Từ xa, bọn họ đã thấy xung quanh cái bàn nhỏ có ba người, dựa theo thái độ thì có lẽ nam nhân cao to mặc một thân trang phục đen, khoác bên ngoài chiếc áo cao quý là chỉ huy.
Mặc dù Phong đã nội liễm phần lớn khí tức để tránh dọa sợ người dân nhưng khí thế hùng hậu, thân kinh bách chiến vẫn tản mát nhàn nhạt khiến không một ai dám tới gần.
Áp lực trong lòng bốn người nháy mắt tăng lên, Miss Wednesday cắn răng mở miệng, giọng điệu yếu ớt chứng tỏ tâm tình của cô đang bất an, hỗn loạn.
- Ngài là Đô đốc đại nhân ạ? Không biết ngài gọi bọn tôi tới có việc gì không?
Phong không trả lời ngay mà chỉ vào cái ghế đối diện ra hiệu nàng ngồi xuống, do dự một lúc Miss Wednesday cuối cùng cũng làm theo, lúc này Phong mới mỉm cười đẩy một chén trà cho nàng nhẹ giọng ra lệnh.
- Đừng căng thẳng quá! Uống đi!
Thấy Cô gái nhỏ ánh mắt tuyệt vọng nhìn chén trà sau đó trân trối nhìn qua Phong, hắn quả thật không biết làm sao luôn, chỉ là mời chén trà thôi mà, có cần phải đưa ra bộ dạng sắp phải uống thuốc độc ghé thăm Diêm Ca vậy không.
Lắc đầu cười khổ, Phong không ép buộc nàng nữa, kệ muốn uống hay không thì tùy.
- Ta gọi mấy người tới đây là có chuyện muốn nói, bất quá...
Nói tới đây Phong đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn Death, hắn hiểu ý đứng dậy dùng tốc độ khủng bố đánh gục hai người Mr. 9 và cô gái lực lưỡng mang "vẻ đẹp" đàn ông, bị tập kích bất ngờ, cả hai không kịp kêu lên một tiếng ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
Nhìn một màn kinh dị, sắc mặt Miss Wednesday và Mr. 8 biến thành trắng bệch, bàn tay mềm mại có ý định chụp lấy khẩu rocket nhưng chưa kịp động thì có một bàn tay khác nhanh hơn ấn đầu nàng xuống, khiến cơ thể nhỏ bé không nhúc nhích được dù là một chút. Cả món vũ khí Carue buộc sẵn trên ngón tay cũng không có khả năng phát huy được tác dụng.
Mr. 8 toát mồ hôi hột gầm lên.
- Sao ngươi dám!!!
- Bình tĩnh nào! Những sợi cơ nơi cổ rất dễ dàng bị đứt nếu như không cẩn thận, ông không muốn phần đời còn lại không thể ngẩng đầu lên được nữa đâu, đúng không??
Vừa mới bước lên được một bước thì thân hình to lớn của Mr.8 đã đứng khựng lại, hai mắt trợn trừng long lên sòng sọc như muốn lồi cả ra ngoài. Một thân ảnh cao ráo không biết từ khi nào đã đứng ngay bên cạnh, trên tay hắn cầm một thanh kiếm dài kê sát trên cổ Mr. 8.
- Đô đốc...Đô đốc đại nhân...bọn tôi...đã làm gì đắc tội với ngài, vì sao ngài lại tấn công bạn của tôi??
Miss Wednesday cố nén sợ hãi khó khăn chất vấn một câu, nàng cực kỳ oan ức, rõ ràng không có đụng chạm gì tới hải quân, vì sao những người này lại làm vậy chứ...
Nhìn cô gái nhỏ có chút oán hận nhìn mình, Phong nhịn không được bật cười vui vẻ, nàng quả thật là một nữ nhân kiên cường, từ trong phim cho tới bên ngoài cũng vậy. Bàn tay đặt lên đầu nàng nhẹ nhàng xoa.
- Sao phải khẩn trương như vậy, ta chỉ đánh bọn họ ngất thôi mà, thân phận em mà bị bại lộ em sẽ phiền phức lắm đấy...
Miss Wednesday giật bắn mình, nàng trực tiếp bỏ qua cách xưng hô thân mật của Phong, cả nàng và Mr. 8 đều không dám tin cái thân phận mà Phong chuẩn bị nói, bởi vì đó là một bí mật cực kỳ quan trọng, có tính ảnh hưởng rất lớn đến sự tồn vong của đất nước này.
- Ngài...ngài nhận lầm người rồi chăng...
- Công chúa Nefeltari Vivi, cái tên này không biết em có quen không??
Phong thản nhiên nhún vai hời hợt nói một câu, nghe có vẻ như đang nói một ai đó khác thế nhưng thân hình Miss Wednesday lại run rẩy dữ dội.
- Làm sao ngài biết...thân phận của tôi???
- Được rồi, bây giờ không phải lúc để em hỏi chuyện này, ta biết thân phận của em không quan trọng, người trong tổ chức của em biết mới là vấn đề. Bộ em không tò mò vì sao ta lại gọi em qua đây sao??
Nhấp một ngụm trà Phong bình thản từ chối trả lời câu hỏi của Vivi, đồng thời nói lái qua mục đích chính mình tìm đến nàng.
Nghe Phong nói, Vivi mới cảm thấy đúng, người đàn ông trước mặt là hải quân, nào có quan hệ gì với tổ chức kia đâu, hơn nữa người ta là Đô đốc, địa vị cao vời vợi, làm gì có thời gian quản mấy chuyện tranh đấu ở vương quốc nghèo nàn này. Nghĩ vậy, tâm tình Vivi chuyển biến tốt đẹp hơn, nàng là một cô gái thông minh, thấy Phong gợi ý nên hỏi những gì thì cũng biết điều lựa lời dò hỏi, ánh mắt to tròn chớp động nhìn Phong với tư vị khác xa lúc đầu, không còn sợ hãi bất an nữa, có chăng là tò mò và kì lạ.
- Vậy ngài gọi tôi tới là có chuyện cần giúp đúng không ạ??
- Thông minh lắm!! Không phải em rất muốn trả thù Crocodile sao?? Dẫn ta tới đó, tôi thay mặt em tặng cho hắn một trận giáo huấn nhẹ nhàng.
- Thật sao??
Vivi vui mừng tới chảy nước mắt đứng bật dậy gấp gáp hỏi, nàng biết Thất Vũ Hải mạnh mẽ, nhưng càng biết Đô đốc hải quân đáng sợ hơn Thất Vũ Hải nhiều, tự nhiên đây là không tính Mihawk, bởi vì gã vừa là một hải tặc vừa không phải cho nên không thể đánh đồng thực lực với những tên còn lại.
Chuyện Phong đã nói tất nhiên sẽ làm cho bằng được, hắn cười cười hướng nàng nhẹ gật đầu xác nhận, tuy nhiên lời nói tiếp theo của hắn khiến nàng vừa thất vọng vừa nóng lòng nghi hoặc.
- Tất nhiên, ta sẽ không gạt em, bất quá ta sẽ không xử lý Crocodile triệt để, sẽ có người thay ta làm việc đó, và hắn cũng là người cứu rỗi vương quốc đang trên bờ diệt vong này.
- Tôi có tin ngài được ngài không??
- Thời gian sẽ trả lời cho em biết, em không có sự lựa chọn nào khác, với sức một mình em muốn lật đổ thằng nhãi Crocodile là điều si tâm mộng tưởng. Hơn nữa đứa trẻ mà ta nói đang trên đường tới đây, sẽ sớm thôi em sẽ gặp được nó.
Phong ngẩng đầu nhìn ra xa xăm, khóe miệng bất giác nhếch lên nụ cười vui vẻ từ sâu trong nội tâm.
Sau hồi lâu, Phong trở về trạng thái bình thường trầm giọng ra lệnh.
- Được rồi, ta không có nhiều thời gian, mau dẫn ta tới Rainbase đi thôi.
- Vậy ngài theo tôi, từ đây tới đó cũng mất ít nhất hai ngày thời gian!!
Vivi nhanh chóng làm ra quyết định trong lòng, bây giờ nàng quả thật không có bất kỳ lý do gì đủ sức đánh bại được Crocodile, những lời Phong nói chính là hy vọng cuối cùng trong lòng Vivi, trước khi gặp được nhân vật cứu thế trong miệng Phong thì nàng nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ như một thành phần trong tổ chức Baroque Works.
Đoàn người đứng lên hướng về phía cảng biển rời đi, Mr. 8 hai tay vác hai người đang nằm sải lai trên đất, đây chưa phải thời điểm bại lộ, để tránh nghi ngờ tốt nhất vẫn nên mang theo hai người này đi.
...
Cùng thời điểm, một băng hải tặc treo lá cờ đầu lâu xương chéo, kèm theo một chiếc mũ rơm màu vàng đang chật vật chạy trốn bởi sự truy đuổi của lực lượng hải quân.
- Luffy!! Các cậu chạy trước đi, để cô gái này cho tôi đối phó!!
Zoro phấn khích cười cười, tay phải nắm kiếm chém mạnh tới trước, đối diện hắn là một thiếu nữ trẻ trung mặc áo hoa và khoác áo choàng màu xanh đen bên ngoài, cô cũng là một kiếm sĩ tương tự Zoro.
Hai người lập tức lao vào nhau so tài kiếm thuật, chiêu chiêu đều là đòn trí mạng, nhưng dường như Zoro có vẻ hơi chùn tay một chút.
Luffy chỉ liếc một cái thản nhiên gật đầu, cậu tin tưởng vào người đồng đội đầu tiên này, một đường dẫn theo Sanji và Nami chạy về phía bến tàu, nơi đó có Going Merry, Usopp đang chờ.
Tuy nhiên chỉ chạy được một đoàn ngắn thì xuất hiện một bóng dáng cao lớn đã đứng chờ sẵn từ bao giờ.
Smoker!! Trông hắn ta hoàn toàn khác xa tám năm trước, thậm chí so với nguyên tác cũng có chút không giống. Smoker trưởng thành và nội liễm hơn rất nhiều, ánh mắt sắc bén và vết sẹo to đùng bên ngực phải chính là dấu tích, minh chứng cụ thể cho sự trưởng thành đó. Smoker của hiện tại có thực lực xấp xỉ gần bằng hai năm sau time skip rồi...
- Chờ mi lâu thật đấy!! Luffy mũ rơm!!
- Ông là??
- Đại Tá hải quân!! Smoker!!
Dứt lời, thân hình Smoker chớp mắt biến mất tại chỗ, khi xuất hiện thì đã ở bên cạnh Luffy.
Soru!! Không ngờ thứ Smoker dùng lại là một chiêu thức trong Rokushiki, thứ mà trước đây dù có sau time skip hắn cũng không hề động đến. Điều gì khiến Smoker đi học môn võ này?? Chỉ có một lời giải thích!!
Hai mắt Luffy trợn tròn vội vã hụp đầu xuống né tránh một gậy toàn lực của Smoker, miệng ngoác to mắng.
- Khôn kiếp!! Sao ông cũng biết cái chiêu khó chơi này vậy??
- Ý mi là mi đã từng thấy người sử dụng Soru tương tự như ta à??
Smoker có chút ngạc nhiên dừng động tác, theo hắn biết Luffy khởi hành từ Xfuq34U Biển Đông, mà ở nơi đó khoảng thời gian gần đây không có sĩ quan cao cấp nào có trình độ Lục Thức tìm tới cả.
Vẻ mặt Luffy khó coi còn hơn bị mất thức ăn, cô gái mạnh đến biến thái kia vẫn lưu lại trong lòng cậu ấn tượng không tốt, vì vậy Luffy nhớ rất dai, không tài nào quên được.
- Trước đây tôi từng gặp một bà chằn cũng có mấy chiêu thức kỳ quái giống như ông, cô ta còn bảo Đô đốc gì gì đó phái tới...
- Diễn tả một chút xem nào!!
- À...ừm...để tôi nhớ coi...
Khuôn mặt Luffy biến hình một lần nữa, hai ngón tay ra vẻ tri thức mân mê cằm, gò má chùng xuống nhìn chẳng khác gì lão già sắp xuống lỗ tới nơi. Bất chợt cậu vỗ tay bạch một cái trong mắt hiện ra vẻ tinh minh.
- Mái tóc cô ta màu vàng...người hơi thấp...đặc biệt dễ nhớ nhất là cô ta trông cực kỳ xấu,...đúng vậy, xấu chết đi được!!
Nói tới cuối cùng, Luffy vểnh môi khinh thường, bất quá Smoker hoàn toàn bỏ ngoài tai câu nói sau cùng của Luffy, chỉ cần nghe đoạn đầu là hắn đã biết người cậu nói tới là ai.
Trong lòng Smoker thầm nghi hoặc "sao cô ta lại rời khỏi tổng bộ nhỉ?? Bình thường làm gì có chuyện...không lẽ nào là???" Smoker bất chợt hưng phấn dị thường, hắn bất chấp tên hải tặc mũ rơm bị truy nã 30 triệu ở ngay bên cạnh, cứ thế đứng giữa trời mưa há miệng điên cuồng cười lớn, hai điếu cigar cũng rơi xuống đất bị nước mưa dập tắt.
- Yo!! Ông cười vui vẻ, tôi đi trước nhá...
Luffy phát hiện Smoker không chú ý tới mình liền nhanh chân chuồn đi, Smoker mặc dù đang vui sướng đến phát cuồng nhưng làm gì có chuyện dễ dàng để cho Luffy bỏ chạy dễ dàng như vậy.
Nhưng không đợi Smoker kịp đuổi theo thì đã có một thân ảnh xa lạ lăng không hiện ra níu tay hắn lại.
Bực bội liếc nhìn kẻ phá đám, đồng tử Smoker bất chợt co rụt kịch liệt.
- D...Dragon!!!