Harry dường như có thể cảm nhận được khẩn thiết và thương tâm trong lòng người đàn ông mặc đồ đen, nước mắt theo lời cầu xin tiếp đó của anh chảy xuống. Cảnh trong mơ này, Harry có thể phán đoán là việc mà Snape trải qua, cậu hình dung người đàn ông trải qua đau khổ và thương tâm.
Thế nhưng sau khi cậu cảm động lây cảnh ngộ này một lần, Harry lại cảm giác chính mình càng thêm không thể đối mặt anh.
“Oh! Harry, cậu sao lại ngủ ở nơi này.” Ron mới ngủ một chút bị Hermione đạp ra, bởi vì cô gái thật sự không yên lòng Harry.
“Ron?” Harry cảm giác rất đau đầu, cậu cố gắng mở mắt ra, lại cảm giác đôi mắt giống như sưng lên.
“Oh! Merlin.” Ron sợ tới mức không còn buồn ngủ một chút nào, cậu ta vốn là muốn xem một chút tình hình Harry rồi về ký túc xá ngủ, sau đó tiếp tục bò lên trên giường Hermione. Lúc này cũng không còn cách khác, vội vàng trở lại phòng ngủ Huynh trưởng gọi bạn gái mặc áo ngủ vào, pháp thuật chữa bệnh gì đó, cậu ta hoàn toàn không am hiểu.
“Oh! Merlin!” Hermione lẹt xẹt đôi dép chạy ra, ngay cả áo choàng cũng chưa mạc vào, vẫn là Ron giúp cô phủ thêm, “Cậu phát sốt rồi.”
Harry cố gắng đứng lên, cảm giác có chút choáng váng, hơn nữa đau đầu muốn chết. “Không có việc gì, mình về ký túc xá ngủ một giấc là được rồi.”
Hermione lại chạy về ký túc xá, đem Pepperup Potion (thuốc cảm) ra, hiệu quả có thể không có tốt như bệnh thất, nhưng cái này cũng là biện pháp hữu hiệu nhất trước mắt. Hai người cùng nhau đem Harry về ký túc xá, hương vị ngọt ngào làm đám người Neville tỉnh ngủ. Bọn họ tuy rằng nghi hoặc tại sao Harry ngủ ở bên ngoài mà cảm lạnh, nhưng cũng không có quá nhiều quan tâm.
Cũng may ánh mắt sưng đỏ nhắm lại nên không quá rõ ràng, nếu không ngày mai đầu đề có lẽ chính là Kẻ được chọn thất tình nên thức trắng đêm mà đau thương khóc lóc đến phát sốt.
Hermione không thể ở phòng ngủ nam sinh quá lâu, lúc sau Ron tại đưa bạn gái trở, bắt đầu gánh vác nhiệm vụ chăm sóc anh em tốt, chui vào giường ngủ của mình, đồng thời đặt chuông báo cách một giờ thì chú ý tình huống Harry.
Đáng tiếc là, nhiệt độ cơ thể Harry mãi cho đến trời sáng vẫn không có giảm xuống. Phát sốt quá lâu đối với thân thể có hại làm cho bọn họ không thể không xin Bà Pomfrey giúp đỡ, vì thế Harry gần như hôn mê trong lúc ngủ liền dời địa điểm. Cũng theo học sinh dậy sớm, đem tin tức Harry Potter phát sốt truyền đến các Nhà, bọn họ đối với nguyên nhân có các suy đoán, nhưng không có cái nào chính xác.
“Draco, tối hôm qua đã xảy ra cái gì?” Tâm tình hôm nay của Snape rất không tốt, anh nhớ tới phẫn nộ năm đó, đau khổ chờ mười ngày sau đó bị cáo cho biết không lời nào để nói với chính mình, phù hợp hôm nay Harry khác thường, khẳng định là có chuyện gì đã xảy ra.
“Tối hôm qua trên đường con đưa Harry trở về gặp Granger và Weasley, sau đó bọn họ liền cùng nhau đi.” Draco cúi đầu, “Lúc ấy cậu ta thoạt nhìn tất cả đều bình thường.”
Snape phất tay cho con đỡ đầu rời đi, cẩn thận suy xét biến cố sẽ đột phát. Người đàn ông tại văn phòng đi tới đi lui, hiện tại bệnh thất dự trữ rất nhiều…… Thời điểm Snape nhịn không được chuẩn bị tìm đại lý do để đến, ngọn lửa trong lò sưởi âm tường sáng lên.
“Severus, tôi cần thầy, mang theo hòm thuốc của thầy.” Âm thanh Bà Pomfrey truyền tới.
Snape chỉ dùng ba giây liền xuất hiện ở bệnh thất, Minerva, Dumbledore, Slughorn và Poppy vây quanh ở bên người Harry đồng thời dung thần chú, thoạt nhìn tinh thần Harry rất không tốt.
Ánh mắt anh nhíu lại một chút, cố bình tĩnh mở miệng, “Cần tôi làm cái gì?”
“Chúng tôi dùng rất nhiều biện pháp đều không có thể làm độ ấm trong cơ thể thằng bé giảm xuống.” Bà Pomfrey sốt ruột nói, “Theo Ms. Granger nói, khoảng ba giờ Harry đã uống qua Pepperup Potion, tôi đã kiểm tra cặn còn thừa lại, Độc dược rất hoàn chỉnh.”
“Thần chú cũng không dùng được.” Dumbledore mở miệng nói tiếp, “Hơn nữa một người thi triển thần chú sẽ hoàn toàn bị thằng bé hấp thu, không có tác dụng, hiện tại bốn người chúng tôi chỉ có thể mỗi người phụ trách một khu vực, tạm thời làm độ ấm thằng bé ổn định.”
“Chẳng lẽ là Pháp thuật hắc ám hoặc là ác chú gì?” Sắc mặt giáo sư McGonagall trắng bệch, “Nhiều pháp lực như vậy đều bị nó hút vào, thân thể sẽ chịu không nổi.”
“Nhưng nếu chúng ta không làm như vậy, độ ấm thằng bé vẫn tăng lên cũng sẽ chịu không nổi.” Slughorn cũng lo lắng, “Severus, trước hết cho Harry uống dược điều trị pháp lực, để chúng ta dẫn ma lực ra ngoài.”
Severus nhìn cả người Harry giống như bị chưng nấu, trên tay nhanh chóng cho cậu uống Độc dược, sau đó cắt ngón tay cậu, để pháp lực theo thần chú phóng thích ra.
Mà lúc này Harry ở trong mộng bị lửa lớn vây quanh, cậu cảm giác chính mình là một trẻ sơ sinh hơn một tuổi, hoàn toàn không thể di chuyển, liền lùi vào cái nôi của mình, nhìn xung quanh tất cả bị ngọn lửa nuốt chửng. Có người gọi cậu sao? Giống như có lại giống như không có. Mệt mỏi quá, làm mình ngủ một chút……
“Harry!” Severus cảm giác được không ổn, trực tiếp cắt đứt thần chú của các giáo sư, sau đó chữa khỏi vết thương ở ngón tay thiếu niên, hoảng sợ đặt lòng bàn tay lên trán cậu.
“Chẳng lẽ?” Ánh mắt Dumbledore nhất thời nguy hiểm lên, cụ nhìn Snape nhanh chóng lấy đũa phép chỉ trên người Harry, sau đó mười ngón hai người giao nhau.
“Được rồi, mọi người đi xem xét các học sinh trước.” Dumbledore khó hiểu nhìn tất cả mọi thứ Severus làm, nói với Minerva và Slughorn. Đồng thời ý bảo bà Pomfrey cũng tạm thời rời đi.
Ba vị giáo sư bị Dumbledore ép buộc rời khỏi bệnh thất, sau đó Dumbledore thở dài trước vẻ mặt thay đổi của Severus, “Làm điều thầy muốn làm, tôi sẽ giúp thầy trông coi.”
Snape khẽ cắn môi, đem trán mình đặt lên trán Harry, lần đầu tiên dưới tình huống có người khác ở đây, bước vào tinh thần Harry.
Dumbledore chuyển Snape đến trên giường bệnh của Harry, đồng thời phóng to giường ra, để hai người có thể cùng nằm ở trên giường. Cụ biết loại pháp thuật này, hoặc là nói chỉ là nghe nói qua. Đây là một loại pháp thuật yêu cầu liên kết tâm linh khá cao, hơn nữa yêu cầu phải là bậc thầy Occlumency. Có thể cho một người hoàn toàn tiến vào tinh thần một người khác, không phải cách đọc kí ức như Legilimens, mà là hoàn toàn tiến vào.
Xem ra, Severus đã sớm biết chuyện trong cơ thể Harry có hồn phiến.
Lão hiệu trưởng thở dài thật sâu, giống như trong nháy mắt già thêm mười tuổi, chỉ hy vọng đứa trẻ này không trách cụ không đem chuyện này nói cho anh biết, dù sao cụ cũng vô pháp xác định. Nhưng giống vậy, cụ cũng không thật sự cố gắng đi xác nhận chuyện này, mà Severus làm được.
Nếu có thể, cụ hy vọng Harry có thể sống sót, và người đàn ông gần như hiến dâng tất cả vì cậu này sống sót, và người đàn ông yêu cậu này cũng sống sót.
Ngoại trừ tình yêu…… Có cái gì có thể làm cho người đàn ông không được tự nhiên, cố chấp, tự trói buộc này buông bỏ tất cả, không quan tâm chính mình đây?
Ngoại trừ tình yêu…… có gì có thể làm cho thiếu niên dần dần trưởng thành này phải vùng vẫy trốn tránh bị hồn phiến trong cơ thể nắm được nhược điểm tiến hành tấn công đây?
Dumbledore đột nhiên rất muốn tiếp tục xem, nhìn xem hai đứa trẻ có cùng vết thương lòng này có thể yêu nhau, sống cùng nhau hay không. Yên lặng giơ lên cánh tay, nhìn vết cháy ngày càng thêm lan rộng, lão hiệu trưởng đột nhiên chua xót mỉm cười. Bởi vì cụ nhớ tới gã tóc vàng mắt xanh nào đó, cái vẻ mặt nói chuyện khinh thường, bọn họ nhất định sẽ trở thành Soulman hung hăng càn quấy.
Uhm, Gellert, tôi sẽ ở chỗ Merlin chờ cậu.
Sau khi Snape tới bệnh thất, liền quang minh chính đại kiểm tra linh hồn Harry, lúc đó tình huống khá tốt, cho nên anh không có nghi ngờ. Nhưng cùng với máu và pháp lực Harry cùng nhau biến mất, rõ ràng có thể cảm giác được linh hồn Harry bắt đầu suy yếu. Hơn nữa bởi vì liên kết nào đó không thể nói công khai, anh cảm giác chỗ Harry truyền đến cảm giác đau đớn, do linh hồn đau đớn tạo thành.
Sau khi tiến vào tinh thần Harry, trước tiên Snape cảm giác được nóng rực, sau khi anh chịu đựng đau đớn hai mắt thấy rõ tình huống trước mắt, quả thực kinh hoàng không thể di chuyển.
Là ngôi nhà năm đó, nhất ngôi nhà nhỏ đơn độc hai tầng, còn có một hoa viên rất đẹp, mà hiện tại chúng nó đang bị ngọn lủa thiêu đốt, hiện ra xinh đẹp cuối cùng. Đi vào cửa phòng có thể nhìn thấy nam chủ nhân nằm ở chỗ đó, đỡ vách tường đi lên bậc thang, nữ chủ nhân nằm sấp trên mặt đất, mà đứa trẻ nói bập bẹ lại ngưỡng mặt nhìn lên, đôi mắt tĩnh lặng.
Ánh mắt kia tuyệt đối không phải của một đứa trẻ, loại ánh mắt lạnh lùng và cự tuyệt này thật giống như hoàn toàn từ bỏ, thế giới này từ bỏ nó, mà nó cũng từ bỏ thế giới này.
“Harry.” Snape tiến lên ôm lấy đứa bé, xoay lưng qua không để nó nhìn thấy người mẹ đã chết, “Tỉnh lại, Harry.”
Nháy mắt, biển lửa và toàn bộ ngôi nhà cùng nhau biến mất, chỉ còn lại có ánh mắt non nớt đờ đẫn ngây ngốc nhìn lồng ngực trước mắt. Snape nhìn quanh bốn phía, phát hiện anh về tới nơi lần đầu tiên bước vào, Hồn Khí ở nơi xa đã đen thui, mà vách ngăn cũng dần dần biến xám, khói đen không ít từ trong khe hở bay tới, bọn chúng chuyển động theo không khí, quấn quanh tại trên cổ tay trẻ con của Harry.
Snape không dám thi triển chú ngữ với Harry, chỉ có thể lấy tay thử gạt đi màn khói này. Đụng tới khói đen, Snape liền hiểu được vì sao Harry tử khí trầm trầm. Bởi vì tất cả đều là tình cảm tiêu cực, hơn nữa có chứa tính hấp dẫn rất mạnh, sẽ khiến người bị loại cảm xúc này khống chế.
“Harry, nghe này, ta yêu em. Em không phải ai khác.” Có thể đánh bại ác ý chỉ có yêu, Snape nghĩ đến lời nói Dumbledore thường xuyên đeo bên miệng, rốt cuộc bất chấp tâm tình không được tự nhiên của bản thân, đem cảm xúc của mình trực tiếp biểu đạt ra, muốn dùng chúng xua đuổi mấy thứ này.
“Uhm?” Thiếu niên mê mang nghi hoặc chớp mắt mấy cái, mà Snape phát hiện làn khói màu đen này thật sự rời xa. “Nghe này, ta ở đây, ta hứa, sẽ không bỏ em một mình.”
Thần trí Harry dần dần khôi phục, bên tai nghe người đàn ông nhắc lại lời hứa, nhớ tới lúc trước nghe thấy thì cảm động trong lòng, sau đó liền cảm giác được những thứ ảnh hưởng tâm tình cậu không tình nguyện biến mất. Snape thay đổi vị trí thiếu niên, ôm chặt cậu vào trong ngực, sau đó cố gắng đưa pháp lực vào trong vách ngăn.
“Severus……”
Theo Harry thanh tỉnh, Severus bị ép rời khỏi đầu óc Harry, mà lúc thiếu niên thật sự mở mắt ra, lại phát hiện tư thế chính mình vừa rồi trong mộng được người đàn ông ôm vào trong ngực.