Mục lục
Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chậm rãi, cô nắm chặt lòng bàn tay, sức lực rất lớn, hoa tai làm bị thương bàn tay.

một giọt một giọt máu chảy xuống, rơi ở trên mặt bàn, hình thành nhất yêu dã hoa.

Hoắc Vi Vũ kéo kéo khóe miệng, lạnh nhạt vạn phần.

Đã từng, cô chỉ nghĩ thiếu một mình anh.

Anh chính là tất cả của cô.

Hiện giờ, cô không mong muốn nhất chính là thiếu anh.

“Hoắc trưởng phòng, cô đổ máu.” Tiểu Ba trở về vừa vặn nhìn đến, lo lắng nói.

“Tiểu Ba, không cần ngạc nhiên.” Hoắc Vi Vũ kéo ngăn kéo ra, từ bên trong cầm một cái túi phong kín, đem trang sức ném vào.

buổi chiều cô đi tiệm vàng rửa sạch.

lập tức Tiểu Ba lấy ra miếng dán miệng vết thương từ trong bao đưa cho Hoắc Vi Vũ, “Hoắc trưởng phòng.”

“Cám ơn.” Hoắc Vi Vũ tiếp nhận miếng dán miệng vết thương, đem báo cáo bên tay Tiểu Ba cùng số liệu thu thập đưa cho cô, “Tôi đã chú giải phê bình, cô xem có vấn đề gì, mặt khác, gọiVương giám đốc qua tới, có chút vấn đề kỹ thuật muốn hỏi anh ta.”

“Tốt, bây giờ tôi đi kêu anh ta.” Tiểu Ba nghe lời đi ra ngoài.

Hoắc Vi Vũ xử lý tốt vết thương trong lòng bàn tay, dán miếng dán lên miệng vết thương.

Cô gọi điện thoại cho Tô Bồi Ân.

“Uh. Có việc gì?” Tô Bồi Ân không lạnh không nhạt hỏi.

“Có chuyện tính tìm anh thương lượng một chút.” Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.

“Ha hả, tôi liền nghĩ, túi xách, di động của cô đều ở nơi tôi, cô chuẩn bị khi nào chủ động gọi điện thoại cho tôi? cô mới nghĩ việc này, có thể hay không dung lượng não quá nhỏ.” Tô Bồi Ân sung sướng trêu chọc nói.

Cô căn bản không có nghĩ tới việc đó.

Cô còn nghĩ rằng đồ vật của cô đã thất lạc.

“lúc trước không phải anh đã đáp ứng, 20% lợi nhuận làm tiền thưởng cho chúng tôi sao?” giọng Hoắc Vi Vũ trong veo mà lạnh lùng hỏi.

“Muốn dự chi a?” Tô Bồi Ân đã biết mục đích của cô.

“Có thể chứ?”

bên kia Tô Bồi Ân trầm mặc một chút, “Có thể, đi khách sạn Hán Đạt thuê phòng chờ tôi.”

Hoắc Vi Vũ: “……”

Cô còn chưa có trả lời, anh trực tiếp cúp điện thoại.

Tiểu Ba và Vương giám đốc vào cửa.

Vương giám đốc giữa trưa uống không ít rượu, vừa vào đến, trong văn phòng dày đặc mùi rượu.

“Hoắc trưởng phòng, cô kêu tôi, có việc gì cô cứ nói.” Vương giám đốc uống nhiều quá, có chút nói đớt.

“Hợp đồng ông đã xem qua, nếu cung ứng bình thường, dựa theo kỹ thuật sinh sản trước mắt của các ông, ước chừng yêu cầu nhiều ít mẫu đất?”

“Tốt nhất là muốn một trăm mẫu đất, thà dư chớ thiếu, nhiều có thể bán, thiếu muốn bồi thường. Làm sao vậy? cô vẫn là chuẩn bị khai phá, những trường học đó chỉ ký một năm, phí mua đất quá cao.”

“Tôi chỉ dùng đất cho thuê. Vương giám đốc, tôi cùng Tiểu Ba đi ra ngoài trước.” Hoắc Vi Vũ nói, cầm tư liệu, đi ra văn phòng.

Bọn họ mới vừa đi tới cửa, trung tá Thượng từ trên xe xuống, đánh giá Hoắc Vi Vũ, trên mặt có chút xấu hổ khác thường.

“Đã lâu không gặp.” Trung tá Thượng chào hỏi.

Hoắc Vi Vũ gật đầu, vô cùng xa cách, căn bản không muốn phản ứng, đi qua anh.

“Nghe Vương Đông nói, cô đã cứu tôi, cũng là cô cứu tư lệnh, cám ơn.” Trung tá Thượng ngượng ngùng nói.

đầu Hoắc Vi Vũ cũng không quay lại, mở cửa xe sau ra, lên xe, “Tiểu Ba, đi khách sạn Hán Đạt. Cô có số di động của Tô tổng?”

“Có, chúng ta đi khách sạn Hán Đạt làm gì?” Tiểu Ba khó hiểu.

“tính tiền với Tô Bồi Ân.” Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói, nhìn về bên ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một tia sáng, “Tiểu Ba, dừng xe.”

“Hoắc trưởng phòng, làm sao vậy?”

“Ít nói nhảm, kêu cô ngừng thì ngừng.” Hoắc Vi Vũ khẩn cấp nói.

Tiểu Ba còn chưa có ngừng lại, Hoắc Vi Vũ sốt ruột xuống xe, hướng tới bên kia đường cái chạy tới……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK