*Huynh hữu đệ cung, phụ từ tử hiếu nghĩa là cha ở hiền thì con có hiếu, anh nói phải thì em phải nghe
Trong giọng nói của Hải Lan mang theo ý tứ sâu sắc nhưng giờ đây tâm tư Như Ý như là mưa phùn kéo dài mà nghi hoặc không chừng: “Hải Lan, ta chưa bao giờ hỏi qua muội, vì sao đối với chuyện tình yêu thế gian, muội lại không có chút tin tưởng như vậy?”
Khóe mắt Hải Lan chợt lóe lên một chút lệ quang: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng biết a mã và ngạch nương của muội đã chết như thế nào rồi đúng không? Ngạch nương và a mã của muội khi còn trẻ, cũng coi như là ân ái thân mật nhưng có một ngày hồng nhan ngạch nương không còn, a mã lại đi thích một nữ tử khác, ngạch nương muội không thể chịu đựng được mà tranh chấp với a mã, rồi lại vô tình mà đâm chết a mã, sau đó ngạch nương bi phẫn tự sát.
Từ nhỏ, muội đã bị gởi đến bá phụ nuôi dưỡng cho nên muội vẫn cho rằng, cho dù yêu nhau nhiều bao nhiêu thì cuối cùng cũng sẽ sinh oán hận nhiều bấy nhiêu, nếu đã như vậy thì đừng dính đến chuyện ân ái.
Cái hoan ái nam nữ của thế gian, bất quá chỉ là da thịt đụng chạm, thật sự không thể dựa vào cái đó được”
Như Ý im lặng, chỉ là than nhẹ một tiếng: “Chỉ là Hải Lan, nếu chúng ta cái gì cũng không tin, cái gì cũng xem là hư vô thì biết dựa vào cái gì đây?”
Hải Lan cười khẽ: “Tỷ tỷ, muội muội tin tưởng tỷ tỷ”.
Nàng dựa vào bên cạnh Như Ý: “Cho nên tỷ tỷ, vô luận muội làm chuyện chuyện gì thì tỷ tỷ cũng hãy tin tưởng muội muội nhé”
Như Ý ôn nhiên gật đầu: “Ừ, ta nhất định đều tin tưởng muội muội”
Hải Lan nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, kỳ thật muội biết tỷ tỷ không còn giống như trước.
Từ sau khi đi ra khỏi lãnh cung, muội vẫn luôn tự khuyên nhủ chính mình là không được nghĩ nhiều, chỉ cần tin tưởng vào Hoàng thượng mà thôi.
Nhưng nếu có một người khuyên tỷ tỷ câu đó thì tỷ tỷ lại không tin.
Tỷ tỷ thấy có đúng không?”
Như Ý nhắm hai mắt lại, cự tuyệt hư không trước mắt: “Hải Lan, đừng nhắc lại chuyện đó nữa”
Hải Lan hiểu được, gật đầu nói: “Muội còn có một chuyện nữa.
Tỷ tỷ, ngôi vị kế hậu, Thuần quý phi nắm phần thắng không ít, bây giờ lại hay đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu, xem ra tỷ tỷ, chúng ta cũng nên nghĩ cách đi thôi”.
Có miếng băng lạnh uốn lượn trong lòng nàng, Như Ý bỗng nhiên mở mắt ra: “Nàng ta nắm phần thắng không ít thì đó chính là con đường chết”
Khóe miệng Hải Lan cong lên: “Cái này muội hiểu được, Thuần quý phi hiện đang có lợi thế điều gì thì chúng ta phải loại trừ cái lợi thế đó ngay, có như vậy chúng ta mới an tâm”
Như Ý gật đầu nhưng có chút chần chờ: “Nhưng Vĩnh Hoàng không phải là lợi thế của nàng ta, đừng động vào hắn”
Hải Lan mỉm cười, nói: “Rốt cuộc tỷ tỷ vẫn đau lòng Vĩnh Hoàng”.
Nàng thở dài một tiếng: “Trước mắt tỷ tỷ đang đứng ở đầu ngọn gió ngọn sóng, tỷ tỷ nên cẩn thận thân mình đi.
Còn những việc còn lại đều đã có muội”
Như Ý nhìn mưa phùn bay bay trong gió rồi nói: “Bây giờ Hoàng thượng kiêng kị nhất là không có ai bên cạnh tang lễ.
Chúng ta mau trở về thôi”.
Sau giờ ngọ Như Ý quay trở lại Trường Xuân cung thì liền thấy Lục Quân và Ngọc Nghiên đang cho mọi người uống canh ngân nhĩ hạt sen, các phúc tấn mệnh phụ dường như biết được sau này Lục Quân sẽ có được vinh hoa cẩm quang cho nên nịnh hót không thôi.
Mọi người thấy Như Ý bước vào, ngoại trừ Ý Hoan thì chẳng con ai tươi cười chào đón nàng.
Như Ý không biết vì sao mọi người lại như vậy, Ý Hoan nhịn không được đành lên tiếng: “Mới vừa rồi Thái hậu có đến đây, thấy các phúc tấn canh giữ bên linh cữu vất vả cho nên ban tặng canh ngân nhĩ hạt sen, lại khen ngợi Thuần quý phi xử lý mọi việc thỏa đáng, lại nói Tam a ca tuy chưa trưởng thành nhưng lại có thể chiếu cố các vị ấu đệ, thật sự hơn người”
Từ khi Hiếu Hiền Hoàng hậu chết đi, sóng ngầm ở hậu cung luôn mãnh liệt, Thái hậu biểu dương như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa về việc ngôi vị kế hậu sẽ dành cho Lục Quân, mọi người cũng hiểu được cái gọi là gió thổi theo chiều nào thì theo chiều đó cho nên mọi người luôn luôn lấy lòng Thuần quý phi.
Yến uyển cùng vài vị đáp ứng, thường vây quanh Lục Quân và Ngọc Nghiên, tỏ vẻ thân thiện.
Yến Uyển phủi bụi hôi trên góc áo của Lục Quân rồi nói: “Qúy phi tỷ tỷ cẩn thận dưới chân, y bào tinh xảo như vậy mà dính bụi hôi thì không được đẹp lắm”
Lục Quân không chút lưu tâm mà chỉ mỉm cười, thản nhiên nhận lấy cái ân cần của nàng, nói: “Việc này giao cho đám cung nhân làm là được, Lệnh quý nhân không cần như vậy”
Yến Uyển mỉm cười, đang muốn trả lời thì lại thấy Ngọc Nghiên cười lên một tiếng, lấy khăn tay che miệng nói: “Thuần quý phi tỷ tỷ không cần lo lắng.
Trước đây Lệnh quý nhân là cung nữ của muội muội cho nên Lệnh quý nhân làm việc này rất thích hợp”
Bây giờ Yến Uyển cũng coi như là được sủng ái nhưng giờ đây nghe được lời nói đó của Ngọc Nghiên thì trên khuôn mặt nàng không khỏi tái nhợt, lại thấy mọi người đều che miệng nhìn nàng mà mỉm cười, càng khiến nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng cho nên chỉ đành phải ngượng ngùng thu tay lại mà lui về phía sau.
Ngọc Nghiên mỉm cười, một tay nắm tay Lục Quân trò chuyện thân thiết, còn tay kia thì sờ chiếc bụng: “Muội không biết cái thai này là là A ca hay là công chúa nữa, muội thấy Tứ công chúa của tỷ tỷ trông thật tốt cho nên lòng muội tràn đầy hâm mộ.
Thái y cũng nói cái thai này của muội là một nữ thai… Muội chỉ cầu có được A ca, nếu A ca của muội mà bằng một nửa của Tam a ca tỷ tỷ thì thật tốt biết bao”
Hai người nói đến chuyện hài tử, liền nói đùa không thôi.
Ngọc Nghiên lại nịnh hót Lục Quân, Lục Quân cơ hồ không khép miệng được, thân thiết cùng nắm lấy tay Ngọc Nghiên.
Ý Hoan đứng ở xa xa mà nhìn thấy, nói: “Đúng là một đám nịnh bợ”
Như Ý thấp giọng cười nói: “Bọn họ nên giống muội mới tốt, cái gì cũng đều thẳng thắn”
Ý Hoan khinh xuy một tiếng: “Muội biết tính muội thẳng thắn cho nên đều không thân thiết được với người bên ngoài”.
Nàng dứt lời thì Hà Tích đến thỉnh: “Nương nương, đã đến lúc uống thuốc mang thai rồi”
Như Ý hơi kinh ngạc: “Mấy ngày nay Hoàng thượng không triệu hạnh ai, sao muội lại còn uống thứ này?”
“Cũng vì muội muội sốt ruột cho nên muội đã cầu xin Hoàng thượng hai lần, cứ hai ngày đều đưa tới một lần”
Như Ý chỉ phải miễn cưỡng cười nói: “Cho dù thuốc mang thai tốt nhưng rốt cuộc vẫn có ba phần độc hại cho nên không thể dùng nhiều.
Năm đó Tuệ Hiền Hoàng quý phi sốt ruột cầu con, cũng hay dùng thuốc mang thai, rốt cuộc vẫn không có tác dụng gì cho nên có thể thấy được cái gì cũng đều giả dối, chỉ có ân sủng mới là thật sự”
Ý Hoan nở một nụ cười ngọt ngào: “Kỳ thật muội cũng biết thứ thuốc này không hẳn đã có tác dụng nhưng mà…” Nàng nói đến đó, tự dưng trên khuôn mặt ửng đỏ, phảng phất cứ như là đóa phù dung trong băng tuyết: “Nhưng mà Hoàng thượng rất tốt với muội, yêu thương muội, muội cái gì cũng đều biết”.
Nàng dứt lời lại càng thấy xấu hổ, vội nắm tay Hà Tích rời đi.
Như Ý giật mình, không biết mình nên vui hay buồn đây.
Cái sự thật kia chỉ có nàng biết, Hoàng đế biết, Tề Lỗ biết.
Ai ai cũng không thể nói được, không thể nói cho Ý Hoan biết được.
Cái đau lòng như vậy thì phải làm sao đây? Nàng chỉ có nhắm mắt lại, không thể nói, không thể nhìn, không suy nghĩ, chỉ là trong lòng nàng có vũng bùn dơ bẩn, thông đồng với việc làm bậy nhưng chỉ có như vậy thì mới bảo toàn được cái ỷ mộng hàm hồ mà ôn nhu của Ý Hoan.
Hải Lan thấy Như Ý giật mình, liền nắm tay Vĩnh Kỳ đi đến bên cạnh Như Ý nói: “Tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại nhìn Thư tần như vậy?”
Như Ý tỉnh thần, vội cười nói: “Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi”.
Nàng thấy Hải Lan nắm tay Vĩnh Kỳ đến đây, liền hỏi: “Sao vậy? Sao muội lại đưa Vĩnh Kỳ ra ngoài?”
Hải Lan không yên lòng: “Muội mới nghe Vĩnh Kỳ có ho khan hai tiếng cho nên muốn đưa nó đến Thái y viện xem sao, hỏi xem có cần thuốc không”
Như Ý yêu thương, vuốt nhẹ khuôn mặt Vĩnh Kỳ nói: “Vậy thì mau đi đi, trên đường kẻo dính gió lạnh”
Hải Lan bước ra Trường Xuân cung, liền nắm tay Vĩnh Kỳ đi trên con đường phía tây, vì đang có tang nghi cho nên chỉ có một nhũ mẫu thân cận và Diệp Tâm đi theo.
Nàng vừa mới đến cửa Trữ Tú cung thì đã thấy Vĩnh Chương vội vàng chạy về hướng Thái Y viện, nàng dừng chân lại rồi giương giọng nói: “Vĩnh Kỳ, bây giờ ngạch nương dặn con nói cái gì thì con phải nghe cho kỹ”
Vĩnh Kỳ có cái hiểu có cái không hiểu, mở to hai mắt nói: “Dạ”
Hải Lan cất cao giọng nói: “Vĩnh Kỳ, vài ngày nữa linh cữu Hoàng ngạch nương của con sẽ được đưa đi chôn cất, ngày đó là đại lễ, con vạn lần phải nhớ rõ, nhất định không thể khóc, không thể thương tâm, con biết chưa?”
Vĩnh Kỳ nghi hoặc nói: “Nhưng Nhàn quý phi ngạch nương có dặn thì phải thật thương tâm khóc lóc, nếu không Hoàng a mã sẽ nổi giận”
Hải Lan cúi người xuống, thần bí nói: “Bình thường là như vậy nhưng đến ngày đó, Nhàn quý phi nương nương cũng sẽ dặn con như vậy.
Ngày đó tất cả các A ca và công chúa đều sẽ khóc tang, ai ai cũng khóc thật sự thương tâm nhưng chỉ có con phải trấn định tự nhiên, tuyệt đối không khóc, Hoàng a mã thấy vậy sẽ có đối xử phân biệt với con”
Ánh mắt Vĩnh Kỳ có chút mê man: “Ngạch nương, vì sao lại vậy?”
Hải Lan trịnh trọng nói: “Bởi vì đối với Hoàng a mã mà nói, Hoàng a mã không chỉ mất đi Hoàng ngạch nương mà cũng còn mất đi đích tử Thất đệ của con cho nên cho dù có vài hiếu tử nhưng đó điều không phải quan trọng nhất mà quan trọng nhất là phải có một người xứng đáng với ngôi vị Thái tử tương lai mà ngôi vị đó phải dành cho người không được buồn vui mà phải lý trí sáng suốt, con hiểu không?”
Hải Lan quay đầu, liền nhìn thấy Vĩnh Chương đứng cách đó không xa, tựa hồ đang nghiêng tai lắng nghe nàng và Vĩnh Kỳ nói chuyện.
Hải Lan lập tức có vài phần kích động bất an, đem Vĩnh Kỳ giấu ở đằng sau lưng, lại có chút xấu hổ nói: “Tam a ca, sao con lại đến đây?”
Vĩnh Chương không chút để ý, chỉ mỉm cười khiêm cung hành lễ: “Du nương nương vạn an, Ngũ đệ hảo”
Vĩnh Kỳ theo quy củ kêu lên một tiếng: “Tam ca”.
Vĩnh Chương sờ cái trán của hắn, cười nói: “Nhi thần thấy vài vị đệ đệ vì quá mệt nhọc cho nên miệng đều lở loét, lại nghĩ đến những ngày tiếp theo đều có đại sự, cũng không được để thân mình mệt mỏi cho nên muốn đi đến Thái y viện lấy chút Kim Ngân hoa đến nấu nước cho các vị đệ đệ uống”
Hải Lan nói: “Tam a ca thật có tâm, rốt cuộc cũng nhờ Thuần quý phi giáo dưỡng mới có được một hài giỏi như vậy”
Vĩnh Chương xua tay nói: “Du nương nương quá khen.
Vậy nhi thần đi trước một bước”.
Hắn nghiêng người, liếc mắt nhìn Vĩnh Kỳ một cái rồi mỉm cười rời đi.
Vĩnh Chương chuẩn bị xong hết mọi chuyện rồi lại trở về Chung Túy cung.
Hắn mới bước vào thì đã thấy Lục Quân cho nên liền đem hết những lời Hải Lan đã dặn dò Vĩnh Kỳ nói cho Lục Quân nghe.
Lục Quân cười lạnh: “Ta vốn nghĩ Du phi là người an phận, không ngờ lại có tâm tư này.
Ta lại cứ nghĩ Nhàn quý phi sẽ chú ý đến Vĩnh Hoàng, nay xem ra chúng ta đã coi thường tâm tư của các nàng ta rồi”
Vĩnh Chương chần chờ nói: “Vậy ý ngạch nương là…”
Lục Quân phủi bụi trên y phục của hắn nói: “Vĩnh Kỳ còn nhỏ thì có thể có bao nhiêu tâm tư chứ? Mặc dù nó giả vờ không khóc nhưng trong lòng cũng sẽ không hiểu chuyện gì mà thôi.
Con cứ cố gắng học hỏi điều này đi, cho dù Vĩnh Kỳ không khóc thì ngạch nương cũng sẽ có cách khiến nó khóc lóc mà thôi”
Vĩnh Chương buông lỏng một hơi: “Đa tạ ngạch nương đã thay nhi thần trù tính”
Lục Quân đau lòng nói: “Đứa nhỏ này, đối với ngạch nương mà còn khách khí như vậy sao? Ngạch nương không yêu thương con thì còn có thể yêu thương ai nữa chứ? Tuy rằng Vĩnh Hoàng là con của ngạch nương nhưng rốt cuộc cũng không phải do ngạch nương sinh ra, ngạch nương yêu thương nó cũng vì thể diện mà thôi.
Con à, ngoại trừ Vĩnh Hoàng thì trong các A ca thì con là người lớn tuổi nhất.
Con có ngạch nương, ngạch nương tốn hết bao tâm huyết để đạt được ngôi vị quý phi này cũng đều vì con, cho dù hao tổn tâm phế thì cũng không sao.
Con hãy thay ngạch nương tranh giành khẩu khí, khiến Hoàng a mã vui vẻ thì mới có thể nắm được vị trí Thái tử.
Huống chi, chúng ta còn được Hiếu Hiền hoàng hậu trước khi chết mà tiến cử chúng ta nữa”
Vĩnh Chương nghiêm nghị nói: “Ngạch nương yên tâm, tâm nguyện của ngạch nương chính là tâm nguyện của nhi thần.
Ngày đó nhi thần sẽ khuyên giải an ủi Hoàng a mã nữa”
Lục Quân bình tĩnh cười nói: “Tốt lắm.
Ngạch nương muốn nói cho con nghe, Gia phi là người thông minh, mọi chuyện đều nịnh hót ngạch nương.
Tuy rằng nàng ta được sủng ái nhưng đến cũng vẫn là cống nữ Triều Tiên, cả đời không thể có được ngôi vị Hoàng hậu cho nên chỉ cần nàng ta nhất tâm với chúng ta thì ngôi vị Thái tử của con càng thêm đảm bảo”.
Khẩu khí nàng càng thêm bí ẩn: “Còn về phần Vĩnh Hoàng, Hoàng thượng coi trọng nó vì nó đang là người chủ trì tang nghi cho nên con phải vạn lần lưu tâm nhất cử nhất động của nó, nếu nó có điều gì sai lầm thì cứ ra tay ngay”
Vĩnh Chương bướng bỉnh mỉm cười: “Ngạch nương bỏ được sao?”
Lục Quân có chút thương cảm khó tỏ: “Ngạch nương là người nhát gan mà cũng là người mềm lòng, rốt cuộc Vĩnh Hoàng cũng là con nuôi của ngạch nương”.
Nàng dừng lại, hít sâu một hơi: “Nhưng vì con, ngạch nương cái gì cũng đều bỏ được”
Hai mẫu tử trong điện, thân mật mà trù tính mọi chuyện
Sau khi đi đến Thái y viện, Hải Lan lại đưa Vĩnh Kỳ đến Dưỡng Tâm điện, vừa bước đến bậc thềm, Lý Ngọc liền chạy lên trước chào đón, cười nói: “Sao Du phi nương nương lại đưa Ngũ a ca đến đây? Trời mưa đường trơn, nương nương cẩn thận một chút”
Hải Lan mỉm cười khiêm tốn, cái nụ cươi kia thật ôn nhu, lại mang hai phần sợ hãi, nói: “Tuy Vĩnh Kỳ đang ho khan nhưng trong lòng vẫn nhớ thương Hoàng thượng cho nên cứ một mực đến đây thỉnh an.
Bổn cung không thể lay chuyển được cho nên đành phải đưa Ngũ a ca đến đây”
Lý Ngọc nhìn Vĩnh Kỳ cười nói: “Ngũ a ca thật sự có hiếu”.
Hắn có chút khó xử nói: “Du phi nương nương, Hoàng thượng đã nhiều ngày đau lòng cái chết của Hiếu Hiền Hoàng hậu, ngoại trừ Thuần quý phi, Nhàn quý phi, Đại a ca và Tam a ca thì Hoàng thượng đều không muốn gặp các tần phi A ca khác, chỉ sợ…” Hắn cúi mặt xuống, không dám nói lời nào.
Hải Lan hiểu ý, chỉ thở dài nói: “Hoàng hậu đi về cõi tiên, bổn cung cũng thấy thương tâm nhưng dù sao Hoàng thượng cũng nên cẩn thận long thể mới đúng, nếu không chúng ta còn có thể dựa dẫm vào ai nữa chứ?” Nàng sờ cái đầu Vĩnh Kỳ nói: “Mà thôi, Hoàng a mã của con đang bận, chúng ta cũng không nên quấy rầy.
Con đi đến ngoài cửa điện cúi đầu đi, rồi mang chén súp của ngạch nương đã nấu để đó rồi chúng ta quay về”
Vĩnh Kỳ nhu thuận gật đầu, bước nhanh lên đến bậc thang rồi quỳ xuống, cúi đầu cất cao giọng nói: “Hoàng a mã, nhi thần Vĩnh Kỳ đến dập đầu Hoàng a mã.
Hoàng ngạch nương đi về cõi tiên, nhi thần cũng như Hoàng a mã đều rất thương tâm nhưng thỉnh Hoàng a mã cố niệm long thể, đừng để Hoàng ngạch nương ở dưới cửa tuyền lo lắng bất an.
Thỉnh Hoàng a mã uống chút súp để dưỡng thần đi ạ.
Nhi thần xin cáo lui”
Vĩnh Kỳ nói xong, rồi dập đầu lạy ba cái rồi cung kính thối lui.
Hắn vừa mới xoay người đi xuống bậc thang thì liền thấy cánh cửa điện đột nhiên mở ra, thân ảnh gầy yếu Hoàng đế xuất hiện trước mắt, vươn tay nói: “Vĩnh Kỳ, đến đây nào”
Hải Lan cúi đầu, nàng nở một nụ cười ảm đạm, kính cẩn mà dịu ngoan.
Vĩnh Kỳ vội chạy đến bên cạnh Hoàng đế, nắm tay Hoàng đế, ngọt ngào gọi nhẹ một câu: “Hoàng a mã”
Mấy ngày nay Hoàng đế chỉ gặp được hai vị Hoàng tử, rốt cuộc cũng vì quy tắc cho nên hai vị Hoàng tử cũng đều an ủi vài câu.
Bây giờ hắn nghe tiếng gọi này, trong lòng bất giác mềm nhũn, cúi người xuống nói: ‘Sao con lại đến đây?”
Vĩnh Kỳ cúi mặt xuống, tựa hồ có chút bất an, rồi lại vươn tay rất nhanh xoa nhẹ khuôn mặt Hoàng đế nói: “Hoàng a mã, Hoàng a mã đừng thương tâm.
Hoàng a mã thương tâm, Vĩnh Kỳ cũng sẽ thương tâm theo”
Trên khuôn mặt Hoàng đế chợt lóe lên một tia ôn nhu và xót xa, hắn chạm nhẹ vào bả vai Vĩnh Kỳ: “Vĩnh Kỳ, con mang chén súp của con vào Dưỡng Tâm điện đi”.
Hắn nhìn Hải Lan đang đứng một mình dưới hành lang, trên người nàng mặc một y phục trắng trong thuần khiếu thanh nhã, búi tóc chỉ đeo một cây trâm bằng bạc, Hoàng đế tuy lâu rồi chưa sủng hạnh Hải Lan nhưng rốt cuộc vẫn có vài phần thương xót: “Du phi, nàng tới hầu hạ trẫm dùng súp đi”
Hải Lan dịu ngoan, đi đến bên cạnh Hoàng đế.
Trong điện thập phần u ám, lại bố trí vải vóc thuần trắng treo khắp nơi, lại mang tử khí trầm trầm.
Vĩnh Kỳ và Hải Lan theo Hoàng đế bước vào Noãn các, lại thấy trên bàn có một tờ giấy, lại có mực nước, nàng nghĩ rồi ôn nhu nói: “Hoàng thượng, trong điện âm u như vậy, Hoàng thượng đang muốn viết chữ, thần thiếp sẽ đi thắp đèn cho Hoàng thượng”
Giọng nói Hoàng đế khàn khàn: “Không cần.
Lúc Hiếu Hiền Hoàng hậu còn tại thế vẫn luôn tiết kiệm, nếu gặp cảnh này, chắc chắn nàng ấy sẽ không muốn hao phí đèn nến”
Hải Lan nói “Dạ” rồi im lặng đứng ở một bên: “Hoàng thượng viết những thứ này là dành cho Hiếu Hiền Hoàng hậu sao?”
Hoàng đế gật đầu: “Là Thuật bi phú dành cho Hiếu Hiền Hoàng hậu, thể hiện thương nhớ của trẫm”.
Hoàng đế nhìn Vĩnh Kỳ: “Con nói bát súp này là dành cho trẫm, vậy con hãy nói cho trẫm nghe, bên trong bát súp này có cái gì đi”
Vĩnh Kỳ đếm trên đầu ngón tay, nghiêm túc nói: “Bát súp này được gọi là tứ bát súp, dùng bắc sa tham huyền sâm, nam sa tham, tử đan tham, Hoàng kì, ngọc trúc, lúa mạch mùa đông, sông liên, đại táo, cam thảo nấu thành, lại có hương vị ngọt ngào, có tác dụng ninh thần hạ hỏa, ích khí bổ trung”
Hoàng đế ngạc nhiên nói: “Có hương vị ngọt ngào? Con thay Hoàng a mã uống qua sao?”
Vĩnh Kỳ ngẩng mặt, liều mạng gật đầu nói: “Đúng vậy ạ.
Trong cuốn Nhị thập tứ hiếu có câu chuyện Hán Văn đế vì phụng dưỡng mẹ đẻ là Bạc Thái hậu cho nên mỗi lần cung nhân dâng thuốc và thức ăn đến thì đều tự mình nếm hết mọi thứ rồi mới dâng lên Bạc Thái hậu.
Nhi thần không dám so sánh với Hán Văn đế, chỉ là kính yêu mà ngưỡng mộ hiếu tâm của Văn Đế cho nên nhi thần mới chuẩn bị bát súp này cho Hoàng a mã, lại sợ Hoàng a mã khó uống cho nên đã thử qua xem có vừa không”
Hoàng đế có chút vui mừng: “Hảo hài tử, trẫm quả nhiên không sai khi yêu thương con”.
Hoàng đế nhận lấy chén súp từ Hải Lan đưa đến rồi uống hai lần mới hết chén súp: “Nhị thập tứ hiếu mà con cũng đã học thuộc như vậy, đúng là một đứa con có hiếu”
Vĩnh Kỳ ngồi bên cạnh Hoàng đế, nửa tỉnh nửa mê nói: “Hoàng a mã, nhi thần đều đã hiểu rõ Nhị thập tứ hiếu nhưng hôm nay Đại a ca có nói đến một điển cố, nhi thần thật sự không hiểu cho nên đang tính ngày mai đến Thư phòng hỏi sư phó”
Hoàng đế không chút để ý, thuận miệng nói: “Đại a ca con bận rộn như vậy mà vẫn còn tâm tư giảng giải điển cố cho con sao? Con nói cho trẫm nghe một chút đi”
Hải Lan vội nói: “Đúng vậy, có gì không hiểu thì con cứ hỏi Hoàng a mã.
Hoàng a mã con tinh thông cổ kim, chuyện gì cũng biết, không như ngạch nương đều chẳng biết cái gì”
Vĩnh Kỳ liền nói: “Hôm nay nhi thần ở Trường Xuân cung nhìn Hoàng ngạch nương mà tẫn ai lễ, sau đó có chút ho khan cho nên muốn tìm chút nước uống, ai ngờ đi qua thiền điện, có nghe Đại a ca nói cái gì là Minh Thần tông sủng ái Chu Thường Tuấn – nhi tử của Trịnh quý phi, lại không thích nhi tử của Vương Cung phi là Chu Thường Lạc, còn nói cái gì là Minh triều có trung thần cho nên mới xảy ra việc tranh đấu, lại nghĩ chính mình không bằng Chu Thường Lạc*.
Nhi thần không biết vì sao Đại a ca thương tâm như vậy, Chu Thường Lạc là ai? Đại a ca sao lại so sánh chính mình với Chu Thường Lạc? Chỉ là nhi thần vô tình nghe Đại ca và Đại tẩu nói chuyện như vậy cho nên cũng không dám nghe nhiều mà rời đi”
(*Giải thích điển cố chỗ này xíu: Vào đời nhà Minh có vị vua Minh Thần tông (hay còn gọi là Vạn Lịch Hoàng đế), trong cung có Trịnh quý phi đã sinh hạ được 3 con trai và 3 con gái, trong đó có Chu Thường Tuấn, do bà sinh hạ được nhiều con lại nhận được sủng ái của Vạn Lịch Hoàng đế cho nên bà càng ngày càng đắc sủng và kiêu ngạo, trong cung đồn bà mới thật sự là Hoàng hậu, vì đắc sủng quyền thế cho nên bà có mưu đồ bất kính, dùng tiền tài lôi kéo các quan viên để giành ngôi vị Thái tử cho con mình.
Lúc đó Vạn Lịch Hoàng đế vừa đang muốn lập Thái tử thì bà kết bè đảng để kiến nghị dâng Tam a ca Chu Thường Tuấn lên làm Thái tử nhưng Vạn Lịch Hoàng đế lại muốn lập con trai trưởng Chu Thường Lạc, con của Vương Cung phi lên làm Thái tử.
Trịnh quý phi lúc đó cực kỳ thất vọng và bà đã lôi kéo tất cả các quan viên và gia đình bên mẹ đẻ để lật đổ Thái tử, đến khi Vạn Lịch Hoàng đế và Hoàng hậu băng hà, bà đã chuyên quyền nhiều năm để đưa cháu của mình lên làm vua là Hoằng Quang đế, theo lịch sử vị vua này quá tầm thường kém cỏi và là một trong những nguyên nhân khiến nhà Minh diệt vong, bắt đầu thời nhà Thanh)
Hoàng đế nhíu mày nói: “Phu thê bọn họ vừa tẫn ai lễ Hoàng ngạch nương mà lại vừa bàn luận khe khẽ chuyện đó sao?”
Vĩnh Kỳ đếm trên đầu ngón tay, giọng nói trẻ con nói: “Không phải nói chuyện khe khẽ mà Đại a ca nói Hoàng ngạch nương tạ thế thì Đại a ca mới là con trưởng của các vị huynh đệ cho nên muốn đảm đương nhiều việc một chút.
Nhi thần cảm thấy Đại a ca nói không sai chút nào!”
Hoàng đế im lặng mà không nói gì, gương mặt dần dầng lạnh lẽo.
Vĩnh Kỳ có chút kinh sợ, nhìn Du phi, lại nhìn Hoàng đế, lắc tay Hoàng đế nói: “Hoàng a mã làm sao vậy? Có phải nhi thần nói sai điều gì không?”
Hải Lan càng lúc càng sợ hãi, vội quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, Vĩnh Kỳ trẻ người non dạ, nếu con có nói sai cái gì thì xin Hoàng thượng đừng trách phạt con.
Thần thiếp xin chịu phạt thay cho Vĩnh Kỳ”
Hoàng đế liếc mắt nhìn Hải Lan, khẩu khí đạm mạc như mây mù: “Nàng đứng dậy đi.
Trẫm biết nàng không có đọc sách nên cũng không hiểu được những điều này.
Ngay cả Như Ý, tuy thông thuộc thi văn nhưng những chuyện sách sử như vậy thì cũng không đọc hiểu nhiều.
Vĩnh Kỳ còn nhỏ như vậy, chắc chắn đúng là nghe những lời đó rồi”
Hải Lan kinh sợ đứng dậy, kéo tay Vĩnh Kỳ về lại bên cạnh.
Hoàng đế nắm tay chặt chẽ, trên mặt mỉm cười lạnh lùng, mang chút cổ quái mà đáng sợ: “Vĩnh Hoàng quả nhiên là ân huệ tử của trẫm, có thể tự so với Chu Thường Lạc.
Như vậy Vĩnh Chương có phải là Chu Thường Tuấn hay không? Cho nên hắn mới tâm tư như vậy, cũng là vì ỷ vào mẹ đẻ sao?”
Hải Lan đầy vẻ lo sợ, cẩn thận nói: “Hoàng thượng nói cái gì là ỷ vào mẹ đẻ vậy ạ? Thần thiếp chỉ biết Thuần quý phi đang muốn trở thành kế hậu thôi ạ”
Hoàng đế bất giác giận dữ hỏi: “Cái gì?”
Hải Lan mở to đôi mắt vô tội mà kinh hoàng: “Hoàng thượng không biết sao? Trong cung ai ai cũng đang đồn đãi chuyện đó, cũng là vì trước khi chết Hiếu Hiền Hoàng hậu đã cầu xin Hoàng thượng tiến cử Thuần quý phi ạ”
Sắc mặt Hoàng đế càng lúc càng lạnh, hắn trầm tư một lát rồi mỉm cười nhìn Vĩnh Kỳ: “Nguyên lai là như vậy.
Vĩnh Kỳ, trẫm uống xong súp rồi, con và Du phi lui về nghỉ ngơi đi”
Hải Lan vội đưa Vĩnh Kỳ cáo lui, đợi đến khi đi thật xa, Vĩnh Kỳ mới hỏi nhỏ: “Ngạch nương, nhi thần có nói thiếu cái gì không?”
“Con nói tốt lắm.
Đúng là hảo hài tử của ngạch nương và Nhàn ngạch nương, không uổng công ngạch nương vất vả nhiều ngày dạy dỗ con”.
Nàng ngẩng mặt, nhìn đám mưa bụi lạnh lẽo rơi trên khuôn mặt, nàng mỉm cười, nụ cười mang theo ẩn nhẫn [cố gắng chịu đựng] và thương cảm: “Tỷ tỷ, chung quy muội không thể nghe lời tỷ tỷ được rồi”
Tháng Ba ở kinh thành có gió lớn, hỗn loạn hòa lẫn với cơn mưa ẩm ướt mà cứ quấn chặt vào trên người.
Vĩnh Hoàng chỉ dẫn theo một tiểu thái giám, nhìn
xung quanh không có ai đề phòng cho nên lặng lẽ đi đến Bảo Hoa điện.
Tiểu thái giám ân cần nói: “Mọi chuyện nô tài đều đã an bài, A ca dâng hương một chút là ổn thỏa thôi ạ”
Vĩnh Hoàng thở dài: “Hằng năm đều nhờ có ngươi an bài, ta thật sự rất yên tâm chỉ là năm nay ngạch nương ta chịu ủy khuất cũng bởi vì tang lễ Hiếu Hiền Hoàng hậu cho nên cũng không thể tế bái nghiêm chỉnh được.
Một ngày nào đó, nhất định ta sẽ khiến ngạch nương không chịu thua kém ai, làm cho ngạch nương được hưởng cái vinh quang giống như Hiếu Hiền Hoàng hậu”
Hai người đang nói chuyện, chân bước vào điện, bên ngoài điện im ắng, tất cả các tăng nhân phụng dưỡng đều tan đi.
Vĩnh Hoàng đang muốn bước vào thì chợt nghe bên trong điện có tiếng người, hắn bất giác dừng lại lắng nghe.
Bên trong có một giọng nói thê lương của một nữ tử: “Chư Anh tỷ tỷ, kể từ ngày tỷ tỷ tạ thế, muội muội ngày đêm bất an cho nên mỗi lần đến ngày giỗ của tỷ tỷ, nếu không thể đích thân đến đây bái tế thì cũng ở trong phòng dâng hương cầu nguyện.
Tỷ tỷ mất đi cũng thật oan ức, muội muội có miệng nhưng lại khó nói cho nên hàng đêm luôn bất an mà gặp hồn mộng nhưng hôm nay người kia cũng đã nằm dưới đất cùng với tỷ tỷ, tỷ tỷ có oan khuất gì thì cứ hỏi người kia nhé”
Vĩnh Hoàng nghe được những lời này, liền không thể nhẫn nhịn, đạp cửa chạy vào nói: “Những lời của ngươi không rõ ràng, bây giờ phải nói rõ cho ta nghe xem nào”
Nàng kia sợ tới mức run lên, quay sang lại thấy khuôn mặt Ngọc Nghiên đang tái nhợt, Trinh Thục đang ở bên cạnh cũng sợ hãi, vội dựa vào bên cạnh Ngọc Nghiên, run giọng nói: “Đại a ca”
Ngọc Nghiên miễn cường cười nói: “Sao Đại a ca lại đến đây? À quên mất, hôm nay là ngày giỗ của ngạch nương Đại a ca, Đại a ca đúng là người con có hiếu…”
Vĩnh Hoàng định thần nói: “Nếu là hiếu tử thì không thể không hiểu rõ được những lời Gia nương nương.
Nếu ông trời hôm nay muốn cho nhi thần hiểu rõ mọi chuyện thì nhi thần không thể không hỏi Gia nương nương”
Ngọc Nghiên vội vàng vẫy tay nói: “Không có gì khó hiểu cả, ngạch nương của Đại a ca và Hiếu Hiền Hoàng hậu đều có xuất thân bộ tộc Phú Sát thị…”
“Ngạch nương nhi thần chết không minh bạch! Mới vừa rồi Gia nương nương nói ngạch nương nhi thần chết thật oan ức, ý của Gia nương nương là….
Nhi thần hiểu là ngạch nương không đáng phải ra đi sớm như vậy”
Sóng mắt Ngọc Nghiên u u, vội lấy chiến khăn tay lau nước mắt: “Ai chà… Chuyện cũng đã lâu rồi thì cần gì phải nói ra chứ, chỉ là nói ra càng thêm thương tâm mà thôi.
Đại a ca đang phải chủ trì tang nghi cho nên cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa”.
Nàng thấy Vĩnh Hoàng không chút nào lui bước, đành phải lắc đầu, sầu não nói: “Đáng tiếc Chư Anh tỷ tỷ lại ra đi đi sớm như vậy, bổn cung luôn nhớ đến những ngày bổn cung và tỷ tỷ luôn luôn nói cười nháo nhiệt.
Thật sự là…”
Trinh Thục liên tục nháy mắt, rụt rè khuyên nhủ: “Nương nương…”
Ngọc Nghiên lấy lại tinh thần, ảo não vỗ nhẹ khuôn mặt mình một cái: “Ai chà, bổn cung lại lắm miệng rồi, ăn nói không chút đúng mực gì cả, đã qua nửa đời người rồi mà vẫn chưa thể sửa được”.
Ngọc Nghiên than nhẹ một hơi, ôn nhu nói: “Đại a ca và bổn cung đều giống nhau, đều là người thành thật nhưng lại không biết làm người thành thật phải chịu rất nhiều thiệt thòi”
Vĩnh Hoàng thấp giọng nói: “Gia nương nương yêu thương nhi thần, trong lòng nhi thần hiểu rõ cho nên Gia nương nương có gì thì cứ nói thẳng, đừng ngại”
Ngọc Nghiên sờ cái bụng, khóe mắt hơi có chút ướt át: “Bổn cung xuất thân Triều Tiên, tuy rằng có được chức phi, lại sinh hạ được Hoàng tử nhưng luôn bị người khác xem thường.
Bổn cung từ mẫu gia ngàn dặm tới đây, mẫu tử chúng ta luôn muốn tìm cái để dựa vào nhưng lại không tìm được”
Vĩnh Hoàng vội cười nói: “Gia nương nương yên tâm.
Nhi thần là trưởng tử, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho các vị đệ đệ”
Ngọc Nghiên cảm động nói: “Có những lời này của Đại a ca, bổn cung chẳng còn gì mà không yên lòng nữa”.
Bỗng nhiên nàng cúi thân người xuống, hành đại lễ nói: “Chỉ mong ngày sau Đại a ca có thể chiếu cố ấu tử của bổn cung, để nó không bị người khác khinh bỉ là bổn cung cảm thấy mỹ mãn lắm rồi”
Vĩnh Hoàng thấy nàng trịnh trọng như thế, vội vàng hoảng sợ: “Gia nương nương, Gia nương nương mau mau đứng lên đi”
Ngọc Nghiên cố chấp, chỉ nhìn chằm chằm vào Vĩnh Hoàng, hai mắt đẫm lễ mơ màng nói: “Có đích tử thì lập đích tử, không có đích tử thì lập trưởng tử, Đại a ca nếu không đồng ý thì bổn cung cũng không dám đứng dậy”
Vĩnh Hoàng thấy không lay chuyển được nàng cho nên mới nói: “Nhi thần sẽ cố gắng hết sức làm theo lời của Gia nương nương”
Lúc này Ngọc Nghiên mới đứng dậy, khôi phục lại thần sắc như cũ, thấp giọng nói: “Lúc trước cung nữ Tuệ Hiền Hoàng quý phi là Mạt Tâm trước khi chết có từng gặp qua bổn cung, khi đó nàng ta sắp chết có nói ngạch nương của Đại a ca chết là do Hiếu Hiền Hoàng hậu gây nên, Bổn cung không biết vì sao Mạt Tâm lại đến nói cho bổn cung nghe, có lẽ nàng ta muốn tìm một người để nói ra hết những điều trong lòng để cho thoải mái trước khi chết, có lẽ nàng ta cảm thấy bổn cung và ngạch nương của Đại a ca thân mật cho nên mới đến nói cho bổn cung nghe chăng? Đại a ca, vì Đại a ca đã hứa hẹn đảm bảo tương lai của mẫu tử bổn cung cho nên bổn cung mới nguyện ý nói ra bí mật này cho Đại a ca nghe”
Vĩnh Hoàng nắm chặt đôi tay, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, cơ hồ muốn chảy máu ra ngoài.
Hắn cực lực khắc chế nói: “Gia nương nương, mặc dù lúc còn ở Vương phủ, các nô tài đều đồn đãi Hoàng ngạch nương không thích ngạch nương nhi thần đã sinh nhi thần ra trước nhưng mà chuyện này là chuyện trọng đại, hoàn toàn không thể nói đùa…”
Ngọc Nghiên lắc đầu nói: “Mạt Tâm nói xong thì vài ngày sau đã mắc chứng đậu mùa mà chết, chết vô đối chứng”.
Nàng thở dài: “Lúc đó bổn cung cũng nghĩ nàng ta đang mắc bệnh cho nên mới hồ ngôn loạn ngữ mà thôi, thôi thì bây giờ Hiếu Hiền Hoàng hậu cũng đã tạ thế, chuyện này ta để ý ngôi vị trưởng tử của Đại a ca cũng xem như là chuyện quá khứ đi.
Chuyện này Đại a ca biết được bao nhiêu thì cứ để mặc gió cuốn bay đi, hãy xem như bổn cung chưa nói gì là được”
Vĩnh Hoàng càng nghe càng thấy nghi ngờ, vội vàng nói: “Lục cung đều biết Gia nương nương là người thẳng tính, có cái gì đều nói ra.
Thưở nhỏ nhi thần mất mẹ, ngày đêm luôn tưởng niệm vạn phần.
Gia nương nương là người sớm nhập vào Vương phủ, lại luôn thân mật với ngạch nương cho nên nếu Gia nương nương còn khúc mắc gì thì xin cứ nói ra đi ạ”
Ngọc Nghiên nghe Vĩnh Hoàng nói vậy, sợ tới mức liên tục rút lui, Trinh Thục vội đỡ lấy nàng, hai người nhìn nhau, sợ hãi đến mức khuôn mặt không còn chút máu, chỉ một mực lắc đầu.
Trinh Thục đỡ lấy Ngọc Nghiên, rồi nói: “Nương nương, lúc trước trong lòng chúng ta luôn tràn đầy nghi hoặc vì e ngại người kia vẫn còn sống cho nên cái gì cũng không dám nói.
Bây giờ người kia đã đi rồi, chúng ta thì còn sợ gì chứ? Nếu nói ra được thì cũng thể diện được tình cảm tỷ muội của nương nương và Triết Mẫn Hoàng quý phi, cũng không cần ngày đêm lo lắng nữa”
Sắc mặt Vĩnh Hoàng đại biến, vội quỳ xuống nói: “Nhi thần sớm mất mẹ, có nhiều chuyện không minh bạch, nếu như Gia nương nương biết mà không chịu nói cho nhi thần nghe thì ngày sau nhi thần sao còn mặt mũi nào đi gặp vong mẫu nữa chứ ạ?” Hắn liên tục dập đầu không thôi: “Thỉnh Gia nương nương thành toàn cho nhi thần”
Ngọc Nghiên vội khom lưng ngăn lại, trong mắt có chút khó xử, rồi bất chấp Trinh Thục lôi kéo, cắn răng nói: “Được rồi, bổn cung biết cái gì thì đều nói cho Đại a ca nghe.
Ngạch nương của Đại a ca luôn thích đồ ăn ngon, bổn cung nguyên cũng không chút để ý, nhiều lần tỷ ấy đề nghị bổn cung cùng ăn chung nhưng bổn cung luôn từ chối cho đến khi ngạch nương của Đại a ca chết bất đắc kỳ tử thì bổn cung lại mang thai cho nên mới biết được cần phải chú ý ẩm thực, lúc đó mới biết có nhiều món ăn tương khắc mà không thể cùng ăn chung với nhau, nếu không thì sẽ tích độc trong người, nhẹ thì khiến thân thể bị thương, nặng thì bị mất mạng.
Sau này bổn cung nhớ lại, ngạch nương Đại a ca thường ngày dùng ẩm thực, luôn dùng ba ba và rau dền, dương can cùng với món măng, mạch môn dùng chung với cá trích và rất nhiều món nữa, nếu dùng chung thì sẽ tích độc”
Vĩnh Hoàng thống khổ đến mức cơ mặt đều vặn vẹo, khàn giọng nói: “Mấy thứ này đều là do ai đã cho ngạch nương ăn?”
Ngọc Nghiên nhất thời run sợ, cắn khăn tay không dám lên tiếng, Trinh Thục chỉ phải khuyên nhủ: “Đại a ca đừng bức bách nương nương, lúc đó còn ở Vương phủ, mọi chuyện đều do đích phúc tấn quản lý”
Đột nhiên Vĩnh Hoàng đau buốt, hai tay không còn chút lực, liền dựa người vào tưởng, ngửa mặt lên trời rơi lệ nói: “Qủa nhiên là nàng ta! Qủa nhiên là nàng ta!”
Ngọc Nghiên hoảng sợ không ngừng, vội nhìn xung quanh bốn phía, liên tục cầu xin: “Đại a ca, xin Đại a ca cho bổn cung một con đường sống, vạn lần đừng nói bổn cung biết chuyện này! Bổn cung… Bổn cung…” Nàng không thể nào nói được nữa, liền dựa vào Trinh Thục mà nghiêng ngả lảo đảo rời đi.
Còn lại một mình Vĩnh Hoàng đứng trong điện, để gió lạnh tùy ý xuyên qua khuôn mặt mình, đem nước mắt nóng bỏng mà biến thành băng.
Ngày hai mươi lăm tháng ba, linh cữu của Hiếu Hiền hoàng hậu được đem đi chôn.
Hoàng đế dẫn đầu lục cung tần phi, các phúc tấn thân vương, tôn thất đại thần, rồi tự mình tế rượu.
Hoàng đế đứng ở giữa, đám tần phi được Như Ý cầm đầu, quỳ theo thứ tự, các chư vị Hoàng tử lấy Vĩnh Hoàng cầm đầu.
Hoàng đế đau xót không thôi, lại đọc tế văn do Uông Do Đôn là quan viên của Hình bộ Thượng thư viết: “Thượng ức cung đình tương đối chi nhật, thích hợp Tuệ Hiền định thụy chi sơ, sau hốt nghẹn ngào lấy trần từ, trẫm vì hi hu mà tủng nghe… Tại hoàng hậu di phân đồ sử, tuân hồ khắc tiễn lời mở đầu; là trẫm nay kê cổ điển chương, lại cũng như thù lời hứa cũ.
Hưng hoài điểm, cực kỳ bi ai như thế nào…”
Uông Do Đôn là văn nhân nổi danh triều đình, hạ bút văn từ uyển chuyển lại cảm động vô cùng, lại càng khiến Hoàng đế rơi nước mắt không thôi, càng đọc càng khiến động tâm.
Ở đây mọi người đều đều thống khổ, lại thấy Hoàng đế thương cảm như thế, càng thêm bi ai, trong lúc nhất thời không ai không rơi nước mắt.
Vĩnh Chương vốn đang có chút do dự, quay đầu nhìn Vĩnh Kỳ, quả nhiên Vĩnh Kỳ đang quỳ, trong mắt không rơi chút nước mắt cho nên nhất thời Vĩnh Chương hạ quyết tâm, cố gắng thu nước mắt quay về, cất cao giọng nói: “Hoàng a mã nén bi thương, đừng khóc nhiều mà ảnh hưởng đến long thể”
Hoàng đế đang thương tâm muốn chết, lại nghe được câu đó, chợt quay đầu lại.
Hắn quay đầu thấy Vĩnh Chương không chút bi thương nào, Vĩnh Chương thấy Hoàng đế nhìn hắn, trong lòng vui vẻ nói: “Hoàng a mã nén bi thương, Hoàng a mã nhìn Đại a ca trấn định tự nhiên, không hề có chút bi thương, quả nhiên là khí độ phi phàm”
Hoàng đế đảo mắt qua, thấy trong mắt Vĩnh Hoàng khô cằn, vẻ mặt thờ ơ, lại nghe thấy lời nói của Vĩnh Chương mà hắn chán ghét không thôi, hắn cũng nhớ tới lời Hải Lan cho nên bất giác trầm mặt xuống.
Hoàng đế nói: “Vĩnh Chương, con muốn nói điều gì?”
Vĩnh Chương dập đầu, cung kính nói: “Hoàng a mã nén bi thương.
Hiếu Hiền Hoàng hậu đã tạ thế, Hoàng a mã đã nhiều ngày đắm chìm vào bi thống, nhi thần đau lòng không thôi, chỉ mong Hoàng mã lấy long thể làm trọng, chớ nên bi thương quá độ”
Hoàng đế hờ hững nói: “Con quả thật có hiếu! Lúc nào cũng nhớ mong trẫm, chỉ là hôm nay là tang lễ của mẹ cả con, hai mắt con đều chỉ nhìn vào hành động của Đại ca của con làm gì chứ? Chẳng lẽ trong lòng con, đại ca của con còn quan trọng hơn mẹ cả sao?”
Vĩnh Chương ngẩn người ra, vội vàng nói: “Nhi thần không dám!”
Hoàng đế nín thở một lát, hai mắt đỏ lên như ánh đuốc: “Vĩnh Hoàng, vì sao ngay cả một giọt nước mắt dành cho mẹ cả mà con cũng không có?”
Vĩnh Hoàng thì sao dám nói nổi khổ trong lòng mình cho nên chỉ phải miễn cưỡng cố gắng tỏ vẻ thương tâm nói: “Nhi thần nghĩ Hoàng a mã quá mức đau thương, nhi thần thân là trưởng tử cho nên còn phải thay Hoàng a mã lo liệu tang nghi Hiếu Hiền Hoàng hậu cho nên không dám quá mức bi thương, để tránh việc làm sai sót công sự”
Hoàng đế cười lớn một tiếng, tay phải run rẩy chỉ vào mặt hai đứa con trai, không nói lời nào.
Đám tần phi đột nhiên gặp biến cố như vậy, nhất thời cũng đều kinh sợ mà không dám lên tiếng.
Hoàng đế phục hồi tinh thần, sắc mặt đông cứng như sắc thép, tiến tới trước mặt hai vị Hoàng tử mà tát hai tát, giận tím mặt nói: “Đồ bất hiếu! Hiếu Hiền Hoàng hậu là mẹ cả các ngươi, bây giờ mẹ cả đã tạ thế, các ngươi không đau thương thì thôi đi, lại còn nội đấu tranh chấp.
Trẫm sao lại có hai người con bất hiếu bất trung như vậy chứ?”
Lục Quân sợ tới mức hô nhỏ một tiếng, vội chạy lên trước, ôm lấy chân Hoàng đế nói: “Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận! Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương đều vì Hoàng thượng mà suy nghĩ cho nên không dám bi ai quá mức, cũng bởi vì sợ long thể Hoàng thượng tổn thương mà thôi, không phải là bất hiếu đâu ạ”.
Nàng thất kinh, chỉ vào mặt Vĩnh Kỳ nói: “Huống chi không chỉ có Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương không khóc mà ngay cả Vĩnh Kỳ cũng không có khóc ạ”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn thẳng vào Vĩnh Kỳ: “Đứa nhỏ này cũng không có tâm can như vậy sao?”
Vĩnh Kỳ không hiểu thế sự, chỉ trợn to hai mắt, đầy mặt vô tội: “Hoàng a mã, nhi thần vốn rất khổ sở nhưng nhi thần vừa thấy Tam ca không khóc mà chỉ nhìn chằm chằm vào Đại ca, có phải chuyện Hoàng ngạch nương tạ thế không liên quan tới hai vị A ca hay không, nhi thần nhất thời khó hiểu cho nên không dám khóc”
Lục Quân tức giận đến cả người run rẩy lên: “Đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi này mà cũng dám nói dối sao? Rõ ràng là Du phi…”
Vĩnh Kỳ sợ tới mức khóc to lên, dùng bàn tay lau nước mắt nói: “Hoàng a mã, nhi thần luôn thương tâm Hoàng ngạch nương nhưng ngạch nương có nói với nhi thần là không được khóc trước mặt Hoàng a mã, nếu khóc thì sẽ khiến Hoàng a mã thương tâm cho nên nhi thần không biết có nên khóc hay không, nhi thần lúc nào cũng nào thương nhớ Hoàng ngạch nương…”
Hoàng đế nghe được câu này, cười lạnh liên tục: “Vĩnh Chương tốt lắm! Chính ngươi đã bất hiếu rồi mà còn làm hư đệ đệ! Quả nhiên là tấm gương của huynh trưởng”.
Sắc mặt Hoàng đế lạnh đến mức muốn đóng băng: “Thuần quý phi, nàng có Vĩnh Chương và Vĩnh Dung, trẫm lại đem Vĩnh Hoàng giao cho nàng nuôi nấng, nàng đúng là có tâm khi dạy dỗ hài tử của trẫm như vậy”
Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương sợ tới mức mặt không còn chút máu, liều mạng dập đầu không thôi: “Hoàng a mã bớt giận! Hoàng a mã thứ tội!”
Như Ý thấy Vĩnh Hoàng bị trách phạt, lại thấy sắc mặt Hoàng đế thì cũng biết Hoàng đế đang cực kỳ giận dữ.
Nàng định bước lên khuyên giải thì thấy góc quần của mình bị Hải Lan dùng đầu gối đè lại.
Hải Lan khiêm tốn cúi đầu, lại dùng ánh mắt ngăn Như Ý lại, Như Ý vẫn không thể nhẫn nhịn, kêu lên: “Hoàng thượng… Vĩnh Hoàng cũng là vì tang nghi Hiếu Hiền Hoàng hậu suy xét cho nên cũng không phải có tâm bất hiếu ạ”
Hoàng đế cả giận nói: “Nếu có tâm thì cũng không được như vậy! Trẫm thật sự hối hận, lúc trước không đem Vĩnh Hoàng sớm trà về cho nàng nuôi nấng, nếu không thì cũng đến nỗi này”
Hoàng đế chỉ vào hai đứa con nói: “Đại a ca Vĩnh Hoàng đã 21 tuổi, lần này cầm đầu tang sự Hoàng hậu thế nhưng lại thể hiện điều bất kính.
Hôm nay trẫm sẽ nói rõ cho mọi người biết, ngôi vị Thái tử là chuyện trọng đại, vì lời nói của Vĩnh Hoàng cho nên tuyệt đối không lập hắn làm Thái tử.
Còn về phần Vĩnh Chương, năm nay đã 14 tuổi nhưng lại không chút tri thức như vậy, không chút tiếc thương người đã mất.
Tóm lại ngày sau, hai người này không thể kế thừa đại thống!”
Lục Quân kinh hô một tiếng, lập tức ngã xuống dưới chân Hoàng đế mà bất tỉnh nhân sự.
Hoàng đế không chút nào để ý tới, vẫn tức giận đến run rẩy cả người.
Trong tay hắn nắm chặt, không ai nhìn thấy cái vật trong tay đang nắm chặt là gì, đó là chính là cái châu hoa đồ đồng tráng men mà ngày đó Tố Tâm nắm trong tay mà chết.
Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương, sư phó Am Đạt cũng bị phạt bổng, trượng trách.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lục cung ai ai cũng đều thấy bất an, thậm chí còn sợ liên lụy cho nên Chung Túy cung lúc trước đông vui như trẩy hội bấy nhiêu thì giờ đây lại vắng vẻ bấy nhiêu, không có người thăm hỏi.
Hoàng đế lại nghe Hải Lan nói việc lời đồn đãi Lang Hoa trước khi chết tiến cử Lục Quân trở thành kế hậu đã truyền khắp hậu cung cho nên càng nhận định cung nhân bên cạnh Lục Quân cố ý tiết lộ cho nên Hoàng đế ra lệnh đem cung nhân bên cạnh Lục Quân ra tra xét, nếu có chút không vừa mắt đều đuổi ra khỏi cung.
Ngược lại, Dực Khôn cung của Như Ý và Khải Tường cung của Kim Ngọc Nghiên lại náo nhiệt dị thường.
Vì Lục Quân ôm bệnh cho nên chuyện tang nghi đều đặt trên vai Như Ý, còn việc dẫn dắt chư vị A ca đều do Tứ a ca Vĩnh Thành của Ngọc Nghiên đang 9 tuổi đảm đương.
Mọi người đều phỏng đoán, Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương giờ đây đã bị Hoàng đế chán ghét, thì chỉ còn Vĩnh Thành là có khả năng trở thành Thái tử.
Bởi vì Vĩnh Kỳ có mẹ đẻ là Hải Lan, tuy là chức phi nhưng lại vô sủng, Lục A ca Vĩnh Dung thì có mẹ đẻ Lục Quân bị liên lụy chuyện Vĩnh Hoàng Vĩnh Chương, Thất a ca Vĩnh Tông chết non, Bát a ca Vĩnh Tuyền được Ngọc Nghiên thân sinh ra mà Ngọc Nghiên phụng dưỡng Hoàng đế từ khi còn Vương phủ tới nay, thiên vị không ngừng, bây giờ lại đang mang long thai, có thể thấy được thánh quyến Hoàng đế long trọng cho nên Ngọc Nghiên có thêm vài phần có khả năng đoạt được ngôi vị Hoàng hậu.
Như Ý ngược lại càng cẩn thận, ngoài trừ hằng ngày xử lý việc vặt lục cung thì cơ hồ ít lui tới với đám tần phi, ngay cả Hải Lan cũng không ngoại lệ.
Vào một ngày Hải Lan đến thăm Vĩnh Kỳ, nàng thấy Như Ý vất vả cho nên cơ hồ muốn rơi lệ: “Tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ tỷ không muốn gặp muội, có phải là đang trách muội hại Vĩnh Hoàng không?”
Như Ý ngồi nhìn bàn cờ, quân cơ trắng đen mà suy tư không thôi, lãnh đạm nói: “Muội loại bỏ Vĩnh Chương thì ta không còn lời nào để nói.
Nhưng Vĩnh Hoàng, muội không cần tuyệt tình đến như vậy”
Hải Lan nói: “Tỷ tỷ đều biết cả rồi sao?”
Như Ý nhìn trên bàn cờ, quân đen quân trắng phân biệt rõ ràng, nàng cũng không nhìn Hải Lan: “Muội đã nói gì với Hoàng thượng? Muội cũng hiểu rõ Hoàng thượng hận nhất là chuyện người khác mơ ước ngôi vị Thái tử.
Giết người không gớm tay, muội thật sự rất lợi lại”
Hải Lan ngưng thần một lát, nhỏ nhẹ nói: “Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương tranh đấu gay gắt ngôi vị Thái tử, người sáng suốt đều nhìn thấy.
Muội chỉ là khiến Vĩnh Kỳ đứng trước mặt Hoàng đế nói ra chuyện chi tranh của Minh Thần tông, nói Vĩnh Hoàng so sánh với Chu Thường Lạc trưởng tử, thầm oán Hoàng thượng sủng ái con của sủng phi, Hoàng thượng liền tin ngay, cũng là do Hoàng thượng nghi ngờ quá nhiều”
“Muội nhắc đến chi tranh Minh Thần tông là ám chỉ Đại a ca tự so với Chu Thường Lạc, lại thầm oán phụ thân là Hoàng thượng không yêu thích chính mình, không chịu để ngôi vị Thái tử cho trưởng tử, lại thiên vị Tam đệ của sủng phi, vừa thể hiện cái tâm ý đoạt vị, lại mang ý bất hiếu.
Càng khiến Hoàng thượng nghi ngờ Vĩnh Chương dựa vào sủng ái mẹ đẻ mà có tâm ý đoạt vị, sẽ khiến Vĩnh Hoàng kiêng kị.
Nhất tiễn hạ song điêu như vậy, mưu tính lòng người, quả nhiên không chút sai sót”.
Như Ý thanh lãnh nói: “Chắc muội cũng biết, sau khi Vĩnh Hoàng bị Hoàng thượng trách phạt thì luôn ôm bệnh ở tại Vương phủ, một tháng nay không thể đứng dậy được.
Phúc tấn của hắn nhiều lần tới cầu kiến ta, hy vọng ta có thể đi an ủi cho hắn thanh thản nhưng sao ta có thể thấy thanh thản được chứ? Nói đến cùng cũng là do ta hại hắn”
Hải Lan biện bạch nói: “Tất nhiên muội không phải là người vô tình nhưng chính tai tỷ tỷ cũng đã nghe thấy, Vĩnh Hoàng giờ đây lợi hại như vậy, không còn là hài tử năm đó mà tỷ tỷ chăm sóc nữa rồi.
Hắn đối với tỷ tỷ cũng chỉ là lợi dụng tỷ tỷ, tỷ tỷ cần gì phải đối thật lòng với hắn chứ?”
Như Ý thở dài, vuốt ve quân cờ bằng ngọc sáng loáng nói: “Vĩnh Hoàng đến tình cảnh này cũng bởi vì từ nhỏ hắn đã mất mẹ, cũng bởi vì cảnh ngộ của hắn so với các Hoàng tử khác khổ sở hơn rất nhiều.
Hắn đã sai khi mưu tính lòng người nhưng mà Hải Lan, chúng ta không phải là người như vậy”
Ngữ khí Hải Lan dịu dàng, thành thật với nhau nhưng thần sắc lại lạnh lùng: “Nếu tỷ tỷ nói như vậy, trong cung ai ai cũng là người mưu tính, nếu chúng ta không mưu tính thì kết cục sẽ thế nào? Muội nhất tâm vì tỷ tỷ, vì chính mình cho nên muội muội cảm thấy không làm gì
sai”
Chén trà xanh trên bàn đã lạnh đi, Như Ý chậm rãi nói: “Muội tất nhiên không sao.
Nếu ta là muội thì chỉ sẽ khiến Vĩnh Hoàng dễ dàng mắc mưu, được làm vua thua làm giặc, không có gì đáng nói nhưng mà Hải Lan, dù sao hắn cũng là hài tử yêu thương của ta”
Trên mặt Hải Lan bi ai thất vọng vô cùng: “Tỷ tỷ, cái nam nhân mà tỷ tỷ đang yêu thương thì có lẽ sẽ có một ngày hắn vì nữ nhân khác mà chán ghét tỷ tỷ, tỷ tỷ yêu thương một hài tử thì tất sẽ có một ngày hắn sẽ vì chính mình mà lợi dụng tỷ tỷ.
Cho dù muội muội có giúp thì lúc đó cũng không thể giúp được tỷ tỷ nữa rồi.
Tỷ tỷ, thứ cho muội nói thẳng, tỷ tỷ quá trọng tình cảm, sẽ có đến lúc thứ đó là sự uy hiếp lớn nhất của tỷ tỷ mà thôi”
Như Ý im lặng ủ dột: “Cái đó là cái uy hiếp của ta, chứ không phải của muội”
Khuôn mặt Hải Lan ôn nhu khéo léo, lại mang chút hàn ý quyết tuyệt lạnh đến thấu xương: “Tỷ tỷ, muội không ngại nói thẳng, người hài tử chân chính mà chúng ta cần phải coi trọng chính là Vĩnh Kỳ của tỷ tỷ và của muội.
Tỷ tỷ chính là dưỡng mẫu danh chính ngôn thuận của Vĩnh Kỳ, coi đây là cái dựa vào để trở thành kế Hoàng hậu.
Đây là điều mà muội muội đang tính toán”.
Nàng cúi người bái biệt: “Đây là lần đầu tiên mà tỷ tỷ và muội muội trở nên xa lạ, muội biết tỷ tỷ còn để ý cho nên không dám cầu xin tỷ tỷ tha thứ nhưng những lời muội muội đã nói, những việc muội muội đã làm, nếu tỷ tỷ hiểu được thì tốt lắm rồi”
Nhị Tâm nhìn Hải Lan rời đi, nàng dâng trà xanh nóng lên nói: “Nương nương, Du phi chủ tử nói không sai, mọi chuyện nàng ta làm cũng đều vì nương nương mà thôi”
Như Ý vuốt ve chén trà xanh ấm áp nói: “Ta sao lại không biết chứ, chỉ là ta tạm thời không chấp nhận được chuyện này, Vĩnh Hoàng mà ta nghĩ đến vẫn là một đứa trẻ đọc sách viết chữ bên cạnh ta, là đứa trẻ luôn cầu tình cho ta lúc ta còn nhốt ở lãnh cung”.
Trong mắt nàng có chút ẩm ướt: “Ta chỉ là thương tâm, một đứa trẻ tốt như vậy, rốt cuộc đã không còn nữa rồi”.
Danh Sách Chương: