Lúc bọn họ tìm đến đại sư ở Thiện Công đường để xin xăm, ánh mắt họ nhìn nhau cũng rực sáng hệt như Lý Ý Lan vậy, hai đôi mắt lấp lánh, nhìn nhau không chớp mắt, trong yên lặng vẫn chứa chan tình nghĩa thắm thiết.
Lúc ấy Tri Tân đi ngang qua, tình cờ trông thấy hai người này, cho dù không hề quen biết nhưng dường như cũng có thể cảm nhận được sự hạnh phúc và viên mãn của họ. Y chúc phúc và mỉm cười cho sự trân trọng ấy, đồng thời cũng cảm thấy cả đời này thứ tình cảm đó sẽ không bao giờ liên quan gì tới mình.
Vậy mà khi Lý Ý Lan nhìn y như vậy, Tri Tân rõ ràng đang đứng trên đất bằng mà vẫn cảm tưởng như mình đang rơi xuống nơi nào đó, ấy thế nhưng y còn chẳng muốn giãy dụa, chỉ vừa nhìn lại vào sâu trong mắt Lý Ý Lan, vừa nở nụ cười bâng quơ chẳng rõ lý do.
“Ghi tạc thì cứ ghi tạc đi vậy.” Y biết Lý Ý Lan cố chấp nên không khuyên nữa mà đùa rằng, “Đến một ngày nào đó ta cần giúp đỡ, ngươi cũng không được từ chối đâu nhé.”
“Tất nhiên rồi.” Lý Ý Lan cười đáp, sau đó lại cảm thấy nói thế như thể đang mong người ta gặp khó khăn vậy, liền vội vã nói thêm, “Tuy nhiên ta càng hi vọng ngươi được suôn sẻ mọi bề, tốt nhất là cả đời này sẽ không cần nhờ ai giúp đỡ.”
Chỉ có người may mắn nhất trên thế gian này mới có thể thuận buồm xuôi gió từ lúc sinh ra đến khi chết đi, trải nghiệm nửa đời trước hiển nhiên đã chứng minh Tri Tân không có phúc phận ấy, nhưng lời này vẫn là một mong ước khiến người ta cảm động. Tri Tân nở nụ cười ấm áp từ tận đáy lòng: “Nếu nguyện vọng này của ngươi ứng nghiệm thì còn hiệu quả hơn là giúp đỡ bao nhiêu việc nữa. Vậy xin mượn lời chúc lành của ngươi che chở ta không bệnh tật, không tai ương. Được rồi, ta không cắt ngang nữa, ngươi mau viết đi, lát nữa nhóm Trương Triều phải đi rồi.”
Lý Ý Lan nghĩ cũng phải, vội vã vùi đầu vào đống giấy tờ, bắt đầu múa bút thành văn.
Tri Tân rời khỏi bàn sách, ngồi xuống chiếc ghế bành dưới cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Y thấy phía chân trời đã giăng kín mây đen, cũng chẳng biết bao giờ sẽ lại đổ mưa bất chợt.
Lý Ý Lan xưa nay luôn thuộc phái hành động, hắn chẳng buồn để ý đến câu từ hành văn, cứ thế viết roẹt roẹt xong hai bức thư, viết xong thì đóng một con dấu đề hình to bằng miệng chén lên góc công văn, lại dùng cái chặn giấy đè lên hai tờ giấy đợi cho khô, sau đó đứng dậy cùng Tri Tân đi ăn đậu phụ.
Vì đang có nhiệm vụ nên Trương Triều và Ngô Kim đánh chén siêu nhanh gọn, Lý Ý Lan và Tri Tân mới nhấc đũa lên chưa bao lâu thì hai vị này đã đứng dậy chuẩn bị xuất phát rồi.
Cơm này không ăn ngay thì sẽ nguội ngắt, Ký Thanh không cho Lục ca nhà mình đứng lên, cậu hỏi hắn có gì dặn dò rồi ra ngoài bỏ công văn vào bì thư, tiếp đó lại đến chuồng ngựa chọn lấy hai con ngựa nhanh khỏe, tiễn Trương Triều và Ngô Kim ra cổng sau.
Sau khi ăn xong, Tri Tân một mình trở về phòng, cả trưa nay y đi theo Lý Ý Lan từ đại sảnh đến tận công đường, vẫn chưa chép kinh buổi sáng nên giờ phải về làm bù.
Bạch Kiến Quân vốn cũng định đi nhưng nghe nói nhóm Lý Ý Lan muốn tới nhà lao thì đột nhiên đổi chủ ý. Ông ta không có tật xấu gì, duy chỉ có hay mến nhân tài tiếc anh hùng, rất muốn nhanh đến xem tình hình của thương buôn quạt.
Trong ngục lạnh lẽo vô cùng, đang trên đường đi thì nhóm Lý Ý Lan chạm mặt lang trung vừa khám bệnh xong, đang định trở về.
Giang Thu Bình sốt ruột muốn thẩm tra, bèn giành hỏi trước: “Đại phu, tình hình người kia thế nào? Đã tỉnh chưa?”
Lang trung thở dài nói: “Người nọ sốt cao, ý thức mơ hồ, cũng không biết từng tỉnh lần nào chưa. Nếu, nếu các vị còn muốn chừa đường sống cho gã ta thì thời gian này tuyệt đối đừng nên động vào gã nữa.”
Trong lời nói có ý trách móc bọn họ ra tay tàn nhẫn, Lý Ý Lan cân nhắc đến thân phận của lang trung nên không tức giận, chỉ ôn tồn đáp ứng, bảo ông ta mau trở về bốc thuốc cho Viên Ninh.
Ký Thanh nhăn mặt cảm thán: “Ầy, lúc trước thì muốn đánh chết gã, giờ lại sợ gã không sống nổi, phá án khó thật đấy.”
Giang Thu Bình không thích nghe mấy lời chán nản này, bèn cốc đầu Ký Thanh một cái từ đằng sau, cốc xong thì đẩy đẩy lưng áo cậu: “Mới như này đã khó á? Thế chẳng phải những người chưa kịp nói tiếng nào đã bị giết trong bạch cốt án còn khó hơn à? Được rồi, đừng có nói đỡ cho kẻ khác nữa, đi đi, chớ chặn đường ta.”
Chẳng mấy chốc cả nhóm đã đến phòng tra tấn, còn chưa vào cửa liền nghe thấy tiếng phụ nữ khóc lóc và la lối chìm trong tiếng quật roi túi bụi.
Lý Ý Lan nghe thấy lúc thì ả gọi “Tiên sinh”, lúc lại xin ngục tốt “Đừng đánh ngài ấy”, có lẽ kêu la mãi chẳng có hiệu quả nên bắt đầu nguyền rủa ngục tốt không được chết tử tế.
Giọng điệu thê thảm sắc bén ấy xuyên thẳng từ màng nhĩ tới tận tim, khiến Lý Ý Lan dù ở lập trường đối địch nhưng tâm lý vẫn chẳng thoải mái nổi.
Song điều này cũng chứng minh quyết định của hắn không sai, rõ ràng ở trong lòng nữ thích khách này, tính mạng của thương buôn quạt còn quan trọng hơn của chính ả, vậy nguyên nhân dẫn đến tình huống ấy là gì? Là vì ả có tình cảm, ơn nghĩa, tình thân hoặc thậm chí là tình yêu với thương buôn quạt, mà bất kể là một loại nào thì cũng đều là điểm yếu của ả.
Cho nên chỉ cần liên tục tấn công mạnh mẽ vào điểm yếu này, khả năng ả chịu khai ra sẽ tương đối lớn.
Lý Ý Lan đi về hướng phòng tra tấn, vừa nhấc chân lên trong đầu bỗng nảy ra một mưu đồ xấu, thế là hắn liền lui về, đi tới chỗ ngục tốt đang đứng canh ở bên trái phòng tra tấn.
Ngục tốt đứng thẳng người lên, gọi một tiếng đại nhân. Lý Ý Lan ra hiệu bảo gã ghé tai lại gần, sau khi đối phương làm theo rồi, hắn liền thì thầm với ngục tốt: “Ngươi cứ đứng ở cửa, trước khi ta vào thì chớ rời đi. Nếu nghe thấy ta ho bốn tiếng liên tiếp ở bên trong thì hãy chạy vào, báo rằng Viên Ninh ở phòng giam chữ Doanh sắp không qua khỏi, hỏi ta có cứu hay không. Nhớ kỹ phải giả vờ cho giống vào, ra vẻ hốt hoảng một chút, rõ chưa?”
Vừa nãy ngục tốt không tới nghe khai đường nên vẫn chưa biết đầu bếp giả đã lộ tên là Viên Ninh, gã cái hiểu cái không nhưng chẳng dám hỏi, đành ngoan ngoãn gật đầu, âm thầm ghi nhớ lời dặn của Lý Ý Lan.
Trong lúc Lý Ý Lan nói chuyện Giang Thu Bình liền ghé lại gần, chờ hắn nói xong bèn hỏi: “Đại nhân làm vậy là sao ạ? Ngài cảm thấy hai kẻ trong trong phòng sẽ quan tâm tới sự sống chết của tên Viên Ninh kia ư?”
Lý Ý Lan chỉ dựa theo trực giác mách bảo rằng Viên Ninh có địa vị khác biệt thôi, hắn nói: “Không biết nữa, cứ thử một lần xem sao, dù sao cũng chỉ nói có mấy câu, tội gì không thử.”
Giang Thu Bình thở dài thườn thượt: “Hi vọng sẽ quan tâm thật, nếu không cứ đánh tiếp thế này, vụ án còn chưa xong mà chúng ta đã luyện thành ác quan vô cảm tàn nhẫn rồi, haiz.”
Lý Ý Lan hiểu ý y, cái cảm giác tuy không muốn nhưng vẫn dần dần quen nhìn người khác chịu đòn đau đớn trước mặt mình rất đáng sợ, như thể đang nhìn từng tấc từng tấc máu chảy trong người mình trở nên lạnh lẽo vậy.
Hắn vỗ vai an ủi Giang Thu Bình, không nói gì mà đi thẳng vào phòng tra tấn.
Trong phòng đang thi hành hình phạt, ngục tốt thấy hắn đến thì ngừng tay định hành lễ, Lý Ý Lan lướt qua vẻ mặt của nữ thích khách rồi nhanh chóng ngăn ngục lại, căn dặn rằng: “Các ngươi cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến ta.”
Ngục tốt đồng thanh đáp “Vâng”, roi da quật xuống đất rồi giáng lên người thương buôn quạt, tiếng đòn roi đáng sợ lại lần nữa vang vọng khắp phòng tra tấn chật chội.
Thương buôn quạt đã bị đánh liên tiếp ba canh giờ, quần áo y nhuộm đỏ máu, máu không ngừng nhỏ xuống dưới, kết hợp với cơ thể gầy gò và thương tích cũ lúc trước khiến y như thể sắp hấp hối đến nơi.
Nữ thích khách lo lắng giãy dụa điên cuồng trên cọc gỗ, ngặt nỗi sức ả có khoẻ đến mấy cũng không vùng ra khỏi đống dây thừng trói chặt được, chỉ có thể dùng những từ ngữ tuy vô ích nhưng khó nghe để công kích tất cả mọi người, thái độ vẫn rất cứng rắn.
Lý Ý Lan mặc cho ả chửi mắng, hắn không ngồi xuống cũng không nói gì, chỉ thi thoảng nhìn vào mắt ả rồi nhếch miệng. Mà ở trong phòng giam máu me này, nụ cười giả tạo ấy khiến hắn trông lạnh lùng đến lạ.
Ký Thanh đứng ở lập trường bất đồng, cậu không nhìn ra sự lạnh lùng ấy, chỉ ngờ ngợ nhận ra hắn đang không vui, cậu chẳng dám tiến lên làm trò.
Giang Thu Bình có thể hiểu cho vẻ mặt vô tình của hắn, kẻ dũng cảm chưa chắc đã thắng song kẻ tàn nhẫn bao giờ cũng thắng nhiều thua ít, nếu muốn cho ả đàn bàn này tuyệt vọng thì tuyệt đối không được để ả nhận thấy bất cứ sự sốt ruột nào.
Lúc tra tấn các ngục tốt luôn thể hiện cảm xúc một cách lộ liễu, muốn cười nhạo thì cười nhạo, muốn sỉ nhục thì sỉ nhục, nhưng có các đại nhân đứng chen chúc ở đây, bọn họ lại chùn chân chùn tay, chỉ nín thinh ra sức quật roi.
Mọi người cố gắng giữ im lặng trong tiếng tra tấn liên tiếp, cảnh tượng này khiến người ta thở không nổi.
Giữa bầu không khí quỷ dị ấy, chỉ có Bạch Kiến Quân vẫn giữ vẻ mặt như thường, ông ta không chú ý tới cuộc tranh đấu âm thầm của những người khác mà chỉ thẫn thờ nhìn thương buôn quạt.
Y vẫn luôn gục đầu, không thấy rõ được biểu cảm. Bạch Kiến Quân nhận ra y đang đau đớn chết đi sống lại, cũng nhận ra y vẫn còn có thể chịu đựng tiếp, bởi vì bất cứ tín hiệu không thể chịu đựng nào phát ra cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ kiềm chế.
Người này quá quật cường, song điểm mạnh cũng chính là điểm yếu, ông ta cảm phục sự cứng cỏi của thương buôn quạt, nhưng không ngờ giờ đây đối phương đã đứng trên bờ vực sụp đổ.
Phải chịu đựng tra tấn liên tục suốt ngày đêm, nay thần trí của thương buôn quạt bắt đầu trở nên không rõ ràng, y biết có người tiến vào, nhưng chẳng còn sức mà ngẩng đầu lên nữa.
Cơn đau tận sâu trong xương tủy khiến y thoi thóp hơi tàn, thù hận và oán khí sục sôi làm người ta chỉ muốn gào thét khóc rống, muốn phá hủy hết thảy mọi thứ trong tầm tay, nhưng chút ít lý trí còn sót lại và dây thừng trên người đang trói buộc y, khiến y chỉ có thể làm một kẻ tù tội tuyệt vọng.
Y chẳng làm được gì cả, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy, e rằng trong một tương lai không tồn tại thì cũng vẫn vậy thôi. Lúc chết được thì chần chừ do dự, lúc muốn chết lại không thể chết, dường như lúc nào bản thân cũng luôn nao núng lưỡng lự, cho nên cả đời này đều làm ra quyết định sai lầm, phải chịu dựng giày vò thích đáng.
Nhưng y có tội tình gì chứ?
Thương buôn quạt mơ màng nghĩ, y chưa từng giết người, cũng chưa từng phóng hỏa, chỉ có một nỗi oan khuất chẳng thể rửa sạch.
Xưa kia tôn nghiêm bị nghiền nát, y vẫn tin nhân gian này có ánh sáng, nhưng chuyện đến nước này mới phát hiện người quá cố chấp sẽ không hợp sống chui nhủi ở thế gian, bởi vì thứ bọn họ tìm kiếm mãi mãi chẳng thể được toại nguyện, nếu không buông bỏ được thì chỉ có thể rơi vào trong biển lửa đày đọa.
Chỉ có Vãn Chi là chọn đúng, năm ấy hắn tự sát không phải vì nhu nhược cũng không phải vì khuất phục, mà là giữ mình trong sạch một cách cực kỳ tỉnh táo.
Cho nên Vãn Chi vẫn là Vãn Chi, nhưng từ lâu y đã chẳng còn là đồng bạn năm ấy nữa rồi.
Thương buôn quạt cảm thấy bản thân mình vừa đáng thương mà cũng đáng hận, y vừa định cười một tiếng mỉa mai nhưng không ngờ hơi thở dâng đến cuống họng lại ngưa ngứa và tanh ngọt, làm bụng dạ y cuộn trào, bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Y nhấc đầu lên nửa tấc rồi đột nhiên gục xuống, há miệng phun ra một bãi máu tụ to màu đỏ đen lẫn lộn.
Đống máu tụ này chắc chắn đã dồn nén trong cơ thể y một thời gian rồi, nó đặc sệt kéo ra cả tơ máu, dính dớp rơi xuống mặt đất, khiến người ta cảm tưởng như phế phủ y đều đã nát rữa hết cả.
Nữ thích khách hốt hoảng gọi “Tiên sinh” và hỏi y bị làm sao.
Thương buôn quạt không trả lời ả, y đờ đẫn ói tiếp ba lần, máu chảy xuống đất cả mảng to bằng cái chậu, tiếng máu rơi tí tách như thể tiếng mưa.
Bằng kinh nghiệm của mình, Ý Lan và Bạch Kiến Quân có thể nhìn ra được người này đã đến ranh giới sinh tử rồi, song cả hai vẫn không nhúc nhích.
Bạch Kiến Quân cảm thấy cơ thể y đã chẳng còn nổi một miếng thịt nguyên vẹn, tuy chết rất đáng tiếc nhưng sống thì cũng khổ trăm bề. Sống hay chết đều do y lựa chọn, y đã muốn giữ bí mật thì chính là quyết định từ bỏ tính mạng. Bạch Kiến Quân nguyện ý tôn trọng y, hơn nữa cũng tin chắc Lý Ý Lan sẽ không để y chết ở chỗ này.
Lý Ý Lan đang kiên nhẫn so bì với nữ thích khách kia xem kẻ nào sốt ruột trước tiên, cho nên mỗi lần muốn gọi đại phu hắn lại cấu vào lòng bàn tay, tự dặn lòng hãy chờ thêm chút nữa.
Sau đó hắn chờ ba lần, khoảng chừng một khắc sau, cuối cùng nữ thích khách cũng mở miệng chửi rủa.
Ả nói: “Ngài ấy là người thương thảo duy nhất giữa bọn ta và cấp trên, tất cả thư từ đều do ngài ấy tiếp nhận và tiêu hủy, bọn ta chỉ nhận được mệnh lệnh qua miệng. Ngươi không sợ đánh chết ngài ấy thì sau này sẽ không tra được gì hết sao?”
Giang Thu Bình nheo mắt, nhủ bụng rốt cuộc ả cũng bắt đầu lỡ lời rồi.
Lý Ý Lan vốn đang để lại một “bất ngờ” ở cửa, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ không cần dùng tới nữa rồi, bụng hắn cười thầm song ngoài mặt vẫn lạnh tanh, hắn nói: “Cô nương, câu uy hiếp của ngươi buồn cười thật đấy, từ lúc y còn sống đã chẳng để bọn ta tra được cái gì, sự kiên trì của ta đã hết, ngươi nghĩ ta sẽ để ý đến sống chết của một kẻ câm ư?”
“Hơn nữa y cũng không phải kẻ đầu tiên trong các ngươi bỏ mạng ở đây, có một thì sẽ có hai, ta đã dần thích ứng rồi, ngươi không cần dùng mấy lời nói suông ấy để doạ ta. Ta còn có việc nên xin cáo từ, nếu ngươi có gì muốn nói thì có thể nhắn với sư gia của bọn ta.”
Nói xong hắn gật đầu một cái rồi xoay mũi chân chuẩn bị rời đi.
Nữ thích khách nghe đến chữ “Bỏ mạng” thì ngây người ra, mãi đến khi Lý Ý Lan chuẩn bị đi thì mới hoàn hồn lại, ả nói ngắt ngứ: “…… Ai? Ai bỏ mạng?”
Lý Ý Lan nhìn chằm chằm vào mắt ả, đáp: “Viên Ninh ở phòng giam chữ Doanh, có đúng tên là Viên……”
Hắn còn chưa dứt lời thì trong nhà lao bỗng có tiếng “Phụt”, mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng động, trông thấy thương buôn quạt phun ra một ngụm máu, màu máu đỏ tươi, nhìn là biết không phải vết thương cũ mà là vết thương mới.
Phẫn nộ trào dâng trong lòng thương buôn quạt, y yếu ớt thở thoi thóp, cuối cùng vẫn gắng gượng ngẩng đầu lên, bọt máu trào ra từ trong miệng. Y hỏi: “Ngươi…… nói, cái gì? Viên…… Viên Ninh đã chết rồi ư?”
Ai nấy đều nhìn ra được y đang thực sự thương tâm, hỏi xong câu kia y cũng không chờ đợi câu trả lời, ánh mắt và vẻ mặt cùng chùng xuống, như thề đã chấp nhận tin Viên Ninh qua đời.
Lý Ý Lan bỗng nhiên cảm giác được người trẻ tuổi kia vô cùng quan trọng đối với y, hắn dừng một chút rồi nói: “Không chết, ta lừa ngươi thôi, thế nhưng cũng sắp chết rồi, ngươi muốn gặp gã sao? Ta sẽ sai người khiêng gã qua……”
“Không cần.” Nói xong câu này, thương buôn quạt cúi đầu im lặng rất lâu rồi mới cất giọng suy yếu, “Ta hiểu ý của ngươi, đừng động vào nó, cứu sống nó đi. Ngươi muốn biết cái gì, ta cho ngươi biết.”
Tim Lý Ý Lan đập dồn dập, lần đầu tiên cảm giác mình đã bắt được điểm yếu thực sự. Vô vàn câu hỏi ào ra trong đầu hắn, nhưng xét thấy thân thể của thương buôn quạt không chống đỡ được bao lâu nữa, hắn vẫn kiềm chế lại, chỉ hỏi hai vấn đề đơn giản nhất.
“Ngươi là ai?”
Câu hỏi đơn giản mà sắc bén này khiến cõi lòng thương buôn quạt đau như bị dao cắt, y thều thào ngỡ như đang mơ: “Lưu Vân Thảo.”
Nếu như Trương Triều – người Giang Lăng duy nhất trong số bọn họ – có mặt ở đây, có lẽ hắn còn bình luận một đoạn về cái tên này, đáng tiếc giờ hắn đang ở ngoài kinh rồi, chẳng ai nhận ra này người đứng đầu Quân Khí giám ngày xưa cả.
Lý Ý Lan bình thản lắng nghe, tiếp tục đặt câu hỏi thứ hai của mình: “Chủ mưu của bạch cốt án là ai?”
Thương buôn quạt chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt tỉnh táo mà trịnh trọng, y nói: “Là ta ——”