Cho dù là cổ võ giả, năng lực khép lại vết thương vượt mức bình thường, cũng không thể mọc lại ngón tay bị đứt. Mục Dật không muốn mất đi ngón tay, hơn nữa chuyện trước đây Thời Diễn làm, đã hoàn toàn làm ý chí ông ta suy sụp.
Trên trán Mục Dật toát ra mồ hôi lạnh, môi run rẩy: "Tôi nói, tôi nói hết."
Ông ta cũng không hiểu, bản thân trước đây sao lại cảm thấy người như Thời Diễn rất dễ khống chế. Kế hoạch ban đầu của Mục Dật là thông qua Mục Thanh Đồng khống chế Thời Diễn, lại tiến thêm một bước khống chế Thời gia.
Dù sao thì, người từng thấy khi Mục Thanh Đồng và Thời Diễn ở chung, đều sẽ cảm thấy Thời Diễn đối với Mục Thanh Đồng là nói gì nghe nấy, bị nắm giữ chặt chẽ.
Người Mục gia thậm chí còn ngầm cười nhạo Thời Diễn là một con chó, nhưng, sự thật đã cho bọn họ một bạt tai.
Thời Diễn nào phải một con chó, rõ ràng là một con sói, một con sói giỏi che giấu, tìm đúng cơ hội để một kích mất mạng.
Thời Diễn bắt đầu đặt câu hỏi, Mục Dật hỏi gì đáp nấy.
Mục Thanh Đồng thời niên thiếu sống ở nơi khác, căn bản không phải du học, mà là ra ngoài ý muốn biến thành người thực vật. Nằm viện điều dưỡng khá lâu, thẳng đến mấy năm trước mới khôi phục ý thức, trở về xin vào đại học Bạch Hổ, gặp lại Thời Diễn.
Thời Diễn nghe xong tất cả, nheo mắt dường như suy nghĩ gì đó.
Sau một lúc lâu, hắn nhếch khóe môi cười cười: "Dưỡng bệnh à, vậy đưa anh ta trở về dưỡng bệnh tiếp, nằm ở trên giường tiếp tục trị."
Cho dù Mục Dật lúc này tràn đầy sợ hãi, cũng vẫn là hỏi một câu: "Tại...tại sao? Ngài, ngài không phải rất thích nó sao?"
Mục Dật không phải người có bao nhiêu yêu thương con cái, mà là không cam lòng, cũng không hiểu.
Thời Diễn: "Chưa trị khỏi, tất nhiên phải đưa về tiếp tục trị."
Xem đến đây, Lộ Nhậm mở miệng nói: "Đủ rồi, đoạn sau không cần xem nữa."
Mọi thứ trước mắt, lần nữa bị sương trắng bao phủ. Sau đó chính là cốt truyện Thời Diễn gặp được Lộ Nhậm, kim chủ bao dưỡng chim hoàng yến như thế thân, đoạn này Lộ Nhậm rất quen rồi, không cần lãng phí năng lượng của Tiểu Quân.
Tiểu Quân nhìn mọi thứ trước mắt, đôi mắt cũng tròn xoe cả, nó không thể tin được những chuyện trước mắt này.
【Thời...Thời Diễn sao lại là người như vậy một, hắn, hắn quả thực là người điên mà......】
Lộ Nhậm giơ tay, nhéo nhéo giữa mày: "Thật ra cũng không trách hắn, hắn từ nhỏ lớn lên trong bầy sói, mấy năm đó đã tạo thành ảnh hưởng không thể xoá nhoà trong nhân cách của hắn."
【 Là ý gì? Lúc ấy không phải cậu đã giúp hắn thay đổi rồi sao? 】
"Ngắn ngủi một năm, không đủ. Thời Diễn từ nhỏ lớn lên trong cảnh cá lớn nuốt cá bé, hắn không có tiêu chuẩn đạo đức của con người, điều lúc trước ta có thể làm, cũng chỉ là tròng lên bản tính điên cuồng này của hắn một bộ gông xiềng, làm hắn hiểu được cách che giấu mà thôi."
Tất cả những gì vừa nhìn thấy đều khiến Lộ Nhậm cảm thấy chấn động rất lớn.
Cậu chưa từng nghĩ tới, hoá ra Mục Thanh Đồng căn bản không phải vì đấu tranh gia tộc phải rời khỏi Tây Châu, mà rõ ràng là bị Thời Diễn mạnh mẽ đưa đi.
Khi Thời Diễn ở chung với Mục Thanh Đồng có lẽ đã phát hiện ra gì đó.
Hắn không động vào Mục Thanh Đồng, là bởi vì những kí ức mà Mục Thanh Đồng nói đều không sai chỗ nào. Hắn không hiểu mối liên hệ thật sự giữa Mục Thanh Đồng và thần tiên ca ca của hắn, thế là nhốt Mục Thanh Đồng lại.
Thẳng đến không lâu trước đây, ở hội đấu giá từ thiện kia, sau khi Thời Diễn nhận được điện thoại, mới thả Mục Thanh Đồng về.
Cuộc điện thoại lúc ấy......
Lộ Nhậm cẩn thận nhớ lại một chút, xác định lúc ấy Thời Diễn nói chính là "Không giống rồi, vậy đón về đi".
Nghĩ đến đây, Lộ Nhậm hỏi Tiểu Quân: "Mi có thể nhìn xem được trạng của Mục Thanh Đồng không? Chính là tình trạng sau khi bị Thời Diễn đưa đến viện điều dưỡng."
Tiểu Quân: 【 Không thành vấn đề. 】
Trong màn sương trắng lần nữa xuất hiện hình ảnh.
Đây là một viện điều dưỡng được xây dựng trong núi sâu, lúc này đã hoàn toàn bị Thời Diễn khống chế, toàn bộ viện điều dưỡng đều đổi thành người của hắn.
Đây là nơi trước kia Mục gia dùng để chữa trị cho Mục Thanh Đồng là người thực vật, bây giờ lại biến thành nhà từ giam giữ anh ta.
Cuộc sống không có gì tốt đẹp, Tiểu Quân trực tiếp tua nhanh vượt thời gian.
Cho dù ở hình ảnh chạy qua nhanh chóng, Lộ Nhậm cũng nhìn một cái ra sự thay đổi của Mục Thanh Đồng.
Ngay từ đầu, Mục Thanh Đồng còn có ý đồ phản kháng, ý đồ liên lạc với Thời Diễn, nhưng dần dần, cảm xúc của y bắt đầu hỗn loạn, la to, thẳng đến một đoạn nào đó......
Lộ Nhậm cất tiếng: "Chỗ này, chậm lại."
Tiểu Quân nghe lời làm theo, hình ảnh trở lại tốc độ bình thường.
Mục Thanh Đồng rúc trong góc phòng, lẩm bẩm nói: "Tôi không muốn ở chỗ này, tôi muốn trở về, tôi muốn trở về!"
Lại sau đó, ánh mắt y đột nhiên trở nên đờ đẫn, máy móc bò dậy, nằm trở về trên giường. Từ hôm tối hôm đó trở đu, Mục Thanh Đồng trở nên có chút khang khác.
Nếu nói trước đây y còn giống một người sống, bây giờ giữa thần thái cử chỉ đều có một cản giác máy móc cứng nhắc kì dị.
Lộ Nhậm mở miệng: "Tiểu Quân, mi kiểm tra một chút lúc này xem số liệu người chơi có phải đã rút ra hay không."
Sau một lúc lâu, Tiểu Quân cho ra đáp lại: 【 Thật sự đã rút ra, làm sao cậu biết được? 】
Lộ Nhậm không nói gì, chỉ là nhíu mày suy tư.
Nếu nói sau khi Mục Thanh Đồng bị nhốt vào viện điều dưỡng, số liệu người chơi cũng đã rút ra, vậy Mục Thanh Đồng bây giờ là thế nào? .
||||| Truyện đề cử: Trừ Yêu Truyện |||||
Chẳng lẽ là......
Những điểm đáng ngờ lúc trước trải qua, ngay lúc này đều hiện hết ra, manh mối đều chỉ hướng về một kết luận. Ký sinh trên người Mục Thanh Đồng hiện tại, chính là bản thân cơ chế tu sửa cốt truyện.
Người chơi của tuyến này bị Thời Diễn ép cho phải rời khỏi trò chơi, nhưng sau khi tuyến Thời Diễn khởi động, cơ chế tu sửa cốt truyện không thể kéo một người chơi tiến vào lần nữa, thế là chỉ có thể tự mình ra trận?
Vậy hành động của Thời Diễn đã có giải thích, mọi hành vi của hắn, đều là vì mê hoặc cơ chế tu sửa cốt truyện, thậm chí là đập chết cơ chế tu sửa cốt truyện.
Vậy kế hoạch tiếp theo của Thời Diễn đến cùng là cái gì? Càng nghĩ thêm, lần đầu tiên Lộ Nhậm thức tỉnh ý thức, chính là ở tuyến Thời Diễn, trong đây rốt cuộc có hay quan hệ gì không......
Ngay lúc này, Tiểu Quân mở miệng cắt ngang suy nghĩ của Lộ Nhậm.
【 Lộ Nhậm, năng lượng ta có chút không đủ, cần phải đưa cậu ra khỏi không gian này, hơn nữa trời bên ngoài cũng đã sắp sáng, cậu mà cứ ngủ nữa, ta Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh sẽ điên mất. 】
Lộ Nhậm lấy lại tinh thần, lúc này mới muộn màng nhớ ra, trong hiện thực mình còn đang ngủ trong doanh địa dã ngoại, bên người còn có hai khí vận chi tử khác.
Lộ Nhậm gật đầu: "Được, đưa ta ra ngoài đi."
Mọi thứ quanh mình biến mất, ý thức Lộ Nhậm đột nhiên rơi vào bóng tối vô tận.
Cậu mở to mắt, nhìn thấy bầu trời đã tờ mờ sáng.
Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh đều ngồi cách cậu khoảng nửa mét, hai người vừa thấy Lộ Nhậm mở mắt, bỏ ánh mắt sáng quắc rồi nhìn sang.
Bị hai cổ võ đại sư thực lực mạnh mẽ nhìn chằm chằm như vậy, Lộ Nhậm cảm nhận được áp lực to lớn, cậu hơi rụt lại phía sau, hỏi: "Hai người các cậu sáp lại gần như vậy làm gì?"
Vẻ mặt băng lạnh của Kỷ Kiêu rõ ràng trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị Thịnh Cảnh đoạt trước.
Động tác Thịnh Cảnh khoa trương vỗ vỗ ngực nói: "Cậu làm tôi sợ muốn chết có biết không hả?"
Lộ Nhậm không hiểu, hỏi: "Sao vậy?"
Kỷ Kiêu: "Tình huống giống với lần trước, người cậu rõ ràng ở đây, tôi lại cảm thấy cậu không ở trong không gian này."
Lộ Nhậm giật mình trong lòng, biết với sự nhạy bén của Kỷ Kiêu nói không chừng lại phát giác ra cái gì. Nhưng bây giờ cậu không thể nói gì hết, đây là quy tắc Tiểu Quân định ra, để tránh tạo thành tuyến thế giới sụp đổ.
Tâm tư Lộ Nhậm xoay nhanh, trong lòng nôn nóng vạn phần, nghĩ làm sao tìm cái lý do để lừa qua chuyện này. Nhưng Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh dường như đều đã nhận ra không đúng, lần này có vẻ không dễ dàng qua loa có lệ rồi.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thịnh Cảnh tự nhiên làm loạn. Hắn quay đầu nhìn về phía Kỷ Kiêu, hỏi: "Mày có ý gì? Mày nhìn dáng vẻ Lộ Nhậm ngủ lúc nào?"
Kỷ Kiêu khẽ cau mày, không phản ứng hắn. Dường như cảm thấy tranh luận vấn đề này với Thịnh Cảnh, có hơi mất IQ.
Ánh mắt Lộ Nhậm lại sáng lên, phát hiện cơ hội rất tốt.
Cậu đổ thêm dầu vào lửa, nói: "Vậy thì tính là gì? Kỷ Kiêu là giáo viên khách mời của trường tôi, điều kiện ký túc xá giáo viên tốt như vậy, tôi đương nhiên là ở chỗ hắn rồi, đầu tôi có hố mới về ký túc xá học sinh để ngủ."
Thịnh Cảnh không tin được những gì mình nghe thấy, cứng đờ quay đầu lại, nhìn Lộ Nhậm: "Ký túc xá giáo viên chắc là ký túc xá hai người phải không? Có hai cái giường đúng không? Chắc chắn là đúng phải không?"
Lộ Nhậm cười cười lắc đầu, nói: "Không, đương nhiên là ký túc xá đơn, chỉ có một chiếc giường."
Kỷ Kiêu ở bên canh, nghi hoặc nhìn về phía Lộ Nhậm, không hiểu cậu đây là đang nháo chuyện gì.
Cảm xúc lúc này của Thịnh Cảnh đã tới cực hạn, trong cơn giận dữ, đánh ra một chưởng.
Kỷ Kiêu lật người về phía sau, tránh thoát chưởng này, không thể nhịn được nữa. Chân dài đảo qua, đá về hướng Thịnh Cảnh.
Có qua có lại, hai người lập tức đánh nhau, cùng với mặt trời mới nhú, hai vị cổ võ đại sư lấy một hồi đánh đấm khí thế ngất trời mở ra một ngày mới.
Lộ Nhậm ở bên cạnh xem mà không hề cám thấy áy náy, thậm chí muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Coi như làm nóng người cho chuyến săn thú tiếp theo đi, còn có thể thuận lý thành chương nói sang chuyện khác, cớ sao không làm?
Trong lúc đánh nhau, Lộ Nhậm nhận được ánh mắt của Kỷ Kiêu, bất đắc dĩ và...... mang theo chút cưng chiều.
Lộ Nhậm chột dạ, biết mục đích của mình hoàn toàn bị nhìn thấu.
Để tỏ vẻ xin lỗi, Lộ Nhậm lựa chọn giúp đỡ một bên, cất giọng nói: "Thịnh Cảnh cậu dừng tay cho tôi, sức lực giữ lại giết dị thú đi."
***
Dị thú tụ tập vụn vặt trong rừng, đối với nhóm Lộ Nhậm mà nói đã không còn chút áp lực nào. Lúc chiều ta, bọn họ xử lý xong toàn bộ dị thú, lên đường trở về.
Mất thời gian một ngày, sau khi về tới doanh địa, Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh đều có một loạt sự vụ cần xử lý.
Dù sao đột nhiên xuất hiện cơn sóng dị thú không phải việc nhỏ, cho dù đã bị đánh tan, hiệp hội cổ võ giả đóng quân ở chỗ này cũng phải chỉnh lý lại tình huống rồi báo cáo lên hiệp hội cấp cao hơn.
Hiệp hội cấp cao lại phát những tư liệu này đến các lục địa, để điều tra còn có cơn sóng dị thú nào khác thường hay không.
Thời Diễn đã mang theo Mục Thanh Đồng quay về thành phố Bạch Hổ trước, lý do tất nhiên là Mục Thanh Đồng bị thương nặng hôn mê, cần phải nhanh chóng quay về tiếp nhận chữa trị.
Lộ Nhậm là một học sinh, tất nhiên không có chuyện gì cần phải làm, cứ ăn không ngồi rồi trong doanh địa mấy ngày.
Sau một tuần, chuyến m võ đạo thực tiễn tràn ngập điều ngoài ý muốn cuối cùng cũng hạ màn. Thành tích thực tiễn của Lộ Nhậm bỏ xa toàn bộ học sinh hệ võ đạo, đứng hạng nhất, việc chuyển hệ không thành vấn đề.
Cùng ngày trở lại thành phố Bạch Hổ, Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh đồng thời đưa ra lời từ biệt. Cơn song dị thú lần này, dẫn tới các châu đều mở ra trạng thái khẩn cấp, triệu hồi toàn bộ cổ võ giả cấp đại sư trở lên đã đăng ký ở mỗi châu.
Đây là trách nhiệm của Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh phải gánh vác, cho dù không nỡ, cũng phải rời đi.
______
Hôm nay đạt mốc 25k lượt đọc nhưng mình không kịp chuẩn bị phúc lợi, nhưng trong tuần này chắc chắn mình sẽ bù cho một buổi 2 chương nha