Nhìn thứ trong tay Diệp nữ sĩ, não Hoắc Đình Dịch ngừng hoạt động trong nửa phút.
Thấy con trai ngơ ngác, Diệp nữ sĩ bực mình đánh anh một cái, hỏi: “Đang hỏi anh đó? Đây là sao?”
Tuy vừa bị anh ruột đá vào mông nhưng Bóng Béo không hề để bụng, cậu bé vừa liếm kem vừa nói: “Bóng Bóng muốn chơi!”
Hoắc tiên sinh liếc mắt thì phát hiện thằng bé ăn kem Cornetto, anh thấy đầu mình tê rần. Mấy cây kem Conetto cất trong tủ lạnh ở trên lầu là của Hoắc phu nhân giấu làm của riêng, nếu cô phát hiện có người ăn kem của mình thì chắc nổi điên mất.
Nhưng Hoắc tiên sinh còn chưa kịp xử thằng em mình thì Diệp nữ sĩ đã cốc vào đầu Bóng Nhỏ: “Né qua một bên chơi!”
Bóng Nhỏ gào lên thảm thiết, sau đó bỏ chạy.
Nhờ Bóng Nhỏ bị đánh, Hoắc tiên sinh gọi được hồn về.
Diệp nữ sĩ nhìn con trai, hiếm khi giọng bà căng thẳng như bây giờ: “Vợ chồng anh sao thế? Muốn sinh con thật à?”
Trước hôm nay, Diệp nữ sĩ hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không tin Hạ Thanh Thời đồng ý sinh con sớm. Đừng nói là Hạ Thanh Thời, ngay chính bà hồi trẻ cũng vậy, nếu không phải vì vỡ kế hoạch thì bà sẽ không sinh Hoắc Đình Dịch khi mới hai mươi tuổi. Nhưng bây giờ ở đây lại có que thử thai, nếu không nghi ngờ mang thai thì ai lại mua que thử thai làm gì?
Mặc dù ngoài miệng nói là không thèm quan tâm nhưng nghĩ tới việc mình sẽ được làm bà nội, Diệp nữ sĩ vẫn thấy nao nao.
Bà nhìn thằng con đần, hỏi: “Hai đứa đã bàn bạc xong xuôi hết chưa? Hay anh tự ý quyết định?”
Hoắc tiên sinh là người vô cùng tôn trọng phái nữ, huống chi đối phương còn là vợ mình. Mặc dù tình cha cao như núi, mặc dù có nằm mơ cũng thấy con gái Bóng Kẹo nhưng Hoắc tiên sinh hiểu mang thai ảnh hưởng rất lớn đến cả sức khỏe lẫn tinh thần của người mẹ, vậy nên một khi không có cái gật đầu của Hoắc phu nhân, anh sẽ không “chơi xấu” để cô mang thai. Còn trong những lần chơi xấu, tất cả đều do Hoắc phu nhân đồng ý thì anh mới không dùng biện pháp! Có điều anh cũng không dám nói câu này với Hoắc phu nhân.
Mấy chuyện riêng tư giữa vợ chồng như thế này không thích hợp nói với mẹ ruột, Hoắc tiên sinh đằng hắng, “Mẹ.”
Diệp nữ sĩ hiểu ý, bà mắng, “Nghĩa là ngay cả anh cũng không biết vợ mình nghi ngờ bản thân mang thai?”
Hoắc tiên sinh nhăn mặt, gắt giọng để che giấu sự hổ thẹn: “Mẹ!”
Vài giây sau, anh hỏi: “Mẹ thấy cái này ở đâu thế?”
Diệp nữ sĩ chỉ vào cái tủ ở dưới bồn rửa tay.
Hoắc Đình Dịch nhìn cái tủ. Trong tủ để các vật dụng dành cho phòng tắm, bình thường anh không mở nó ra.
Lúc nãy Diệp nữ sĩ tắm cho Bóng Nhỏ, nhưng trên lầu không có sữa tắm cho trẻ em, bà lại lười xuống lầu nên mới mở tủ ra tìm xem có sữa tắm của Bóng Nhỏ hay không, không ngờ lại tìm thấy bất ngờ lớn.
Hoắc tiên sinh nhớ hôm chủ nhật tuần trước, Hoắc phu nhân đang ngâm mình thì phát hiện hết sữa tắm, thế là mới nhờ anh lấy giùm chai mới. Lúc đó trong tủ còn chưa có que thử thai, xem ra là cô mới mua trong tuần này. Sau đó Hoắc tiên sinh lại nghĩ tới tối nay Hoắc phu nhân sống chết không cho anh chạm vào người, lại cười nhạo anh có vấn đề…
Tim Hoắc tiên sinh đập thình thịch, lẽ nào cô có thai thật? Nhưng nếu có, sao cô không nói cho anh biết? Chẳng lẽ sợ anh ép cô sinh bằng được Bóng Kẹo?
Không! Anh tuyệt đối không phải người như thế! Hoắc tiên sinh cau mày suy tư.
Khoan đã, khoan đã… Sinh thì phải sinh rồi đó, nói gì thì cũng phải sinh!
Trong khi Hoắc tiên sinh đang khổ sở suy nghĩ tại sao vợ lại giấu mình chuyện mang thai thì đột nhiên vang lên tiếng bước chân chạy lạch bạch.
Anh xoay đầu, trông thấy Bóng Béo đã ăn hết kem của chị nó từ bao giờ, lúc này nhóc đã cởi sạch đồ, chạy vào phòng tắm.
Khóe miệng Bóng Béo còn dính chocolate, cậu nhảy vào bồn tắm chứa đầy nước ấm, khuôn mặt phúng phính vui thấy rõ: “Hồ bơi!”
Toàn bộ sự chú ý của Diệp nữ sĩ đều rơi lên nhóc mập, “Nào nào, tắm nào.”
Bóng Béo đập tay xuống nước làm nước văng tung tóe ướt hết hai bà cháu.
Hoắc Đình Dịch đề cao cảnh giác, không dám chớp mắt dù chỉ một cái. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu Diệp nữ sĩ nhấn đầu Bóng Nhỏ xuống nước, anh sẽ lập tức nhào tới giải cứu nó.
Nào ngờ người luôn chú ý đến hình tượng như Diệp nữ sĩ lại không hề tức giận mà còn hiền từ nhìn Bóng Béo, “Bóng Bóng hư quá, phải tét mông.”
“Tét mông!” Bóng Nhỏ phấn khích la lên, “Cháu muốn quả chuối lớn!”
“Ừ ừ, quả chuối lớn.” Diệp nữ sĩ vỗ về cậu bé, sau đó quay đầu liếc thằng con đần, “Đứng đần thối ra đó làm gì? Mau lấy cho em đi.”
Quả chuối lớn mà Bóng Nhỏ nhắc tới là cái phao bơi màu vàng đang được cậu bé “sủng ái” dạo gần đây, lần nào tắm cũng phải mang cái phao vào người.
Kể ra cũng tội, tuy Bóng Béo giàu sụ nhưng đồ chơi hầu như là đồ thừa của người khác, ví dụ cái phao bơi quả chuối lớn này cũng là món đồ của cháu ngoại ông Thịnh.
Lúc Hoắc tiên sinh đi xuống phòng ngủ ở dưới lầu sau khi lấy cái phao đưa thằng em thì Hoắc phu nhân cũng vừa thay ảnh đại diện weibo của mình bằng tấm hình ghi to dòng chữ: Phản đối bạo lực mạng.
Thấy chồng vào phòng, Hoắc phu nhân đặt điện thoại xuống, phồng mang trợn má nhìn anh: “Muộn thế này rồi mà mẹ còn gọi anh làm gì? Sao đi lâu vậy?”
Hoắc tiên sinh đổ thừa cho Bóng Béo không thèm chớp mắt: “Bóng Nhỏ tè dầm.”
Không biết sao mà Hoắc phu nhân thấy rất hả hê, chỉ nghĩ tới cảnh Diệp nữ sĩ lúng túng là cô cũng thấy vui rồi.
Sau khi biết vợ mình có thể đang mang thai, Hoắc tiên sinh nhìn sao cũng thấy cô dễ thương, nhìn thêm một lát thì lại thấy trong cái dễ thương còn có sự ngốc nghếch.
Trông thấy cô cười, lòng Hoắc tiên sinh nhẹ nhõm đi nhiều, phụ nữ có thai mà, cười mới tốt.
Anh véo hai cái má mịn màng của cô, giọng nói mang theo sự cưng chiều không dễ nhận ra: “Xem em vui chưa kìa.”
“Ối!” Hả hê thì hả hê thật, nhưng Hoắc phu nhân là người sống rất nguyên tắc, cô lập tức hất tay anh ra, “Anh rửa tay chưa mà sờ mặt em? Tay còn dính nước tiểu của Bóng Nhỏ không?”
Hoắc tiên sinh không ngờ anh lại tự đào hố chôn mình: “…”
Hoắc tiên sinh tắt đèn, anh ôm cô nằm xuống, động tác vô cùng cẩn thận.
Hoắc phu nhân gối đầu lên tay anh, thấy anh không động tay động chân thì yên tâm. Nhưng sau đó Hoắc phu nhân nhận ra có gì đó không đúng.
Bóng Béo đã hết tè dầm từ lâu, đợt trước cũng có lần Hoắc tiên sinh đổ oan cho thằng nhóc, mà quan trọng hơn là lúc nãy anh còn đòi làm chuyện ấy, nhưng sau khi đi một chuyến thì lại trở nên đàng hoàng?
Diệp nữ sĩ đã nói gì với anh?
Hạ Thanh THời thấy rất kỳ lạ, suy nghĩ một chút, cô dò hỏi: “Ngủ?”
Hoắc Đình Dịch tưởng cô mệt nên lập tức vỗ nhẹ lưng cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, ngủ thôi.”
Tim Hạ Thanh Thời rơi lộp bộp, chuyện nghiêm trọng rồi đây.
Hiện tại hai vợ chồng họ đã có khoảng cách, Hoắc tiên sinh còn không muốn ân ái với cô cơ mà! Chắc chắn là Diệp nữ sĩ đã nói xấu cô!
Trong khoảng thời gian ngắn, đầu Hoắc phu nhân hiện lên rất nhiều suy đoán tiêu cực. Chẳng lẽ việc Diệp nữ sĩ tới đây ở là kế hoạch đã dự trù từ lâu để phá hỏng hôn nhân của vợ chồng cô?
Hoắc phu nhân suy nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ ra rốt cuộc Diệp nữ sĩ đang nắm thóp gì cô.
Giờ phút này, nhìn bề ngoài thì hai vợ chồng đang ôm nhau thân mật, nhưng thực tế là mỗi người lại có những suy nghĩ riêng.
Hoắc tiên sinh cố gắng ổn định nhịp tim của mình, suy nghĩ trong đầu đi từ “Tại sao cô ấy lại không nói cho mình biết việc cô ấy có thai?” đến “Ngoài các thủ đoạn bạo lực, đe dọa, uy hiếp thì còn phương pháp gì để mấy thằng ranh con tránh xa Bóng Kẹo?”
Còn Hoắc phu nhân nằm trong vòng tay Hoắc tiên sinh, nhìn thì tưởng đang yên tĩnh nhưng lòng thì dậy sóng vì bận nhẩm tính lại xem mình đã làm bao nhiêu việc có lỗi với Hoắc tiên sinh. Càng nghĩ, Hoắc phu nhân càng chột dạ, càng nghĩ càng đuối lý, cuối cùng thì cũng tự thấy khiếp đảm. Cô ôm chặt tay Hoắc Đình Dịch bằng cả hai tay.
Đang nghĩ đến đề toán “Làm sao để mẹ, vợ và con gái hoà thuận?”, Hoắc tiên sinh bỗng thấy người trong lòng mình ngọ nguậy mới biết là cô chưa ngủ.
Anh ôm chặt cô vào lòng, hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
Hoắc phu nhân dò hỏi: “Gần đây… em mập lên phải không? Dáng cũng không đẹp bằng lúc trước nữa đúng không?”
Hoắc tiên sinh sờ eo Hoắc phu nhân, tuy rất nhỏ nhắn nhưng không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không mà bây giờ anh thấy đúng là cô đầy đặn hơn thật.
“Ờ thì…” Hoắc tiên sinh vô cùng khó xử. Anh biết đây là câu hỏi đòi mạng, hơn nữa anh cũng biết cách để đạt được số điểm tối đa, nhưng tận sâu trong lòng, anh thấy cô lên cân mới tốt.
Làm một người cha, anh không muốn nói dối trước mặt Bóng Kẹo.
Thấy Hoắc tiên sinh không những không trả lời mà khi sờ eo cô, anh vẫn không có bất cứ phản ứng nào, Hoắc phu nhân rất muốn khóc.
Cô biết vì ảnh hưởng của nội tiết tố nên trong thời kỳ này, phụ nữ sẽ buồn vui thất thường, hay suy nghĩ lung tung. Nhưng hết cách rồi, cô không kiểm soát được.
Do dự vài giây, Hoắc phu nhân ôm cánh tay Hoắc tiên sinh, khóc rưng rức:
“Em khai là được chứ gì! Trước khi kết hôn, em đã cố ý gợi nhắc cho anh nhớ ra nắp chai rượu. Thật ra em không tìm được cái nút bần của chai đó nên đã lấy cái mới. Nhưng em thề là dòng chữ trong mẩu giấy mới giống hệt dòng chữ trong mẩu giấy ban đầu!”