Mục Thanh Đồng làm xong chuyện này, khi xoay người trở về, mắt đối diện trực tiếp với ánh mắt của Lộ Nhậm. Cả người cô đều cứng lại, vừa rồi là máu dồn lên não, một lòng chỉ muốn làm xong nhiệm vụ.
Bây giờ xem ra, hành động ban nãy của cô quả thực là chỉ có thể dùng hai chữ "thiểu năng" để giải thích.
Chẳng trách vẻ mặt Lộ Nhậm lại một lời khó nói hết như vậy.
Mục Thanh Đồng khóc không ra nước mắt, lần nữa thoá mạ hệ thống ngốc X một trăm lần.
Bước chân cô rời rạc đi tới, do dự một lát, nói: "Nếu tôi nói, xuất phát từ tinh thần đoàn đội, bí mật mọi người phải chia sẻ cùng nhau, anh có tin không."
Lộ Nhậm cười cười: "Cô cảm thấy sao?"
"Ồ......" Mục Thanh Đồng biết, giải thích này không thể dùng được.
Cô dứt khoát nhắm mắt, trực tiếp mở miệng nói ra: "Nếu tôi nói, có một cỗ lực lượng thần bí, khiến tôi thân bất do kỷ, phải làm những việc này, nhưng tôi lại không thể lộ ra lực lượng thần bí này là gì, anh có tin không."
Đương nhiên không có khả năng tin rồi, cách nói vừa rồi rất vô lý, Mục Thanh Đồng nghĩ như vậy.
"Tôi tin."
Mục Thanh Đồng khiếp sợ, hồi lâu cũng không nói chuyện.
Lộ Nhậm tiếp tục nói: "Tôi cũng có chuyện phải làm, cũng không thể nói cho người khác."
"Đồng chí!!!"
Mục Thanh Đồng kích động không thôi, bước nhanh về phía trước, nắm tay Lộ Nhậm điên cuồng lắc vài cái.
"Đồng chí?" Lộ Nhậm khó hiểu.
"À, chính là một kiểu, ừm, xưng hô thể hiện cùng chung chí hướng."
Mục Thanh Đồng giải thích, ngay khi cô muốn ca ngợi Lộ Nhậm hiểu lòng người lần nữa thì phía sau vang lên một giọng nói.
"Cô buông Lộ Nhậm nhà tôi ra!"
Mục Thanh Đồng ngơ ngác xoay người lại, thấy Thịnh Cảnh không biết tỉnh lại từ lúc nào.
"Còn không buông tay ra, thân thể Lộ Nhậm nhà tôi không tốt, làm sao chịu nổi cô tay thô chân thô giày vò!"
Mục Thanh Đồng trả lời lại một cách mỉa mai, dù sao Thịnh Cảnh cũng chỉ là người công cụ giúp cô hoàn thành nhiệm vụ.
"Anh còn không biết xấu hổ nói tôi, ban nãy không biết là ai đè Lộ Nhậm dưới đất như vậy rồi lại như vậy, còn thô lỗ hơn tôi nhiều!"
Thịnh Cảnh giận dữ, nói: "Cô nói hươu nói vượn cái gì hả!"
Hắn hoảng sợ nhìn về phía Lộ Nhậm, sợ những tâm tư bí ẩn kia của mình bị đối phương nhìn ra. Hắn còn chưa thể để Lộ Nhậm biết, hắn bây giờ, cũng không có tư cách. Truyện Sắc
Mục Thanh Đồng tiếp tục: "Nếu không anh cho rằng sao mình lại bị trói thành như vậy hả."
Thịnh Cảnh giờ mới nhận ra, cúi đầu nhìn, phát hiện mình thế mà lại bị trói gô ở trên cây. Thủ pháp này, trình độ chặt chẽ này, chỉ có Lộ Nhậm làm được.
Hắn lập tức lại cảm thấy có chút tủi thân, rõ ràng đã ngưng tụ được vũ khí ngũ hành, Lộ Nhậm không khen ngợi hắn thì thôi còn trói hắn lại.
"Lộ......"
"Hai người câm miệng, làm chính sự."
Ba phút sau, Thịnh Cảnh và Mục Thanh Đồng thành thành thật thật ngồi ở trong sân.
Lộ Nhậm lấy sổ tay trên bàn, mở ra.
Không hổ là thế giới sinh ra từ trò chơi, phương thức đưa ra manh mối lại đơn giản thô bạo như vậy.
Trong sổ tay ghi chép về nguồn gốc của thôn Long Môn, quả nhiên là có liên quan với Lộ gia, toàn bộ thôn quặng chính là nơi Lộ gia thông qua xác sống để nuôi quặng.
Thợ mỏ trong thôn là tội phạm bỏ trốn, bọn họ vốn là chạy trốn khắp nơi, mất tích cũng sẽ không bị phát hiện.
Người Lộ gia nhốt những phạm nhân đó ở cùng nhau, sau lại hình thành một thôn xóm, mà đám khỉ kia, lại là cai ngục trông coi phạm nhân.
Người để lại sổ tay là người phụ trách huấn luyện bầy khỉ, chuyện sau đó không có ghi chép.
Nhưng Lộ Nhậm có thể suy đoán ra được, thôn Long Môn có lẽ là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, toàn bộ thôn dân đều dị biến thành xác sống.
Người Lộ gia ở bên này thông báo cho nhà chính, nhanh chóng tổ chức số lượng lớn võ giả diệt sạch xác sống trong thôn quặng và chôn lấp xác sống bên trong quặng mỏ.
Cuốn sổ này, còn nói Lộ gia còn có nhiều chỗ giống như vậy, mà thứ chân chính là "con men", cũng không phải vua xác sống kia, mà đang được gia chủ Lộ gia nắm giữ.
Con vua xác sống kia, là do con người chế thành, lấy bộ phận biến dị lợi hại nhất trên người những con xác sống vốn bị chôn sẵn ở đây khâu lại với nhau, ghép nối trở thành xác sống biến dị khổng lồ.
Lại lấy vua xác sống làm trung tâm lây nhiễm, ở trong cơ thể những xác sống còn lại sản sinh ra đá hỏa hành.
Lộ Nhậm lật hết cuốn sổ, nhìn về phía Thịnh Cảnh.
Mục Thanh Đồng thấy tình hình không đúng, biết rõ mình lúc này không thích hợp ở đây.
Cô lặng lẽ đứng dậy, yên lặng xuống sân khấu, hoàn toàn không hấp dẫn lực chú ý của đôi trúc mã kia.
Thịnh Cảnh nhìn mọi thứ trước mắt, không biết nên nói cái gì.
Khi ở dưới giếng mỏ, tuy bọn họ đoán việc này có liên quan với Lộ gia, nhưng khi sự thật trắng trợn bày ở trước mặt như vậy, vẫn có chút khiến người ta không thể chấp nhận.
Hắn tạm thời còn chưa suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó, lại mở miệng trước.
"Lộ Nhậm."
"Thịnh Cảnh."
Không ngờ, Lộ Nhậm cũng cùng lúc mở miệng.
Lộ Nhậm hơi sững sờ, nói: "Cậu nói trước đi."
Thịnh Cảnh: "Cậu trước."
"Bảo cậu nói thì cậu nói."
"Tôi muốn nói, cậu không cần áy náy vì những việc mà Lộ gia làm, Lộ gia là Lộ gia, cậu là cậu, không giống nhau."
Lộ Nhậm ngây người một lát, bật cười: "Quả nhiên là lời mà cậu sẽ nói, tư duy thẳng tắp."
Thịnh Cảnh: "Sao tôi cảm thấy không giống đang khen tôi vậy?"
Lộ Nhậm tiếp tục: "Cậu có từng nghĩ tới, anh cậu có lẽ sẽ chết. Vậy rồi cậu phải đối mặt với tôi như thế nào."
Thịnh Cảnh khó hiểu, hỏi: "Chưa nói đến mạng anh tôi rất cứng, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì lại có liên quan gì đến cậu."
Lộ Nhậm nhìn sâu vào Thịnh Cảnh, lại từ trình tự nhiệm vụ của Mục Thanh Đồng suy đoán ra, Thịnh Cảnh lúc trước, có lẽ cũng từng nghĩ như vậy.
Chỉ là dưới sự điều khiển của cơ chế tu sửa cốt truyện kia, đã đẩy khoảng cách hai người ngày càng xa.
Thịnh Cảnh bị Lộ Nhậm nhìn có chút không được tự nhiên, sờ sờ cái mũi: "Sao...sao vậy?"
Lộ Nhậm không cách nào lộ ra chuyện về bản chất thế giới, chỉ có thể nói sang chuyện khác.
"Tôi đang nghĩ, đá ngũ hành sinh ra trong cơ thể xác sống có tạp chất, loại tạp chất này tuy sẽ không khiến cổ võ giả biến dị, nhưng sẽ tạo thành ảnh hưởng với tâm cảnh. Không có ai sẽ ngu đến mức, vì để tăng tiến nhanh mà lựa chọn ảnh hưởng tới tâm cảnh."
Thịnh Cảnh tẩu hỏa nhập ma không thoát khỏi liên quan tới tạp chất, gần như có thể xác minh một sự thật. Cổ võ giả sau khi dùng qua loại đá ngũ hành này, sẽ có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng Lộ gia sản xuất đá ngũ hành nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói có người dùng đá ngũ hành dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Thịnh Cảnh nhíu mày: "Ừm, tôi từng dùng đá hỏa hành Lộ gia sản xuất rồi, cũng không có ảnh hưởng tới tâm cảnh, không có gì khác với đá hình thành tự nhiên."
Lộ Nhậm lúc này đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Sao cậu lại đột nhiên tỉnh táo?"
Với trình độ điên cuồng vừa rồi của Thịnh Cảnh, sao có thể khôi phục bình thường nhanh như vậy được?
"Hả? Tôi không biết nữa."
Lộ Nhậm không nói nhiều, nhích lại gần áp tay lên đan điền Thịnh Cảnh: "Cậu buông phòng bị ra, tôi nhìn thử xem."
Thịnh Cảnh mặt đỏ tai hồng, ánh mắt đảo loạn, nhìn về phía không trung: "Không có phòng bị, cậu nhìn, cứ nhìn tự nhiên."
Lộ Nhậm không để ý hắn khác thường, nhắm mắt lại, chân khí chậm rãi dò xét đi vào.
Trong đan điền Thịnh Cảnh, gió yên sóng lặng, thanh trường thương toàn thân rực lửa lơ lưng ở giữa, ngọn lửa trên mũi thương giống như có sinh mệnh đang nhảy nhót.
Sương mù màu xanh xám quấn quanh như dòi trong xương kia đã sớm không thấy bóng dáng.
Đây là chuyện gì?
Lộ Nhậm mở mắt, nhìn về phía Thịnh Cảnh: "Lúc nãy cậu đã làm cái gì?"
Thịnh Cảnh mờ mịt lắc đầu: "Không có mà, tôi chính là đột nhiên tỉnh lại."
***
Ngày hôm sau, Mục Thanh Đồng lại tới một chuyến nữa.
Bầy khỉ trên núi đã rời đi, có lẽ là vua xác sống bị giết, bầy khỉ mẫn cảm cảm nhận được thay đổi của thôn Long Môn, cứ thế rời đi.
Lộ Nhậm thật sự không ngờ tới, khi cậu và Thịnh Cảnh về đến nhà, thì có một ngạc nhiên siêu to khổng lồ đang chờ bọn họ.
Lộ Nhậm vừa bước ra khỏi sân bay thì nhìn thấy quản gia Lộ gia đang chờ.
Quản gia hơn 50 tuổi, đã ở Lộ gia rất nhiều năm.
Nói là quản gia, trên thực tế xem như trợ thủ đắc lực của gia chủ Lộ gia, sự vụ bình thường không cần tới ông xuất hiện.
Quản gia nhìn thấy Lộ Nhậm, đi tới, thái độ lễ độ lại không cường thế.
"Tiểu thiếu gia, gia chủ bảo tôi đón cậu về nhà chính."
Lộ Nhậm nhíu mày, nói: "Tôi ra ngoài đã lâu, muốn về nhà trước, miễn cho mẹ tôi lo lắng."
Quản gia: "Bố mẹ cậu đều đang ở nhà chính."
Lộ Nhậm khó hiểu, hỏi: "Có phải có chuyện gì quan trọng không?"
Quản gia rất kiên nhẫn, giọng điệu hiền hoà, không nghe ra bất cứ khác thường gì: "Cậu trở về sẽ biết."
Bố mẹ Lộ Nhậm rời xa trung tâm quyền lực Lộ gia, ngày thường cũng không ở bên nhà chính, trừ ngày tế tổ ra thì rất ít trở về.
Bây giờ không phải thời điểm tế tổ, lại đều đón bọn họ trở về, đây là muốn làm gì.
Thịnh Cảnh tiến lên một bước, bảo vệ Lộ Nhậm ở sau người, hắn lúc này vô cùng cảnh giác với Lộ gia, tất nhiên là không muốn Lộ Nhậm về nhà chính.
"Rốt cuộc là chuyện gì, không thể nói rõ sao?"
Quản gia liếc hắn một cái, thái độ vẫn rất lịch sự: "Chuyện này, sau khi Thịnh thiếu gia trở về, bố mẹ cậu sẽ nói rõ cho cậu."
Lộ Nhậm nói khẽ với Thịnh Cảnh nói: "Không sao đâu, tôi đi về trước."
Thịnh Cảnh nhìn bóng dáng Lộ Nhậm rời đi, lại lần nữa cảm thấy phẫn nộ vì bản thân bất lực. Hắn biết sự suy xét của Lộ Nhậm, thực lực hai người bọn họ bây giờ không thể cứng đối cứng với toàn bộ Lộ gia.
Nếu không phải hắn hai mươi năm qua đều lãng phí thời gian thì......
Thì ngay lúc này, điện thoại Thịnh Cảnh vang lên, hắn nhấc máy, đối phương như súng liên thanh bùm bùm một trận.
"Cuối cùng cũng liên lạc được cậu, cậu đã chạy đi đâu vậy, tôi nói các cậu đây là có chuyện gì? Lúc trước không phải cậu thề son sắt nói Lộ Nhậm chỉ là bạn bè, tuyệt đối sẽ không khuất phục trong nhà sao? Sao qua một cái nghỉ hè thì thiệp mời cũng đã phát luôn rồi?
Thịnh Cảnh ù ù cạc cạc, từ một đống lời nói lôi ra hai chữ tới.
"Thiệp mời gì? Ai với ai?"
Chu Dật nói: "Đương nhiên là lễ đính hôn của cậu và Lộ Nhậm, thời gian đều định cả rồi, ba ngày sau, phàm là gia tộc có tiếng ở thành phố Tất Phương, đều nhận được thiệp mời!"
"Cái gì?" Thịnh Cảnh mắt chữ A miệng chữ O, không biết phải làm sao.