• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả khi tuyên thệ tình yêu, những lời của Lạc Nguyệt vẫn mang vẻ mơ hồ.

Nhưng Tần Triêu Ý hiểu ý.

Tần Triêu Ý áp sát cổ nàng, để lại những dấu hồng trên làn da trắng nõn.

Lạc Nguyệt không từ chối, ngược lại, ôm chặt eo Tần Triêu Ý, tay kia đặt lên gáy cô, nâng lên.

Tư thế cực kỳ mờ ám.

Tần Triêu Ý hôn say đắm, dần dần không thể kiểm soát cảm xúc, cả hai tiến vào trong phòng.

Nhưng khi chuẩn bị nằm lên giường, Lạc Nguyệt đẩy cô ra một chút, nói: "Tắm trước đã."

Âm điệu dịu dàng của nàng ẩn chứa sự khêu gợi.

Lời nói khiến người khác phải rùng mình.

Tần Triêu Ý hơi ngẩn người.

Trong phòng không bật đèn, chỉ nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ mới đủ để cô nhìn thấy hình dáng của Lạc Nguyệt.

Những nụ hôn mãnh liệt vừa rồi đã làm nhịp thở của Tần Triêu Ý trở nên rối loạn, hiện giờ cô đang hổn hển điều chỉnh lại.

Ánh mắt nhìn Lạc Nguyệt giờ đây đầy những khát vọng chinh phục mãnh liệt.

Cô rất muốn đè người kia xuống.

Với tư thế của một kẻ chiến thắng tuyệt đối.

Thấy người kia không động đậy, Lạc Nguyệt khẽ lại gần, thì thầm bên tai: "Công chúa Tần, chúng ta... có cả một đêm dài."

Tần Triêu Ý nuốt nước miếng, hỏi nhỏ: "Muốn làm gì?"

Lạc Nguyệt cười khẩy: "Em nghĩ xem nào?"

Tần Triêu Ý cắn môi: "Em đã cắt móng tay rồi."

Ý tứ ẩn chứa trong câu nói thật rõ ràng.

Nói rồi, cô đưa bàn tay ra.

Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, ngay cả những ngón tay cũng thon dài vừa vặn.

Lạc Nguyệt chăm chú nhìn cô.

Trong khi đó, bàn tay Tần Triêu Ý đặt lên bụng dưới của nàng: "Được không?"

Ánh mắt hai người giao nhau, Lạc Nguyệt khép hờ mắt, sau đó cười nhạt: "Vừa mới làm chó của chị, đã muốn lật kèo làm chủ rồi?"

Tần Triêu Ý liếm môi, mày hơi nhíu, như chạm phải nỗi đau nào đó, nhưng rồi nhanh chóng giãn ra: "Bình thường làm chó của chị. Nhưng trên giường..."

Ngón tay Tần Triêu Ý lướt nhẹ: "Muốn thử không?"

Chưa kịp để Lạc Nguyệt đáp lời, Tần Triêu Ý bất ngờ cắn vào xương quai xanh của nàng, ép nàng ngửa đầu lên.

Cắn xong, nhìn vết răng trên xương quai xanh của đối phương, Tần Triêu Ý mới tận dụng bầu không khí đầy mê hoặc này, thì thầm bên tai nàng: "Chó con có thể hầu hạ chủ nhân."

-

Lạc Nguyệt đi tắm, chỉ còn lại một mình Tần Triêu Ý trong phòng.

Không khí mập mờ dần tan biến, Tần Triêu Ý mới chợt nhận ra mình đang xấu hổ đến mức nào.

Cũng không biết những lời đó đã tuôn ra khỏi miệng mình như thế nào.

Dưới sự dẫn dắt của Lạc Nguyệt, suy nghĩ của cô cũng dần đi chệch hướng.

Lạc Nguyệt quả thật có một sức hút kỳ lạ, khiến người ta không thể không bị cuốn theo dòng suy nghĩ của nàng.

Nhưng mà bây giờ, cô đã là bạn gái của Lạc Nguyệt rồi.

Nói những lời đó cũng chẳng có gì sai trái cả.

Cặp đôi nào mà chẳng có lúc trêu ghẹo nhau?

Dù vậy Lạc Nguyệt cũng chẳng sao.

Tự an ủi bản thân một lúc, Tần Triêu Ý lại quay sang chăm sóc con chó.

Con chó đang ngủ say, cuộn tròn thành một cục, trông có vẻ tội nghiệp.

Tần Triêu Ý lấy một gói khăn ướt, nhẹ nhàng lau sạch những vết bẩn trên người nó, rồi định sáng mai tắm cho nó.

Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, con chó giật mình trong giấc ngủ, Tần Triêu Ý sợ nó bị lạnh, liền đắp chăn kín mít cho nó.

Xong xuôi mọi việc, quay lại phòng, Lạc Nguyệt cũng đã tắm xong.

Ngửi thấy mùi hương kỳ lạ trên người cô, Lạc Nguyệt liền bảo cô đi tắm lại.

Lúc nãy mải lo lắng cho con chó, cô không hề để ý.

Bây giờ nghe Lạc Nguyệt nhắc mới ngửi thấy, mùi hôi đến nỗi cô nhíu mày.

Thấy Tần Triêu Ý cúi người, động tác lớn, Lạc Nguyệt tinh mắt nhận ra: "Em còn có cả cơ bụng nữa à?"

Tần Triêu Ý cầm khăn tắm bước vào phòng tắm, nghe vậy dừng chân: "Hả?"

Lạc Nguyệt ra hiệu bằng mắt: "Cúi xuống cho chị xem chút nữa được không?"

Tần Triêu Ý: "..."

"Chỉ một chút thôi." Tần Triêu Ý cũng không từ chối, kéo gấu áo lên, cố gắng tạo dáng.

"Không tệ." Lạc Nguyệt nói: "Trước giờ sao chị không để ý nhỉ?"

Nghe nàng khen, Tần Triêu Ý hỏi: "Chị thích sao?"

Lạc Nguyệt bình thản đáp: "Cũng được."

Chỉ là cảm thấy mới lạ mà thôi.

Nàng cứ nghĩ Tần Triêu Ý suốt ngày chỉ biết viết lách, ngủ và giải trí, không ngờ lại còn chăm chỉ tập luyện đến vậy.

Tần Triêu Ý nói: "Em tập cái này dễ lắm, nếu chị thích..."

Trước đây, có một thời gian cô tràn đầy cảm hứng sáng tạo, ngồi hàng giờ liền trước máy tính, không ngày không đêm.

Chung Linh lo cô làm việc quá sức, ngã bệnh, nên đã đăng ký cho cô hai thẻ phòng tập, cứ đến giờ là gọi điện nhắc cô đi.

Nhưng cô bạn này còn bận rộn hơn cả cô, nên chẳng đi được mấy lần, toàn nhờ Chu Khê giám sát cô.

Chung Linh quay xong bộ phim đó thì gầy nhom, còn Tần Triêu Ý lại có thêm múi bụng.

Tuy nhiên, mỗi khi thật sự nhập tâm vào việc viết lách, cô lại luôn suy nghĩ về cốt truyện, mải mê chỉnh sửa những đoạn đã viết, không ngừng tìm kiếm sự hoàn hảo.

Có lần, đang chạy trên máy chạy bộ mà vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, cô mất đà ngã sõng soài, vết thâm tím in hằn trên làn da trắng nõn.

Vì quá muốn hoàn thành tác phẩm, cô đã nói dối bị đau chân, ngồi xe lăn suốt hai tháng để viết xong cuốn sách đó.

Cũng chính từ đó mà cô tập được cơ bụng.

Khác với bây giờ, lúc đó chỉ là cái bụng phẳng lì, đường nét không rõ ràng.

Lạc Nguyệt đẩy Tần Triêu Ý vào phòng tắm: "Em như bây giờ là được rồi."

Nói xong liền đóng cửa phòng tắm lại.

Sau khi đóng cửa, Lạc Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra, nàng không hề thoải mái như vẻ bề ngoài.

Quyết định tỏ tình và yêu Tần Triêu Ý cũng chỉ là quyết định nhất thời.

Khác với lần trước, khi nàng chuẩn bị sẵn nhẫn.

Tối nay chỉ vì nhìn thấy vẻ mặt buồn bã, ánh mắt phức tạp đến mức khiến lòng người đau nhói của Tần Triêu Ý, nàng không nỡ lòng nào.

Vì thế, miệng lưỡi nhanh hơn não, thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Tuy nhiên, nàng vẫn chưa hoàn toàn quen với vai trò mới này.

Nhưng dù sao thì cũng hơn Tần Triêu Ý nhiều rồi.

Tần Triêu Ý nhanh chóng tắm rửa, còn thoa đầy nước hoa lên người.

Khi ra khỏi phòng, rèm cửa đã được kéo kín, chỉ còn một chiếc đèn ngủ mờ ảo, Lạc Nguyệt ngồi trước bàn, bút máy lướt nhanh trên giấy, không biết đang viết gì.

Tần Triêu Ý vừa lau tóc vừa đi đến xem, thì thấy toàn là những con số và ký hiệu.

Trong đó có cả những ký hiệu toán học mà cô có thể hiểu được.

"Đây là toán à?" Tần Triêu Ý hỏi.

Tiếng nói bất ngờ phá vỡ sự tĩnh lặng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lạc Nguyệt.

Ngòi bút dừng lại trên giấy, tạo thành một vệt dài.

Lạc Nguyệt thu hồi suy nghĩ, cất giấy vào ngăn kéo: "Viết linh tinh thôi."

Rõ ràng là không muốn cô bạn tò mò.

Tần Triêu Ý nói: "Khác với toán học mà em học quá."

Lạc Nguyệt cười khẽ: "Chị hay bỏ qua một số bước."

Tần Triêu Ý nhún vai: "Thiên tài toán học?"

Lạc Nguyệt: "..."

"Có lẽ về toán học thì chị hơi có chút năng khiếu." Lạc Nguyệt không phủ nhận nhưng cũng rất khiêm tốn.

Tóc của Tần Triêu Ý vẫn chưa khô, những giọt nước nhỏ xuống sàn nhà, tạo thành những vũng nước nhỏ.

"Lại đây." Lạc Nguyệt nói.

Tần Triêu Ý ngoan ngoãn tiến lại gần.

Lạc Nguyệt dùng ngón tay cuốn lấy những lọn tóc ướt của cô, dùng khăn lau khô, rồi trêu chọc: "Gọi một cái là chạy đến ngay, ngoan thật."

Tần Triêu Ý quay lưng về phía nàng, không nhìn thấy biểu cảm của Lạc Nguyệt, chỉ có thể đoán được qua giọng nói.

Lúc này, Lạc Nguyệt chắc hẳn đang trêu chọc cô.

Tần Triêu Ý cười khẽ: "Em sắp hầu hạ chị rồi, không ngoan thì làm sao được?"

Lạc Nguyệt không ngờ cô lại trả lời táo bạo như vậy, động tác hơi khựng lại.

Trong không gian chật hẹp, nhiệt độ dần tăng lên, ánh đèn mờ ảo càng làm tăng thêm sự tĩnh lặng, Lạc Nguyệt mím môi, giọng nói trầm ấm: "Ngoan lắm."

Âm tiết "ngoan" kéo dài, như thể được thốt ra ngay bên tai Tần Triêu Ý.

Một âm thanh nhỏ thôi nhưng khiến Tần Triêu Ý bối rối, ánh mắt không tự chủ mà nhìn đi nơi khác.

Nhưng cô không bỏ qua chủ đề này, ngược lại còn trêu chọc: "Hy vọng chị trên giường cũng ngoan như vậy."

Lạc Nguyệt dừng động tác lau tóc, lấy máy sấy tóc ra từ ngăn kéo, giọng điệu nhẹ nhàng: "Để chị thử xem."

Tần Triêu Ý: "..."

Thử cái gì cơ?

_

Hôm nay trời mưa, nước biển dâng cao, không khí ẩm ướt nặng nề.

Đêm tối gió lớn, tiếng sóng biển trùng trùng điệp điệp.

Lạc Nguyệt nói sẽ thử, và nàng thực sự đã thử.

Thử ở vị trí dưới, thử ngoan ngoãn.

Hai tay giơ cao quá đầu, còn bị Tần Triêu Ý dùng gối đè lên.

Đôi chân dài trắng nõn dưới ánh đèn lấp lánh.

Tần Triêu Ý hôn nàng, nàng cũng đáp lại.

Ngoan ngoãn đến mức khó tin.

Tần Triêu Ý nếm được vị ngọt trên môi nàng, thì thầm bên tai: "Chị ăn kẹo à?"

"Ừ." Lạc Nguyệt đáp: "Vừa thấy trong ngăn kéo."

"Vị việt quất hả?" Tần Triêu Ý hỏi.

"Vị dâu." Lạc Nguyệt nói.

Trong lúc nói chuyện, bàn tay Tần Triêu Ý bắt đầu di chuyển.

Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống má nàng.

... (Trên cổ và những phần còn lại, cảm ơn =))))

Lạc Nguyệt chỉ có thể ngoan ngoãn một lúc, bởi vì kỹ năng của cô còn non kém.

Nhưng dù ở vị trí trên, giọng nói lạnh lùng của cô vẫn rất dễ nghe.

Những tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ khiến lý trí của Lạc Nguyệt dần tan biến.

Vì vậy, Lạc Nguyệt kéo áo ngủ của cô lên. (Không có hành động nào khác =))))??)

"Chị sẽ hầu hạ em." Lạc Nguyệt thì thầm bên tai cô, giọng điệu trêu chọc.

Trong đầu Tần Triêu Ý vẫn đang nghĩ: Em muốn nằm trên!

Không thể cứ thế đầu hàng!

Nhưng khi Lạc Nguyệt chạm vào cô, dục vọng đã át hẳn lý trí.

...

Gió thổi suốt đêm trên Đảo Mặt Trăng, sóng biển dâng lên liên tục, một làn sóng chưa kịp yên thì lại bị làn sóng khác cuốn lên.

Mặt trăng treo cao trên bầu trời, ánh sáng mềm mại của nó chiếu sáng cả đêm.

Ánh đèn ngủ vàng vọt chiếu rọi lên gương mặt ửng hồng của Tần Triêu Ý, hàng mi còn đọng lại những giọt nước mắt.

Một lúc lâu sau, toàn thân Tần Triêu Ý như mất hết sức lực, nhưng vẫn vươn tay ôm lấy Lạc Nguyệt.

Lạc Nguyệt ôm chặt lấy cô.

Không chỉ muốn ôm, cô còn muốn hôn.

Lạc Nguyệt cũng để cho cô làm vậy, nhưng khi Tần Triêu Ý muốn để lại dấu hôn trên cổ nàng thì bị đẩy ra.

"Bé con," Lạc Nguyệt thì thầm vào tai cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Thời tiết như thế này, không thể mặc áo cao cổ được."

Lạc Nguyệt dịu dàng dỗ dành như vậy, Tần Triêu Ý cảm thấy rất hài lòng.

Còn những chi tiết nhạy cảm khác thì không thể xuất hiện trên Tấn Giang được.

Có những điều, trời biết đất biết, hai người họ biết, nhưng Tấn Giang thì không.

Dù có miêu tả tinh tế và trong sáng đến đâu, nó vẫn sẽ trở nên không trong sáng.

Tôi từng nghĩ rằng mình có thể miêu tả tình cảm đẹp đẽ của họ bằng những từ ngữ trong sáng, nhưng sau đó tôi nhận ra mình đã quá nông cạn.

Tôi đã lật hết từ điển nhưng vẫn không biết làm sao để miêu tả những cử chỉ âu yếm của một cặp đôi trên Tấn Giang.

Tóm lại, đó là một đêm tuyệt vời.

Đó là một đêm đẹp hơn bất kỳ đêm nào mà họ từng trải qua trên Đảo Mặt Trăng.

Niềm hạnh phúc khi cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của mình dành cho đối phương là điều mà những người phàm như chúng ta không xứng đáng có được.

Thậm chí còn không xứng đáng để đọc.

Vậy nên, tôi sẽ không viết nữa, các bạn cũng không cần xem nữa.

Hãy tưởng tượng đi!!!

Trong đêm ấy, Tần Triêu Ý và Lạc Nguyệt rất hạnh phúc, còn Lý Tư Nặc lại phát điên.

(Nơi tối tăm, chập chờn)

Thay vì liên tục chỉnh sửa và tự làm mình kiệt sức, không bằng cùng nhau phát điên và tận hưởng niềm vui.

Được rồi, đêm đẹp đẽ đó đã qua.

Chị Lạc còn tắm cho chú chó nhỏ nữa. ( =)))))

...

Tần Triêu Ý không nhớ rõ mình đã trở lại giường như thế nào. Ký ức cuối cùng của cô là trước khi ngủ, cô muốn hôn Lạc Nguyệt, nhưng Lạc Nguyệt lại không cho hôn.

Tần Triêu Ý đành phải cọ cọ vào ngực nàng, trông như một đứa trẻ không được kẹo mà đang làm nũng.

Lạc Nguyệt chỉ hôn lên trán cô.

Sau đó, cô không còn nhớ gì nữa.

Lúc đầu, cô ngủ rất say, nhưng sau đó không hiểu sao lại rơi vào một giấc mơ kỳ lạ.

Có lẽ là vì niềm vui chưa kịp át đi nỗi sợ hãi.

Những con sóng biển cuồn cuộn, dữ dội, dường như muốn nhấn chìm cô, Tần Triêu Ý đứng một mình giữa biển khơi.

Sóng ào đến, nhấn chìm cô.

Rồi lại nhả cô ra.

Cô liên tục trải qua cảm giác ngạt thở và sống lại, đau đớn tột cùng.

Càng trải qua nhiều lần, cô càng cảm thấy sợ hãi.

Khi nỗi sợ hãi lên đến đỉnh điểm, cô rơi xuống vực sâu thăm thẳm của đại dương, và khi sắp chạm đáy thì cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Cô muốn gọi to nhưng không thể phát ra âm thanh.

Nỗi đau mất mát lại ùa về.

Khuôn mặt đó ngày càng trở nên méo mó, xấu xí, rồi biến thành một bóng ma, và cô cố gắng với lấy nhưng không thể chạm được.

Khuôn mặt đó biến mất trong lòng đại dương, còn cô thì tiếp tục rơi xuống, và khi sắp đập vào đá ngầm thì giật mình tỉnh giấc.

Lạc Nguyệt đang ngủ say bên cạnh cô, đảo Mặt Trăng vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió và sóng biển.

Ánh trăng dịu dàng bị màn cửa dày chắn lại bên ngoài, chỉ có thể qua khe hở đoán rằng bên ngoài trời vẫn chưa sáng.

Nỗi hoảng loạn vẫn chưa tan, Tần Triêu Ý nhẹ nhàng xuống giường, khoác vội một chiếc áo ngoài rồi ra khỏi cửa.

Lúc hơn bốn giờ sáng, trời vẫn chưa sáng, xung quanh rất yên tĩnh.

Nhưng ánh sáng trên Đảo Mặt Trăng luôn rất mạnh, đến mức ngay cả trong bóng tối cũng rất sáng.

Tần Triêu Ý dọc theo bờ biển, nơi có đường cong uốn lượn, những tảng đá ven biển bị sóng vỗ ướt.

Cô chọn một tảng đá cao nhất, dễ dàng leo lên và ngồi xuống.

Đôi mắt cô vô hồn, chỉ nhìn về phía xa.

Không ai biết cô đang nghĩ gì.

Còn cô, chỉ là đã có một giấc mơ tồi tệ, rất tồi tệ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, chân trời xa xăm nhuộm một màu đỏ, mặt trời một nửa lặn xuống biển, một nửa còn treo lơ lửng trên trời, đẹp đến mức không thể tả nổi.

Đột nhiên, có người gọi: "Tần Triêu Ý."

Tần Triêu Ý bị kéo lại từ trạng thái mơ màng, quay đầu lại.

Hình ảnh đóng lại, một bức ảnh từ máy ảnh lấy liền từ từ hiện ra.

Tần Triêu Ý nheo mắt, cả người ngược sáng.

Người chụp ảnh bước tới gần, cười tươi đưa bức ảnh cho cô, với vẻ kiêu ngạo và tự mãn nói: "Mấy năm qua, chỉ có mình mới có thể chụp cậu đẹp như vậy."

Cô ấy khó khăn leo lên đá, nhưng bị Tần Triêu Ý đẩy xuống.

Tần Triêu Ý nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, nghiến răng gọi tên: "Chung Linh, cậu chưa chết à."

"Chỉ cần cậu không chết, làm sao mình có thể chết được?" Chung Linh bị đẩy xuống ngã chỏng chơ, cả người đầy cát, ướt sũng, ngay cả bức ảnh cũng dính một lớp vàng, cô ấy ngẩng đầu nhìn Tần Triêu Ý với ánh mắt tức tối, chống tay hông nói: "Đã lâu không gặp, quà gặp mặt của cậu lại độc hại thế này."

"Cậu còn mặt mũi mà nói sao?" Tần Triêu Ý cũng nhảy xuống: "Tắt điện thoại, cậu bị bệnh à?"

"Mình không phải học theo cậu sao?" Chung Linh đáp: "Ngày trước cậu cũng thế. Đây gọi là gì? Đồng bệnh tương liên."

Tần Triêu Ý: "..."

Cái gì mà đồng bệnh tương liên chứ!

Tần Triêu Ý vừa định phản bác thì Chung Linh đã ướt sũng tiến tới ôm chầm lấy cô: "Lâu lắm rồi không gặp, bạn thân của mình."

Trái tim Tần Triêu Ý chợt mềm nhũn.

Chung Linh dịu dàng hỏi: "Sớm thế này ra đây ngắm biển à?"

Tần Triêu Ý ngập ngừng, không nói gì.

Chung Linh rất nhạy cảm, cô ấy cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của Tần Triêu Ý, thử dò hỏi: "Mơ thấy ác mộng à?"

Câu hỏi này như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim Tần Triêu Ý, cô không kìm được mà bật khóc: "Mình mơ thấy anh trai. Anh ấy đến tìm mình."

Chung Linh vỗ về lưng cô: "Anh trai cậu sẽ không trách cậu đâu, cậu bây giờ rất hạnh phúc."

Dù đã lâu không gặp nhau, Chung Linh vẫn luôn biết cách an ủi Tần Triêu Ý.

"Cậu mơ thấy anh ấy vì anh ấy nhớ cậu đấy," Chung Linh nói: "Ngày giỗ của anh ấy sắp đến rồi."

Tần Triêu Ý nghẹn ngào: "Chung Linh, mình nhớ anh ấy quá."

Chung Linh kiên nhẫn vỗ về cô.

Đột nhiên, Tần Triêu Ý buông ra, trước mặt cô ấy xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp.

Chung Linh có thể khẳng định rằng cô ấy là một người đẹp hiếm có.

Vẻ đẹp của cô ấy rất tự nhiên, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Nhưng giọng nói của cô ấy lại hơi sắc lạnh: "Ngắm bình minh mà cũng xúc động thế à?"

Tần Triêu Ý vẫn còn đang khóc, cô ngước lên nhìn Lạc Nguyệt.

Nhưng tầm mắt vẫn còn mờ.

"Lạc Nguyệt." Tần Triêu Ý gọi tên nàng với giọng điệu hơi trách móc.

Lạc Nguyệt buông tay đang kéo áo của Tần Triêu Ý ra, ánh mắt nàng đảo qua đảo lại giữa Tần Triêu Ý và Chung Linh, cuối cùng dừng lại ở mặt trời đang mọc.

"Không ngờ lại tình cờ gặp nhau ở đây."

Giọng nói dịu dàng nhưng lạnh lùng của Lạc Nguyệt hòa hợp với khung cảnh bình minh trên biển.

"Đây có phải là hiện trường ngoại tình không?" Lạc Nguyệt gọi Tần Triêu Ý: "Triêu Triêu."

Tần Triêu Ý chưa kịp phản ứng: "Cái gì?"

Chung Linh thì đã tròn mắt kinh ngạc: "Cái gì?!!"

Lạc Nguyệt bình tĩnh nói tiếp: "Hay là tôi đã làm phiền đến chuyện tốt của hai người?"

Dù giọng của Lạc Nguyệt rất bình tĩnh nhưng Chung Linh lại cảm thấy áp lực vô hình. Cô ấy nhớ lại những ngày còn đi học, mỗi khi cả hai làm sai, cô luôn nhìn về phía Tần Triêu Ý để tìm câu trả lời. Và Tần Triêu Ý luôn biết cách giải quyết mọi chuyện.

Nhưng bây giờ... Tần Triêu Ý cũng đang rất bối rối.

Có lẽ là do ảnh hưởng của giấc mơ về anh trai, hoặc có lẽ là vì những lời nói của Lạc Nguyệt.

Dù sao đi nữa, khi nhìn vào đôi mắt đượm buồn của Lạc Nguyệt, cô ấy cảm thấy vô cùng khó chịu.

...

Cậu cũng yêu không đáng giá gì! Chung Linh tức giận nghĩ thầm.

Nhưng cô ấy nhanh chóng giơ tay lên, định giải thích: "Không phải như cô nghĩ đâu, tôi và cô ấy chỉ là..."

Nửa chừng, Chung Linh mới nhận ra mình đang nói gì, cô ấy đứng thẳng người, vẻ mặt đầy thách thức: "Đúng vậy, chúng tôi rất thân. Còn cô là ai?"

Không ngờ Tần Triêu Ý lại dùng khuỷu tay huých cô ấy một cái, rồi lùi ra xa một chút.

Cô kiên nhẫn giải thích với Lạc Nguyệt: "Không có chuyện gì đâu, cô ấy là bạn thân từ nhỏ của em, Chung Linh."

Chung Linh: "..."

Thật không ngờ.

Nhưng điều bất ngờ hơn còn ở phía sau.

Tần Triêu Ý lo Lạc Nguyệt hiểu lầm nên tiếp tục giải thích: "Cô ấy bị bệnh, đừng để ý đến cô ấy."

Chung Linh: "?"

Lạc Nguyệt rất thích bộ phim "Vô thanh", nàng biết Chung Linh và cũng đã xem những cuộc phỏng vấn của cô ấy.

Nàng không xa lạ với gương mặt này.

Việc bất ngờ gặp Chung Linh ở đây khiến nàng khá sốc.

Nhưng điều khiến nàng tức giận hơn là những gì mình vừa nghe được.

Lạc Nguyệt tiến lại gần Tần Triêu Ý.

Nàng đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn không định bỏ qua cho Tần Triêu Ý.

Lạc Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Tần Triêu Ý: "Nhưng em yêu, em nói không ngoại tình, vậy tại sao lại ôm ai đó chặt như vậy?"

Tần Triêu Ý cũng nhìn về phía nàng.

Sau một hồi nhìn nhau dài dằng dặc, Lạc Nguyệt thấp giọng nói: "Triêu Triêu, em không ngoan."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK