• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhâm Xử An đã khuất phục trước hiện thực.

Cô đi thẳng vào trong nhà Quý Lan.

Gia đình cô chỉ là gia đình trung lưu thường thường, cũng không có bạn bè giàu có. Đây là lần đầu tiên cô bước vào một căn biệt thự. Vừa bước vào cửa, cô bật công tắc đèn trên tường.

“Ôi chao, quả nhiên là rộng lớn.”

Đập vào mắt chính là hai màu đen trắng lạnh lùng. Lầu một là phòng khách và nhà bếp với kiểu không gian mở, được quét dọn sạch sẽ không một hạt bụi. Sàn nhà không thể nào trắng hơn được nữa.

Cô đặt balo của mình vào tủ được để ngay cửa ra vào.

Sau đó quay đầu nhìn Quý Lan: “Có dép cho khách dùng ở trong nhà không?”

Quý Lan cởi áo khoác treo lên một bên. Sau đó ngồi chồm hổm xuống, lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép mới tinh, đặt ở bên ngoài.

Anh không đứng lên, chỉ ngồi chồm hổm dưới đất, ngửa đầu nhìn Nhâm Xử An.

“Có, nhưng mà để cho chủ nhân dùng.”

Nhâm Xử An không phản ứng kịp với câu nói của Quý Lan.

Sau đó một giây cô đột nhiên hiểu ra ý nghĩa trong lời nói này, gương mặt đỏ ửng lên.

Cô bĩu môi, giận dỗi lên tiếng: “Miệng lưỡi anh được lắm.”

Sau khi đi ra khỏi nơi tổ chức lễ hội, cô đã đổi sang đi đôi giày được để sẵn trong cốp xe. Lúc này cô tháo giày, đi đôi dép lê vào chân rồi bước vào trong phòng khách nhưng vừa ngẩng đầu lên đã đụng vào lồng ngực Quý Lan.

Lại là hương gỗ thoang thoảng, khiến đầu cô “ong ong”.

“Anh…”

“An An, hay là… chúng mình công khai đi.”

Quý Lan để đầu sát bên tai của Nhâm Xử An, âm thanh khàn khàn pha lẫn chút tủi thân.

Sở Dĩ Lam có thể nhẹ nhàng ôm Nhâm Xử An trước ống kính, gần gũi đến thế là cùng. Nhưng anh lại không thể làm như vậy, điều này làm cho anh cảm thấy chua xót.

“Anh muốn được ôm em thoải mái khi ở bên ngoài, cũng muốn có thể thoải mái chăm sóc cho em.”

“Chúng mình bây giờ như vậy… làm cho anh không có cơ hội để thân thiết với em hơn.”

Nắm tay nhau trong xe đã coi như là giới hạn, có ai mà thê thảm hơn hai người họ không?

Nhâm Xử An theo bản năng đẩy một cái, tay cô đụng ngay thắt lưng gầy của Quý Lan. Dường như có thể sờ được đường cơ bụng thông qua áo sơ mi.

Đẹp… cơ bụng đẹp.

Sự chú ý của cô bị dời đi trong giây lát. Sau đó trong lòng nhanh chóng “phi phi phi” vài câu.

Không có liêm sỉ mà.

Cô thở dài trong lòng, cô không muốn công khai sớm như vậy. Sợ từ chối trực tiếp thì Quý Lan sẽ phát giận, cô vòng tay ôm chặt thắt lưng của Quý Lan. Tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng anh.

“Em muốn đợi đến khi đạt được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất thì mới công khai…”

Hiện tại giữa cô và Quý Lan có sự chênh lệch quá lớn, cô không có giải thưởng hay thành tựu nào để chứng minh năng lực của bản thân. Nếu bây giờ công khai, cô sợ mọi người sẽ có cái nhìn phiến diện về mối quan hệ của hai người.

Quý Lan đã sớm đoán được Nhâm Xử An không đồng ý công khai.

Anh hơi khịt mũi, nói khẽ một tiếng: “Em lúc nào cũng từ chối anh thôi.” Giống như là lên án, anh buồn bực nói: “Bao nhiêu năm rồi, cho tới bây giờ đều chỉ có em là ức hiếp anh.”

Nhớ lại một chút, hình như quả thực luôn là cô ức hiếp anh.

Nhâm Xử An suy ngẫm về bản thân một chút. Cô cảm thấy trong lòng có hơi chùng xuống, thở dài nói: “Chúng mình công khai sau đi được không? Anh có thể nói chuyện này cho người quen của anh là được rồi?”

Cô vừa dứt lời, bên tai liền nghe được một tiếng như là tiếng cười khẽ. Trong nháy mắt cô liền phản ứng lại, đây là đang cố ý lừa cô để khiến cô mềm lòng. Cái tên nhóc này, giây trước còn bảo là chỉ có cô là người ức hiếp anh, giây tiếp theo lại tính kế cô.

Nhâm Xử An tức đến phát cười, cô dùng sức đẩy bả vai Quý Lan một cái.

Sau đó buông Quý Lan ra, lùi về sau một bước.

Cô mở miệng nói: “Anh là cố ý nói như vậy à…”

Đôi mắt đen nhánh của Quý Lan hàm chứa ý cười nhàn nhạt, lỗ tai bởi vì mới vừa được ôm mà hơi đỏ lên.

Anh bước về phía trước một bước, lợi dụng chiều cao của mình ép chặt Nhâm Xử An về phía bức tường.

“Anh cố ý đấy, để em nói ra rồi thì không thể đổi ý.”

Vừa nói, anh vừa cúi xuống đặt cằm lên vai Nhâm Xử An, hơi nghiêng đầu.

Đôi môi mỏng khẽ mở, anh nói vào tai cô: “Nếu đổi ý thì là em ức hiếp anh.”

Giọng nói của anh hơi khàn khàn, mang theo một chút ướt át giống như có một luồng điện chạy vào trong cơ thể.

Nhâm Xử An co rụt người lại.

Trong không khí toàn hơi thở có hương gỗ thoang thoảng xông lên khiến đầu óc cô choáng váng.

“Anh… muốn nói gì thì nói nhanh đi, đừng có luyên thuyên nữa.”

Mặt đã bắt đầu đỏ hồng lên rồi mà vẫn còn mạnh miệng nói được, lại còn có vẻ ghét bỏ trong giọng nói.

Khóe môi của Quý Lan khẽ cong lên rồi khôi phục lại bình tĩnh.

“Vậy thì… An An có thể chuyển qua đây ở không?”

Dừng một chút, anh lại nói: “Dù sao thì em cũng thích dáng vẻ vừa ngủ dậy của anh mà.” Nói xong, chính bản thân anh cũng đỏ mặt, trái tim cũng bắt đầu nhảy lên dữ dội.

Đồng ý với anh, đồng ý với anh đi mà.

Đệch.

Trong đầu cô lúc đó bỗng hiện lên một câu như vậy. Không ngờ câu trả lời trên Weibo lại làm cho Quý Lan nắm được nhược điểm của cô. Nhâm Xử An vừa tức vừa phiền, cảm giác mình như vậy giống như cũng có chút lúng túng.

Giống như là bị nhóc con Quý Lan lấy lý do để bắt bí vậy.

Như vậy sao được?

Người trước mặt là nhóc con, làm sao có thể để nhóc con leo trên đầu mình?

Đương nhiên không thể.

Vì vậy trong lòng cô tự cổ vũ mình.

Tay nắm lấy cà vạt của Quý Lan, hai người thay đổi vị trí.

Đè xuống lồng ngực của Quý Lan, đẩy anh tựa lên tường, kéo cà vạt để cho anh cúi đầu xuống.

Ngẩng đầu, cô kề sát bên tai của Quý Lan.

Thấp giọng: “Trưởng thành rồi nên nhóc con bây giờ lại muốn ức hiếp ngược lại có phải không?”

Quý Lan theo bản năng quay đầu sang một bên né tránh nhưng hơi thở ấm áp vẫn lướt qua tai của anh. Mặt anh càng ngày càng đỏ ửng lên, miệng chối ngay: “Anh đâu có ức hiếp em đâu.”

Hiện tại Quý Lan không có biểu cảm gì, nhưng mà gương mặt lại ửng đỏ nên không lừa được cô.

Nhâm Xử An để tay trước ngực Quý Lan, có thể cảm nhận được trái tim anh đang nhảy lên dữ dội. Cô bỗng nhiên có chút đắc ý nho nhỏ, nhướng mày hỏi: “Anh xấu hổ sao?”

“Không có.” Quý Lan nghiêm mặt không thừa nhận.

Rõ ràng là nói dối, nhiệt độ trên mặt càng tăng lên.

Nhâm Xử An nhẹ giọng nở nụ cười.

Từ nhỏ đến lớn Quý Lan thực sự rất dễ bị đỏ mặt như vậy. Còn chưa làm cái gì mà đã đỏ mặt tía tai như vậy rồi. Cô nhẹ nhàng nâng tay, vừa chỉnh sửa lại áo sơ mi của Quý Lan vừa nói: “Miễn cưỡng đồng ý với anh.”

Quý Lan cúi đầu tự chỉnh lại áo sơ mi một chút.

Người Trung Quốc là như vậy, nếu như nói thẳng ra là mở cửa sổ trong phòng thì chắc chắn sẽ không hiệu quả, nhưng nếu bạn nói đến việc mở cánh cửa trước, họ nhất định sẽ nhún nhường mà đồng ý mở cửa sổ trong phòng.

Quả nhiên là lừa gạt người.

Rốt cục không cần giống như trước nữa, rất lâu mới có thể gặp được nhau, có gặp nhau được một lần nhưng mà cũng không được nắm tay.

Nhâm Xử An dạo một vòng phòng khách.

Sau đó hỏi: “Em có thể lên lầu hai xem một chút không?”

“Em cứ xem thoải mái đi, với lại…” Quý Lan hạ thấp giọng xuống một chút: “Sau này đây cũng là nhà của em mà.”

“Cái gì?” Nhâm Xử An làm như nghe không rõ.

Cô bước lên cầu thang. Ở tường bên phải của cầu thang được bố trí một kệ sách ngay ngắn. Trên kệ để đầy tiểu thuyết của nhiều quốc gia, kịch bản, các loại tập thơ.

“Ôi… số lượng sách cũng làm cho người ta hâm mộ đấy.” Ngón tay nhẹ nhàng sờ nhẹ một quyển sách có dấu vết lật xem, cô không nhịn được mà cảm thán.

Bỗng nhiên, ánh mắt của cô nhìn lên ngăn sách ở phía trên.

Trên đó bày một loạt sách cũ kỹ lại rất mỏng, hiển nhiên là mua không cùng thời kỳ với những cuốn sách khác.

Cô với tay lấy ra một quyển trong ngăn đó.

Là phiên bản màu xanh giới hạn của cuốn “Tiểu sử người nổi tiếng”.

Trang sách đã rất cũ kỹ rồi, hiển nhiên là đã bị lật đi lật lại xem nhiều lần, thậm chí có vài trang bị rơi ra.

Nhâm Xử An vừa lật xem vừa ngồi xuống bậc cầu thang. Cô hơi nghiêng người tựa vào kệ sách bên cạnh. Ngón tay nhẹ nhàng lật xem trang đầu tiên. Mặt trên có một cái tên được viết bằng bút máy, cái tên đó tưởng như đã rất xa vời với cô, Quý Hưng.

Một cảm giác khó tả từ trong lồng ngực tuôn trào ra.

Thậm chí làm cho khóe mắt của cô có chút ướt át.

Cô cắn cắn môi, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve nét chữ còn non nớt nhưng cũng rất cá tính.

Bỗng một mảng tối bao trùm lên người Nhâm Xử An. Một bàn tay thanh mảnh đưa ra, cầm lấy quyển “Tiểu sử người nổi tiếng” kia từ trong tay Nhâm Xử An.

Quý Lan cẩn thận gấp quyển sách lại rồi đặt vào vị trí ban đầu.

Nhâm Xử An ngồi trên bậc thềm, ngẩng đầu nhìn hành động của Quý Lan. Con người này làm thế nào mà từ dưới quai hàm nhìn lên vẫn đẹp mắt như vậy nhỉ?

Tiềm thức lạc mất một giây, cô khẽ cong môi rồi nói: “Anh đúng là hẹp hòi, đọc một chút cũng không làm hỏng được, để em hồi tưởng lại quá khứ một chút đi.”

Sau khi Quý Lan đặt cuốn sách về lại chỗ cũ, anh ngồi xổm trước mặt Nhâm Xử An.

Một tay đặt trên giá sách, một tay đè xuống bên cạnh Nhâm Xử An.

Anh lấy lại thần sắc để lộ ra vẻ nghiêm túc, trong mắt dường như lờ mờ có chút lo lắng: “Anh chính là không muốn để em nhớ lại quá khứ.”

Cô nhớ lại quá khứ rồi, có khi nào lại bắt anh phải trở thành đứa trẻ nhỏ nữa không?

Nhâm Xử An khẽ nhún vai: “Vậy được thôi, dù sao sau này cũng có cơ hội.”

Biểu cảm trên gương mặt hơi ngừng lại, Quý Lan khẽ nhếch môi: “Em không thể… dừng bắt nạt anh được à?”

Biết anh vĩnh viễn sẽ không đánh trả, vĩnh viễn sẽ nghe lời cô, vì vậy cô không chút kiêng nể.

Đây chính là cái gọi là được yêu thương nên không lo sợ gì cả đó.

Quý Lan im lặng trề môi dưới.

Biểu cảm nhỏ này của Quý Lan có chút đáng yêu.

Nhâm Xử An cắn môi dưới vui vẻ bật cười, vươn tay ra.

Cô nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt của Quý Lan. Kết quả bị ánh mắt trầm lặng kia của Quý Lan lườm một cái. Đối diện với tảng băng lớn này, cho dù là cau mày cũng không dọa được cô. Chỉ là cô nhìn thấy cái tên Quý Hưng này thì trong lòng sẽ có một chút khó chịu, nghĩ tới sự kết thúc của trò chơi và sự ra đi không lời từ biệt của mình.

Nhâm Xử An âm thầm than thở một tiếng.

Cô ngước mắt nhìn Quý Lan, một tay nhẹ nhàng xoa gương mặt của anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Xin lỗi, sau khi anh tới trường trung học X, em cũng chưa từng đi thăm anh.”

Quý Lan đột ngột sững sờ, mắt phượng hẹp dài cũng hơi trợn lớn.

Dường như là nhớ tới quá khứ chua xót gì đó, biểu cảm vẫn lạnh lùng của anh đột nhiên yếu ớt trong chốc lát.

Anh nắm chặt lấy tay của Nhâm Xử An, đôi mắt cụp xuống, che giấu đi sự thất thố của bản thân.

Im lặng trong chốc lát, cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng nói vừa âm thầm vừa mềm mại: “Thế rốt cuộc là tại sao em không tới thăm anh? Lúc nhìn thấy anh cũng hoàn toàn không nhớ anh là ai nữa?”

Nhâm Xử An nghẹn lời một hồi lâu.

Điều này cô thật sự không có cách nào giải thích rõ ràng cả, lại không thể nói anh đã từng tồn tại trong một trò chơi, điều này làm tổn thương người ta quá.

Cô ậm ờ quanh co hai tiếng rồi nói: “Em… mất trí nhớ rồi.”

Được rồi, tình huống cẩu huyết mất trí nhớ cũ rích cũng được cô lôi ra nói rồi. Quý Lan dùng đôi mắt đen thẫm chăm chú nhìn cô.

Dường như là nhìn thấu tất cả.

Đôi môi anh hơi mở ra, giọng nói thậm chí có chút lạnh lẽo cứng ngắc.

Anh nói: “Em lừa anh.”

Trong lòng Nhâm Xử An nhảy dựng lên, lập tức căng thẳng. Ngón tay cô không tự giác mà dùng lực đè mạnh xuống sàn gỗ bên dưới, ngón chân cũng co quắp lại.

“Ực” một tiếng, cô nuốt một ngụm nước bọt.

Một giây sau, Quý Lan bất ngờ ôm chặt lấy cô.

Đôi mắt anh nhìn xuống, lúc này hoàn toàn là hơi ấm: “Nhưng anh tình nguyện để em lừa dối.”

Lời mà Nhâm Xử An không muốn nói, anh nỡ lòng nào ép cô nói ra chứ. Dù sao cũng là quá khứ rồi.

Bây giờ họ ở cùng nhau, thế này là đủ rồi.

Trong lòng Nhâm Xử An cảm động vô cùng, cảm động tới mức rối tinh rối mù. Cô đưa tay nhẹ nhàng xoa mái tóc đen mềm mại của Quý Lan, dịu dàng gạt ra khỏi mắt.

Làm thế nào lại có người tốt như nhóc con này chứ.

“Đừng lúc nào cũng nói những lời khiến người ta muốn khóc thế này chứ, thật đấy.”

Quý Lan không nói lời nào. Hồi lâu sau, Nhâm Xử An cảm thấy bản thân có chút vội vàng nên hơi hoảng hốt. Bầu không khí quá đỗi ám muội, cô không thể để ngày đầu tiên tới đây đã “sập bẫy” rồi.

Vì vậy cô hơi nhếch môi, đẩy Quý Lan ra.

“Được rồi, anh không muốn em xem cũng được thôi, em sẽ đi tìm xem có căn phòng nào em thích không, anh không để ý chứ?”

“Tùy ý em thôi.”

Quý Lan cùng đứng dậy với Nhâm Xử An, sau đó đi bên cạnh cô.

Anh nói: “Năm sau chúng ta cũng phải lấy được giải cặp đôi yêu thích nhất trên màn ảnh.”

“Hả?” Nhâm Xử An cau mày nhìn qua.

Quý Lan liếc cô một cái, quay đầu nhìn sang phía khác: “Chúng ta cùng quay chung một bộ phim tình cảm đô thị.”

Vành tai anh có chút ửng hồng. Quay một bộ phim tình cảm đô thị, sau đó được cư dân mạng đẩy thuyền…

Đến cái tên “siêu CP” anh cũng nghĩ xong rồi, gọi là “An Lan” cũng được.

Trước đó Quý Lan chưa từng quay bất cứ một bộ phim tình cảm thuần túy nào.

Nhâm Xử An nghe thấy Quý Lan chủ động muốn hợp tác với cô để quay bộ phim này, trong lòng âm thầm vui vẻ một chút.

Sau đó cô hơi liếc anh rồi nói: “Em đồng ý, nhưng mà… em lại sợ anh không diễn được ấy.”

Quý Lan phút chốc ngây ra. Anh lập tức nhớ lại lần quay thất bại đó của mình. Anh nắm chặt lấy tay của Nhâm Xử An: “Bây giờ chúng ta thử lại lần nữa, anh nhất định sẽ không đỏ mặt.”

Bước chân của Nhâm Xử An đột nhiên dừng lại.

Cánh tay cô vươn tay, trong giây lát choàng lấy cổ của Quý Lan. Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc thu hẹp lại, gần trong gang tấc.  Cô cười, lông mày cong lên: “Thật sao?”

Lỗ tai của Quý Hưng đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Anh vội vàng quay đầu né tránh ánh mắt của Nhâm Xử An, một tay giữ chặt cổ tay cô.

“Chúng ta… thân thiết gần gũi dần dần thì quen thôi mà.”

Trước mặt là góc mặt có thể coi là hoàn mỹ của Quý Lan. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mím, quai hàm uốn lượn. Yết hầu xinh đẹp dưới ánh nhìn của cô trượt lên trượt xuống một chút.

Hơ hơ hơ, làm sao lại có người đẹp như thế này chứ.

Nhâm Xử An nhìn tới mức có chút chảy nước miếng. Không hổ là người mà dù thế nào cô cũng không thể kìm nén muốn trêu đùa. Cô bỗng nhiên muốn một nụ hôn “chụt chụt” quá nhưng như thế thì dường như tiến triển có chút quá nhanh rồi.

Kìm nén lại, kìm nén lại.

Cô không thể để lộ tâm tư nhỏ nhoi rục rịch ngóc đầu dậy này của mình nhanh như vậy được. Nhâm Xử An nuốt nước miếng, thả Quý Lan ra, nhanh chóng xoay người.

Không thể tiếp tục nhìn chằm chằm anh nữa. Nhìn nhiều sẽ không kìm được mất, không được không được.

Sau khi Quý Lan được thả ra, lúc này vẻ mặt mới hồi lại được một chút. Anh giới thiệu vài căn phòng trống ở trên tầng hai cho Nhâm Xử An. Nhâm Xử An phát hiện Quý Lan đã chuẩn bị xong khăn trải giường rồi. Trong phòng vệ sinh cũng đã chuẩn bị dư đồ dùng vệ sinh, thậm chí là mỹ phẩm chăm sóc da.

Ánh mắt đảo qua những mỹ phẩm đó một vòng, trong lòng cô âm thầm “chậc chậc” hai tiếng.

Đây thật sự là có tính toán đấy.



Quý Lan quả thật là chính nhân quân tử.

Hoặc nói là, bất kể là gì, anh cũng nguyện ý để Nhâm Xử An tùy ý quyết định.  Nhâm Xử An thoải mái ngủ một đêm ở trên giường lớn.

Nhiều năm qua, đồng hồ sinh học của cô vô cùng chính xác, tới khoảng năm giờ rưỡi, nhất định sẽ mơ mơ màng màng thức dậy. Mở đôi mắt có chút mơ màng ra, cô nhìn trần nhà hoàn toàn xa lạ, sững sờ mất hai giây.

Lúc này mới đột ngột phản ứng trở lại, hôm qua cô tới nhà của Quý Lan rồi ở lại.

Quý Lan cũng thật sự nghe lời, nói tách nhau ngủ thì tách nhau ngủ, hoàn toàn không tới làm phiền cô.

Trong đầu nghĩ tới gương mặt mơ màng thẫn thờ vừa tỉnh ngủ của Quý Lan trong video đó.

Nhâm Xử An đột ngột ngồi thẳng dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK