Hôm sau Mỹ Á tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một căn phòng hơi lạ, hình như đây không phải là phòng của cô.
Cô đảo mắt quan sát một lượt, nhìn thấy Hoàng Phi đang nằm bên cạnh liền dùng sức hét lên: “Áaaaaa! Tên khốn này, hôm qua anh đã làm gì tôi vậy hả?”Duy Đại và Thiên Ngọc ở phòng bên nghe tiếng hét của Mỹ Á liền chạy qua xem.
Thiên Ngọc há hốc mồm nhìn cảnh tượng trong phòng, cả Mỹ Á và Hoàng Phi đều không mặc đồ.
Cả hai chỉ có một tấm chăn quấn ngang người.
“Hai người…” Duy Đại cũng không ngờ hai người say đến mức “lăn lộn” trên giường.
Hoàng Phi tỉnh dậy đầu tiên là ngơ ngác, sau đó là vẻ mặt bình tĩnh như không: “Cô la hét cái gì? Rõ ràng hôm qua cô say, cứ một mực lôi tôi lên phòng, tôi là phận đàn ông tất nhiên sao có thể từ chối mỹ nữ được.”
Mỹ Á nhìn vẻ mặt mà cô cho là đểu cáng của Hoàng Phi, giơ chân đạp một phát anh ta lăn xuống giường, cơ thể trần truồng loã lồ ra hết.
“Áaaa.”
Cả Thiên Ngọc và Mỹ Á hét lên quay mặt sang hướng khác.
“Cậu mau mặc đồ vô, đừng có làm bẩn mắt vợ tôi.”
Duy Đại lấy quần áo ném vào người Hoàng Phi, anh ta lật đật mặc vào.
“Duy Đại, chúng ta quen biết bao nhiêu năm cậu phải tin tôi không phải loại người như vậy.”
Duy Đại: “…”
Chính vì Duy Đại quen biết Hoàng Phi đã lâu nên mới hiểu rõ tính cậu ta là người như thế nào.
“Chính vì quen cậu đã lâu tôi càng khẳng định cậu là người dụ dỗ em gái tôi.”
Hoàng Phi nhìn Duy đại bằng ánh mắt của kẻ bị oan, đôi mắt rưng rưng như chú cún con bị chủ nhân ruồng bỏ.
Sực nhớ ra gì đó, Hoàng Phi vỗ đùi: “Đúng rồi, chẳng phải nhà cậu có camera sao? Chỉ cần xem camera xong cậu sẽ biết tôi hoàn toàn vô tội.”
“Được! Nếu như cậu là người dụ dỗ nó, thì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm.” Duy Đại ra điều kiện.
Hoàng Phi lập tức gật đầu: “Được, nhưng lỡ cô ấy là người cám dỗ tôi trước thì sao?”
“Anh…” Mỹ Á nghiến răng, nếu không phải anh ta đang đứng xa, thì cô đã cho anh ta thêm một cước nữa rồi.
Mỹ Á nhận lấy đồ từ Thiên Ngọc, sau đó chui vào chăn mặc vào.
Duy Đại suy nghĩ một chút, trả lời: “Cậu vẫn phải chịu trách nhiệm.”
Hoàng Phi: “…”
Cả bốn người cùng nhau xuống phòng khách, Duy Đại mở camera lên, Mỹ Á vừa xem được một đoạn liền cầm lấy điều khiển tắt đi, gương mặt cô lúc này đỏ như gấc, vừa ngượng vừa giận chính bản thân mình.
Cô chào mọi người rồi lấy túi xách bắt xe đi về.
“Nè, để tôi chở cô về.”
“Không cần.”
Hoàng Phi vội vàng đuổi theo, Thiên Ngọc và Duy Đại nhìn nhau chỉ biết lắc đầu thở dài.
***
Mỹ Á đến tập đoàn trông bộ dạng vô cùng thiếu sức sống.
Cô ngồi vào bàn làm việc được tầm mười lăm phút thì Duy Đại gọi điện thoại bảo cô lên phòng gặp anh.
“Anh hai gọi em có gì không?”
Mỹ Á uể oải ngồi xuống ghế, tay day day trán trông có vẻ rất mệt mỏi.
Duy Đại đi đến ngồi đối diện với cô, rót cho cô một tách trà rồi nói: “Mỹ Á, anh biết em đã lớn, tự có thể quyết định chuyện của mình.
Nhưng nếu em cảm thấy bản thân vẫn còn ấm ức, hãy nói với anh, anh sẽ bắt cậu ta chịu trách nhiệm với em.”
Mỹ Á cúi đầu, tay cầm chặt tách trà.
Cô nhìn vào chất lỏng màu vàng nhạt, đôi mắt dần phủ một tầng nước.
Nói không sao là nói dối, thật chất cô rất tủi thân.
Bản thân gìn giữ bao nhiêu năm, chỉ vì một phút say rượu, cô đã trao thân mình cho người ta, hơn nữa còn là do bản thân cô chủ động.
Nói ra vừa mất mặt lại vừa mất thể diện.
Cô ngẩng mặt lên nhìn Duy Đại, ủ rũ trả lời: “Anh hai, chuyện này là do bản thân em tự chuốc lấy.
Anh ta không có lỗi, em cũng không muốn bắt anh ta chịu trách nhiệm.
Vốn dĩ cả em và anh ta… đều đâu có thích nhau.”
Duy Đại thở dài, anh qua ngồi cạnh cô, xoa vai an ủi.
Em gái của anh tuy tính tình hơi xốc nổi nhưng nội tâm rất mềm yếu.
Dù bản thân có thích một người nhiều như thế nào đi chăng nữa nhưng nếu người đó không thích mình, cô cũng sẽ không vì trách nhiệm mà ép buộc người đó bên cạnh cô.
“Anh biết em có tình cảm với Hoàng Phi.”
Lòng Mỹ Á gợn sóng, sao anh lại biết chuyện này?
“Anh… anh nói gì vậy? Em đâu có thích anh ta!” Mỹ Á phủ nhận, cô không dám ngẩng mặt lên nhìn anh.
Vì Duy Đại là một người nhạy bén, lại có thể nhìn thấu tâm tư người khác.
Nếu để anh nhìn thấy, chắc chắn nội tâm cô sẽ bị anh vạch trần.
Duy Đại biết Mỹ Á không phải là một người tuỳ tiện, sẽ không dễ dàng ngủ với người khác nếu như không có chút tình cảm nào.
Anh thừa biết cô có tình cảm với Hoàng Phi, nhưng cô luôn dùng vỏ bọc mạnh mẽ của mình để che giấu, không cho ai phát hiện ra.
Nhưng Duy Đại không muốn làm cô khó xử, anh chỉ khuyên cô: “Thích hay không em tự hỏi lòng em đi.
Anh chỉ muốn nói với là nếu có gì thì cứ nói với anh, còn nếu như ngại thì em có thể nói với Thiên Ngọc, cô ấy sẽ nói lại với anh.
Biết không?”
Duy Đại xoa đầu cô em gái nhỏ, mặc dù anh hay trêu ghẹo cô nhưng anh rất thương cô, chỉ là anh ít khi thể hiện ra bên ngoài.
Mỹ Á rưng rưng nước mắt nhìn anh, không chịu được tựa đầu vào ngực anh mà khóc, giọng nghèn nghẹn gọi một tiếng: “Anh hai…”
Đúng là cô có thích Hoàng Phi nhưng cô không dám tiến tới với anh, bởi Hoàng Phi là một người lăng nhăng, cô sợ bản thân sẽ không quản nổi, yêu rồi sẽ khiến cho cô đau lòng..
Danh Sách Chương: