Nhưng là, người một khi sinh ra tham niệm sẽ dễ dàng sa vào trong đó, mặc dù sau này y nhiều lần thất bại, được phong làm phiên vương, chuyển đến phủ Tân Hoa, ý niệm này cũng vẫn không biến mất.
Hiện tại cháu trai của y - Triệu Hữu Đường đột nhiên lại đại thưởng phiên vương, ai có thể nói đây không phải một cái dấu hiệu?
Hoài vương sắc mặt trầm tĩnh ngồi trên ghế dựa lớn.
Nhưng tuy y muốn làm Hoàng đế, nhưng là, y vẫn chưa từng nghĩ đến tạo phản, cho nên mấy năm nay mặc dù tay nắm trọng binh, y vẫn không có xúc động bước thêm một bước.
Chỉ vì y không có lòng tin tất thắng.
Từ xưa được làm vua thua làm giặc, thắng tất nhiên đạt được thiên hạ, nhưng thua thì sao?
Hoài vương biết hậu quả!
Đáng tiếc lần đó ám sát y tỉ mỉ bày ra không đạt được hiệu quả, thế cho nên mất đi thời cơ tốt nhất, y vẫn chỉ có thể làm phiên vương.
Hiện giờ Triệu Hữu Đường phong thưởng là vì làm yên lòng người, Hoài vương nghĩ, cháu trai này của y cuối cùng đã trưởng thành, vào lúc tay y cầm quyền to, vậy mà cũng không lập tức tước bỏ phiên vương, có thể thấy được kỳ tâm cơ.
Tương lai một khi hắn ngồi thêm ổn định, khẳng định sẽ cướp đi binh quyền của bọn họ, đến lúc đó, phiên vương như bọn họ cũng chỉ là cá thịt có danh không có thực, mặc người xâm lược mà thôi!
Hoài vương lập tức lấy bút viết một phong thư.
Tuy rằng Túc vương và y quan hệ không tốt, nhưng y hiểu Túc vương, một khi Túc vương biết tương lai binh quyền sẽ bị đoạt đi, tin tưởng hắn chắc chắn sẽ không nhịn được.
Hoặc là Túc vương hành động nhanh, đánh rơi thành trì phụ cận cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Y cũng muốn xem xem đến lúc đó Triệu Hữu Đường sẽ ứng phó chuyện này như thế nào!
Khóe miệng Hoài vương cong lên, viết xong một chữ cuối cùng, lập tức sai người đưa đi phủ Củng Xương, đưa đến trong tay một người nào đó.
Hôm nay Thái hoàng thái hậu mời Triệu Hữu Đường có rảnh thì đến cung Thọ Khang một chuyến.
Đến buổi chiều, Triệu Hữu Đường liền đến.
"Nghe nói Hoàng thượng tăng bổng lộc cho các vị phiên vương?" Thái hoàng thái hậu thật sự rất tò mò chuyện này, dù sao lúc trước cháu trai này của bà còn muốn tước bỏ phiên vương mà, nhưng trong lòng vẫn cao hứng.
Để tay lên ngực tự hỏi, bà thật sự không hy vọng Triệu Hữu Đường và hai vị thúc thúc trở mặt một chút nào, bởi vì trở mặt này không phải là cãi nhau giữa trẻ con với trẻ con, mà là muốn xảy ra chuyện lớn.
Triệu Hữu Đường cười cười, ngồi xuống nói: "Trẫm nhớ tổ mẫu từng nói, các vị phiên vương vì bảo vệ Cảnh quốc ta mà lập không ít công lao, chính vì vậy, đúng ngày hội Trung thu Trẫm liền nghĩ đến bọn họ, cùng là người một nhà, không nên bạc đãi bọn họ."
Thái hoàng thái hậu nghe xong vừa lòng, cười rộ lên: "Hoàng thượng anh minh." Lại nhắc đến việc lập Thái tử, "Sớm muộn gì cũng phải lập, Hoàng thượng xem, chi bằng lập sớm đi, cũng để văn võ bá quan, thiên hạ dân chúng an tâm."
Triệu Hữu Đường không chút do dự: "Trước kia Trẫm cũng đã nói rồi, con A Yên nhất định là Thái tử, nếu như thế, chờ đầu xuân sang năm Trẫm sẽ chiêu cáo thiên hạ."
Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, huống chi là đế vương miệng vàng lời ngọc.
Thái hoàng thái hậu triệt để yên tâm, bà biết cháu trai này của mình không phải người sẽ nuốt lời, cho nên chuyện Phùng Liên Dung đến bên miệng lại nuốt trở về.
Mỗi người lui một bước, hắn đã không hồ đồ như Tiên đế, như vậy, bà cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Cũng chỉ là một người phi tần, hắn nguyện ý sủng thì sủng đi.
Thái hoàng thái hậu đối chuyện này rất nguyện ý dễ dàng tha thứ, sỡ dĩ cuối cùng ban chết cho Hồ quý phi là vì Tiên đế vì nàng mà mất đi lý trí, Hồ quý phi cũng không có tự mình hiểu lấy.
Phùng quý nhân này hiện nay vẫn chưa nhìn ra tính cách như thế, cũng thôi.
Phương Yên biết được cũng rất cao hứng, nhất thời chỉ ngóng trông sang năm nhanh đến.
Các nàng vui vui mừng mừng, nhưng Triệu Hữu Đường lại không vì thế mà có nửa phần lơi lỏng.
Trong mấy ngày này hắn đã liên tục hạ mấy đạo ý chỉ, điều binh khiển tướng, làm chuẩn bị trước cho khả năng sẽ sinh ra nội loạn.
Bởi vì, tuy rằng hắn tin các vị phiên vương sẽ không lựa chọn tạo phản, dù sao sau khi hắn đăng cơ, việc thứ nhất chính là tăng mạnh binh lực, đề bạt tướng lĩnh có thể tín nhiệm. Các nơi trọng yếu của Cảnh quốc được cho là vững như thành đồng, nhưng, hắn cũng biết rất nhiều việc không thể nào đoán trước, chỉ có thể làm tính toán tệ nhất.
Cho nên nếu quả thật có phiên vương tạo phản, hắn nhất định sẽ thân chinh trấn áp, lấy dương quân uy!
Một tháng sau, Túc vương từ trên núi săn trở về, kêu người làm làm sạch thỏ hoang, nướng trên lửa ăn, hắn đi vào thay bộ quần áo khác đi ra, vừa vặn mưu sĩ Trần Khiêm đến bái kiến.
Túc vương mời hắn ngồi, một bên cười nói: "Đợi lát nữa mời ngươi ăn thịt thỏ."
Hắn tuy cuồng ngạo tùy hứng, có lẽ không hợp cái giá, cho nên vẫn luôn cùng cấp dưới ở chung khoái trá.
Đương nhiên, trừ những lúc có bất đồng quan điểm ra."
Trần Khiêm tạ ơn, uống hết nửa chung trà nóng mới nói: "Hôm nay ty chức đến đây là có chuyện quan trọng muốn nói với Điện hạ."
Hắn vẻ mặt nghiêm túc.
Túc vương khó hiểu, trước bảo bọn người làm đi ra.
"Chuyện gì?" Hắn hỏi.
Trần Khiêm nói: "Ty chức càng nghĩ, cuối cùng cũng hiểu rõ ý của Hoàng thượng, hiện nay Hoàng thượng tuy là phong thưởng cho chư vị phiên vương, nhưng tương lai, nhất định là muốn tước phiên, Điện hạ còn nhớ việc Tiên đế muốn tước phiên không?"
Túc vương nhíu mày: "Đương nhiên là nhớ rồi."
Chuyện này khi đó hắn vốn cũng cho rằng sẽ đến phiên mình, kết quả hắn còn chưa phát tác, Tiên đế đã dừng tay, còn khao thưởng bọn họ, bảo bọn họ thủ vệ biên cương cho vững.
Hóa ra bây giờ Hoàng thượng là muốn một lần nữa làm nốt việc mà Tiên đế chưa làm xong.
Trần Khiêm nhìn vẻ mặt hắn nói: "Nhưng Điện hạ vì bảo vệ nơi này mà trả giá bao nhiêu tâm huyết, nơi này một binh một tướng đều là Điện hạ huấn luyện ra, Điện hạ còn vì vậy mà nhiều lần bị thương. Hiện tại phủ Củng Xương phồn hoa như này, tất cả đều là công lao của Điện hạ, chẳng lẽ Điện hạ cam tâm tình nguyện giao phủ Củng Xương ra?"
Túc vương giận dữ: "Phủ Củng Xương, đương nhiên là ta sẽ không giao ra, hơn nữa đây còn là nơi là bổn vương đã ở mấy chục năm!"
"Điện hạ, theo ty chức thấy, không bằng chúng ta ra tay trước, đỡ phải về sau bị người quản chế!" Trần Khiêm mê hoặc hắn.
Túc vương nghe vậy, lại tỉnh táo lại: "Ra tay? Bổn vương chưa nói muốn tạo phản!"
Trần Khiêm lắp bắp kinh hãi, hắn cho rằng đã khuyên động Túc vương, kết quả Túc vương lại nói hắn không muốn tạo phản, Trần Khiêm nghĩ nghĩ nói: "Chẳng lẽ Điện hạ muốn thúc thủ chịu trói?"
Túc vương đứng lên: "Bổn vương lập tức vào Kinh hỏi rõ ràng!"
Trần Khiêm giật mình, sắc mặt cũng trắng bệch, không thể tin được hỏi: "Điện hạ muốn gặp Hoàng thượng?"
"Đúng, ta muốn xem xem cháu trai này rốt cuộc là có ý gì!"
"Điện hạ, cần gì tự chui đầu vào lưới? Điện hạ, không bằng trước khởi binh....."
"Ngươi im miệng cho ta!" Túc vương quát to một tiếng như long trời lở đất, "Ngươi dám lại nói lời ấy, bổn vương đem ngươi bầm thay vạn đoạn, ngươi đi xuống đi."
Trần Khiêm sợ đến mức ngã lộn nhào rời khỏi.
Túc vương nhìn hắn, cười lạnh một tiếng.
Muốn tạo phản hắn cần gì phải đợi đến hôm nay? Vì một ngôi vị Hoàng đế, tam huynh đệ cốt nhục tương tàn, hắn đã chán ghét, nhưng phủ Củng Xương hắn sẽ không nhường lại!
Ngày hôm sau Túc vương liền mang theo mấy chục hộ vệ tiến đến Kinh thành.
Nháy mắt, đã bắt đầu vào đông.
Ngày hôm đó Triệu Hữu Đường phê duyệt xong tấu chương đi ra thì thấy có tuyết rơi, nhưng cũng không nhiều lắm, du du dương dương giống như lông chim, Nghiêm Chính vội tiến lên bung dù cho hắn.
Dạo này Triệu Hữu Đường thường đến chỗ Phùng Liên Dung, không cần phải nói, lúc này nhất định là lại đi đến đó.
Đoàn người đi về phía cung Diên Kỳ.
Kết quả khi đi ngang qua cung Trường Xuân, đối diện gặp hai người đi tới, một người là Tô Cầm, một người là Tử Tô - tiểu cung nữ hầu hạ nàng. Lúc này Tô Cầm sắc mặt trắng bệch, lạnh đến mức môi đều tím.
Tử Tô bung dù, bàn tay còn lại đỡ Tô Cầm, nàng nhìn thấy Triệu Hữu Đường trước, vội vàng hành lễ.
Tô Cầm được nàng nhắc nhở, cũng muốn hành lễ thỉnh an, nào biết vừa mở miệng khí lạnh liền vọt tới, khiến cho trước mặt đều sương mù mênh mông: "Thiếp thân gặp qua Hoàng thượng."
Thanh âm cũng có chút run rẩy.
Triệu Hữu Đường tự nhiên nhận ra nàng, khẽ nhíu mày nói: "Mùa đông lạnh, nàng chỉ mặc có như vậy?"
Vào ngày đông, bình thường chủ tử ra ngoài, người nào không phải khoác áo khoác, nhưng hiện tại Tô Cầm chỉ mặc một chiếc áo nhỏ, rõ ràng nhìn ra nàng rất lạnh, thân thể gầy yếu có vẻ càng thêm đơn bạc.
Tử Tô vội đáp: "Hồi Hoàng thượng, chủ tử vốn có một chiếc áo khoác, chỉ là vừa rồi lúc ngắm mai vàng gặp được hai vị quý nhân, thấy áo khoác chủ tử đẹp muốn thử một lần, kết quả không cần thận bị rơi xuống ao, chủ tử thế này mới..."
Tô cầm vội kêu Tử Tô đừng nói nữa, chỉ nói: "Là do tự thiếp thân không cẩn thận."
Thật ra trong lòng nàng hiểu rõ, hai quý nhân đó khẳng định là cố ý, chỉ hận trước đó nàng không phát hiện ra, lại để các nàng lừa đi áo khoác.
Hoàng cung, quả là nơi ăn thịt người!
Triệu Hữu Đường từ nhỏ sống ở trong cung, tự nhiên cũng rất rõ ràng, ngay sau đó thấy Tô Cầm bị lạnh thành như vậy, có chút không đành lòng liền cởi áo lông áo ra nói: "Nàng khoác nó đi, nhanh chút trở về."
Tô Cầm giật mình, ngẩng đầu nhìn Triệu Hữu Đường một cái, vội từ chối nói: "Thiếp thân sao có thể để Hoàng thượng bị cảm lạnh, chuyện này tuyệt đối không thể."
"Trẫm đây nửa khắc một khắc sẽ không sao." Hắn nhìn xem phía trước, rất nhanh là đến cung Diên Kỳ rồi.
Nghiêm Chính tuân lệnh, nâng áo lông cáo đưa đến trước mặt Tô Cầm.
Tử Tô hưng phấn phủ lên người cho Tô Cầm.
Áo lông này vẫn còn nhiệt độ cơ thể hắn, ấm áp tựa như mùa xuân, mặt Tô Cầm hơi đỏ lên, giơ tay kéo áo lông cho kín, hướng hắn nói cảm tạ.
Triệu Hữu Đường nhìn nàng một cái, lại tiếp tục đi về phía cung Diên Kỳ.
Tử Tô cười nói: "Chủ tử là trong họa có phúc đấy, bằng không sao có thể gặp được Hoàng thượng! Cho hai quý nhân đó tức chết, lần này xem như giúp chủ tử một phen, nô tì thấy Hoàng thượng vẫn rất quan tâm chủ tử."
Tô Cầm khẽ thở dài một cái, lần trước Trần Tố Hoa còn chúc mừng nói Hoàng thượng muốn sủng hạn nàng, nhưng là Hoàng thượng không có.
Nàng mấp máy khóe miệng, đi về phía trước.
Triệu Hữu Đường đi vào cung Diên Kỳ, lúc này Phùng Liên Dung đang viết chữ, tuy rằng là mùa đông, nhưng trong phòng nàng rất ấm, dù sao cũng là quý phi, than tuyệt đối sẽ không ít, cho nên cũng chỉ mặc áo kép.
Phùng Liên Dung nghênh đón, thấy hắn đi bên ngoài mà không mặc áo khoác, không khỏi thân thiết nói: "Hoàng thượng cẩn thận cảm lạnh, thời tiết thế này không thể mặc ít đâu."
Triệu Hữu Đường khẽ cười nói: "Chỉ có chút thời gian, có thể bị làm sao."
Hắn cũng không nhắc đến nơi đi của áo lông cáo, đương nhiên Phùng Liên Dung chắc chắn sẽ không nghĩ được đến chuyện đó.
Nhưng Hoàng Ích Tam là ai, hắn đi theo Triệu Hữu Đường nhiều năm, nào có thể không biết thời tiết như hôm nay Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không không mặc áo khoác, cho dù Hoàng thượng không mặc, mấy hoàng môn thế nào cũng phải khoác thêm cho ngài ấy.
Hoàng Ích Tam đi ra ngoài cửa liên tục hướng Nghiêm Chính nháy mắt.
Nghiêm Chính vụng trộm chuồn ra: "Chuyện gì?"
"Áo lông cáo của Hoàng thượng cho ai vậy?"
Nghiêm Chính liếc hắn một cái: "Ngươi quan tâm chuyện này làm gì!"
"Ta không tin ngươi sẽ thất trách như vậy, Hoàng thượng bị lạnh, ngươi không cần đầu chắc?" Hoàng Ích Tam truy vấn nói, "Rốt cục là ở đâu rồi?"
Nghiêm Chính không còn cách nào khác, đành phải nói: "Trên đường gặp được Tô quý nhân, nàng không có áo khoác, Hoàng thượng cho nàng mặc rồi."
Hoàng Ích Tam giật mình, hắn hiện tại đã xem mình là người của Phùng quý phi, cũng biết vinh nhục của bản thân liên hệ chung một chỗ với Phùng Liên Dung, vội hỏi: "Nói như vậy, Hoàng thượng coi trọng Tô quý nhân này?"
Hiện tại chủ tử này của hắn được xem như độc sủng, Tô quý nhân này là ai, vậy mà có thể làm Hoàng thượng đem áo lông cáo cho nàng khoác thêm? Hắn mơ hồ có loại cảm giác không tốt.
Nghiêm Chính cố nhớ lại cảnh thượng hai người gặp mặt, nói: "Hoàng thượng có coi trọng hay không thì có làm sao? Cho dù là sủng hạnh Tô quý nhân thì lại như thế nào, mà cần tiểu tử ngươi phải ăn mặn quan tâm củ cải nhạt."
Hoàng Ích Tam vừa nghe, cảm giác xấu càng thêm nghiêm trọng, xem ra hắn phải đi xem xem Tô quý nhân này lớn lên như thế nào, hắn tuyệt đối không thể để người khác uy hiếp đến chủ tử nhà mình được.