu là con người sao có thể thập toàn thập mĩ, Trấn Nam hậu cũng vậy. Tiểu nhi tử của cô thái hậu, thích ngoạn luyến đồng.

trong đại gia tộc thích này nọ cũng không tính là gì, nhưng vị này lại thích người trong sạch, có thi thư lễ nghĩa. Người như thế, ai sẽ cam chịu làm một món đồ chơi?

Vị đó trong năm năm đùa chết ba hộ gia đình. Trong đó một hộ còn có vị tú tài có công danh. Cốt khí lại cứng, Trấn Nam hậu đút không ít tiền nhưng người nhà đó không buông tha. Sau này Lâm gia thấy không thể xử lý được liền vụng trộm giết người.

Người một nhà đều bị giết chết, người kia may mắn trốn được liền đánh trống kêu oan, đúng lúc đụng phải thánh thượng đang ở Hình bộ.

Thánh thượng nghe xong vô cùng tức giận, để Trang thống lĩnh bao vây Trấn Nam hậu, bắt tất cả nam nhân trong phủ. Người trong kinh nghe nói hoàng thượng tự mình tra án của phủ Trấn Nam hậu, thì kéo nhau đến xem náo nhiệt.

Gia chủ Trấn Nam hậu ngồi trên ghế thái sư, thấy càng ngày càng nhiều quan gia thì đứng dậy trừng mắt nhìn kẻ kia “ Nghịch tử, xem lúc ta trở về có đánh chết ngươi không!”

Vị kia cũng nhướng mắt lại, hắn không cảm thấy mình làm sai điều gì, chỉ cho là hoàng thượng làm dáng như vậy. dân chúng kinh thành phần lớn cũng nghĩ như vậy, huống chi mấy năm nay phủ Trấn nam hậu thường mở kho phát lương, cứu không ít khất cái, quả thật là người tốt.

Dịch Thụy Cảnh ngồi ở chủ vị, Hình bộ thị lang ngồi bên dưới, sau đó đến các vị quan viên. Vị kia sau khi tiến vào thì hi hi ha ha hành lễ “ tham kiến hoàng thượng.”

Lông mi hoàng thượng khẽ chớp “ đây là không học quy củ. Đánh!” nha dịch thấp thỏm cầm gậy đến trước mặt vị kia, thật thật giả giả đánh, hoàng thượng mở miệng nói mát “ Ái khanh, thủ hạ của ngươi dường như không được ăn cơm.”

Trong long hình bộ thượng thư khổ không thể tả, đến cùng hắn vẫn chưa biết ý của hoàng thượng là gì, nghe lười này dường như đang trách hắn, hắn làm quan nhiều năm nhưng vẫn chưa đoán được ý của vị bề trên này.

“ lời hoàng thượng không nghe thấy sao?” HÌnh bộ thượng thư không thể không bày ra bộ mặt ‘ ta cùng một mặt trận với hoàng thượng’. Nha dịch thấy Hình bộ thượng thư cũng đã lên tiếng liền nghiêm túc đánh, đánh đến trong long bàn tay đổ mồ hôi, làm vị kia hét ầm lên, có nha dịch còn rất tri kỉ nhét cho hắn một mảnh giẻ, vị kia ghê tởm muốn phun ra.

Trấn nam hậu nhìn tiểu tôn tử bị đánh giận mà không dám nói, trong long âm thầm đau đớn. Đây là bảo bối mà Lâm gia bọn hắn phủng trong long bàn tay, hiện tại sao có thể chịu được khổ như thế này.

hắn cũng không đoán được cục diện hôm nay là hoàng thượng có ý gì, nếu nói muốn động đến Lâm gia thì sao lại cho hắn ngồi, huống chi Lâm gia là nhà đẻ của thái hậu, hoàng thượng không dễ động đến như vậy. nếu như nói không động đến bọn hắn thì chỉ cần âm thầm giáo huấn hai câu là được, đây lại kéo người của kinh thành đến xem nào nhiệt.

Sau khi đánh hai mươi đại bản, nha dịch dừng tay, khi rat ay không khống chế lực nên vị thế tử đau ngất đi, nha dịch cũng sợ đến nhuyễn chân, vừa rồi đánh mà quên mất vị này là con của thế tử Trấn Nam hậu.

Lão hán là nguyên cáo than thở khóc con mình bị đùa chết như thế nào, lão thê sao lại tự sát, nói ra rõ rang rành mạch, không chỉ người trong nha môn mà dân chúng vây quanh cũng ngập nước mắt. Hai nhà khác cũng xuất ra bằng chứng, trong đó một nhà còn mang theo hài cốt của con.

Hoàng thượng bi thống, hỏi vị tiểu thế tử vừa tỉnh “ những điều họ nói là thật?”

Vị tiểu thế tử vừa tỉnh đầu óc còn hồ đồ, không hề nghĩ ngợi gì mà gật đầu. Hoàng thượng thấy hắn thừa nhận thì trong long cười ha hả nhưng trên mặt lại bày ra bộ dáng buồn bã. Trấn Nam hâu tức đến trợn ngược mắt.

Sai người viết một bài điếu văn truy điệu vị tú tài đã chết kia. Án thuận lợi được phá, hoàng thượng ban cho lão hán một phẩm giai không có thực quyền, truy phòng con hắn là quan viên thất phẩm.

Vị tiểu thế tử bị hạ ngục, ngoài cửa dân chúng hô to “ hoàng thượng thánh minh” dân chúng đều có lòng chính nghĩa, huống chi Trấn Nam hậu là đại gia tộc, lão hán là kẻ yếu làm cho người ta càng đồng tình, nên bất chi bất giác mọi người hướng về phía lão hán, hoàng thượng trị tội tiểu thế tử trấn Nam hậu làm dân chúng khoái trá. không đến mấy ngày ngõ to ngõ nhỏ trong kinh đều nghị luận chuyeenjnayf, nói hoàng thượng là minh quân, Trấn Nam hậu ỷ thế hiếp người.

Trấn Nam hậu cảm tạ ân điển hoàng thượng, về phủ liền ngã bệnh. Hoàng thượng vồn muốn cho trấn nam hậu một đả kích, liền liên tiếp thưởng dược, trong kinh liền có lời đồn nói Trấn Nam hậu bất mãn với quyết đoáng cảu hoàng thượng, đây là nháo cho hoàng thượng nhìn.

Sau khi nghe lời đồn đó, Trấn Nam hậu không dám sinh bệnh, kéo thân thể sinh bệnh đến tạ ơn hoàng thượng. Thái hậu ở Thọ khang cung nghe được tin tức đã là vài ngày sau, sau khi hỏi thăm mới biết lão hầu gia chỉ sợ không ổn.

Thái hậu cũng bị bệnh, nhưng là tức quá hóa bệnh. Bà ta gọi hoàng thượng đến, không nói gì để hoàng thượng quỳ bên ngoài, sau khi triều thần biết được thì rut nahu đến quỳ trước thọ khang cung thỉnh Thái hậu thu hồi mệnh lệnh.

Thái hậu muốn ngã ngửa, vừa rồi bà ta chỉ nói một câu muốn gặp người nhà mẹ đẻ, hoàng thượng liền phất tay áo đi ra quỳ trước cửa, mấy vị triều thần này cũng không biết là nghe tin ở đâu.

Quần thần thượng hiệp, một nhóm người muốn duy trì Trấn Nam hậu cũng không có biện phát, hoàng thượng cũng đã quỳ, chẳng lẽ bọn hắn không quỳ? không quỳ là đứng về phe thái hậu, không phục phán quyết của hoàng thượng.

không mất một người, hoàng thượng đã làm Trấn Nam hậu rơi từ nơi cao xuống. gia chủ trấn Nam hậu không trụ được qua đời, hoàng thượng truy phong là quốc công gia.

Người chết được truy phong nhưng thế tử lại không được đãi ngộ như vậy. đầu tiên lấy việc giữ đạo hiếu ba năm, trong ba năm này vẫn là thế tử, ba năm sau là tình cảnh gì, hoàng thượng có còn nhớ hay không cũng chưa biết.

Bảng Trấn Nam hậu phủ bị dỡ xuống, thế tử và nữ quyến khóc thành đoàn, những ngày an nhàn của bọn hắn đã qua, thậm chí ngay cả vinh hoa phú quý bọn hắn cũng không có.

Thái hậu bệnh nặng, hoàng thượng chăm sóc bên cạnh không rời, ngay cả Đỗ ma ma cũng không cần chăm sóc. trên triều lại tán thưởng hoàng thượng hiếu thuận.

Thọ khang cung dần dần như lãnh cung, ngoại trừ hoàng thượng, các phi tần cũng không thể đến, cung nữ trong thọ khang cung thổn thức, năm đó nơi này cỡ nào phong quang, giờ lại như nấm mồ.

Có cung nữ còn từng nghe tháy thái hậu mắng hoàng thượng, sợ tới mức nàng ta chẳng để ý thể diện chạy thẳng ra ngoài, lời đồn này truyền ra có người không tin, nhưng vẫn gây ra một trận phong ba. Mặc kệ có phải thái hậu mắng hoàng thượng hay không, có một sự thật là thái hậu đã ngã.

một năm sau Tử Oánh lại mang thai, bệnh của thái hậu đá nguy kịch, sau khi binh phù đến tay, lại lật đổ Lâm gia, tâm tình của hoàng thượng rất thư sướng. sau này thái hậu mất hắn cũng không thấy thương tâm. Tử Oánh luôn không mở miệng hỏi giữa hắn và thái hậu đã xảy ra chuyện gì, lúc Dịch Thuỵc Cảnh mang nàng đến mật thật của thái hậu nàng mới bừng tỉnh đại ngộ.

Nàng càng them đau long cho hắn.

Thọ khang cung của thái hậu vẫn sạch sẽ, chỉ là thiếu người nên cảm thấy hoang vu. Thừa dịp bóng đêm Dịch thụy cảnh kéo nàng đến đây, ánh đèn leo lét càng làm nơi này thêm sâm nghiêm.

Hình ảnh thái hậu nằm trên sạp mĩ nhân đã không thấy, nàng cũng thổn thức hai tiếng. tựa hồ nhớ lại cảnh nàng cúi đầu xin che chở. Sắc mặt Dịch thụy Cảnh âm trầm, xoay bình hoa trên án kỷ, chi nha một tiếng, bức tường sau bích họa mở ra.

hắn kéo nàng vào trong, không ai nói gì. Bên trong được thắp sáng bằng dạ minh châu, đây là gian mật thất nhỏ. Chỉ thấy trong cùng là một bài vị thờ một bức họa.

“ đây là nương của ta” Dịch Thụy Cảnh trầm mặc một chút mới mở miệng, Tử Oánh nhịn xuống kinh ngạc, cẩn thận nhìn nữ tử đoan trang trong tranh, bức tranh đã loang lổ, xem ra là đã có từ nhiều năm.

Dịch Thụy cảnh cùng kính dập đầu, giữ chặt tay nàng, ộm nàng

“ Hoàng thượng..”

“ Ta là đứa nhỏ của Thần phi và tiên hoàng, nàng dập đầu một chút, thái hậu hại chết nương của ta và đệ đệ song sinh… Trẫm thường đến đây quỳ hồi lâu trước mặt người.”

“ Lạc công tử?”

“ không sai, đến khi ta gặp Lạc công tử mới minh bạch mọi chuyện. Huống chi thái hậu còn hại con nối dòng của trẫm!”

Hai người không nói gì, một lát sau tử Oánh ôm hắn vào ngực, hôn lên mặt hắn “ Hoàng thượng còn có nô tỳ..”

“ Trẫm biết, sinh cho trấm thêm mấy đứa đi.”

Toàn văn hoàn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang