Ánh mắt Vương đô thống dao động một hồi lâu rồi mới cắn răng nói: “Tám, tám ngàn lượng.”
Xử lý chút chuyện nhỏ như vậy mà trả phí tận tám ngàn lượng, mới đầu Giang Thu Bình nghĩ nhiều tiền như vậy, tên Trịnh giám tác kia chi mạnh tay thật, sau đó lại nghĩ tận bảy tám ngàn lượng thì ba người này chia chác thế nào, cuối cùng y bỗng vỡ lẽ, hiểu ra nguyên nhân mà Lý Ý Lan hỏi con số này.
Hắn sẽ không vô duyên vô cớ đề cập tới vấn đề này, con số tám ngàn lượng nghe quen quen, Giang Thu Bình cố động não một chút, nhanh chóng nhớ ra một chuyện.
Mấy ngày trước, lúc phân tích tờ bằng thiếp lấy ra từ trong bao tên, Lữ Xuyên có nói qua, đó là một tờ bằng thiếp tám ngàn lượng. Lúc ấy bọn họ đều chú ý tới ám hiệu của thích khách mà quên không lưu ý xem ngân phiếu tương ứng với tờ bằng thiếp đã đi đâu.
Bây giờ nghe Lý Ý Lan hỏi như vậy, con số vừa khéo ăn khớp, Giang Thu Bình bỗng có cảm giác những manh mối rải rác này đang chầm chậm xâu chuỗi thành một.
Y phấn chấn vô cùng, vừa hướng ánh mắt khâm phục về phía Lý Ý Lan, vừa hỏi tiếp bằng giọng sang sảng: “Những ngân phiếu kia đâu? Hiện tại ở nơi nào?”
Vương đô thống đổ mồ hôi: “Đã chia nhau rồi…… Ta, ta và Miêu đô thống mỗi người ba ngàn, doanh quan và họ hàng mỗi người một ngàn, những người khác thì ta không biết, ta mang một tờ đi đổi thành tiền giấy và bạc, hai tờ còn lại đều giấu ở trong nhà.”
Nghe lão nói không mang trong người, Giang Thu Bình tức giận hỏi lão đổi tiền giấy từ hiệu bạc nào, Vương đô thống đang định khai ra thì vị Miêu đô thống kia liền quỵ phịch xuống bên cạnh lão.
Giang Thu Bình thẩm tra liên tục suốt hai khắc mới nhận được khẩu cung chính xác, ngân phiếu tám ngàn lượng kia quả thực xuất xứ từ hiệu bạc Phong Bảo Long.
Đây là chứng cứ thứ hai có thể chứng minh thích khách cấu kết với quan triều đình, tuy thu hoạch không nhiều nhưng đủ để khiến người bên trên hài lòng hơn phần nào.
Chờ bắt giữ xong ba binh lính này thì cũng đến lúc giăng đèn rồi, dựa theo nguyên tắc rèn thép nhân lúc còn nóng, Trương Triều không ngại gian khổ, chủ động xung phong trở về Phù Giang một chuyến nữa để lấy ngân phiếu.
Lý Ý Lan vỗ vai hắn, bảo “Ăn cơm rồi hẵng đi”, Trương Triều chớp chớp mắt, mọi người lập tức dẫn hắn đi vào phòng ăn. Lúc đi vào hậu viện trùng hộ gặp Tri Tân cũng đi ra từ nhà bếp, trong tay y bưng một cái chén, vừa đen lại cách xa nên không thấy rõ là vật gì.
Lý Ý Lan bước tới gần, cười bảo: “Ngươi bận rộn gì trong bếp vậy? Ăn cơm chưa?”
“Không bận gì cả, vẫn chưa ăn.” Tri Tân nói, “Thẩm tra thế nào rồi?”
Lý Ý Lan chạm mặt Tri Tân ở giữa sân, vì y vẫn tiếp tục tiến lên nên hắn cũng vô thức mất phương hướng, bắt đầu đi theo y, vừa đi vừa vội dặn dò nhóm Ký Thanh: “Mọi người đi trước đi, ta nói chuyện với đại sư một lát.”
Dứt lời, hắn bỏ lại đội ngũ ban đầu, Ký Thanh gọi mà hắn cũng chẳng để ý, cứ thế sóng vai đi cùng Tri Tân, thuật lại đại khái kết quả thẩm tra.
Tri Tân nghe xong thì cười cười, nói lời chúc mừng hắn.
Trong tay y đúng là một chén thuốc, nhìn hướng đi thì xem ra đang tới đại lao. Lúc bước lên bậc thang cổng vòm, Lý Ý Lan đỡ lấy khuỷu tay Tri Tân, cười hỏi: “Đây là thuốc cho Lưu Vân Thảo à?”
Tri Tân được đỡ lên bởi bàn tay quen cầm thương của hắn, nước thuốc sóng sánh trong chén lập tức lặng đi nhiều, chứng tỏ tay của hắn rất vững vàng, khiến người ta nguyện ý tin cậy.
Tri Tân liền thả lỏng cánh tay, mặc hắn đỡ mình đi trên đất bằng như ông già: “Ừ, buổi chiều sau khi uống một lần thì mạch của y đã ổn định hơn đôi chút, chắc uống thêm hai lượt nữa sẽ tỉnh thôi.”
Sau khi lên tới nền gạch xanh, Lý Ý Lan thu tay về, đồng thời cũng cầm luôn chén thuốc giúp y, bảo: “Vậy thì tốt, ngươi nói y sẽ mau chóng tỉnh lại thì ta mới dám yên tâm. Nhưng việc sắc thuốc có người phụ trách rồi mà, sao lại đến tay ngươi?”
Tri Tân không còn chén nên đi đường nhàn nhã vô cùng, y chắp hai tay sau lưng, cười đáp: “Mọi người đều bận rộn, có mình ta rảnh rang thì không hay cho lắm, nên liền bắt tay vào làm thôi.”
Thực tế không phải vậy, tạp dịch không ưa phạm nhân trong ngục nên sắc thuốc hơi qua loa, mà Lưu Vân Thảo là nhân vật then chốt trong bạch cốt án, Lý Ý Lan đang chờ tra hỏi nên dù có tiên đan cũng sẽ cho y ăn trước tiên, sắc một chén thuốc lại càng không nên thất lễ.
Gió đông lạnh lẽo, hai người sợ thuốc nguội mất nên rảo bước rất nhanh, nhưng còn chưa đi tới cổng nhà lao thì một ngục tốt đã chạy tới trước mặt bọn họ.
Ngục tốt khuỵu gối hành lễ, kích động thưa: “Bẩm đại nhân, phạm nhân ở phòng giam chữ Thần đã tỉnh rồi ạ, ta đang định đi gọi ngài đây.”