Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ cũng ở chung một.
Bọn họ đang làm gì?
Lòng cô lại nhói lên. Thật là không hẹn mà gặp.
Hoắc Vi Vũ hạ mắt, đáy mắt sáng lên, tay nắm chặt lại.
Cô muốn từ từ khắc phục, không thể vừa nhìn thấy hai người họ ở cùng nhau mà đã đau khổ như vậy được.
Ngày tháng còn dài, cô muốn vượt qua bóng ma của Cố Cảo Đình.
"Xem phản ứng của cô, chắc cách vách là Cố Cảo Đình cùng Đan Địch Tư Lục Phỉ?" Tô Bồi Ân hỏi cô.
Hoắc Vi Vũ hai mắt hồng hồng nhìn về phía anh, "Chúng ta có thể rời đi không? Tôi không muốn hô hấp cùng một bầu không khí với họ.."
"Cô thật đúng là nhát gan! Có thể đi, kêu quản gia chuẩn bị xe đưa cô về khách sạn thì tốt rồi." Tô Bồi Ân thản nhiên nói.
"Nhưng mà,cô đừng nghĩ tôi sẽ cho tiền đi xe, cũng đừng nghĩ tôi tới đây công tác một mình, tự xem lại mình đi." Tô Bồi Ân đứng dậy, cầm điều khiển.trên bàn trà.
Hoắc Vi Vũ suy nghĩ một hồi.
Nhẫn nhịn một khắc, cả đời bình an.
Hiện tại vẫn lên đi thì hơn.
Cô ôm quần áo, ngồi thụp xuống, hai tay vòng qua đầu gối, cuộn mình thành một cuộn.
Tô Bồi Ân dò xét cô, đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống.
"Đứng lên." Tô Bồi Ân dùng ngữ điệu ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ nhìn anh.
Anh bắt cô đứng lên, cô sẽ không tuân theo.
Tô Bồi Ân bất đắc dĩ, nhấc bổng cô lên, ôm đến sô pha, hai tay trụ bên người cô.
"Nghe đây, đồ hèn nhát, Đan Địch Tư Lục Phỉ theo đuổi tôi ba năm cũng chưa từng một lần thành công. Cô hãy quan sát phản ứng khi cô ta nhìn thấy tôi mà học tập cho tốt. xem cái gì gọi là tình cảm thương mại, cái gì là IQ cao." Tô Bồi Ân trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn Tô Bồi Ân.
Đan Địch Tư Lục Phỉ lại theo đuổi anh ta ba năm, thật đúng là... Khiến người ta nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối.
"Anh, thích cô ấy?" Hoắc Vi Vũ đoán mò.
"Sao có thể. Tôi ghét cô ta, cô ta là loại người thủ đoạn, chỉ biết giả bộ ngây thờ lừa tình tiểu nam sinh.." Tô Bồi Ân châm chọc.
Hoắc Vi Vũ nghi hoặc nhìn anh, "Anh lúc còn ngây thơ đã bị cô ấy lừa sao?"
Tô Bồi Ân nở nụ cười, "Từ nhỏ tôi đã rất thông minh, muốn lừa tôi, nên tu luyện cách tán trai đủ tám kiếp đi."
" Xem anh tức giận kìa, tức giận như vậy thì hẳn là bị lừa rồi?" Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, hơi chắc chắn chuyện này.
"Đừng có gộp tôi với loại phụ nữ ghê tởm đó một chỗ, tôi không thích cô ta." Tô Bồi Ân nói thật.
Có lẽ lời anh nói là thật sự.
Nhưng, cô bắt được nhược điểm của anh, sao có thể dễ dàng buông tha như thế chứ?
"Phải không?" Hoắc Vi Vũ tỏ vẻ không tin.
Mắt anh lóe lên một tia sáng, cúi đầu, bất ngờ hôn lên môi cô.
Hoắc Vi Vũ hoảng sợ, không nghĩ tới anh sẽ hôn mình.
Cô kinh hãi đẩy anh ra.
Chỉ là sức anh quá lớn, cô căn bản đẩy không nổi.
Anh đưa lưỡi vào thâm nhập khoang miệng cô.
Hoắc Vi Vũ hoảng sợ, cấu mạnh lên vai anh, cắn mạnh đầu lưỡi anh.
Anh dừng lại, buông cô ra, "Đây là trừng phạt em tội nói năng xằng bậy, lần sau còn dám ăn nói lung tung sẽ không chỉ là vào trong miệng em đâu."
Hoắc Vi Vũ tức giận, tát mạnh một cái lên mặt anh, quát lên: "Cái này cũng chỉ là trừng phạt nhẹ, lần sau anh còn dám hôn lung tung, sẽ không chỉ bị đánh trên mặt đâu."
Tô Bồi Ân bật cười, liếm liếm môi, vô cùng mị hoặc, "Em còn muốn đánh tôi thế nào?"
Hoắc Vi Vũ cảm giác được ý tứ ái muội của anh, phát hỏa
"Tô Bồi Ân, tôi không phải loại phụ nữ anh có thể tùy ý chơi đùa, đừng có đem mấy trò trêu chọc em gái ngây thơ ra áp dụng với tôi. Xin lỗi, từ nhỏ tôi đã miễn dịch với chúng rồi." Hoắc Vi Vũ chui qua chỗ hở cánh tay anh, mặt xanh mét đi vào WC.
Tiếng gõ cửa vang lên...