- Khụ khụ...
Mục Vân ho khan một cái, nói:
- Tần đạo sư, ta chính là muốn thắng tranh tài, cô cũng không thể làm việc riêng!
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, Mục đạo sư, cố gắng dạy bảo Tề Minh cho tốt đi!
Tần Mộng Dao lần nữa cười cười, quay người rời đi.
- Mục đạo sư, tiếp theo nên làm gì?
Phía sau, âm thanh Tề Minh run run vang lên.
- Làm gì? Luyện khí!
Mục Vân nói xong, bước về phía trước, đi thẳng đến phòng luyện công của Bắc Vân học viện.
Tề Minh lắc đầu, nhìn bộ dáng Mục Vân, đáy lòng của hắn đang gợn sóng cuồn cuộn, đành phải đi theo.
Thời gian mười ngày, đảo mắt mà qua.
Trong mười ngày này, Mục Vân có thể nói là đều ăn uống ở trong học viện.
Mỗi ngày bản thân Mục Vân sớm tự mình chỉ dạy Tề Minh, Diệu Tiên Ngữ còn giống như con chim sẻ nhỏ cả ngày hỏi lung tung này kia, khiến đầu óc của hắn sớm đã choáng váng.
Mà lại hắn còn muốn dành chút thời gian để tìm thủ đoạn liên quan tới luyện chế phàm khí với một ít đan dược quen thuộc.
Quan trọng nhất là, Bổ Thiên Kiếm Đạo, Trúc Linh Đan và Thanh Khuyết Kiếm đây là ba loại pháp môn tản mát ra từ trong Tru Tiên Đồ.
Bổ Thiên Kiếm Đạo, uy lực của nó không chỉ thua hoàng giai võ kỹ đơn giản như vậy, mặc dù Bổ Thiên Kiếm Đạo chỉ chia làm bốn chiêu, nhưng bốn chiêu này lại bao gồm căn cơ thuộc về môn đạo kiếm thuật.
Mà Trúc Linh Đan chính là đan dược đứng đầu trong cấp bậc nhị phẩm.
Nhưng Mục Vân có thủ pháp luyện chế đều cảm thấy có chút đau đầu, dù kiếp trước hắn là Tiên Vương.
Về phần Thanh Khuyết Kiếm chỉ là phàm khí thượng phẩm, nhưng trong đó bao gồm ba đạo khế văn, mỗi một đạo khế văn cô đọng trong đó đều là đạo văn Mục Vân chưa từng thấy qua.
Thần kỳ!
Tru Tiên Đồ như mở ra lại một thế giới mới cho hắn, càng thêm cao thâm khó lường, thần kỳ thay đổi thế giới quan của hắn!
- Mục đạo sư! Cứu mạng, Mục đạo sư!
Một ngày này, Mục Vân mới vừa đi ra từ trong phòng luyện đan, mặt mũi của Mặc Dương đã bầm dập, khóc ôm lấy đùi Mục Vân, dáng vẻ của hắn như chết cũng không buông tay.
- Chuyện gì xảy ra?
- Mục đạo sư, ta sai rồi, ta thật xin lỗi ngài, từ hôm nay trở đi, ta muốn theo ngươi học tập, cầu Mục đạo sư cứu mạng!
Giờ phút này, Mục Vân nhìn qua Mặc Dương hình như đã gầy đi có thể nhìn rất rõ so với mười ngày trước, còn đen hơn trước, nhìn qua cả người hắn giống như ăn mày vô cùng chật vật.
- Mặc Dương, ngươi lại lười biếng, đừng quên mười ngày trước, ngươi nói với ta thế nào!
Ngay vào lúc này, một tiếng vang khẽ kêu lên, Tần Mộng Dao bồng bềnh bay tới.
- Không muốn tu luyện, được! Thử một chút quả cầu băng của ta đi!
Khi Tần Mộng Dao đang nói chuyện, trong lòng bàn tay nàng đã lưu chuyển một luồng hơi lạnh.
Hàn khí kia còn có cả chân nguyên dao động, nhưng lại khác với chân nguyên bình thường.
Mục Vân tự nhiên biết đó là cái gì!
Đó chính là lực lượng thuộc tính băng mà Băng Hoàng Thần Phách trời sinh đã có, là sức mạnh bản thân, không giống với chân nguyên, nhưng là chân nguyên, càng thêm cường đại!
Tần Mộng Dao đã thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách, lực lượng thần phách trong người nàng đã bắt đầu dần dần hiện ra.
Mục Vân hiểu, dù mỗi ngày Tần Mộng Dao đều ngủ ở trên giường không tu luyện, thực lực của nàng cũng sẽ tăng vọt rất nhanh.
- Tốt, có thể tu luyện với ta, nhưng, muốn sống qua hai mươi ngày này, ngươi có khả năng chịu nổi sao?
- Có thể, có thể, có thể, nhất định có thể!
Mặc Dương nhịn không được lập tức gật đầu.
Mười ngày qua, hắn đi theo Tần Mộng Dao tu luyện, quả thực như là địa ngục.
Mỗi ngày, hắn vừa mở mắt chính là tu luyện, không đạt tiêu chuẩn, sẽ ăn quả cầu băng bầm dập.
Càng kinh khủng hơn là, nhiệm vụ tu luyện vốn đâu phải dành cho con người!
Mặc Dương nghe được Mục Vân nói, hắn lập tức gật đầu, không chút do dự, nhưng không có chú ý tới chỗ sâu khóe mắt của Mục Vân hiện lên một tia âm hiểm.
Ngày thứ hai, Mục Vân gọi Mặc Dương vào phòng luyện công.
- Nhảy vào đi, qua được ba canh giờ, ngươi muốn ngủ thì đi ngủ, ta sẽ vẫn luôn khống chế nhiệt độ của ngọn lửa, để ngươi cảm thấy thoải mái nhất!
Mục Vân chỉ vào một thùng gỗ tràn ngập các loại linh thảo linh dược, cười nói ha ha với Mặc Dương.
Mặc Dương nhìn thấy nụ cười trên mặt Mục Vân, chỉ cảm thấy trong lòng mình run rẩy một cái.
Không có âm mưu gì chứ?
Nhưng vì sợ uy nghiêm của Mục đạo sư, Mặc Dương vẫn thành thật nhảy vào trong thùng nước.
- Ừm?
- Nhiệt độ thế nào?
- Có chút lạnh, lại nóng thêm một chút sẽ thoải mái hơn!
- Tốt, không có vấn đề!
- Ừm... Thật là thoải mái!
Mặc Dương nằm trong thùng gỗ, hắn có cảm giác rất thoải mái giống như bay lên trời.
- Mục đạo sư, vẫn là cùng ngài tu luyện tốt hơn, ngươi có điều không biết, mấy ngày qua, ta giống như chết đi sống lại vậy...
Mặc Dương nói, hai mắt hắn từ từ nhắm lại, thoải mái đến ngủ đi!
- Mục Vân, ngươi như vậy, hắn làm sao có thể tăng cao thực lực?
Tần Mộng Dao nhìn Mục Vân, nghi ngờ nói:
- Chẳng lẽ mỗi ngày, ngâm trong nước thuốc là có thể đột phá? Dù đột phá, hắn vẫn thiếu đi kinh nghiệm thực chiến, như thế vẫn không phải đối thủ của Mặc Hải!
- Như vậy? Làm sao có thể như vậy!
Khóe miệng của Mục Vân lộ ra nụ cười, nói:
- Đây chỉ là mới bắt đầu, huấn luyện chân chính vẫn còn ở phía sau, trước hết để cho gia hỏa này dễ chịu mấy ngày đi!
Mục Vân nói xong, dạo chơi đi vào trong phòng tu luyện, bắt đầu tu luyện.
Liên quan tới việc tu luyện Tề Minh và Diệu Tiên Ngữ, hắn đã sắp xếp tốt, chỉ điểm là cần, nhưng càng nhiều hơn lại là cần chính bọn hắn tự mình thử nghiệm.
Điểm này là Mục Vân không cách nào thay thế.
Nhưng cũng may, năm đó dù sao phụ thân Tề Minh cũng là một vị huyền khí sư, Tề Minh mưa dầm thấm đất, đối với luyện khí, tinh thông của hắn đã vượt qua dự kiến của Mục Vân, chỉ cần hắn nói một chút đã hiểu.
Mà Diệu Tiên Ngữ càng là một hạt giống tốt. Dù sao Diệu Tiên Ngữ cũng là được Diệu Thiến đại sư bồi dưỡng.
Mà trong lúc mơ hồ Mục Vân cảm thấy, Diệu Thiến đại sư, cũng không phải là luyện đan sư tam phẩm đơn giản như vậy, có lẽ, hắn còn muốn lợi hại hơn so với Mạc đại sư.
Chỉ là vì sao hắn lưu ở Bắc Vân thành, từ đầu đến cuối Mục Vân lại không hiểu.
Hắn tiến vào phòng luyện công, lấy ra một thanh trường kiếm bình thường.
- Bổ Thiên Kiếm Đạo, chia làm bốn kiếm!
- Kiếm đầu tiên, Bổ Ảnh Chi Kiếm!
- Kiếm thứ hai, Bổ Phong Chi Kiếm!
- Kiếm thứ ba, Bổ Vân Chi Kiếm!
- Kiếm thứ tư, Bổ Thiên Chi Kiếm!
Bóng động theo gió, gió nổi mây lên, mây trôi trên trời, Bổ Thiên Chi Kiếm, kiếm kiếm giết người.
Đinh...
Một tiếng đinh vang lên, tay hắn giơ kiếm lên cao.
- Bổ Ảnh Chi Kiếm!
Quát khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay hắn lật qua lật lại, trong cơ thể Mục Vân có chân nguyên lưu động.
Đinh...
Tiếng kiếm reo nhẹ nhàng vang lên, kiếm đã đánh ra, chính là kiếm ảnh vẫn còn tại chỗ.
- Không đúng!
Thu lại thanh kiếm, trong lòng Mục Vân cảm thấy hơi thất vọng
Đó là sự thất vọng đối với một kiếm vừa rồi được thi triển đều có trăm điểm sơ hở, lại một lần nữa, tay của Mục Vân nâng lên, kiếm ra, nhưng vẫn như cũ là không đúng.
Điều này khiến Mục Vân rất buồn bực.
Phải biết, hắn vẫn còn nhớ ký ức ở kiếp trước, cho dù là học tập võ kỹ, dù ở nơi xa lạ, nhưng tính cân đối thân thể của hắn lại không bằng ở kiếp trước.