Bổ Ảnh Chi Kiếm, xong rồi!
Đinh đinh đinh...
Một kiếm viên mãn kết thúc, trong phòng luyện khí, trên mặt tường cách mười mấy mét, vô tình xuất hiện mấy trăm đạo vết kiếm.
Mỗi một đạo vết kiếm, giao thoa tổ chức vào nhau, tạo thành một bóng người.
Bóng người vô cùng nổi bật, lõm lên, sinh động như thật, quả thực giống nhau như đúc Tần Mộng Dao đứng tại chỗ.
Đây là thân ảnh Tần Mộng Dao!
- Mục Vân...
Không nghĩ tới Mục Vân lại dám lấy chính mình làm mục tiêu công kích trong tưởng tượng dưới một thức Bổ Ảnh Chi Kiếm này, Tần Mộng Dao nghiến chặt răng ngà, âm thanh kèn kẹt vang lên.
Giờ phút này, các đạo vết kiếm chồng chất tạo thành cái bóng, hiển nhiên tựa như dáng vẻ nàng không mặc quần áo, thậm chí phía dưới bộ dáng còn có chút cỏ dại rậm rạp...
- Khụ khụ... Mặc Dương, một kiếm này, lĩnh ngộ cho tốt, đạo sư còn có việc, đi trước!
Lời nói vừa rơi xuống, Mục Vân xoay người một cái, vội vàng chạy khỏi phòng luyện khí sư.
- Ha ha...
Tề Minh nhìn thấy Tần Mộng Dao đuổi theo Mục Vân rời đi, cười khổ nói:
- Mặc Dương, ngươi có cảm giác hay không, bây giờ nhìn lại, Tần đạo sư và Mục đạo sư rất xứng, mà Tần đạo sư hình như có chút thích Mục đạo sư, chính ngươi còn không biết, nàng vừa rồi còn nhìn lén... Mặc Dương, Mặc Dương...
Lúc này, Tề Minh lại là phát hiện Mặc Dương giống như kẻ ngốc đứng đơ tại chỗ, không nhúc nhích.
- Gia hỏa này...
Tề Minh nhìn Mặc Dương đứng ngốc tại chỗ, cũng không để ý tới, trực tiếp ngồi xuống, bắt đầu lĩnh hội mấy đạo khế văn Mục Vân vừa mới lưu lại.
Hắn đã trở thành đồ đệ của Mục Vân, thời điểm tranh tài, nhất định không thể làm cho sư phụ mất mặt!
- Mục Vân, ngươi tên hỗn này này, đứng lại cho ta!
Bên ngoài Bắc Vân học viện, Tần Mộng Dao mặc một bộ váy dài màu xanh, các loại băng cầu trong tay không ngừng ném ra ngoài, xuyên qua không trung xung kích đến phía trước trên thân thể Mục Vân.
- Không phải chỉ là coi cô thành mục tiêu công kích mà thôi, cần thiết như vậy hay không?
- Ngươi... Ngươi còn không biết xấu hổ nói! Đứng lại cho ta!
Nghĩ đến bóng người kia do vết kiếm tạo thành, gương mặt xinh đẹp của Tần Mộng Dao lại đỏ bừng, lần nữa đuổi theo.
...........
Ban đêm, trăng sáng treo cao, gió lớn lạnh lẽo quét qua, trên nóc một căn phòng Bắc Vân học viện, hai thân ảnh lẳng lặng ngồi đứng.
- Mục Vân, đến bây giờ ta vẫn rất hiếu kì, vì sao ngươi đi vào Bắc Vân thành mười năm, bị ức hiếp mười năm, vẫn luôn nhẫn nhịn, bây giờ, ngươi lại lựa chọn thể hiện ra thiên phú của mình đây?
Vả mồ hôi!
Hắn thật vất vả mới dập tắt được lửa giận của Tần Mộng Dao, hiện tại lại hỏi ra vấn đề này.
- Nói như thế nào đây!
Suy nghĩ nửa khắc, Mục Vân đáp:
- Người ta muốn đối đầu, không phải những thiên tài ở Bắc Vân thành, mà là Nam Vân Đế Quốc, ta biết trong Mục gia ở Nam Vân thành, có rất nhiều người muốn giết ta!
- Vậy bây giờ ngươi có thể đối mặt những người kia sao?
Tần Mộng Dao quay sang, bàn tay xoa lấy gương mặt, cẩn thận nói.
Mục Vân cười khổ lắc đầu, thực sự không biết trả lời như thế nào.
Đến bây giờ, hắn cũng không biết một tí gì về Mục gia ở đế đô, vì ký ức trong cơ thể Mục Vân trước kia cũng chỉ dừng lại ở chín tuổi.
Nhưng có mấy bóng người lại khắc thật sâu vào trong đầu Mục Vân.
Cho dù là quá khứ mười năm, trước đó, Mục Vân cũng chưa từng quên.
“Ngươi yên tâm, những người kia, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ giúp ngươi dọn dẹp sạch sẽ!”
Mục Vân tự thì thầm sâu tận đáy lòng, rồi thở phào nhẹ nhõm.
- Mục Vân, ngươi yên tâm, ngươi không thể đối mặt, ta sẽ cùng ngươi đối mặt, cùng ngươi đi đến cuối cùng, làm chuyện ngươi muốn làm!
Đột nhiên, Tần Mộng Dao đang im lặng mở miệng nói, giọng nàng tràn ngập kiên định!
- Hửm?
Mục Vân nghe được lời của nàng, trong lòng hắn run lên, trong đầu hắn đột nhiên hiển hiện một thân ảnh.
Năm đó, câu nói này, bóng người xinh đẹp kia đã từng tự nhủ qua. Đáng tiếc cảnh còn người mất, mọi việc đều đã không còn.
- Hắc hắc!
Mục Vân quay sang, cười hắc hắc nói:
- Cô thật nguyện ý giúp ta? Làm chuyện ta muốn làm?
- Ừm, mạng của ta là ngươi cứu, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi!
- Khụ khụ... Vậy ta có thể kiểm tra cô...
Mục Vân nói xong, hai mắt hắn lại khiêu khích nhìn chằm chằm trước ngực Tần Mộng Dao.
- Cút!
Một quả cầu băng xuất hiện, bàn tay của Mục Vân trong nháy mắt bị quả cầu bao trùm, hai cánh tay hắn bị trói cùng một chỗ, động một cái cũng không thể động!
- Hiện tại, nhìn ngươi còn có thể dùng thủ đoạn gì!
Tần Mộng Dao đắc ý liếc nhìn Mục Vân, trên mặt nàng lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhân giành được thắng lợi.
Nàng mười chín tuổi, mới biết yêu, nàng vốn cho rằng mình chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi, đối với mọi việc đều là thái độ hờ hững, thậm chí đính hôn với Mục Vân, đã từng là phế vật nổi tiếng khắp Bắc Vân thành, nàng đều không phản kháng.
Nhưng mọi việc đều đã thay đổi!
Từ khi Mục Vân xuất hiện, mọi việc đều lệch khỏi quỹ đạo.
Hàn độc trên người nàng được giải, thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách, thực lực của nàng đột phá bước dài.
Nàng phát hiện, Mục Vân không hề giống như lời đồn trong miệng mọi người, nàng dần dần bị hấp dẫn.
Tần Mộng Dao thậm chí cảm thấy rất kì lạ.
Nếu Mục Vân vẫn là phế vật, nàng vẫn là thiên kiêu chi nữ sống không quá hai mươi tuổi, mọi việc cũng sẽ không xảy ra.
- Mục Vân, ta thích ngươi, ta muốn làm nữ nhân của ngươi!
Đột nhiên, Tần Mộng Dao nhìn thẳng hai mắt Mục Vân, kinh ngạc mở miệng nói.
- Cái gì...?
Mục Vân đang suy nghĩ như thế nào tránh thoát được sự trói buộc của Tần Mộng Dao, nghe được câu này, hắn lập tức ngây ngốc.
Sau một khắc, Tần Mộng Dao cúi người, đôi môi của nàng không cho hắn từ chối, dán lên môi hắn.
Một cảm giác mềm mại trơn trụi, tiến vào trong miệng Mục Vân.
Trong nháy mắt, đầu của Mục Vân trống không.
Sống lại một đời, hắn chưa từng có nghĩ tới chuyện liên quan tới nữ nhân.
Nhưng tối nay, hành động của Tần Mộng Dao lại khiến hắn khiếp sợ không thôi.
Không thể không nói, Tần Mộng Dao là một vị tuyệt thế mỹ nữ, mà sau khi nàng thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách, bản thân khí chất của nàng càng lộ ra dáng vẻ cao quý băng lãnh.
Nữ nhân như vậy là nam nhân thì sẽ càng muốn chinh phục!
Trong lòng Mục Vân run lên.
Bây giờ, mình không xứng với nàng sao? Làm sao có thể! Kiếp trước, hắn là Tiên Vương, nên kiếp này, Mục Vân nhất định lại lần nữa bước vào Đại Thiên thế giới.
Đã như vậy, vậy còn có cái gì không thể tiếp nhận?
Răng rắc... Đột nhiên, một âm thanh vỡ vụn vang lên, hai tay của Mục Vân được cởi bỏ trói buộc, vội vàng đẩy ra Tần Mộng Dao.
- Thế nào rồi? Chẳng lẽ ngươi không vui sao?
- Không vui? Làm sao có thể?
Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Chỉ là loại chuyện này, sao có thể để nữ tử làm trước được!
Lời nói vừa rơi xuống, Mục Vân không nói hai lời, môi hắn bá đạo bao trùm cánh môi của nàng.
Một cảm giác mềm mại, khiến Mục Vân lâm vào tiên cảnh.
Dần dần, hai tay của hắn bắt đầu không yên phận, lặng lẽ chui vào trong quần áo Tần Mộng Dao, dần dần di chuyển lên hai ngọn núi hùng vĩ treo trên người nàng.
- Chúng ta... Còn đang trên nóc phòng... Vạn nhất có người đi ngang qua...
Tần Mộng Dao giãy dụa lấy, sắc mặt nàng đỏ lên.
- Ai dám nhìn, ta móc mắt của hắn!