Trong một tiếng đồng hồ, ông Hạ đã gọi tới mười mấy cú điện thoại. Hiện giờ, tình trạng của ông Hạ cực kỳ xấu, nếu nhìn thấy ông ấy, ắt hẳn ai cũng hốt hoảng, vì trước đó không lâu còn là một người khỏe mạnh, nhưng chưa đến nửa năm đã biến thành người sắp chết.
Hạ Hiểu Đường rất đau lòng, nhưng cũng không thể làm gì. Không phải là cô chưa từng khuyên ông ấy, bệnh này không quá hiếm, có người mắc bệnh dù không thay thận nhưng nếu kiên trì trị liệu thì có thể sống tới bốn, năm năm, còn đằng này vì quá lo lắng nên bệnh tình của ông Hạ mới chuyển biến xấu nhanh như vậy.
Bây giờ ông Hạ không ngừng oanh tạc điện thoại của cô ta, ý tứ quá rõ ràng.
Hạ Hiểu Đường hít sâu một hơi, bắt máy: “Bố ạ.”
Với người đã nuôi mình suốt hơn hai mươi năm, cô vẫn quen gọi ông như vậy, huống chi ông ấy đang bị bệnh nặng, cô càng không thể thay đổi cách xưng hô.
Ở đầu bên kia điện thoại, ông Hạ cầu xin cô lập tức đưa Yến Thời đến bệnh viện làm phẫu thuật.
Hạ Hiểu Đường cảm thấy bất lực: “Ghép thận không thể làm ngay được, hiện tại tình trạng sức khỏe của bố không thích hợp để làm phẫu thuật, chờ dưỡng sức mười mấy ngày nữa rồi mới làm phẫu thuật được không bố?”
Bị căn bệnh giày vò, ông Hạ càng dễ nóng giận, ông ta mắng to: “Hợp với không hợp cái gì? Mấy người chết có thận thì cũng phải chờ người sống dưỡng sức hả?”
Hạ Hiểu Đường ngẩn ra. Cô nghĩ tới lời Yến Thời đã nói: Con vịt bị nhổ sạch lông, cả người trắng phau, cổ bị cắt một đường dài, bụng bị rạch ra, nội tạng bị moi ra hết, bụng trống rỗng.
Hạ Hiểu Đường bỗng thấy sao mà mỉa mai quá đỗi. Trong phút chốc, cô thấy ông Hạ quá xa lạ.
Trước kia, Hạ Hiểu Đường rất hả hê khi ông Hạ khinh thường Yến Thời, bỏ bê Yến Thời, lúc đó cô còn tưởng mình là con ruột của ông Hạ. Nhưng bây giờ, Hạ Hiểu Đường chỉ muốn hỏi ông Hạ một câu rằng Yến Thời có phải là con ruột của ông ta không? Nếu phải thì tại sao khi nói đến việc lấy thận của đứa con bị thiểu năng trí tuệ, ông ta lại không tỏ ra chút thương xót nào?
Nhưng cuối cùng Hạ Hiểu Đường vẫn không thể thốt ra những lời đó. Cô hít sâu một hơi, nói: “Cho dù bố chuẩn bị xong rồi thì anh ấy vẫn chưa sẵn sàng. Đây không phải là hiến máu mà là hiến thận, là lấy đi một bộ phận trên cơ thể của anh ấy.”
Hạ Hiểu Đường biết ông Hạ đang lo lắng điều gì. Ông ta sợ Hạ Thanh Thời sẽ tìm được Yến Thời, sợ rằng không có ai hiến thận cho ông ta.
Thật ra, với người không có năng lực hành vi dân sự như Yến Thời, pháp luật trong nước không cho phép người đó hiến nội tạng, nên biện pháp tốt nhất là hai người phải ra nước ngoài làm phẫu thuật. Nhưng ông Hạ là người cẩn thận, ông ta sợ ra nước ngoài sẽ bị bại lộ tin tức, càng sợ đêm dài lắm mộng nên đã mạo hiểm chọn một bệnh viện tư để làm phẫu thuật.
Hạ Hiểu Đường hít sâu một hơi, quyết định không nghĩ thêm về việc đó nữa. Cô gọi điện cho Thẩm Lộ Dao, ở đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nhạc, chắc là bà đang ở phòng trà.
Thẩm Lộ Dao và ông Hạ chưa ly hôn mà chỉ sống riêng thôi.
Lúc trước, hai mẹ con bị đột ngột đuổi ra khỏi nhà, vì không còn cách nào khác nên cô mới nhờ vả Dịch Tiêu. Một tuần sau, Hạ Hiểu Đường tìm được nhà trọ ở Tam hoàn, tuy chỉ có một phòng ngủ nhưng đã rất tốt với cô vào lúc đó. Cô cũng đã sắp xếp xong xuôi, mẹ sẽ ngủ trong phòng ngủ, còn cô ngủ ngoài phòng khách. Nhưng Thẩm Lộ Dao chê phòng trọ tồi tàn và vẫn ở trong căn hộ xa hoa của Dịch Tiêu.
Hạ Hiểu Đường dùng hết cách để khuyên lơn mẹ nhưng không được nên đành thôi, đến khi biết bà xài thẻ của Dịch Tiêu, cô hoàn toàn bỏ cuộc.
Hai mẹ con hết cãi nhau lại chuyển sang chiến tranh lạnh, bây giờ, Hạ Hiểu Đường đành nhượng bộ: “Mẹ, mẹ đi thăm chú Hạ được không?”
Như dự đoán, Thẩm Lộ Dao cười lạnh lùng: “Thăm ông ta? Con quên lúc trước ông ta đã đuổi hai mẹ con mình ra khỏi nhà như thế nào rồi hả?”
Hạ Hiểu Đường tỏ ra không thể tin nổi: “Là do mẹ… nên chú ấy mới…”
Cô ngừng lại, không muốn nói thêm về đề tài này nữa.
Thẩm Lộ Dao vẫn cười lạnh lẽo: “Nếu đã biết ông ta không phải bố ruột của con rồi thì con càng không cần thiết phải làm đứa con hiếu thảo nữa.”
Hạ Hiểu Đường thở dài, không muốn cãi cọ với mẹ nữa mà nói: “Chú sắp làm phẫu thuật rồi, hiện đang ở trong bệnh viện một mình, con sợ chú sẽ suy nghĩ lung tung, mẹ vào thăm chú đi, chỉ mấy ngày thôi, được không mẹ?”
Thẩm Lộ Dao cảnh giác, hỏi ngược lại: “Phẫu thuật? Ông ta làm phẫu thuật gì?”
Hạ Hiểu Đường không trả lời.
Thẩm Lộ Dao hoài nghi: “Ông ta tìm được thận thích hợp rồi?”
Hạ Hiểu Đường vẫn không trả lời.
Thẩm Lộ Dao hiểu ra, bà hừ lạnh: “Là thận của thằng con ngốc của ông ta? Con em gái chịu à?”
Hạ Hiểu Đường im lặng, coi như ngầm thừa nhận.
“Mẹ nói con này…” Thẩm Lộ Dao định nói gì đó nhưng chợt bỏ dở câu nói. Ngừng vài giây, Thẩm Lộ Dao mới nói tiếp: “Được rồi, mẹ sẽ đi, ông ta nằm ở bệnh viện nào?”
***
Tối muộn, Hoắc Đình Dịch nhận được điện thoại của cựu mẹ vợ.
Thẩm Lộ Dao cười to: “Chắc là các cậu đang hoảng hốt đi tìm Yến Thời nhỉ.”
Hoắc Đình Dịch giật mình nhưng vẫn không tỏ thái độ gì, anh nói: “Đúng là đang tìm anh ấy.”
Thẩm Lộ Dao cười: “Cậu có biết cậu ta đang nằm trong tình cảnh nào không?”
Hoắc Đình Dịch đáp “Ừ” một cách hời hợt.
Người ở đầu bên kia điện thoại bắt đầu tỏ ra sốt sắng: “Thế nào? Với người giàu có như cậu, anh vợ có đáng giá hai mươi triệu không?”
Không phải Hoắc Đình Dịch không sốt ruột nhưng đây là kỹ thuật đàm phán, đối phương càng sốt sắng thì anh càng không thể tỏ ra vội vã.
Quả nhiên, đối phương không chờ được: “Sao cậu không nói gì thế?”
Hoắc Đình Dịch cười, nói: “Chỉ mới không tìm anh ấy một lúc thôi mà, chờ thêm lát nữa có khi anh ấy tự về nhà thôi, khỏi tốn tiền.”
“Chờ thêm lát nữa?” Bà ta cười, “Chờ thêm lát nữa thì thận của nó đã bị cắt mất rồi, nó có chờ nổi cậu không?”
Rốt cuộc cũng dụ được bà ta nói ra, Hoắc Đình Dịch thở phào. Anh bấm nút dừng ghi âm, nói vào điện thoại: “Bà muốn hai mươi triệu chứ gì, tôi cho bà luôn bốn mươi triệu, chỉ cần bà giúp tôi một việc rất đơn giản thôi.”
Tuy không biết Hạ Thanh Thời sẽ có phản ứng gì khi biết anh làm việc này, nhưng để phòng ngừa hậu quả về sau, anh chỉ có thể dùng thủ đoạn này thôi.