Ngày hôm nay, mọi người đều đến Trường Xuân cung của hoàng hậu thỉnh an, Phú Sát thị sai người ban thưởng hồng quất, cười nói: “Hoàng thượng nhớ đến hậu cung chúng ta, quất này do Giang Nam vừa tiến cống đã đưa đến, vừa hay chúng ta cùng nhau nếm thử.”
Mọi người đứng dậy tạ ân, “Đa tạ ân điển của hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu bảo mọi người ngồi xuống, vừa quan sát Liên Tâm và Tố Tâm chia quất vừa chậm rãi nói: “Tỷ muội chúng ta ở đây đều là người hầu hạ hoàng thượng từ khi còn ở tiềm để, phần nào cũng đã hiểu rõ tính tình của nhau.
Ngày hôm nay chúng ta vào Tử Cấm Thành làm người của hoàng thượng, tiên quyết là nhất định phải giữ quy tắc, thứ nữa là đừng quên tình tỷ muội ngày xưa, thường xuyên thăm hỏi hàn huyên mới thật tốt.”
Hi Nguyệt đứng lên, cung kính nói: “Hoàng hậu nương nương trước đây là tỷ tỷ, cũng là chủ tử của chúng thần thiếp, hôm nay lại còn là mẫu nghi thiên hạ.
Chúng thần thiếp không dám không cung kính.”
Hoàng hậu thản nhiên cười nói: “Hi Nguyệt muội muội nói quá lời rồi.
Bản cung lớn hơn các muội vài tuổi, tất nhiên giáo đạo cũng hiểu nhiều hơn, càng phải xem trọng các muội muội hơn nữa.”
Hi Nguyệt dẫn theo mọi người đứng lên, “Tạ long ân của hoàng hậu nương nương.”
Như Ý thấy hoàng hậu và Hi Nguyệt kẻ xướng người họa, chỉ cúi thấp đầu chậm rãi bóc hồng quất thưởng thức, nét mặt thoáng có ý cười, nhưng nàng chẳng hề lên tiếng.
Hoàng hậu rất hài lòng với câu trả lời của Hi Nguyệt, mỉm cười gật đầu, “Các muội ngồi đây thưởng thức hồng quất ngon rồi trò chuyện với nhau, bổn cung hơi mệt, về tẩm điện nghỉ trước.”
Nàng chợt dừng lại, nhìn mọi người chung quanh, “Hoàng thượng đã quyết định phân vị cho các muội, cũng đã tự an bài cung thất, nơi các muội sẽ ở.
Hôm nay hoàng thái hậu đã di giá đến cung Từ Ninh.
Đến trưa ý chỉ hạ xuống, lập tức dọn đến nơi ở mới.
Mấy ngày nay thay hoàng đế chăm lo đại sự, khóc thương thống thiết mà còn phải ở chung chật chội, đã làm khó các muội rồi.”
Mọi người nghe vậy đều rùng người, chẳng hề có tâm tư mà ngồi lại nữa, lần lượt mà cáo từ.
-o0o-
Quả nhiên đến buổi trưa, ý chỉ của hoàng đế được đưa khắp lục cung.
Như Ý đang đứng dưới mái nhà cong cong, chơi đùa với một đôi vẹt lông lam, thì nghe được A Nhược vừa bấm tay vừa lẩm bẩm: “Kế tiếp đại điển lập hậu, hoàng hậu đã chọn ngự tại Trường Xuân cung.
Trường Xuân, Trường Xuân, ý nghĩa thật đẹp, chỉ mong được hưởng xuân ân của hoàng thượng dài lâu.
Tô cách cách vừa sinh Tam a ca, sắc phong làm Thuần tần, ban Chung Túy cung.
Hoàng cách cách phong làm Di quý nhân, ban Cảnh Dương cung, nàng ta ngược lại rất vui mừng.
Vốn dĩ thì hoàng thượng cũng không sủng ái nàng ta mấy, cho một danh phận quý nhân cũng không tệ.
Kim cách cách chỉ được phong làm Gia quý nhân, ban Thái Cực điện, nàng ta thì không vui nhưng chẳng dám nói, chỉ biết thầm oán trách điện Thái Cực cách Dưỡng Tâm điện quá xa.
Kim cách cách vốn luôn nghĩ rằng bản thân mang thân phận hoàng gia Triều Tiên nên tư trí đều hơn người, lúc này chẳng qua cũng chỉ là một quý nhân, để xem nàng ta còn ngạo khí được hay không.”
Như Ý lấy chút đồ ăn đưa đến trước mặt đôi vẹt, “Ngươi nói thì cứ nói, cần gì phải thì thầm sau lưng người ta.”
A Nhược thè lưỡi.
“Nô tỳ biết rồi.
Mặt khác, Hải Lan cách cách, hoàng thượng chỉ phong nàng ấy làm thường tại, cũng không nói là ban cung nào, nhìn qua loa thì phân vị không cao chắc sẽ tùy ý ở cùng vị chủ tử nào đó.
Chỉ còn chúng ta và Cao phúc tấn là vẫn chưa nhận được ý chỉ.” A Nhược vừa nói vừa trông ra cửa, khấp khởi lo lắng, “Mặt trời cũng sắp xuống núi, các tiểu chủ khác đều đã đến tân điện, sao chúng ta còn chưa nhận được thánh chỉ thế?”
Dù trong lòng Như Ý rất sốt ruột nhưng cũng không tiện để lộ trước mặt A Nhược, nàng bèn lấy chiếc thìa múc thức ăn cho vẹt uống nước.
A Nhược vội nói: “Tiểu chủ, vẹt nhà chúng ta thích thứ sạch sẽ, lấy thìa ăn khuấy nước chúng sẽ không chịu uống.”
Như Ý đang nôn nao thì đã thấy thái giám Vương Khâm thường lĩnh truyền ý chỉ cung với hai vị đại thần tiến đến.
Vương Khâm cúi chào rồi mới nói: “Khởi bẩm tiểu chủ, thánh chỉ đến.
Đại học sĩ Lễ bộ Thượng thư Tam Thái làm chính sứ, Nội các Đại học sĩ Đại Kỳ làm phó sứ đi sắc phong.”
Như Ý vội vàng cúi đầu quỳ xuống, mọi người trong điện cũng quỳ theo.
Vương Khâm lấy ra thánh chỉ, cao giọng đọc: “Trẫm giáo huấn các cung phi, coi trọng nghi thức, nhu hòa làm gương tốt, phẩm hạnh minh bạch như hành bội, một lòng phò trợ.
Tích dĩ luân ngôn.
Quang tư ý điển, thứ phi Ô Lạt Na Lạp thị, giữ thân hiền thục, cẩn thận, thiên phú nhu hòa, lâu nay giữ lễ, thường kính cung phụng chức, nội tắc chuyên cần, luôn khiêm tốn động lòng người.
Nay phụng theo từ dụ của hoàng thái hậu, sắc phong làm Nhàn phi.
Kính cẩn tuân mệnh tạ ơn.
Mậu tán khôn nghi, hồng ân trường cửu.
Khâm thử.”
Như Ý đưa hai tay nhận lấy thánh chỉ, “Thần thiếp tạ hoàng thượng long ân.”
Như Ý nháy mắt, Nhị Tâm lấy ra ba phong bao đỏ từ trong tay áo, trao tận tay ba vị kia.
Vương Khâm mặt mày tươi cười, “Đa tạ Nhàn phi nương nương ban thưởng, hoàng thượng nói ban cho người ở lại Diên Hi cung.
Xin nương nương lập tức thiên hướng đến Diên Hi cung.”
Lòng Như Ý trùng xuống, miễn cưỡng cười nói, “Đa tạ công công.
A Nhược, tiễn công công và hai vị đại nhân ra ngoài.”
A Nhược vâng lời, Vương Khâm chắp tay nói: “Nô tài còn phải về phụng mệnh với hoàng thượng, nương nương đừng quên sáng sớm ngày mai phải thay cát phục đến cung Trường Xuân tạ ơn hoàng thượng và hoàng hậu.”
Như Ý gật đầu nói: “Đã cảm phiền công công nhắc nhở.”
Mọi người trong điện đều quỳ trên đất, khấu đầu nói: “Chúc mừng Nhàn phi nương nương, nương nương vạn an.”
Như Ý nói: “Bản cung mệt rồi, chốc nữa A Nhược sẽ phát tiền thưởng cho các ngươi, các ngươi mau thu dọn đồ chuyển đến cung Diên Hi.”
Nhị Tâm vội vàng theo Như Ý bước vào trong điện.
Như Ý nín thở không phát ra tiếng, hỏi: “Có tin tức gì từ chỗ Nguyệt phúc tấn không?”
Nhị Tâm khẽ nói: “Vừa có tin tức báo qua.
Nguyệt phúc tấn được phong làm Tuệ quý phi, nhà mẫu thân của quý phi y như nhộng phá kén, nhập vào Mãn Châu kỳ.
Toàn tộc mang Tương Hoàng kỳ, ban họ Cao Giai thị, quý phi di giá đến ở tại Hàm Phúc cung.”
Như Ý cười lạnh một tiếng, càng thêm phiền não, “Hàm Phúc cung? Ý rằng phúc trạch hàm tụ?”
Nhị Tâm dịu dàng khuyên nhủ: “Nương nương đừng nên phiền não! Diên Hi cung tuy hẻo lánh nhưng…” Thầm nghĩ muốn an ủi Như Ý, thế nhưng cách xa hoàng ân của hoàng đế, thực sự không có cách nào.
Như Ý lắc đầu nói: “Cung Diên Hi hẻo lánh nhưng không quạnh hiu, nằm bên cạnh lối đi của các cung nhân, ồn ào hỗn loạn.
Huống gì từ sau năm Khang Hy thứ hai mươi lăm, cũng hơn ba mươi năm rồi chưa từng được tu sửa, chính là cung điện tồi tàn nhất trong lục cung.” Như Ý bất an nói, “Lẽ nào thái hậu và hoàng thượng chán ghét ta nên vứt bỏ ta đến tận nơi đó sao?”
Nhị Tâm nói: “Hoàng thượng và nương nương thâm tình đã nhiều năm, nhất định không phải vậy.
Mặc dù thái hậu… Chẳng phải thái hậu cũng nói sẽ không trách tội nương nương rồi đó sao?”
Trong lòng Như Ý nào không lo lắng, “Chỉ e là lời nói ngoài miệng mà thôi.
Bỏ đi, giờ này khắc này ta không còn khả năng tranh giành nữa, mau thu dọn đồ đến Diên Hi cung trước đã.”.
Danh Sách Chương: