Hắn từ đáy lòng phát ra một tiếng thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Phùng Liên Dung thấy mày hắn cau lại, như một tòa núi nhỏ dựng đứng liền không dám lại động, chỉ ngồi ở bên cạnh.
Một lát sau Ngự thiện phòng đưa thuốc đến, nàng nhẹ giọng gọi hắn dậy, nhìn hắn uống hết, lại nhẹ nhàng giúp hắn lau đi chút nước thuốc dính trên khóe miệng.
Triệu Hữu Đường nhíu mày nói: “Đắng quá, cũng không biết dùng cái gì!”
Phùng Liên Dung cười nhón một miếng đường từ trong khay lên bỏ vào trong miệng hắn: “Thân thể Hoàng thượng vẫn luôn rất tốt, tự nhiên là không có thói quen uống thuốc.”
Triệu Hữu Đường cười cười: “Nói cũng đúng.”
Phùng Liên Dung thấy hắn ăn xong, lại đưa nước cho hắn: “Miệng có vị ngọt cũng không thoải mái, Hoàng thượng uống nước xong nên ngủ, thiếp thân cũng nên cáo từ.”
Triệu Hữu Đường cầm lấy tay nàng: “Nàng trở về cũng nên nghỉ ngơi, hôm nay cưỡi ngựa mệt đúng không?”
Không chỉ cái này, nàng còn bị Phương Yên răn dạy, chưa chắc đã ít mệt hơn hắn, lại còn túc trực ở bên cạnh chăm sóc hắn, trên mặt thậm chí còn không một chút che giấu.
Phùng Liên Dung cười nói: “Cưỡi ngựa không mệt, thiếp thân cảm thấy rất thích chỉ tiếc chưa đi hết cánh rừng, còn có Hoàng thượng nói bắt cá cũng chưa đi được.”
“Chuyện này có gì khó, đợi Trẫm khỏe rồi sẽ dẫn nàng đi.” Hắn ánh mắt ôn nhu, “Qua đây.”
Phùng Liên Dung tiến tới gần.
“Có sợ Trẫm lây bệnh sang cho nàng không?” Hắn hỏi.
“Không sợ, thật hi vọng có thể bị bệnh thay Hoàng thượng.” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, không chút do dự hôn lên bờ môi hắn,
Động tác này ngược lại dọa sợ Triệu Hữu Đường, hắn vội lui về phía sau nói: “Làm cần, Trẫm chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi chứ không thật sự muốn vậy, nàng mau đi đi!”
Phùng Liên Dung phì cười: “Vậy thiếp thân đi đây, Hoàng thượng nhanh khỏi bệnh nhé.”
Triệu Hữu Đường ừ một tiếng.
Phùng Liên Dung đỡ hắn nằm xuống, xong liền đi.
Vừa mới đi ra khỏi cửa cung thì thấy Chung ma ma đã chờ ở bên ngoài.
Xem ra sự kiện vừa rồi đã bị bà biết, Phùng Liên Dung khoát tay, ý bảo bà đừng nói chuyện, trước đi ra khỏi Càn Thanh cung đã. Mãi cho đến khi về đến Diên Kỳ cung, Chung ma ma mới nói: “Sớm biết vậy, lão nô nghe nói nương nương trở về nên qua đón, khiến nương nương chịu tội này!”
Phùng Liên Dung mấp máy môi, cuối cùng lại không biết nên nói gì.
Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ muốn tranh thủ tình cảm với ai, dù là hiện giờ Triệu Hữu Đường thích, cũng chỉ xem như là ông trời chiếu cố, nhưng cố tình Phương Yên không chịu buông tha cho nàng.
Thậm chí trước mặt hai đứa nhỏ, muốn nàng quỳ xuống.
Để tay lên ngực tự hỏi, nàng tức giận, cũng khổ sở.
Cho nên khi Triệu Hữu Đường đến nàng mới có thể nhịn không được khóc lên.
Nhưng, kết quả lại như thế nào?
Nàng thở dài: “Dù là ma ma đến, cũng không giúp được gì.”
Chung ma ma tức đến dậm chân: “Nói là nói như vậy, nhưng có lão nô ở đó, thế nào cũng tốt hơn, Kim Quý Ngân Quế hai nha đầu đó biết cái gì! May mắn Đại Hoàng và Đại Lý cơ trí, bằng không không biết Hoàng hậu muốn thế nào đâu!” Bà dừng một chút, “Có điều qua chuyện hôm nay cũng đã nhìn ra, Hoàng thượng vẫn nghiêng về phía nương nương.”
Phùng Liên Dung nghĩ, đó là càng thêm không tốt, nàng càng khiến Phương Yên ghét, sau này đi thỉnh an, cũng không biết phải chịu nàng ta làm khó thế nào.
Phùng Liên Dung đau đầu, hỏi Chung ma ma: “Tiểu Dương và A Lý thế nào?”
Chung ma ma nói: “Đại Hoàng tử sau khi trở về không nói một tiếng, như là biết nương nương bị bắt nạt. Tam Hoàng tử thì đỡ hơn, kéo Đại Hoàng tử chơi xúc cúc.”
Phùng Liên Dung đi đến sân, quả nhiên thấy hai đứa nhỏ đang chơi.
Nhìn thấy nàng, hai đứa nhỏ liền quấn lấy.
“Mẫu phi đến chỗ phụ thân ạ?” Triệu Thừa Diễn hỏi, “Phụ thân hết bệnh rồi sao?”
“Nào có nhanh như vậy, phải mấy ngày nữa.” Phùng Liên Dung cười nói, “Hai đứa chơi đi, mẫu phi muốn tắm rửa, còn phải thay quần áo.”
Nàng quay đầu lại nhìn Triệu Thừa Mô.
Triệu Thừa Mô cũng nhìn nàng, hai con ngươi đen nháy hơi động, “Mẫu phi, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
“Được.” Phùng Liên Dung đưa tay xoa xoa đầu hắn.
Kim Quế Ngân Quế lập tức đi chuẩn bị nước ấm.
Trong Cảnh Nhân cung, Hoàng thái hậu đã ngồi được một lúc, lúc biết được chuyện này bà đã hết sức kinh ngạc. Một là không nghĩ tới Phương Yên sẽ không đầu không đuôi đi phạt Phùng Liên Dung, hai là không nghĩ tới sau đó Triệu Hữu Đường sẽ đích thân ra mặt.
Hiện tại bà đã đợi được một lát, vốn tưởng rằng Phương Yê sẽ đến, nhưng nàng ta lại không đến.
Hoàng thái hậu có chút ngồi không yên.
Tuy bà không muốn quản việc, nhưng khi Thái hoàng thái hậu còn sống, không lúc nào là không dặn dò bà, muốn bà phải quản tốt nội cung, trước mắt thật sự đã xảy ra chuyện, Hoàng thái hậu khởi giá đi Khôn Ninh cung.
Lý ma ma nghe nói bà đến, vui mừng nói: “Nương nương, nương nương, Thái hậu nương nương đến đây!”
Ở trong cung này, Hoàng đế lớn nhất, nhưng Hoàng thái hậu thủy chung đều là Hoàng đế mẫu thân. Mặc kệ nói như thế nào vẫn có chút phân lượng, hiện giờ tự mình đến đây, đây cũng là cái mặt mũi.
Phương Yên khóc đến con mắt sưng đỏ, đi qua chào.
Hoàng thái hậu thở dài.
Năm đó bà làm Hoàng hậu, cũng không phải không có cảm thụ này, chỉ là bà khác với Phương Yên, bà là tức giận Hoàng đế không giữ lời, hận hắn tâm địa gian giảo.
Đến sau này, bà chết tâm, bà cũng nhìn thấu người này không đáng để mình thích.
Nhi tức trước mắt này nên đi ra khỏi như thế nào?
Hoàng thái hậu day day mi tâm, làm bà bà, vẫn phải có trách nhiệm này, bà kéo tay Phương Yên, kêu nàng ta ngồi ở bên cạnh.
Phương Yên nức nở nói: “Là lỗi của con dâu, khiến mẫu hậu lo lắng.”
Hoàng thái hậu nói: “Đúng là ngươi không đúng, vốn ai gia không muốn nói, nhưng ngươi thân là Hoàng hậu, trước mặt mọi người lộng quyền bắt Phùng Quý phi quỳ xuống, thật sự là có chút không ra thể thống gì. Dù có cảm thấy nàng ấy sai, ngươi cũng nên có lí có cứ đúng không?”
Phương Yên ngược lại không nghĩ tới bà vừa đến liền chỉ trích mình, càng thêm cảm thấy khổ sở.
“Cho nên đây là ngươi không đúng.” Hoàng thái hậu thản nhiên nói, “Về phần Hoàng thượng, ngài ấy đương nhiên cũng có chỗ không đúng, ai gia cũng không chỉ nói một người. Lần này các ngươi vì một Phùng Quý phi mà ầm ĩ, ngươi nên biết ngươi sai ở đâu.”
Phương Yên cắn môi: “Nhưng con dâu là Hoàng hậu, chẳng lẽ phạt một Quý phi cũng không được?”
“Đương nhiên là không được, chuyện gì cũng phải nói quy củ.” Hoàng thái hậu nói, “Ai gia cũng chưa từng tự nhiên phạt Hồ Quý phi, ngươi cho rằng Tiên đế cho phép sao? Cuối cùng còn không phải lại cùng ai gia ầm ĩ?”
Đây là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Phương Yên giật mình. Hồ Quý phi đối Hoàng thái hậu mà nói, đây chính là một sỉ nhục lớn, tuy rằng cuối cùng bà là người thắng.
Hoàng thái hậu nói: “Ai gia chính là ví dụ, ngươi suy nghĩ cẩn thận đi, hiện nay cũng không có Hoàng tổ mẫu đến giúp ngươi. Ai gia như thế nào ngươi cũng rõ ràng, cũng chỉ có thể đề điểm ngươi hai câu thôi.”
Phương Yên cả kinh.
Ý của Hoàng thái hậu rất rõ ràng, bà không có năng lực gì, không giống Thái hoàng thái hậu có thể khống chế được Tiên đế năm đó, bà đối Triệu Hữu Đường là thúc thủ vô sách.
Lý ma ma nghe xong cũng hít một hơi lạnh.
Phương Yên cắn răng một cái nói: “Lời của mẫu hậu, con dâu ghi nhớ trong lòng!”
“Ngươi cũng phải nhớ được bổn phận của mình, Hoàng hậu thì nên có cái dáng của Hoàng hậu.” Hoàng thái hậu cuối cùng nói, “Hôm nay ai gia nói những lời này, có lẽ là một lần cuối cùng, A Yên, ngươi không thể lại làm Hoàng thượng thất vọng nữa.”
Cảm tình của đôi phu thê này, Hoàng thái hậu cũng nhìn ở trong mắt, đến nông nỗi như hôm nay, con dâu ngu dốt này chiếm không ít quan hệ.
Chính là thân ở trong núi, con dâu này chưa hẳn đã hiểu rõ, năm đó chẳng phải bà cũng như vậy?
Có điều vận khí của bà tốn hơn Phương Yên, bà có một người dì Thái hậu cường thế, cho nên bà mới có thể tùy tâm sở dục, không muốn quản thì mặc kệ, đã có dì làm thay cho bà.
Nhi tử của mình còn thuận lợi lên làm Hoàng đế, nhưng Phương Yên có cái gì?
Hoàng thái hậu thở dài, bà cũng chỉ có thể giúp người con dâu này đến bước này, lát nữa lại đến nói chuyện với Hoàng thượng. Làm bà bà, tốt xấu gì cũng nên vì con dâu nói ít lời hay, chẳng lẽ thật có thể mặc kệ?
Bà chỉ hi vọng Phương Yên có thể hiểu rõ tình cảnh của mình.
Phương Yên thấy bà đi rồi, thật lâu vẫn chưa nói gì.
Hoàng thái hậu lại đi xem Triệu Hữu Đường.
Triệu Hữu Đường đang ngủ, nhưng không an ổn, cũng không biết có phải do bị bệnh không, giấc ngủ này ngủ như tỉnh, tỉnh lại nhu ngủ, nhìn thấy cảnh trong mơ thật không phải thật, giả không phải giả.
Hoàng thái hậu tiến vào ngồi một lát, bỗng thấy hắn đột nhiên mở to mắt, hít sâu mấy hơi, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.
“Hoàng thượng…” Bà vội hỏi, “Có phải nằm mơ thấy ác mộng không?” Vừa nói vừa kêu người mang nước lại.
Nghiêm Chính nhanh chóng phân phó mang nước.
Triệu Hữu Đường còn chưa biết bà ở đây, lắp bắp kinh hãi, qua một lát mới lấy lại tinh thần: “Đúng là nằm mơ.” Nói xong liền muốn đứng dậy chào Hoàng thái hậu.
“Hoàng thượng cứ nằm đi.” Hoàng thái hậu đưa nước cho hắn, “Ai gia là tới thăm Hoàng thượng, cũng không phải vì muốn quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi, dậy rồi nhỡ cảm lạnh nữa thì sao.”
Triệu Hữu Đường uống một hơi mấy ngụm nước mới cảm thấy cổ họng thoải mái hơn chút, cười nói: “Đã đỡ hơn rồi, mẫu hậu không cần tự mình tới.”
“Không đến lại không yên tâm.” Hoàng thái hậu sắc mặt nhu hòa, “Hoàng thượng mấy năm nay chưa từng bị bệnh, có thể thấy được tự gò ép mình quá. Thân là Hoàng đế, tuy rằng triều đình đại sự quan trọng, nhưng vẫn phải chiếu cố đến thân thể chính mình, dù sao thân thể có tốt thì người mới có tinh thần.”
“Mẫu hậu nói đúng, sau này Trẫm sẽ không nóng lòng nhất thời nữa.”
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Hoàng thái hậu mới nói đến Phương Yên, “Vừa rồi ai gia cũng đi đến Khôn Ninh cung, A Yên đứa nhỏ này thẳng tính, hôm nay đúng là làm sai, không nên phạt Phùng Quý phi, dù sao cũng là Hoàng thượng mang đi, có điều là do nàng lo lắng Hoàng thượng bị bệnh thôi.”
Triệu Hữu Đường nghe vậy liền biết là bà đang cầu tình cho Phương Yên.
Triệu Hữu Đường im lặng, nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, Phùng Liên Dung quỳ trên mặt đất, dưới gối tất cả đều là đá vụn, máu chảy uốn lượn, đỏ tươi đập vào mắt, cố tình chính mình lại không thể đi qua.
Hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được, cứ như vậy bừng tỉnh.
Hoàng thái hậu thấy hắn không nói chuyện: “Hoàng thượng…”
Triệu Hữu Đường lúc này mới nói: “TRẫm biết, mẫu hậu không cần nhiều lời, tính tình A Yên, Trẫm sớm đã hiểu rõ.”
“Nhất dạ phu thê bách nhật ân, Hoàng thượng hãy tha thứ cho A Yên lần này đi.”
Triệu Hữu Đường gật gật đầu, từ chối cho ý kiến: “Làm phiền mẫu hậu rồi.”
Hoàng thái hậu cau mày, càng là vì lo lắng cho tương lai của Phương Yên, hắn không có đồng ý tha thứ, có thể thấy được hắn để ý chuyện này thế nào.
Nhưng bà cũng không tốt nhiều lời.
Nhi tử này hồi nhỏ nghe lời bà thế nào, một khi làm Hoàng đế, có thể nói, không còn là người kia nữa rồi.
Già rồi theo con, ở trong cung cũng là một đạo lý.
Hoàng thái hậu cáo từ ra về.