• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Hy tung tăng chạy đi tìm nam nhân nhà mình,thần sắc trên mặt tự giác trở nên vui tươi lạ kỳ.Thật giống như một đứa trẻ chạy đi tìm kẹo của mình.


Đứng phía sau nhìn, Lý Nhan nhịn không được mắng ra khỏi miệng "thật không có tiền đồ."


Tư Mặc ở bên này đã an bày xong mọi việc,khí chất lạnh lẽo cùng uy nghiêm quanh thân khiến người khác cảm thấy khó thở.Mấy người không màng là bên cô hay là bên hắn đều không dám thở mạnh một cái ,ngoan ngoãn mà nghe sắp xếp.


Ông chủ (ông chủ tương lai) khí tràng thật lớn.Ngay cả nhìn thẳng mặt bọn họ cũng không dám a~~


Phải nói người đàn ông đẹp trai nhất là khi nghiêm túc quả nhiên không sai.Mạc Hy nhìn đến liền thấy nam nhân nhà mình quyến rũ muốn chết,đứng chung với người khác quả thật giống như hạt trong bày gà.


"Mặc Mặc ~~" Cô nhịn không được hô lớn một tiếng liền thu lại được bao vẻ mặt 'kỳ lạ'.


Sao vậy??!Cô đâu có làm gì đâu...


Mấy người kia bị tiếng gọi này của Mạc Hy mà lảo đảo cả thân mình.Dù sao cũng đều được cấp bằng sát thủ chính quy cho nên nhanh chóng ổn định được thân mình. Len lén nhìn lên người đàn ông lạnh lùng, uy nghiêm kia và....thật bất ngờ.


Biểu hiện của Tư Mặc không có gì gọi là khó chịu còn ẩn chứa ngọt ngào. Khí chất quanh thân cũng ôn hòa xuống có xu hướng xuất hiện bong bóng hồng phấn giật cấp bảy ,cấp tám.


Cái biểu tình kia liền như muốn làm mù mắt kẻ khác.Bọn họ nhanh chóng cúi đầu, một giây cũng không dám nhìn thêm.


"Ừm." Tư Mặc dang tay đón lấy cô gái đang lao về phía mình kia ,môi không nhịn được cong lên.


Mặc mặc?!! Cái tên này cũng không tệ chút nào...


"Mặc Mặc... Mau hôn người ta một cái.Mấy vẻ mặt 'kỳ lạ' của những kẻ này làm người ta sợ." Mạc Hy vẫn như mọi khi nổi lên tính tình tinh quái của mình.Giọng nũng nịu nói.


"Ừm." Tư Mặc đương nhiên sẽ nhanh chóng chộp lấy đồ ăn được dâng lên đến miệng. Cúi đầu hôn lên môi đỏ hồng ,đầy đặn của cô mặc kệ có ai nhìn hay không.


Mà hắn dám chắc chắn là chả có kẻ nào dám ngước mặt lên vào lúc này đâu.


Ngọt ngọt, ngào ngào mù mắt cẩu xong Mạc Hy mới hỏi đến chuyện chính.


"Anh đã chuẩn bị xong cả rồi sao??!"


"Ừm." Ánh mắt Tư Mặc vẫn chưa thể rời khỏi đôi môi kiều diễm kia được.


"Vậy thì mau đi thôi." Khí thế nữ vương của Mạc Hy lập tức thoát ra khiến người khác phải ghé mắt.


Cô mặc kệ ánh mắt Tư Mặc chuẩn bị dẫn đầu ra trận chiến đấu ,vẻ mặt sung sức gặp phật giết phật ,gặp ma giết ma nhưng thật không may.
Chưa đi được bao nhiêu bước thì đã bị Tư Mặc vác lên vai.


"Muốn đi đâu??!Hửm?!" Tư Mặc ngậm ý cười, vỗ vỗ lên cái mông của cô nhẹ giọng hỏi.


"Không phải anh nói sẽ giết hết sao?!Người ta bây giờ xuống dưới đó đánh nhau a~~ " Mạc Hy dắt ngang trên vai Tư Mặc cũng chả buồn giãy giụa.


"Không làm. Em mệt mỏi rồi nên về nhà thôi." Tư Mặc không phải chưng cầu ý kiến của Mạc Hy mà bắt buộc cô phải làm theo.Giọng điệu cứng ngắc,nghiêm nghị nhưng không dấu nổi yêu chiều.


"Vậy anh sẽ ở lại đây sao?!Anh định sẽ vui chơi mạo hiểm một mình chứ gì??! " Cảm giác bị người ta vác lên vai leo núi cũng không quá tệ đâu.


Nhất là khi người vác bạn chăm sóc đủ điều, bước chân trầm ổn không rung lắc. Cơ bắp đầy đủ, không làm xương cấn vào bụng bạn.Phương tiện leo núi này quả nhiên xứng đáng năm sao.


"Không.Anh cùng em trở về nhà." Tư Mặc nhẹ giọng nói ,tiếp tục hướng trên đỉnh núi mà đi.Bỏ lại phía sau những top người áo điên đã bắt đầu hành động động.


Tiếng súng từ dưới núi vọng lên chứng minh máu đã bắt đầu chảy.Đó là kết quả khi chọc giận Tư Mặc hắn.


___________________Hết_________________





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK