Đầu dây bên kia: “Phòng 305.”
Lâm Dư Tinh tức ngực khó thở nên ngồi dưới sảnh một lúc thì mới vào thang máy.
Cậu tìm được phòng 305, gõ cốc cốc thì cửa đã mở ra.
Phòng để điều hòa nhiệt độ thấp, không khí tràn ra ngoài cửa khiến cậu rùng mình.
Lý Thặng vẫn cái bộ quần áo đen, tóc cắt ngắn hơn đợt trước, còn mỗi chỏm tóc đen trên đầu càng khiến khuôn mặt hắn trông góc cạnh hơn.
Rõ ràng gương mặt điển trai như thế nhưng ánh mắt u ám ác độc nên nom hắn dữ dằn khủng khiếp.
Hắn nhường đường: “Vào đi.”
Lâm Dư Tinh đứng im ngoài cửa, đôi mắt ánh lên sự thù hận: “Nói luôn ở đây.”
“Mày không vào thì nói kiểu gì?” Giọng Lý Thặng vừa cộc cằn vừa mất kiên nhẫn.
Cậu mím chặt môi, giằng co rồi cuối cùng vẫn đi vào.
Phòng đôi tiêu chuẩn có hai giường, một bàn và chiếc tivi LCD đã có tuổi, treo nghiêng ngả trên tường, giờ đang chiếu tin tức nhưng lại tắt tiếng, chỉ để mỗi hình.
Một người trung niên chừng 50 tuổi đang nằm trên giường, tựa vào cửa sổ.
Người lão gầy nhẳng, gương mặt thì biến dạng, gò má hõm vào, quầng mắt thâm đen.
Lão cố ngồi thẳng nhưng khó mà giấu được bệnh của mình, nhìn qua đã biết bệnh đến giai đoạn cuối rồi.
Lâm Dư Tinh đứng ngoài cửa, cố gắng đứng cách xa nhất có thể, không động đậy gì.
Lý Thặng rót nước cho Lý Phí Nham trước, nhìn bố uống xong thì trừng mắt với Lâm Dư Tinh: “Mày thế này không dứt khoát gì cả.” Hắn cười khẩy: “Đếch biết sao chị mày lại chịu được mày bao năm thế kia, kiên nhẫn thật.”
Mắt cậu sắc bén, không còn vẻ yếu đuối như trước: “Im mồm, không được nói chị tôi.”
Lý Thặng siết tay thành nắm đấm, giọng cao vống lên: “Nó báu bở thế nào, tao nói nó thì làm sao?”
Bầu không khí sặc mùi thuốc súng.
Lý Phí Nham ho khan, giọng khàn khàn: “Cãi nhau cái gì.” Nói rồi gã nhìn Lý Thặng: “Nhường em đi.”
Tiếng “em” đã đâm thẳng vào lòng Lâm Dư Tinh, tiếng “em” xa lạ, khiến cậu bài xích, khiến cậu buồn nôn.
Mặt cậu lại trắng bệch ra, hai tay vô thức nắm lại, muốn tìm được chỗ dựa cho mình.
Lý Phí Nham quan sát toàn bộ sự thay đổi nhỏ xíu của cậu: “Bố con mình giống nhau đấy, cơ thể yếu ớt quá.”
Lý Thặng hỏi thẳng: “Mày ngả bài với chị mày chưa?”
Mặt Lâm Dư Tinh phờ phạc, từ từ ngẩng đầu lên, nói: “Tôi làm được thì anh cũng làm được đúng không?”
“Nói thừa vừa thôi.”
“Đừng có quấy rầy chị tôi nữa, đừng làm phiền bất cứ người nào quanh chị, kể cả chuyện ba năm trước chị bị Thân Viễn Phong vu oan, anh cũng phải cung cấp bằng chứng chứng minh chị trong sạch.”
Lý Thặng mất kiên nhẫn: “Tao nói được là làm được.”
Lâm Dư Tinh thở hổn hển, gắng bình tĩnh lại thì mới bớt đau tim.
Còn chưa kịp nói “Được” thì tiếng gõ cửa đã vang lên dồn dập: “Lâm Dư Tinh, mở cửa ra!”
Lâm Sơ Nguyệt hùng hổ, đứng cách cửa mà cũng cảm nhận được sự liều lĩnh đến kinh người của cô.
Lý Thặng cười khểnh: “Này mà cũng mò ra được, không phải mày bảo nó đi công tác à?”
Lâm Dư Tinh vỡ lẽ, cô cố tình làm vậy, thì ra cô không hề đi công tác mà luôn ngầm theo dõi cậu.
“Không ra thì chị đạp cửa đấy!” Đặng, giọng cô lạnh như sương rơi: “Lý Thặng, tao biết mày ở bên trong.”
Bầu không khí như bị kẹt cứng, không một ai động đậy gì.
Lý Phí Nham ho rũ cổ, lên tiếng: “Rồi cũng phải đến thôi, thế cũng được, có chuyện thì đối mặt với nhau nói cho rõ ràng, xem như làm kết thúc.”
Khi đi ngang qua Lâm Dư Tinh, Lý Thặng nhìn cậu với ánh mắt ẩn ý rồi mới ra mở cửa.
Lâm Sơ Nguyệt đối mặt với hắn, không có gì bất trắc và cũng chẳng trốn tránh, hận thù phải nhờ lí trí níu giữ thì cô mới không xông lên tát hắn.
Thậm chí cô không hỏi chuyện Lâm Dư Tinh, đã thế còn vô thức kéo cậu ra sau mình, hệt như trong quá khứ, mỗi khi gặp phải nguy hiểm, cô cũng sẽ đứng chắn trước mặt em mình.
Mặt cô hổ báo, lộ ra góc cạnh của mình: “Tao hiểu rồi, sao tự dưng em tao lại trở mặt thế này.
Ra là động phải lũ súc sinh.”
Lý Thặng cười lạnh, cũng chẳng điên tiết gì.
Hắn nghiêng người tạo ra khoảng trống, Lâm Sơ Nguyệt thấy Lý Phí Nham mà sững sờ.
Điềm xấu đang sinh sôi trong lòng, cô bấu vào bàn tay mình, đã đứng ở vị trí này thì không được phép cuống cuồng.
Cái vẻ của Lý Phí Nham hiện giờ là một lão già tàn tạ không có gì trong tay, lão mỉm cười hiền hòa với cô: “Thì ra con là chị, trông giống mẹ quá.”
Tự dưng nhắc đến Tân Mạn Châu khiến cô giật bắn mình.
“Con đến thì cũng tốt, có mấy việc chúng ta phải thương lượng trực tiếp.” Lão nói từng từ từng từ một cách bình tĩnh, đi thẳng vào vấn đề.
Cô cau mày: “Tôi với ông có gì để nói à?”
“Vốn dĩ thì chúng ta không cần gặp nhau thật.
Dù gì thì con cũng không phải người nhà họ Lý, chẳng có máu mủ gì với ta cả.” Lão nói.
Lâm Sơ Nguyệt vặc lại ngay: “Không phải mỗi tôi, mà chị em tôi không có máu mủ gì với ông.”
Lão mỉm cười: “Nguyệt Nguyệt, con sai rồi.
Lâm Dư Tinh là con trai ta, trên phương diện pháp luật hay đạo đức thì thằng bé cũng là con ta.”
Mặt cô đanh lại: “Rốt cuộc thì ông muốn gì?”
Lão đáp: “Bù đắp mấy năm thằng bé thiếu tình thương của bố.”
“Nói thẳng ra đi.” Cô không nói vòng vo.
Giọng lão vẫn điềm đạm như thế: “Ta muốn giành quyền nuôi con, để thằng bé ở lại với mình.”
Mặt lão tăm tối như thể sứ giả ở địa ngục, đối đáp bằng thái độ êm đềm để truyền đạt một sự thật kinh hoàng.
Mắt cô rơm rớm, linh hồn bỗng tang tác.
Đến khi cô tiếp thu được điều đó thì cả người đã chìm vào băng giá, không khác nào bị một cơn gió đến từ nơi hoang mạc cuốn chặt lấy thân mình.
“Tại sao chứ?” Cô nhìn Lý Phí Nham, bao khó hiểu mịt mờ cũng hóa thành giận dữ: “Lúc ông với Tân Mạn Châu ham vui thì có nghĩ đến việc chịu trách nhiệm không?! Sinh nó xong có nghĩ mình phải chịu trách nhiệm không hả?! Lúc thằng bé cần hai người thì ông đang ở đâu?! Giờ ông còn nói muốn bù đắp? Tình thương của bố? Ông còn có lương tâm không đấy?!”
Cô chỉ vào lão: “Tôi nói cho ông biết, ông có muốn cũng đừng hòng.”
Lão không hề thoải mái nhưng vẫn cười: “Nguyệt Nguyệt, con nói cũng chẳng có ích gì đâu, ta mới là bố trên danh nghĩa của thằng bé.”
“Đừng có lôi ba cái thứ này ra đe dọa tôi, tôi không phải người mù luật.” Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng đáp trả: “Ông cứ đi kiện tôi đi.
Tôi sẽ tháp tùng vô điều kiện.
Nhưng tôi nói trước, các người đừng hòng được gặp lại thằng bé.”
Lão phải nhìn cô với một thái độ khác nhưng nét cười trong mắt giả tạo vô cùng, lão tự dưng bật thốt ra câu: “Sao loại đàn bà như Tân Mạn Châu lại sinh ra đứa con gái giỏi giang thế này, đúng là gen đột biến.”
Lão lắc đầu, lại nhìn cô: “Ta hiểu tâm trạng của con, thôi giờ không quan trọng con với ta nói cái gì.
Chúng ta hỏi ý kiến của Lâm Dư Tinh đã.” Lão nhìn sang Lâm Dư Tinh, giọng điệu dịu dàng: “Dư Tinh, con muốn ở với ai?”
Lâm Sơ Nguyệt quyết tâm giành chiến thắng, hay nói đúng hơn là cô chả coi sự khiêu khích này là cái thá gì.
Thậm chí cô còn chuẩn bị nắm tay em mình.
Giọng Lâm Dư Tinh khô khốc: “Em ở với bố.”
Bốn chữ ấy đã cắt đứt tay cô, biến cô thành một con hề.
Cô quay đầu: “Em lặp lại lần nữa.”
Cậu ngoảnh mặt sang chỗ khác: “Em ở với bố.”
Bao can đảm hóa thành áo giáp ra trận giờ đã tan thành mây khói.
Không còn tâm trạng gì hết, chỉ còn một cõi lòng đã vỡ tan.
Lâm Sơ Nguyệt chẳng nhớ mình đi ra khỏi đấy như thế nào.
Chân không phải là chân, bước đi từng bước cứng nhắc, tay cũng chẳng còn là tay nữa, không thì sao nước mắt ướt đẫm khuôn mặt rồi mà vẫn không biết lau đi.
Mặt cô tái nhợt, không biết thời gian đã trôi được bao lâu rồi, cuối cùng thì cô cũng quay về xe mình.
Cô gục xuống vô lăng, ánh mắt tuyệt vọng mờ mịt tựa như đứa trẻ đáng thương đã làm bài thi cả tám trăm lần nhưng vẫn không đạt tiêu chuẩn.
Mặt trời đỏ ối như lòng đỏ hắt nắng xuống những tòa nhà chọc trời.
Điện thoại đổ chuông, cô hệt như người giấy bị người ta thả từ từ xuống đất tận hai lần.
Đến khi hồi chuông cuối cùng kết thúc thì cô đã nhấc máy,
“Hạ Hạ.”
*
Cùng lúc ấy, Ngụy Ngự Thành mới xong việc ở tòa thị chính, bí thư Thành ủy Trần tiễn anh lên xe, cả hai trò chuyện với nhau đôi câu thì xe bắt đầu lăn bánh.
Tài xế hỏi: “Chủ tịch, giờ anh đi đâu?”
Anh giơ tay nhìn đồng hồ: “Công ty.”
Vừa dứt lời thì có cuộc gọi đến, màn hình hiện tên bác sĩ Dương.
Anh nhíu mày, nghe máy ngay tức khắc: “Tiểu Dương, có chuyện gì thế?”
Bác sĩ Dương là bác sĩ chủ trị cho Lâm Dư Tinh.
Nhưng lần này anh ấy gọi không phải vì cậu bé mà lại vì Lâm Sơ Nguyệt.
“Chủ tịch Ngụy, cô Lâm âm thầm đến gặp tôi, hỏi tôi mấy vấn đề liên quan đến bệnh thận.
Như là hỏi về viêm đường tiết niệu, suy thận, xem có cách chữa trị nào không.”
Bấy giờ Ngụy Ngự Thành nhớ ra ngay một người: “Có phải Lý Phí Nham mà lần trước tôi nhờ cậu kiểm tra bệnh trạng không?”
“Đúng rồi.” Bác sĩ Dương: “Hôm nay bạn cô ấy lại đến gặp tôi, đưa cho tôi tài liệu khác chi tiết hơn.
Bệnh nhân vẫn là Lý Phí Nham.
Lúc ấy tôi vừa mới phẫu thuật xong, đọc sơ qua thì đã có câu trả lời cho bạn cô ấy, mấy tài liệu đó là những mục kiểm tra cần thiết trước khi ghép thận.”
Lòng anh chùng xuống, siết chặt điện thoại, ra lệnh cho tài xế: “Dừng xe lại!”
Đỗ xe ổn định, anh bảo tài xế xuống xe còn mình ngồi vào ghế lái, nhấn ga rồi lao đi như tên bắn.
*
Sau một thời gian, hoàng hôn đã dần lụi tàn.
Màn đen buông xuống, những ánh đèn bừng sáng khiến Minh Châu rực rỡ muôn vàn mở cửa cho cuộc sống về đêm, thay thế cái nóng nực ồn ã ban ngày.
Lâm Sơ Nguyệt ngồi trơ trong xe, giữ nguyên một tư thế.
Cơ thể như bị rót chì, dường như muốn cô chết bất đắc kì tử, cứ nghĩ gì đấy thì lại không thở nổi.
Cô nhìn chằm chằm vào cửa khách sạn, như thể đang xuất hiện ảo giác, lúc thì trắng xóa, lúc thì tối mù, chốc chốc lại vang lên những thanh âm như tuyết rơi vậy.
Mãi đến khi Lý Thặng xuất hiện.
Hắn nhét tay vào túi, cúi đầu như thường lệ, nhìn từ đằng sau thì thấy hắn bị cong cột sống, bóng lưng cao rộng xiêu vẹo hệt như vũng bùn.
Mắt cô nhìn được rõ hơn, những mông lung trong ánh mắt đã biến tan, đúc thành một thanh kiếm sắc bén.
Nửa tiếng trước…
Giọng nói sốt sắng mà cũng đầy giận dữ của Hạ Sơ vang vọng bên tai:
“Nguyệt Nguyệt! Cậu phải để ý Lý Phí Nham, lão đó bị viêm đường tiết niệu giai đoạn cuối.
Tớ nhờ người quen kiểm tra bệnh án của lão ở bệnh viện Bắc Kinh.
Cái bệnh của lão chỉ còn đường ghép thận mới sống được.
Tớ đoán thằng chó đấy định lợi dụng Tinh Tinh đấy!”
Từng chữ từng chữ như găm thẳng vào đáy tim, Lâm Sơ Nguyệt tự thấy mình sắp đột tử mà chết mất.
Cô nhắm nghiền mắt lại, có giọt nước mắt bỗng lăn dài trên gò má.
Đến khi mở mắt, cô lăm lăm nhìn bóng lưng Lý Thặng.
Hận thù, nhẫn nhục, đớn đau, tủi hổ, sợ hãi, không cam lòng biết bao năm trời đã hóa thành sợi dây thừng siết lấy khí quản cô.
Tay cô ghì chặt vô lăng, đầu ngón tay hằn xuống những vệt sâu hoắm.
Ánh mắt cô đỏ bừng.
Cô từ bỏ tất thảy lí trí, sâu thẳm trong linh hồn cô đã gào lên…
Chết.
Nó chết thì tất cả sẽ được giải thoát.
Cô đạp chân xuống phanh ga gây ra tiếng động vang dội.
Hành động kinh hoàng đó khiến người người xung quanh phải ngoái nhìn, có người nhạy cảm còn lùi tít về đằng sau để né tránh, ai cũng hãi hùng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lý Thặng tự dưng đứng im rồi quay đầu lại.
Qua tấm kính, hai người đã nhìn thẳng vào nhau.
Ánh mắt cô vô hồn, cô thả chân phanh, xe chợt lao thẳng vào mục tiêu như con thú săn mồi.
Những tiếng hét thi nhau cất lên, Lý Thặng cũng lùi hẳn ra sau vì sợ.
Ngay khoảnh khắc đó, một chiếc Mercedes màu đen ở bên phải bỗng vụt đến, tốc độ còn nhanh hơn cả Lâm Sơ Nguyệt, phi tới chắn trước xe cô.
Tiếng “Rầm!” chát chúa đã vang vọng.
Cô đạp chân phanh nhưng vẫn xảy ra va chạm.
Chiếc Mercedes cứ đứng yên như thế, có mỗi thân xe là lõm xuống.
Cô nhìn trong đờ đẫn.
Ngụy Ngự Thành tháo dây an toàn, xuống xe rồi bước đến bên cô.
Anh mở cửa xe, đặt một tay lên thành cửa còn tay kia thì dắt cô ra ngoài.
Anh không nói gì hết mà chỉ dìu cô vào xe mình.
Anh nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, gò má sát lại gần để cho hương thơm quen thuộc thoảng vào mũi, vá lại cõi lòng tan nát của cô.
Nước mắt Lâm Sơ Nguyệt tuôn rơi trong thinh lặng, từng giọt từng giọt nhỏ xuống tay anh.
Anh ngẩng đầu lên, đặt ngón tay lên khóe mắt ướt đẫm của cô rồi nở nụ cười hết đỗi dịu dàng.
Tức khắc, cô đã khóc không thành lời.
Anh hiểu được hết thảy những phẫn uất, những hận thù và sự không cam lòng của cô.
Anh nhìn vào mắt cô, thật bao dung và thương yêu vô bờ.
Giọng anh vẫn bình tĩnh như vậy: “Anh đã nói, nếu có ngày em muốn giết người thì cũng không cần phải làm bẩn tay mình.”
Anh nói ấm áp làm sao: “Dù to chuyện thế nào thì cũng có anh ở đây.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau còn cháy hơn cơ, spoil một chút, mẹ Ngụy Ngự Thành xứng danh cho con dâu luôn.
Sau khi kết thúc tình tiết này thì sẽ ngọt mãi đến tận lúc hai người kết hôn..